Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái


Lý Càn kia, rõ ràng mới thành tạp dịch đệ tử hơn hai năm, sao bỗng nhiên thành đệ tử chính thức?
“Nghiêm sư huynh...!Vậy ngài lúc trước nói, sẽ ủng hộ ta...”
Hắn hít sâu một hơi, vội vàng hỏi.
“Ta không phải đã nói với ngươi, nhiệm vụ lần này dừng lại, đi ra ngoài...!Còn có, chuyện ta bảo ngươi làm, tuyệt đối không thể nói ra ngoài, nếu không hậu quả ngươi là biết.”
Thanh niên áo gấm nhíu mày, giọng điệu tỏ ra hơi bất mãn.
Một tạp dịch đệ tử nho nhỏ, thế mà dám ở trước mặt hắn đưa ra yêu cầu.

Lúc trước chẳng qua là cần dùng đến người này mà thôi, nhưng bây giờ ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có, hắn lười để ý tới nữa.
Bồi dưỡng một tạp dịch đệ tử, không cần tài nguyên à?
Tuy hắn là đệ tử chính thức, thậm chí đã bái một vị trưởng lão bình thường làm sư phụ, thuộc loại thân truyền đệ tử, đãi ngộ thân phận so với đệ tử chính thức bình thường tốt hơn rất nhiều, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ bố thí tài nguyên tu hành nha.
Dịch Trọng này, tuy nói ở trong tạp dịch đệ tử xem như hàng đầu.

Nhưng xuất sắc nữa, so với đệ tử chính thức, thì không đáng nhắc tới.
Trong lòng Dịch Trọng cả kinh, biết đã chọc giận vị đệ tử chính thức này rồi.
Hắn lập tức không dám nói gì nữa, chỉ có thể lui ra ngoài.
Nhưng trong lòng hắn bi phẫn vạn phần, vốn cho rằng đã ôm được cái đùi to, về sau có hi vọng thành đệ tử chính thức.
Ai ngờ được hy vọng cứ như vậy đoạn tuyệt.
Hắn lúc trước ở trên Chiến Lực Bảng của tạp dịch đệ tử thắng Trương Minh Xán, nguyên nhân chủ yếu là có vị Nghiêm sư huynh kia ở sau lưng ủng hộ hắn, cung cấp hắn một ít tài nguyên tu hành.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, muốn kế tiếp bảo vệ hai năm đứng đầu Chiến Lực Bảng, độ khó quá lớn quá lớn.
Người phía trước Chiến Lực Bảng tạp dịch đệ tử, thật ra thực lực chênh lệch cũng không phải đặc biệt lớn, ai đều có khả năng bị vượt qua.
Hơn nữa, hắn còn đắc tội một đệ tử chính thức.
Dù sao hắn ở gác chuông từng uy hiếp Lý Càn kia.
Nếu đối phương ghi hận...!Không, trăm phần trăm sẽ ghi hận.
Hắn biết mình tiếp tục ở lại Thần Kiếm môn, tiền đồ khó lường, còn không bằng về nhà, kế thừa gia nghiệp.
Làm võ giả nhập phẩm Hậu Thiên tầng một, đủ để chống đỡ gia nghiệp.
...
Thời gian chạng vạng.
Lý Càn đi tới trước nhà gỗ khe núi.
“Sư phụ, Vô Tâm Kiếm Quyết, đệ tử đã nhập môn.”
Lý Càn nói.
“Ừm...!Kế tiếp, ngươi không thể chỉ tu hành đơn thuần nội công tâm pháp, phải phối hợp Vô Tâm Kiếm Thuật tu hành, cuối cùng đạt tới lấy kiếm thuật thúc giục nội công tâm pháp, đây là chỗ đặc thù của Vô Tâm Kiếm Quyết, một khi có thể làm được, có thể đủ lĩnh ngộ ra một chiêu bí kỹ cường đại.”
Chu Bất Bình đối với Lý Càn có thể nhập môn nhanh như vậy cũng không bất ngờ.
Lý Càn đã sớm là võ giả nhập phẩm, ngộ tính lại cao, chỉ cần căn cốt tư chất đạt tiêu chuẩn, trên cơ bản có thể đủ thoải mái nhập môn.

“Sư phụ, cái gì là bí kỹ? Có cái gì khác với võ kỹ?”
Lý Càn tò mò hỏi.
“Nội công là tâm pháp tu hành, võ kỹ là thủ đoạn công kích, bí kỹ...!Chính là đòn sát thủ.”
Chu Bất Bình bình thản nói: “Ngươi muốn trở thành chân truyền, nhất định phải lĩnh ngộ bí kỹ mới được, Vô Tâm Kiếm Quyết thuộc về một môn công pháp có thể lĩnh ngộ ra bí kỹ...!Công pháp như vậy, ở trong Thần Kiếm môn ta, cũng chỉ có công pháp chủ tu của bảy đại phong mới có có thể làm được.

Khác nhau là, công pháp bảy đỉnh núi lớn, càng thêm chú trọng căn cốt tư chất, chỉ có tu vi đến, mới có thể lĩnh ngộ ra bí kỹ, nhưng Vô Tâm Kiếm Quyết, cho dù tu vi không đủ, chỉ cần ngộ tính đủ, cũng là có cơ hội lĩnh ngộ bí kỹ, ngươi biết điều này ý nghĩa cái gì không?”
“Có thể vượt cấp chém giết?”
Lý Càn mở miệng nói.
“Không sai.”
Chu Bất Bình lộ vẻ mặt ngạo nghễ, “Người đời đều cho rằng căn cốt tư chất mới là quan trọng nhất, nhưng vi sư không cho rằng như vậy, chỉ cần ngộ tính đủ cao, cho dù là căn cốt bình thường, cũng có thể đủ nghịch thiên sửa mệnh, đi lên võ đạo đỉnh phong.”
Lão vì sao lại ở chỗ này làm một người gác cửa?
Không phải chính vì tìm kiếm người như vậy sao?
Lão muốn dùng sự thật nói cho những người đó của nội môn, lão là đúng.
“Đương nhiên, lĩnh ngộ bí kỹ, cũng chỉ là khởi đầu mà thôi, mục tiêu thật sự của ngươi là phải mang Vô Tâm Kiếm Quyết luyện đến viên mãn, lĩnh ngộ ra Vô Tâm Kiếm Ý.”
Chu Bất Bình lại nói.

“Sư tôn, đệ tử nhớ kỹ.”
Lý Càn vội vàng nói.
Hắn luôn cảm giác cảm xúc của sư phụ này tựa như trở nên có chút không ổn định.
Sau khi về tới gác chuông, Lý Càn thử tu luyện Vô Tâm Kiếm Thuật, để phối hợp nội công tâm pháp của Vô Tâm Kiếm Quyết.
Nhưng sau khi luyện chốc lát, phi thường khó khăn.
Bởi vì nội công tâm pháp vốn thuộc loại tĩnh công, ở lúc tu luyện kiếm pháp tu hành nội công, hầu như là không có khả năng.
Buổi sáng hôm sau.
Sau khi gõ chuông giờ Mão, mượn dùng tiếng chuông đầu tiên của một ngày, Lý Càn lần nữa vận chuyển nội công tâm pháp Vô Tâm Kiếm Quyết, tu luyện Vô Tâm Kiếm Thuật.
Một lần này, thế mà dị thường thuận lợi.
Theo hắn vung bảo kiếm trong tay, nội khí trong cơ thể dễ như trở bàn tay, nhanh chóng lưu chuyển vận hành, mà phía trên bảo kiếm, hào quang nở rộ, bộc lộ sắc bén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận