“Anh… Anh… Anh…” đầu ngón tay run run, Tử Hàn Tuyết chỉ vào Nguỵ Triết Minh, nhưng lại không biết tìm từ ngữ gì để mà mắng mỏ anh ta.
Nói xong, cô tức tối xoay thân thể ướt sũng của mình định rời đi. Có điều vừa cất được một bước, cánh tay liền bị một sức mạnh bất thình lình giữ lấy, sức mạnh mãnh liệt đó xoay ngược người Tử Hàn Tuyết lại rồi đẩy ngã lên chiếc ghế bể bơi bên cạnh bờ hồ.
Nguỵ Triết Minh trên người chỉ còn lại chiếc quần kaki dài, áo sơ mi của anh đã bị rơi dưới hồ từ lúc nào, lông mày lưỡi mác sũng nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bỗng nhiên giữa mơ hồ từng giọt từng giọt nước trong veo chảy xuôi theo lồng ngực trắng mịn của anh ta, chìm vào nơi sâu nhất, rồi mất tích không dấu vết.
Tử Hàn Tuyết dựa lưng lên ghế bể bơi mềm nhẹ, quần áo ẩm ướt dán vào người khiến cô càng thêm mẫn cảm đối với những vật quanh mình, cô cố vùng vẫy, nhưng bị thần sắc âm u và sát khí hừng hực quanh thân của Nguỵ Triết Minh trấn áp, không thể nhúc nhích.
“Anh… Anh… Anh muốn thế nào…?” Khó khăn lắm mấy từ kia mới thoát ra khỏi cổ họng nhưng dưới sự tấn công của đôi tay lạnh lẽo của Nguỵ Triết Minh, âm thanh lên đến cổ liền đứt đoạn.
“Tôi muốn thế nào ư? Trái lại tôi rất muốn biết em định làm thế nào để phá huỷ con người tôi… Hử…?" Âm tiết cuối cùng lên giọng cao vút tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt những sợi dây mỏng manh đang căng lên trong đầu Tử Hàn Tuyết, cô không thể kềm chế thoáng rùng mình.
Nhưng Nguỵ Triết Minh không hề mảy may chuyển động, buông tay thả hai cánh tay bị siết sắp tê cứng của Tử Hàn Tuyết ra, từng tấc từng tấc, vuốt vuốt từng tí da thịt một trên cổ cô, động tác bàn tay có thể nói là ôn nhu cực hạn, hoàn toàn tương phản với thần sắc trên mặt. Như thể một con mãnh thú đang ẩn nấp rình mồi, khát máu và tàn khốc.
Trăng treo giữa trời, gió đêm chuyển lạnh, Tử Hàn Tuyết chạy vội vào bên trong tìm chỗ ấm trú ngụ, Nguỵ Triết Minh cứ thế chạy theo.
Thân thể tỏa hương thảo mộc thơm nồng của Nguỵ Triết Minh theo sau chậm rãi áp sát, mười ngón tay mềm dẻo từ từ siết chặt yết hầu Tử Hàn Tuyết, cô yếu ớt vùng vẫy vài lần, hơi thở càng lúc càng yếu, càng lúc càng đứt đoạn.
Gần như hít thở không thông, Tử Hàn Tuyết bắt được một luồng khí nhỏ bé cuối cùng, cất giọng đứt đoạn ngập ngừng: “Nguỵ… Triết… Minh… Anh làm gì…”
Nguỵ Triết Minh đột ngột thả lỏng các ngón tay đang siết chặt trên cổ Tử Hàn Tuyết ra, nở một nụ cười mị hoặc điên đảo lòng người. Cô nhìn anh mà trong lòng thấp thỏm xen lẫn ngạc nhiên, lồng ngực phập phồng lên xuống. Một trận gió thổi qua, một đám mây đêm mỏng manh chậm rãi chuyển động, che khuất ánh trăng giữa trời, bóng tối đột nhiên phủ trùm lên bọn họ.
Trong khoảnh khắc tĩnh mịch đó, Nguỵ Triết Minh từ từ cúi đầu xuống. Đôi môi ướt đẫm dán lên đôi môi cũng ướt đẫm của cô, nghiêng qua ngả lại không chừa một chỗ nào, đôi môi lành lạnh, trơn nhẵn sáng bóng, thần trí mê người.
Anh đưa tay giữ chặt sau gáy cô, nghiêng người bao phủ lên cô, giữa hai người dán chặt kín kẽ, không một khe hở.
Tử Hàn Tuyết khẽ hé miệng lấy hơi liền bị cái lưỡi của Nguỵ Triết Minh tấn công thần tốc càn quét dọc ngang sạch sẽ. Nhất thời quên hết mọi bực tức trong mình, Tử Hàn Tuyết thả lỏng toàn thân, trong lòng bỗng thấy có chút cao trào, cũng đưa lưỡi ra hôn lại Nguỵ Triết Minh, cả người anh ta bỗng run lên, một luồng khí nóng bừng như lửa dâng trào khắp cơ thể.
Hai thân thể cuồn cuộn như dầu đang sôi trên lửa nóng, chân tay bủn rủn, như muốn rã ra.
Một lát sau, quần áo trên người của cả hai chẳng biết đã cởi sạch sẽ từ khi nào, Tử Hàn Tuyết không chút e dè ngắm nghía lại lồng ngực cường tráng và cái bụng phẳng lì năm xưa cô vẫn chạm vào, mặc dù đang ở trong tình trạng án binh bất động vẫn cảm thấy một luồng sức mạnh nào đó như đang vận sức chờ tung ra.
Ánh mắt dần dần hướng xuống dưới, cô lại lần nữa nhìn thấy chiếc cần cẩu thẳng đứng, thoáng cười thầm, không có gì lấy làm lạ, hồi ở trong biệt phủ tới giờ, nó chẳng có gì thay đổi…
Hơi thở của Nguỵ Triết Minh càng lúc càng gấp, Tử Hàn Tuyết lại ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt mãnh liệt sôi sục của anh ta, nhìn không ra đọc không hiểu. Chỉ có những cơ bắp như ngọc thạch và những đường cong rõ ràng tựa đang cám dỗ Tử Hàn Tuyết, cô đưa tay chạm đến xương quai xanh của anh, đột nhiên cảm thấy tình yêu trong lòng kím nén bấy lâu nay lại ùa về.
Nguỵ Triết Minh lại tóm lấy hai tay của Tử Hàn Tuyết, cúi đầu mút một ngón rồi lại hôn một ngón, cô không thể ức chế khẽ run lên, ngón tay nối liền với tim, nhất thời, trong tim cũng trở nên ướt đẫm.
Men rượu như có như không lẩn quẩn quanh người Tử Hàn Tuyết, cô mới mơ hồ ý thức được đây rõ ràng là mùi thơm của một loại rượu đắt tiền mà Nguỵ Triết Minh thường uống.
Xử mười ngón tay xong, Nguỵ Triết Minh lại ngậm đến vành tai của cô, lần lần đi xuống dưới.
Nhưng mà, nụ hôn của Nguỵ Triết Minh còn êm ái hơn cả dòng nước, từ sau tai đến bên gáy, từ đỉnh ngực đến mũi chân, chàng trai này bình thường cao ngạo không xem ai ra gì, hết lần này đến lần khác lại phủ phục bên người Tử Hàn Tuyết, nồng nhiệt chiếm hữu từng tấc da thịt của cô như nắng hạn lâu ngày gặp mưa.
Tâm trí Tử Hàn Tuyết trở nên lẫn lộn, nhưng trên cơ thể lại cảm nhận rõ ràng gần như mọi thứ nhỏ nhất. Chỉ cảm thấy nóng rực, nóng rực, toàn thân nóng rực bừng bừng như thiêu như đốt. Trong lúc hỗn độn, lại cảm thấy lửa đuốc than củi e rằng cũng không nóng bằng thế này.
Nguỵ Triết Minh không còn chế ngự Tử Hàn Tuyết, nhưng Tử Hàn Tuyết cũng không còn chống cự như ban đầu.
Tim đập như sấm, chiếc cần cẩu thẳng đứng đó đã lấp đầy từ bên trong Tử Hàn Tuyết, cô há hốc miệng. Bên tai hơi thở như thiêu như đốt vang lên hổn hển.
Khoảnh khắc đó thời gian như đứng im. Chỉ có kẻ đang ở trên người Tử Hàn Tuyết là chuyển động nhấp nhô lên xuống.
“Triết… Minh… Triết Minh…” Tử Hàn Tuyết ở trong lồng ngực Nguỵ Triết Minh nhiều lần sung sướng gọi tên anh, bản thân cũng không biết gọi anh ta như vậy là muốn bảo dừng lại, hay là tiếp tục.
Nguỵ Triết Minh kéo Tử Hàn Tuyết vào trước ngực, nhịp tim như tiếng trống thình thịch thình thịch dường như phải gánh chịu một sức nặng vô hình, cứ dâng lên tràn đầy.
"Tiểu Tuyết… Tiểu Tuyết… Tiểu Tuyết…” Anh nhìn cô không rời, gọi tên cô không dứt, anh nâng cằm cô lên, trong mắt lóe lên một tia sáng cuồng nhiệt rực lửa.
