Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái


“Làm một người gõ chuông, đầu tiên phải học được quản lý thời gian ngủ của mình, có thể làm được ngủ đúng giờ, tỉnh đúng giờ.


Tống lão nói: “Đương nhiên, ngươi vừa trở thành người gõ chuông, khẳng định còn chưa thích ứng, một đoạn thời gian kế tiếp, ngươi nhất định phải khiến thời gian giấc ngủ của mình trở nên quy luật.


“Tống lão, ta hiểu rồi.


Lý Càn vội vàng rời giường mặc quần áo.

Bên ngoài còn tối om.

Lúc này, thời tiết có chút cảm giác mát lạnh.

Sắp cuối thu rồi.

Lý Càn sau khi rời giường ngay đầu tiên là đi xem đồng hồ cát, lấy cái này xác định thời gian.

May có Tống lão gọi hắn, bây giờ là giờ Dần năm khắc, cũng chính là khoảng hơn năm giờ mười phút.

Cách lúc gõ chuông giờ Mão còn có hơn bốn mươi phút.

Hắn sau khi rửa ráy xong, liền đi tới trên gác chuông.

Tống lão đã ở bên trên.

Lão đứng như cây tùng, cho dù khuôn mặt già nua, sống lưng lại vẫn thẳng tắp như cũ.

Không biết Tống lão tu vi võ đạo đến cấp bậc nào rồi?
Theo Lý Càn bây giờ biết, võ đạo chia làm cửu phẩm.

Luyện ra nội khí, làm nhất phẩm võ giả.


Đừng nhìn chỉ là nhất phẩm võ giả, đối với tạp dịch đệ tử mà nói, rất có thể chính là mục tiêu cuối cùng rồi.

Bởi vì từ ra khí cảm, đến luyện thành nội khí, còn có vài bậc cửa.

Lý Càn bắt đầu bận rộn.

Bởi vì hắn cần kiểm tra tình huống đồng hồ cát.

Ở dưới gác chuông có đồng hồ cát, ở trên gác chuông này cũng có đồng hồ cát.

Sau khi xác định đồng hồ cát không có vấn đề, Lý Càn liền chờ đợi.

Trong lòng hắn thế mà không hiểu sao sinh ra một tia cảm giác khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên hắn gõ chuông.

Đợi tới lúc giờ Dần bảy khắc, Tống lão vốn không nhúc nhích, rốt cuộc xoay người lại, nhìn về phía Lý Càn nói: “Có thể chuẩn bị rồi.


Lý Càn gật gật đầu.

Hắn đứng ở vị trí cán dùi.

Bởi vì chuông giờ rất lớn, cho nên cán dùi cũng không nhỏ, dài xấp xỉ một trượng, so với đùi người còn to hơn.

Cũng không biết là dùng loại gỗ nào chế tạo ra, vừa thấy đã biết cứng rắn nặng nề vô cùng.

Vị trí bị gõ trên chuông giờ kia cũng có dấu vết.

Mà chỗ dùi gõ lại không có mài mòn quá rõ ràng.

Hắn bày tư thế, trầm hông xuống, điều chỉnh tiết tấu hít thở, hai tay bám lên dùi gõ thô to, bắt đầu chậm rãi đẩy.

Bây giờ chỉ là điều chỉnh quen thuộc mà thôi.

“Ở lúc điều chỉnh, mắt nhất định đừng rời khỏi đồng hồ cát, như vậy mới có thể nắm giữ chuẩn xác thời gian gõ chuông.


Tống lão nhắc nhở.

Lý Càn gật gật đầu.

Hắn mang ánh mắt cũng đặt xuống trên đồng hồ cát cách đó không xa, có thể nhìn thấy cát chảy trong đồng hồ cát càng lúc càng ít.

Hẳn là không cần mấy phút nữa, sẽ chảy hết.

Một khi chảy hết, đại biểu đã tới giờ Mão.

Thời gian trôi qua từng giây một.

Lý Càn cũng có thể đủ nghe được tiếng tim đập của mình.

Bỗng nhiên, trong đồng hồ cát chỉ còn lại có một tia cát nhỏ chưa rơi xuống.

“Gõ.



Tống lão quát to một tiếng.

Lý Càn vung mạnh cánh tay, hướng phía sau đẩy dùi gõ, sau khi đong đưa vài cái, dùi gõ biên độ đong đưa đủ lớn, theo hắn dùng hết lực lượng toàn thân, dùi gõ lấy tốc độ nhanh nhất, hung hăng húc ở trên chuông báo giờ.

Theo một tiếng chuông nặng nề vang lên, hướng về các đỉnh núi của Thần Kiếm môn truyền đi.

Một tia cát chảy cuối cùng trong đồng hồ cát kia cũng rơi xuống phía dưới.

Điểm thời gian, vừa vặn tốt.

Giờ Mão đã đến.

Cùng lúc đó, một thanh âm như máy móc vang lên ở trong đầu Lý Càn.

“Đinh, hệ thống tế khí* kích hoạt, đang trói buộc kí chủ! ”
* tế: cúng tế, hiến tế.

Khí: vật phẩm
Lý Càn bị dọa nhảy dựng, đứng không vững, hơn nữa hai tay còn cầm lấy dùi gõ, thân thể thế mà bị lực lượng to lớn do dùi gõ đong đưa mang theo, không tự chủ được ngã về phía sau.

May mắn Tống lão phản ứng rất nhanh, một tay đỡ dùi gõ, một tay túm áo Lý Càn.

Lý Càn sắp ngã xuống không nói, dùi gõ ở dưới biên độ lắc lư thật lớn, rất có thể còn gõ vào chuông báo giờ lần thứ hai.

Một khi gõ lần thứ hai, vậy coi như là sự cố.

!
“Lý Càn, ngươi đây là có chuyện gì, lần đầu tiên gõ chuông, thiếu chút nữa đã xảy ra vấn đề lớn.


Nhìn Lý Càn còn vẻ mặt mờ mịt, Tống lão trầm giọng nói.

“Tống lão, ta! ”
Lý Càn không có khả năng nói trong đầu bỗng nhiên toát ra một thanh âm kỳ quái, dọa hắn nhảy dựng.

“Lần sau chú ý.


Tống lão cũng chưa nói gì nhiều.

“Vâng, Tống lão.



Lý Càn vội vàng gật đầu.

“Được rồi, nhanh chuẩn bị giờ Thìn gõ chuông đi.


Tống lão khoát tay.

Lý Càn vội vàng bận rộn.

Đợi tới sau khi chuẩn bị xong, Tống lão cũng kiểm tra một lần, chưa có vấn đề gì.

“Kế tiếp, ngươi phải chậm rãi thích ứng loại cuộc sống này, không thể có một tia thả lỏng, đồng thời, cũng không cần quá khẩn trương.


Tống lão dặn dò.

“Tống lão, ta sẽ.


Lý Càn nghiêm túc nghe.

Đợi Tống lão đi làm bữa sáng, Lý Càn đứng ở bên cạnh chuông báo giờ, nhớ lại thanh âm kia xuất hiện trong đầu.

Bỗng nhiên, trước mắt hắn giống như xuất hiện ảo giác, chỗ sự vật nhìn thấy dần dần mơ hồ hẳn đi, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt, vội vàng muốn dụi mắt, nhưng ngay sau đó, tầm nhìn mơ hồ lại trở nên rõ ràng.

Lại xuất hiện một màn hào quang nhỏ, ở chính phía trước tầm nhìn.

Ở trên màn hào quang nhỏ này, có một ít văn tự tin tức.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận