“Sao lại gây cản trở? Em đã quyết định bỏ qua thì chắc chắn là không còn nhớ đến những gì của quá khứ rồi. Em đã quyết định một lần nữa đem trao bản thân này cho anh, thì đương nhiên một lòng một dạ để anh danh chính ngôn thuận bên em, anh đừng lo lắng, không gì có thể cản trở."
Ăn sáng xong, Tử Hàn Tuyết bưng mâm trái cây ra vườn. Bất ngờ, mâm trái cây khuất tầm nhìn phía dưới, cô không thấy ở phía trước có một thanh cây lớn không biết là gãy rơi xuống từ lúc nào.
Thân hình Tử Hàn Tuyết ngã bổ, rơi vào một vòng tay. Ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ gương mặt thanh nhã của Hoàn Cẩn Nam đang ở ngay trong tầm mắt Tử Hàn Tuyết, hai cánh tay ôm cô vào trước ngực.
“Chúng ta thực sự sẽ không bị cản trở bởi điều gì sao?” Một nụ cười dù ôn hòa vẫn không che giấu nổi ưu thương ngập tràn trong đáy mắt, hắn cúi người chiếm lấy đôi môi Tử Hàn Tuyết, một cảm giác mềm mại lạnh buốt gần như trong suốt bao phủ lên môi cô.
Tử Hàn Tuyết không kềm được khẽ run lên, vô duyên vô cớ chìm vào trong một trận mê sương.
Bỗng dưng, cảm giác rắn chắc lành lạnh dưới tay kéo thần trí cô trở về, Tử Hàn Tuyết rời môi ra.
Lồng ngực Hoàn Cẩn Nam đang ôm Tử Hàn Tuyết khẽ căng lên, dường như có chút ngạc nhiên không ngờ tới, một lát sau, mới thở ra một hơi nói: “Cám ơn em đã cho anh cơ hội được một lần nữa ở bên em, hơn năm qua anh luôn cố gắng trở thành một phiên bản tốt nhất để bất cứ khi nào em cần anh cũng sẽ xuất hiện và ở bên. Cảm ơn em… thật sự… rất cảm ơn em. Tiểu Tuyết của anh.!"
Tử Hàn Tuyết miễn cưỡng nói: “Anh không cần phải gượng ép mình thay đổi gì đâu, cứ là mình thôi, cũng không cần cảm ơn gì cả. Đủ duyên thì sẽ còn ở bên nhau."
Hoàn Cẩn Nam nhẹ nhàng cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng.
“Thuở nhỏ anh đã được chăm sóc cẩn thận, kẻ hầu người hạ vây quanh mình, tính cách có phần ỷ lại, không coi ai ra gì, không biết trời cao biển rộng. Vậy mà không hiểu vì sao từ sau khi em rời khỏi Hoàn Gia, anh ngày đêm…" Hắn xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày, ánh mắt giống như ngượng ngùng.
“Thời gian dần trôi, anh dần dần phát hiện bản thân mình thay đổi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nhớ đến hình bóng em, anh đã nhìn nhận lại những lời em nói 'nếu không phải vì anh là cháu nội của chủ tịch Hoàn Thị, là người thừa kế cơ ngơi nhà họ Hoàn, thì người bất tài kém cỏi như anh sẽ bị người ta… bọn họ ở sau lưng lúc nào cũng cười nhạo anh, bọn họ lén lút gọi anh là ‘thằng ăn bám’ ‘thằng bất tài’. Có lần anh trốn sau cửa phòng nghỉ của nhân viên nghe họ bàn tán về em với Nguỵ Triết Minh mà cực kỳ hâm mộ, cảm giác đó, anh nghĩ, chính là tự ti chăng…”
''Người ta nói ‘cần cù bù siêng năng’, khi đó anh giống như chỉ bám víu vào một chút hi vọng mỏng manh, ngày đêm cố gắng, chỉ mong sao thay đổi mình trở nên tốt hơn để được sự tôn trọng cho bản thân. Sau một năm thay đổi, thì anh không còn tụ tập bạn bè hay gặp gỡ bất cứ người phụ nữ nào nữa…" Hoàn Cẩn Nam khoe khoang, ôm chặt Tử Hàn Tuyết cười khẽ.
Tử Hàn Tuyết im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện không trọn vẹn, không có bắt đầu, diễn biến và kết thúc của Hoàn Cẩn Nam, đằng hắng thông giọng, trấn an hắn: “Có cố gắng, có thay đổi là được rồi. Dù sao bây giờ anh cũng là một phiên bản tốt hơn, chuyện gì qua rồi cứ cho qua, chúng ra cùng nhau bắt đầu lại."
Hoàn Cẩn Nam yêu Tử Hàn Tuyết đến thế sao? Hắn vì cô mà quyết định làm một con người hoàn toàn khác, liệu cô mang tình cảm đó ra để lợi dụng hắn, có quá đáng lắm không? Tử Hàn Tuyết rơi vào trong suy nghĩ hỗn loạn mơ hồ.
…
Ở trong phòng làm việc của Tử Mạn Thiên có một hành lang thoáng mát trồng rất nhiều cây xanh và hoa. Sau một đêm bận rộn với các bệnh nhân, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi ra ban công lấy một chút hạt mầm rải vào khoảnh đất hình tròn trong chậu.
Chỉ trong chốc lát đã trồng xong và tìm được vị trí thích hợp cho cây hoa mới. Sau đó cậu bưng một ly nước trà kéo ghế gần đó vừa phẩm trà vừa thưởng thức những thành phẩm tí hon của mình.
“Bác sĩ Tử có ở đây không ta?” Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Tử Mạn Thiên liền nghe bên ngoài vọng vào tiếng nói khá quen.
Tử Mạn Thiên nhắm mắt thưởng thức hết ly trà ấm thơm trên tay, bình thản nói: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, một đôi chân thon dài xăm xăm đi vào. Hương thơm này… thật quen thuộc với Tử Mạn Thiên.
Nam Phong Kỳ này… vì sao không lo nghỉ ngơi đi, đang yên đang lành qua một đêm thức trắng bận rộn công việc rồi sáng sớm còn mò sang đây.
“Sao bác sĩ Nam không nghỉ ngơi mà lại đến đây?” Tử Mạn Thiên mặc dù thức trắng đêm cũng cần nghỉ ngơi, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà chỉ cần nhìn thấy Nam Phong Kỳ liền thấy tâm trạng có chút dễ chịu.
Vừa mở mắt ra, bất thình lình nhìn thấy gương mặt Nam Phong Kỳ phóng đại ngay trước mặt. Tử Mạn Thiên ngón tay vặn vẹo khó xử lắp ba lắp bắp: “bác sĩ Nam Phong Kỳ… Nam…”
Nam Phong Kỳ và Tử Mạn Thiên mặt đối mặt trong một lúc, ánh mắt lấp lánh tựa như muốn nói điều gì đó. Tử Mạn Thiên có chút ưu tư, nhìn Nam Phong Kỳ một cái thì không rời ra nữa.
Nam Phong Kỳ đột nhiên vươn tay ra giữ lấy hai vai Tử Mạn Thiên, cậu ấy kinh ngạc ngẩng đầu, Nam Phong Kỳ mở toang đôi mắt, đôi đồng tử đen bóng như hổ phách nhìn Tử Mạn Thiên đắm đuối, cúi đầu ngậm chặt đôi môi cậu, sau một nụ hôn dài, Nam Phong Kỳ nói với Tử Mạn Thiên,
"Anh không cần gì nhiều, không dám mong em có thể yêu anh sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày thích anh hơn một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng năm cho đến cả cuộc đời. Có thể chứ?” …
Nam Phong Kỳ nói thêm: “Không ngại yêu em đơn thuần, chỉ mong bên em lâu dài."
“Em căm ghét anh cũng được, nhưng hôm nay… anh muốn nói ra những điều từ đáy lòng mình…” Đôi mắt dài diễm lệ kiêu căng thường ngày của Nam Phong Kỳ lúc này long lanh ánh nước, màu sắc sinh động, nhu hòa và kiên định không ngờ. Môi không hé cười, nhưng khóe miệng lại run run.
Tử Mạn Thiên trợn mắt há miệng suy đoán đó chẳng lẽ lại là mắc cỡ? Dường như để che tai bịt mắt cậu, Nam Phong Kỳ bỗng cúi người kéo cậu ôm vào lòng, một lúc sau, một luồng hơi thở mềm mại nhẹ nhàng phà vào đỉnh đầu Tử Mạn Thiên,
“Sẽ rất hối hận nếu anh không nói ra ba chữ ‘Anh yêu em’. Cho dù em có đáp lại tình cảm của anh hay không, cho dù em có tránh mặt anh sau giây phút này hay không, anh cũng sẽ như vậy, anh cũng sẽ chỉ yêu mình em và chỉ có em thôi."
Lòng bàn tay Nam Phong Kỳ ấm áp, vuốt nhẹ trên lưng Tử Mạn Thiên, những đau nhức trên người cậu trong phút chốc tan thành mây khói,
“Tiểu Thiên, chỉ mong em hiểu trái tim anh. Cho dù em giận anh vì sự đường đột này, cho dù em thù oán anh, anh cũng kiên quyết không cưới không yêu cô gái nào khác được!” Lời nói ngang ngược thẳng thừng, Nam Phong Kỳ không giấu nổi vẻ bất an chần chừ trên khuôn mặt, Tử Mạn Thiên tựa như đang tìm kiếm một chút gì để bấu víu.
Chẳng hiểu tại sao! Cậu đẩy Nam Phong Kỳ, cũng không rõ vì sao lại mất đi vẻ trấn định xưa nay của mình, giơ cao chân hung hăng giẫm đạp lên mũi chân Nam Phong Kỳ,
“Chuyện bác sĩ Nam sẽ nên duyên vợ chồng cùng con gái phó giám đốc, người ở bệnh viện này ai cũng biết. Mạn Thiên biết thân biết phận không muốn trở thành kẻ huỷ hoại nhân duyên của người khác, vì thế bác sĩ Nam không nên ở đây, mà phải an phận cưới con gái của phó giám đốc bệnh viện đi.”
Ánh mặt trời ban mai ấm áp, trên khuôn mặt Nam Phong Kỳ hiện lên một mảnh u ám, anh đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích mặc cho Tử Mạn Thiên giẫm đạp, yên tĩnh đến mức dọa người. Sau một lúc trầm mặc khá lâu, Nam Phong Kỳ thì thầm: “Phá huỷ thì làm sao?” Tiếp đến, cười ngạo nghễ, “Trong suốt thời gian anh sống, anh chưa từng e sợ điều gì, nhưng từ khi em xuất hiện, anh đã thật sự biết sợ… anh sợ… rất sợ mất em… Tiểu Thiên…!"
Trong nháy mắt, mặt Nam Phong Kỳ lại biến sắc, rơi vào một vũng ưu thương nhầy nhụa, mày gánh u sầu,
“Không ngờ em lại nói với anh những lời như vậy… Sau khi nghe quyết định của bố, trong lòng anh đầy kích động chỉ mong được đến đây ngay, vậy mà câu nói em dành cho anh lại lời cự tuyệt như vậy…"
Nam Phong Kỳ day day thái dương: “Tiểu Thiên, anh nghĩ, rồi một ngày nào đó trái tim anh cũng vỡ tung vì em đó…”
Tử Mạn Thiên kinh hãi. Cuối cùng, bọn họ giải tán trong không khí chẳng có gì vui vẻ. Nam Phong Kỳ trước khi rời đi, còn ném cho Tử Mạn Thiên một cái nhìn lướt qua khiến cậu run bắn toàn thân mà chả hiểu vì sao, giống như bị kềm hãm lại.
Tử Mạn Thiên nhìn thấy đằng sau đôi đồng tử trong veo của Nam Phong Kỳ chất chứa nỗi hoang mang không lối thoát, giống như là nỗi thương tâm lần đầu tiên trong đời của một chàng trai mới lớn.
Tử Mạn Thiên ngẩn ngơ ngồi ở vị trí đó cả nửa ngày, mãi đến trưa, một điều dưỡng ngoài cửa vào báo nói rằng Tổng Giám Đốc bệnh viện mời bác sĩ Tử cùng dùng bữa trưa.
Trong lòng Tử Mạn Thiên cảm thấy kỳ lạ, hôm nay lẽ nào Tổng Giám Đốc bệnh viện mời cậu cùng dùng bữa là vì Nam Phong Kỳ? Cho dù là vì Nam Phong Kỳ thì có liên quan gì tới cậu chứ? Nam Phong Kỳ chỉ mới ngỏ ý lời yêu thương với cậu cách đây vài giờ thôi mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể từ chối thế nào cho phải phép, liền nói với điều dưỡng gửi lời đến: “Được rồi, tôi đi chuẩn bị một chút, sẽ đến đúng giờ.”