Thân thể trần trụi của bọn họ quấn lấy nhau.
Đêm nay, bên ngoài bờ hồ làn nước trong suốt, bên trong một lần rồi một lần, một phen lại một phen, Tử Hàn Tuyết cùng với kẻ mà một năm qua cô luôn tự dặn lòng phải quên đi, lại quấn quýt nhau không rời.
…----------------…
Xoảng!
Tiếng rơi vỡ giòn tan xé toạc không gian yên tĩnh, Tử Hàn Tuyết giật mình mở choàng đôi mắt, tỉnh giấc từ trong mơ.
Trong nắng mai còn loáng thoáng hơi sương, bóng lưng thon thả của Hoàn Cẩn Nam hiện ra. Hắn đứng trước một chiếc bàn chữ nhật làm từ gỗ tốt đưa lưng về phía Tử Hàn Tuyết, trong tay là một chiếc đĩa sứ đã vỡ.
Tử Hàn Tuyết dụi dụi hai mắt, ngồi dậy trên chiếc ghế sofa, lúc này mới phát giác đêm qua không biết đã ngủ quên từ khi nào, giữa mông lung bỗng cảm thấy mình dường như đã mơ một giấc mơ thật dài, lại dường như chẳng mơ thấy gì cả…
“Tỉnh rồi à?” Hoàn Cẩn Nam cất giọng trầm trầm, sống lưng thẳng tắp có chút cứng ngắc.
Tử Hàn Tuyết “ưm ~” một tiếng, đứng dậy đi chân trần bước đến trước bàn, nhìn thức ăn đầy bàn, con sâu tham ăn trong bụng cào cấu, đang định sáp lại, thì cổ tay đã bị Hoàn Cẩn Nam dùng lực giữ lại, ngăn cản, “Cẩn thận dưới chân!”
Cúi đầu nhìn xuống, hai mảnh sứ vỡ bén nhọn chỉ còn cách ngón chân Tử Hàn Tuyết vài phân, quả nhiên nguy hiểm thật. Cô cử động cơ thể, định khom người nhặt những mảnh vỡ cho vào thùng rác, nhưng Hoàn Cẩn Nam lại giơ tay ngăn lại, trong chớp mắt anh ta đã tự mình dọn dẹp sạch sẽ, sau đó kéo ghế cho Tử Hàn Tuyết ngồi, bản thân thì bước đến ngồi phía đối diện, cúi mặt lặng yên.
Tử Hàn Tuyết cắm đầu ăn một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lại vẫn thấy Hoàn Cẩn Nam duy trì tư thế cũ, giống như đang chuyên tâm uống nước, chỉ là, nước trong ly không hề giảm đi chút nào, không hiểu đang suy nghĩ cái gì mà thất thần đến vậy, Tử Hàn Tuyết đưa tay ra huơ huơ trước mắt hắn, “Anh không ăn sáng sao?”
Lúc này hắn mới chợt hoàn hồn, cầm đôi đũa bên cạnh lên gắp một miếng măng mềm, chẳng biết vì sao, động tác trên tay lại thô cứng, hoàn toàn mất đi vẻ ưu nhã thường ngày, gắp mấy lần mà vẫn không thể gắp được miếng rau xào, đành bỏ đũa xuống, hai hàng lông mày đen như mực khẽ nhướn lên, rồi chau lại.
Tử Hàn Tuyết là người rất hiểu ý người khác nên giúp hắn gắp một đũa rau xào mềm mụp, lại bới cho hắn một chén cơm nóng hổi, còn cẩn thận gắp thêm cho hắn vài miếng thịt heo quay, cô thầm nghĩ chỉ quan tâm chăm sóc cỡ đó thôi, còn hơn nữa thì chắc Tử Hàn Tuyết cô làm không được.
Không ngờ cái tên Hoàn Cẩn Nam thường ngày ôn hòa như thế mà bây giờ ngay cả một nụ cười nhạt cũng tiếc không đáp lại với Tử Hàn Tuyết, vẫn tiếp tục chìm đắp vào trong suy tư như trước, đầu mày nặng trĩu không thể tự giải thoát, một chữ một câu cũng tiếc không hé.
“Anh là thằng đàn ông tồi.” Sau một hồi im lặng, Hoàn Cẩn Nam nói một câu ‘không đầu không đuôi’,sau đó nói tiếp: “Anh đã luôn thấy hối hận về những việc lúc trước mình đã làm với em, có thể em sẽ bỏ qua cho anh, nhưng liệu… một lúc nào đó những hình ảnh đó sẽ gây cản trở mối quan hệ của chúng ta?"