Tử Nguỵ

Tử Hàn Tuyết phẫn nộ nhìn Nguỵ Triết Minh khiển trách: “Em không có, cô ta vu khống.”

Nguỵ Triết Minh hai mắt trợn trừng như muốn toác ra: “Cô vẫn cố chấp như vậy sao?”

Tử Hàn Tuyết từ tốn nói: “Tôi không làm gì sai thì cố chấp cái gì.”

Tử Hàn Tuyết đầu mày nhíu chặt, quai hàm căng cứng, chắc là tim đau đến mức phải cắn chặt hàm răng đây mà, chỉ có điều trên gương mặt cô không hề lộ ra một chút vẻ tái nhợt suy nhược nào, ngược lại cố tỏ ra mình ổn để không cho ả Minh Nhược Y kia có phần đắc thắng,

“Kể từ khi tôi bước vào cuộc đời của anh, có bao giờ anh coi tôi là người phụ nữ anh chưa? Có bao giờ anh chân trọng tôi, xem tôi là duy nhất trên đời này chưa.?”

Nguỵ Triết Minh lãnh đạm nhìn Tử Hàn Tuyết, nói: “Ở bên tôi, cô thiếu thốn cái gì, được gì mất gì cô rõ hơn tôi. Rốt cuộc cô còn muốn cái gì nữa đây.?”

Tử Hàn Tuyết lãnh đạm nhìn Nguỵ Triết Minh, nói: “Minh Minh, trong mắt của anh, trong lòng của anh có lẽ đã không còn có tôi, cũng có thể là chưa từng… còn những gì mà tôi hi sinh vì anh, cho dù thương tổn đáy lòng, cho dù tôi vì anh mất đi trong trắng của mình, anh đều rũ bỏ sạch. Anh vì người con gái khác mà lớn tiếng với tôi, vu khống cho tôi, dồn ép tôi… Lúc nào tôi cũng vì anh, còn anh lại vì người khác hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi… Nếu đã như vậy, thì chỉ còn biết trách bản thân tôi đã chọn sai ngay từ đầu.”

Lúc này ả Minh Nhược Y đứng cạnh Nguỵ Triết Minh mới để lộ ra nụ cười nham hiểm.

Hai mắt Tử Hàn Tuyết một màu đỏ rực, lặng lẽ nhìn xa xăm về phía vợ chồng Vũ Vũ và Cẩn Duệ Dung,

“Xin lỗi vì đã để chuyện không hay xảy ra trong ngày trọng đại của hai người, mình vẫn sẽ luôn thầm cầu chúc hai người hạnh phúc viên mãn, lúc nào đó mình sẽ bù đắp lại cho hai người sau, bây giờ mình không còn tâm trạng để ở đây nữa, xin phép mọi người mình rời đi trước.”

Dứt lời, cô lảo đảo xoay người định rời đi, nào ngờ chưa kịp bước đi đã nghe tiếng quở trách từ phía sau, Cẩn Duệ Dung giận dữ, trố mắt kinh hoàng nổi giận quát Minh Nhược Y,


“Con khốn kia, mày có tư cách gì mà tới đây phá đám hôn lễ của tao hả, ai cho mày vào đây, hôm nay mày tới số mày rồi.”

Không nói nhiều lời, Cẩn Duệ Dung từ trên sân khấu túm váy bước tới cho ả Minh Nhược Y kia một cái bạt tai đau điếng.

Một cái tát đó chưa đủ, Cẩn Duệ Dung túm lấy bó hoa cưới đập lên mặt lên đầu ả tới tấp, rồi lại cho ả ta vài cái tát nữa.

Ở trên sân khấu, Vũ Vũ cũng vội vàng bước đến ngăn cản.

Tử Hàn Tuyết nhìn Minh Nhược Y với ánh mắt căm thù, lại đưa mắt nhìn về phía các quan khách, người lườm nguýt kẻ phớt lờ, trong giây lát, có người cũng đang xì xầm chỉ trỏ những lời mỉa mai cô.

Nguỵ Triết Minh bình tĩnh thản nhiên chắn ở trước mặt ả: “Từ giờ trở đi, ai đụng đến Minh Nhược Y là đụng đến Nguỵ Triết Minh tôi.”

Tử Hàn Tuyết thần sắc mờ mịt, lảo đảo hai bước, ôm ngực lúng túng đầy chua xót, những người ở đó cũng không ngoại lệ, Vũ Vũ, Cẩn Duệ Dung, Nam Phong Kỳ vẻ mặt hiện rõ nỗi bị thương giống như người đang rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.

Lúc mặt đang hướng về phía lối ra, Tử Hàn Tuyết trong chớp mắt phát hiện dáng người trong trang phục màu đen quen thuộc, hắn giống như tên sát thủ đã từng giao tranh với cô mà khiến Hoàn Cẩn Nam bị đâm.

Trong lúc mọi người đổ xô ánh mắt về phía Cẩn Duệ Dung và Minh Nhược Y, hắn thừa nước đục thả câu tính âm mưu làm điều gì đó nên mới lén la lén lút như vậy.

Thấy hắn đang nhanh chân lao tới phía Nguỵ Triết Minh, Tử Hàn Tuyết thuận thế dùng thân mình ngăn một con dao vừa được hắn rút từ túi áo đâm ngang tới, chớp mắt chiếc đầm của cô đã bị máu đỏ bao phủ.


Chung quanh tiếng xì xầm đột nhiên đổi thành tiếng la hét thất thanh, người người nháo nhào.

Nguỵ Triết Minh giật mình đưa tay đỡ lấy cơ thể Tử Hàn Tuyết vào lòng, anh phẫn nộ dơ chân đạp văng tên sát nhân kia lăn một vòng trên đất.

Tiếp tới, Nam Phong Kỳ không đợi hắn ta kịp phản ứng, từ phía sau anh đi tới lại tung đòn bằng chân liên tục vào hắn.

Hắn sợ hãi run rẩy ôm đầu van xin Nam Phong Kỳ dừng tay, kết quả lại bị anh tiếp tục đánh tới tấp. Vũ Vũ lao tới can ngăn mới cứu hắn ta thoát chết,

“Đánh nữa là hắn chết đó, để em cho người đưa hắn tới đồn cảnh sát tra khảo xem hắn là ai và động cơ gì mà dám hung hăng lao vào hôn lễ của em gây rối.”

Tử Hàn Tuyết nằm trọn trong vòng tay Nguỵ Triết Minh, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt không góc chết của anh. Trong suốt mấy năm qua, cô đã nhìn vào khuôn mặt này không biết bao nhiêu lần, từng đường nét cô đều đã khắc ghi kỹ càng trong lòng, để cho mình ghi nhớ thật rõ ràng, chính khuôn mặt này thuộc quyền sở hữu của người đàn ông cô yêu.

Trong thoáng chốc hình ảnh người em trai, người mẹ duy nhất của cô đang dãy dụa trong đống lửa rực đỏ, ngọn lửa ấy đã thiêu rụi cơ thể của họ, tại sao giây phút này hình ảnh ấy lại hiện lên vậy chứ?

Chung quanh những tiếng ồn dần dần trôi tuột mất, Tử Hàn Tuyết chẳng còn nghe thấy gì nữa, cũng chẳng còn nhìn thấy hình ảnh cháy rụi gì nữa, đổi lại là hình ảnh buổi chiều mưa gió tầm tã sấm chớp ì đùng, cô giật mình tỉnh giấc bởi tiếng mưa rơi nặng hạt.

[…]

Hôm đó đang đi cà phê cùng với Nam Phong Kỳ cô nhận được tin nhắn của Nguỵ Văn Châu nói muốn hẹn gặp cô ở văn phòng công ty lão ấy, cô đọc tin nhắn với đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu, vừa nghĩ lão gọi cô tới lại chuẩn bị trách mắng gì nữa rồi, phần lại tò mò nay là ngày nghỉ sao nơi hẹn không phải là một quán cà phê riêng tư nào đó mà lại là văn phòng công ty.?


Thế nhưng, cô đã không bao giờ có thể ngờ đó là cuộc hẹn định mệnh, cũng có thể cho đó là một cái bẫy mà ai đó đã sắp xếp đưa cô vào vai hung thủ một cách hoàn hảo…

Vừa bước ra khỏi thang máy, hình ảnh đầu tiên cô thấy là Nguỵ Văn Châu dốc hết hơi tàn, từng tấc từng tấc cố bò ra khỏi thang máy, máu chảy lan khắp sàn, hơi thở mỏng manh như tơ nhện ngay cả một từ cũng không thốt được thành tiếng. Khi cô chạy lại đỡ toàn thân lão đã kiệt quệ, cuối cùng dùng chút sức lực yếu ớt còn sót lại không ngừng lặp đi lặp lại vài từ,

“Mau… con… mau… con mau rời khỏi đây đi, bà ta… là… bà ta… còn… chưa…”

Không hiểu ông ta muốn nói gì, cô vội vã lấy điện thoại trong túi ra định gọi cấp cứu nhưng xui rủi thay nó lại hết bin ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, hết cách đành phải chạy vội xuống dưới gọi bảo vệ thôi.

Cô hoảng loạn run rẩy bấm thang máy xuống lại tầng trệt, vừa mới xoay đi, liền nghe thấy phía sau lại vang lên tiếng rên rỉ, cô xoay người lại, thì thấy Nguỵ Văn Châu đang đau đớn ôm chặt vết thương trên ngực, tay còn lại đang bấu chặt trên sàn đến mức các đầu khớp đều trở nên trắng bệch,

“Hãy… đi… ngay đi… đừng… đừng… quay… lại… đi… đi…”



“Tử Hàn Tuyết vì báo mối thù giết bố mẹ mình mà ra tay giết hại ngài chủ tịch, đã thế ngài ấy còn ngăn cản chuyện yêu đương của cô ta với con trai mình, cô ta ôm hận trong lòng, âm thầm hãm hại ngài ấy để không ai ngăn cản được bước tiến thân của đứa con gái nhà nghèo trở thành dâu nhà hào môn."

Lời nói của ả Minh Nhược Y đưa tới từng tấc từng tấc như xé toang đi những ký ức vừa loé lên trong đầu Tử Hàn Tuyết, đau đầu, đau quá đau rồi, Tử Hàn Tuyết nhắm chặt hai mắt.

“Hàn Tuyết! Hàn Tuyết.” Nguỵ Triết Minh cúi đầu lay mạnh hốt hoảng gọi tên cô.

“Tôi không sao.” Tử Hàn Tuyết trả lời bình thản khi vừa tỉnh.

[…] Ở bữa tiệc…


Tử Hàn Tuyết đưa mắt nhìn con dao lưỡi bén, cứng rắn sắc nhọn đang cắm phập vào bụng cô, trong khoảnh khắc đó cô lấy tay Nguỵ Triết Minh nắm vào cán dao, tay cô lồng bên ngoài bàn tay anh.

Không chút do dự cố hít một hơi đầy đau đớn, cô đặt hết sức lực trên người lên lưỡi dao trong tay cô và anh, rồi nhấn thật mạnh cho đến khi lưỡi dao hoàn toàn lún sâu hơn lúc nãy.

Trong bàn tay Nguỵ Triết Minh, vô vàn giọt máu đỏ tươi từ trong lưỡi dao tuôn ra, vài giây sau đã đỏ rực cả bàn tay anh.

Đôi con ngươi đen nháy của Nguỵ Triết Minh ngập tràn kinh ngạc, tất cả người ở đó cũng không ngoại lệ, người trừng mắt, kẻ hốt hoàng, mắt chữ a miệng chữ o như bị đóng băng hoàn toàn.

Nguỵ Triết Minh cúi đầu chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, gần đến mức nhìn rõ khuôn mặt cô đang nằm trọn bên trong đôi mắt anh, ngược lại trong mắt cô bây giờ ngập tràn sự phản bội anh dành cho cô.

Anh hỏi cô: “Tại sao…?”

Cô nói: “Đã là con, thì phải báo đáp công ơn dưỡng dục, anh đã bất hiếu hết lần này đến lần khác… vì tôi mà cãi lại bố anh. Vậy thì… hôm nay… nếu chính tay anh giết kẻ đã sát hại ông ấy, có phải xem như đã làm tròn đạo hiếu không?”

Nghe xong Nguỵ Triết Minh suy sụp bật khóc: “Em điên à Hàn Tuyết.?”

Cô nói: “Anh hãy ghi nhớ, tôi sẽ không bao giờ …quên những gì …xảy ra ngày hôm nay… và tôi… cũng vừa ngộ ra …một điều… hoá ra… trước giờ …anh …chưa từng… yêu tôi…”

“Không phải, không phải như thế.” Nguỵ Triết Minh nấc từng tiếng thì thào trong đau khổ.

Tử Hàn Tuyết ói ra một ngụm máu đỏ, chất lỏng ấm nóng đã ướt đẫm đôi tay Nguỵ Triết Minh, lọt qua kẽ tay anh và cả tay cô, chiếc váy lộng lẫy ấy bây giờ đã ướt đẫm trong vũng máu đỏ thẫm.

Đôi mắt to tròn kia yên bình khép lại, như một nàng công chúa ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận