Tử Nguỵ

Nguỵ Triết Minh ngày ngày bận bịu đủ việc ở công ty của anh và công ty của bố, một người đàn ông hoà đồng, vui vẻ mà nay nghiêm túc một cách lạ lùng, hoàn toàn không giống Nguỵ Triết Minh của bình thường.

Tử Hàn Tuyết bên cạnh đó cũng vậy, những lúc rảnh rỗi cô thường sao chép biên dịch biên soạn một số hợp đồng, bản thảo phụ giúp Nguỵ Triết Minh một tay.

Công việc của cả hai tập đoàn khiến Nguỵ Triết Minh bù đầu, các hợp đồng của tập đoàn bố anh rải rác khắp nơi khó mà có thể kiểm soát. Không ngờ, Tử Hàn Tuyết thông minh nhanh nhẹn không tốn nhiều thời gian đã giúp anh giải quyết xong gần hết mọi thứ lộn xộn đó.

Nguỵ Triết Minh tuy ngoài miệng vẫn trao lời đường mật cùng câu nói cảm ơn lãnh đạm, nhưng trong mắt anh luôn lộ rõ vẻ gì đó đa nghi dành cho Tử Hàn Tuyết.

Ngoài Nguỵ Triết Minh ra, những người trong cổ đông, kể cả là công ty của chủ tịch quá cố Nguỵ Văn Châu cũng đều hết lời ngợi khen Tử Hàn Tuyết, đủ thấy tài năng của cô vươn xa vươn rộng đến cỡ nào. Hơn nữa, Tử Hàn Tuyết không bao giờ tỏ ra khó nhọc, như thể trong lúc vô ý mà giải quyết tất cả mọi chuyện ổn thỏa chu đáo, hoá ra Dung có thể cũng ảnh hưởng từ Tử Hàn Tuyết mà chăm chỉ và giỏi giang như vậy.

Trong thời gian ngắn, các nhân viên công ty nói chuyện phiếm đều thích đem Tử Hàn Tuyết ra làm đầu đề câu chuyện, tự nhiên không tránh khỏi tiện thể so sánh cô với ả tiểu tam Minh Nhược Y kia.

“Aizzz ~ Tối qua tôi để quên điện thoại ở công ty, lúc quay lại lấy vô tình tôi thấy chủ tịch trẻ tuổi của chúng ta đang đắp áo lên người cho Tử Hàn Tuyết, hình như cô ấy lại đến văn phòng phụ sếp làm việc đến nỗi mệt quá mà ngủ thiếp đi đó… Hành động đó, ánh mắt đó, thật tình là chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta cam tâm tình nguyện tan chảy, chậc chậc…” Cô nhân viên dáng người nhỏ con nhép nhép cái miệng, càng nghĩ càng đắc ý.

Minh Nhược Y đang định đi xuống căn tin lấy nước, ả vô tình nghe thấy mấy người nhân viên đó nói huyên thuyên mà ruột gan sôi sục.

Nữ nhân viên bên cạnh nói giọng tán thưởng: “Hôm trước tôi thấy cô Tử và chủ tịch chơi game cùng, mỗi lần cô Tử lỡ chơi kém không thắng nổi thì cô ấy liền làm mình làm mẩy, cũng chỉ có chủ tịch của chúng ta mới có đủ kiên nhẫn mà chơi với cô ấy thôi. Theo những gì tôi biết, trước đây chủ tịch của chúng ta được ví như là một cục đá, là gỗ tốt không gì có thể chạm trổ được, không ngờ lại mục nát trong tay cô Tử, có chút đáng tiếc, nhưng công nhận họ thật đẹp đôi."


Nam nhân viên kia lại nói: “Nói đến cô Tử, tôi lại nhớ tới cái cô thư ký của chủ tịch quá cố dạo gần đây cũng thường đến công ty chúng ta, nghe nói lúc còn làm việc ở Hoàn Thị cô ta từng đến đây gây gỗ với cô Tử, bề ngoài của cô ta thực sự là cũng không đẹp lắm, so với cô Tử thì còn thua vạn phần. Tôi thấy, ánh mắt đó của cô ta… có phần gian xảo cũng rất khó lường, trước đây tôi từng nghe nói cô ta rất hay bắt chuyện với đàn ông có tiền, thực sự không hiểu cô ta là loại người thế nào."

Nói xong mọi người tụm lại cười hì hì, giọng điệu rất là khinh thường ả Minh Nhược Y kia.

“Ha ha, nhưng thật ra, nếu để mà nói, cô Minh Nhược Y có ra sao cũng không xứng bằng Tử Hàn Tuyết với chủ tịch của chúng ta, cục đá bướng bỉnh ghép với tảng băng kiên cố, đều là cứng như nhau, rất là phù hợp.”

Thời thế thay đổi, những nhân viên của Nguỵ An ngày nay càng thêm lắm chuyện. Minh Nhược Y đứng gần đó nghe rõ mồn một, giận thấu tim gan cũng chỉ có thể ấm ức chịu đựng mà chẳng thể làm được gì, len lén tránh mặt tiến đến văn phòng Nguỵ Triết Minh.

Vừa mở cửa phòng làm việc của Nguỵ Triết Minh, ả đã thấy anh đang mệt mỏi tựa người trên ghế sofa, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Nhìn thấy một đoạn cổ mềm mịn mà rắn chắc lộ ra từ cổ áo sơ mi trắng của Nguỵ Triết Minh, ả lập tức hứng chí, tiến tới choàng tay từ phía sau cổ anh ta, kề vào sau gáy anh nhỏ giọng thì thào,

“Thế nào là không phù hợp chứ…? Em cũng từng khiến anh phải hứng chí vì em, nhưng mà…"

Vừa hay ánh mắt đảo tới trước mặt, nhìn qua phản chiếu cửa kính ả thấy Tử Hàn Tuyết từ lúc nào đã đứng ở đó, hài lòng mà nhếch khóe miệng chêu tức.

Mắt Nguỵ Triết Minh còn chưa mở, ả liền cúi người xoay cổ phủ lên môi anh ta một nụ hôn ngọt ngào, khiến anh ta giật mình mở mắt, xoay người giơ tay bóp mạnh vào cổ ả, anh giở giọng hung ác,


“Cô tính làm trò gì nữa đây.?”

Nụ hôn đó khiến trái tim Tử Hàn Tuyết như đang bị bóp chặt đến nghẹt thở, đau đớn xé lòng, tựa như một cơn mưa rào, từng đợt sóng vỗ đì đùng mạnh mẽ lan ra. Cô nhắm hai mắt lại, cắn cắn lên đôi môi mềm mại của mình như thể cố gồng chịu đựng nỗi đau ấy, rồi lại xoay người vội vã bỏ đi…

Nguỵ Triết Minh đứng bật dậy, nắm lấy hai vai ả đẩy mạnh ả ra khỏi lồng ngực anh, hai mắt trừng lớn, uy nghi nhướn cao, mặt lạnh như băng, giọng nói trầm trầm tàn ác,

“Cô nói đi, mục đích của cô là gì? Tại sao ban đầu là Hoàn Cẩn Nam bây giờ lại là tôi. Thứ cô cần có phải là tiền? Có phải khi cầm trong tay một số tiền khủng cô sẽ mang cái thân xác ghê tởm của mình cao chạy xa bay mà không bám dính đến tôi nữa đúng không.?”

Lòng ả Minh Nhược Y run cầm cập, thầm nghĩ thôi xong rồi, nhìn anh ta tức giận như vậy mà phát hoảng, không phải sờ trúng chốt nổ của anh ta rồi chứ? Liền thản nhiên đùn đẩy trách nhiệm nói: “Không phải là tiền, hiểu sai con người của tôi rồi. Thứ tôi muốn có là trái tim của anh đó thưa chủ tịch trẻ…"

“Tôi thật không ngờ đến tận hôm nay cô vẫn cố tình dở cái nét diễn rẻ tiền ghê tởm đó ra trước mặt tôi." Nguỵ Triết Minh buông ả ra, đứng thẳng người nghiêm túc nhìn thẳng mặt ả, khí thế vốn luôn bức người của anh bây giờ còn hãi hùng hơn, ả đang lo sợ suy nghĩ tìm cách đối đáp, thì nghe thấy Nguỵ Triết Minh bất ngờ bồi thêm một câu, “Dạo gần đây hình như tôi đã quá nhẹ tay với cô rồi nhỉ.?"

Ả nuốt nuốt cổ họng khô khốc, suy nghĩ cân nhắc rồi mới nói: “Anh đừng nói những lời làm tổn thương tôi. Tình cảm tôi sao không lẽ anh không hiểu?” Tiếp đến oai phong lẫm liệt nói: “Nhất định sẽ có lúc, anh phải chạy đến năn nỉ tôi kết hôn cùng anh."




Tử Hàn Tuyết vác theo gương mặt u buồn, ủy khuất lang thang trên phố xá đang đông người qua lại.

Vừa mới rời đi chưa lâu, liền nghe thấy phía sau lại vang lên tiếng gọi, cô xoay người lại, thì thấy Nguỵ Triết Minh từ xa đang hớn hở chạy tới.

Chẳng biết là thực hay mơ sao ngay lúc này anh ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ anh biết cô đến mà vẫn cố tình để Minh Nhược Y đụng chạm? Hay anh chỉ là người bị hại? Là cô đa nghi hay do anh là thằng đàn ông tồi giỏi diễn?

Tử Hàn Tuyết hoàn hồn nở một nụ cười trừ, Nguỵ Triết Minh tới gần lại búng trên trán cô cái póc: “Ra đường mà tâm trí để đi đâu vậy? Anh gọi nãy giờ không nghe à.? Sao đến đây mà không vào với anh, anh thấy nhớ em rồi đó. Vừa định đi gặp em thì vô tình thấy bóng lưng quen thuộc nên chạy theo đây…”

Ngón tay Tử Hàn Tuyết siết chặt trong lòng bàn tay, như thể trong lòng có một việc gì đó không thể nhịn nổi được nữa, nhưng vẫn cố kềm chế bản thân nhẫn nại, đầu mày nhíu chặt.

Nguỵ Triết Minh gỡ từng ngón từng ngón tay cô ra, bất ngờ nhìn thấy trong lòng bàn tay cô bị móng tay đâm mạnh rớm ra vài vết máu, trong lồng ngực anh nhất thời như có ngàn kim nhọn gặm nhấm vô cùng khó chịu, anh nhíu mày cầm tay Tử Hàn Tuyết đưa lên miệng thổi phù phù.

Vẻ mặt Tử Hàn Tuyết thoáng chốc thư giãn, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Triết Minh chăm chú, như thể đau đớn đến mức vô cùng thoải mái, đưa tay vuốt nhẹ lên má anh, nói,

“Minh Minh, lúc nguy nan, giữa em và cô thư ký đó, anh sẽ đến bên ai?”

Nguỵ Triết Minh vẫn chăm chăm vào những vết thương trong tay Tử Hàn Tuyết, thoải mái đáp: “Đương nhiên là em, cô ta là gì chứ.!”


Thở phào một cái, Tử Hàn Tuyết mãn nguyện như người trong giây lát có được cả tỉ nhân dân tệ rơi vào tay, nói,

“Nghe được lời này của anh là được rồi, không phí công em…” Thanh âm phía sau quá nhỏ, như tỉ tê tự nhủ, chỉ là lần này thôi, lần cuối cùng hi vọng Nguỵ Triết Minh đang thật lòng với cô.

…----------------…

Một cái chớp mắt ngắn ngủi đã trôi qua ba năm bình bình yên yên. Mới ngày nào thôi mà nay đã mãn tang của chủ tịch quá cố Nguỵ Văn Châu.

Nguỵ Triết Minh đến trước mộ phần của bố mình, khắp trời bươm bướm bay lượn.

“Bố, con chưa từng hiếu kính với bố. Vì thế con vẫn chỉ còn cách âm thầm tìm ra hung thủ giết hại bố và mẹ để trả thù. Ba năm qua con vẫn không quên lời hứa ấy, con vẫn không ngừng nghỉ tìm ra sự thật, bố và mẹ ở phương xa xin giúp con một tay sớm tìm ra được nguyên nhân thật dẫn đến cái chết của hai người. Để con sớm ngày giải toả khuất mắc trong lòng." Nguỵ Triết Minh cúi lạy mộ phần ba lạy, đứng dậy, ngửa đầu thở dài.

Chữ hiếu, chữ tình.

…----------------…

Mười bốn tháng hai, lúc trời vừa sáng, Tử Hàn Tuyết, Nam Phong Kỳ cùng bạn bè thân thuộc của Cẩn Duệ Dung tụ họp bên ngoài phòng thay đồ cô dâu dài đến tận cổng hoa, hàng trăm cánh hoa hồng được trải thảm dài cả đoạn đường đi.

Đàng trai đến đón dâu điều khiển những chiếc xe trang trọng xa hoa quý phái xếp thành hàng dài, khí thế ngút trời mà hàng vạn cô gái mong ước có được ngày rước dâu bạc tỉ như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận