“Phức tạp... tình yêu của bậc cha chú thật là rắc rối. Nhưng mẹ của Tiểu Tuyết và bố Tiểu Tuyết cùng nhau có cô ấy, người giống người là chuyện bình thường. Chỉ vì giống mà ông ta ảo tưởng con bé là con mình rồi để xảy ra cớ sự như hôm nay. Thiệt tình…” Cẩn Duệ Dung kinh ngạc trợn tròn hai mắt, liên tục lắc đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Nguỵ Triết Minh chống người đứng dậy, lảo đảo bỏ đi.
“Triết Minh! Cậu định đi đâu?” Phía sau Vũ Vũ hốt hoảng kêu to.
Đi đâu ư? Anh còn có thể đi đâu được? Biết đi đâu bây giờ…
Thành phố rộng lớn, nhưng chỉ có nhà là có thể trở về…
…----------------…
Một tháng sau, có người đưa đến cho Nguỵ Triết Minh một thiếp mời tinh xảo. Trên tấm thiếp đỏ thẫm, một đôi chim liền cánh lượn quanh cây liền cành, trông rất sống động, hai cái tên được viết chữ vàng nổi rõ bên trên. Ngày mười bốn tháng hai? Gấp gáp như vậy sao…
Anh vuốt nhẹ lên ba chữ “Tử Hàn Tuyết" khi nhấc tay lên, đầu ngón tay còn vương chút bột vàng, anh nhẹ nhàng xoa xoa, chúng lập tức biến mất.
…----------------…
Hôm sau, Minh Nhược Y đến văn phòng tìm Nguỵ Triết Minh, ả lao tới ôm anh, thở dài, đầu mày nhíu chặt, một lúc sau, ả nói: “Anh à, anh còn có em. Em còn có cơ hội đem chân thành đổi lấy trái tim anh không?” Giọng của ả nhỏ đến mức Nguỵ Triết Minh hầu như không nghe thấy.
Anh quay đầu nhìn Minh Nhược Y, đột nhiên cảm thấy ghê tởm… Ả bề ngoài ôn hòa nhưng lại cực kỳ lăng loàng. Ả mặt dày cứ tìm tới anh như kẻ bám đuôi.
"Triết Minh, chúng ta kết hôn, có được không?”
“Không."
Hơi thở của ả bỗng nhiên tắc nghẹn, siết nắm tay thật chặt.
Trong bốn người, nếu có hai người được hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Minh Nhược Y mặt dày muốn kết hôn với Nguỵ Triết Minh quả là chuyện quá xa vời, huống hồ trên đời, nào có ai đủ tư cách nhận hạnh phúc Nguỵ Triết Minh trao đi như Tử Hàn Tuyết chứ…
Trở về nhà, khung cảnh vẫn còn đó. Nhưng… không còn thấy được người xưa, không được nghe tiếng họ và cũng không thể mỗi ngày cười cười, rồi nói nói yêu họ.
Trong phòng khách, dì Trần vừa thấy Nguỵ Triết Minh, lập tức gác lại công việc đang làm dở tay, đứng dậy đi rót cho anh ly nước.
“Cậu chủ, cậu về đúng lúc lắm, tôi vừa làm xong món bánh flan béo ngậy, cậu dùng thử xem vừa miệng không nhé!” Vừa nói vừa đưa đĩa bánh vàng tươi đưa đến trước mặt anh.
Nguỵ Triết Minh đưa tay múc một miếng, bỏ vào miệng nhai cho vừa lòng bà ấy.
Dì Trần đối xử với anh rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, nhưng điều đó chỉ khiến anh càng thấp thỏm bất an vì không biết bà ấy là ai, tại sao hôm trước lại hẹn gặp tên Nguyên Bình cách lén lén lút lút như thế.
Anh không dám nhìn vào đôi mắt ôn nhu chăm chú bà ấy dành cho anh. Anh cất giọng: “Bánh ngon lắm.!"
Nghe được anh khen món ăn của mình, bà ấy hài lòng nở nụ cười, giống như chỉ cần một tiếng như vậy cũng đủ khiến bà ấy vui sướng tận đáy lòng.
Về tới nhà gặp ngay dì Trần tất nhiên anh chẳng muốn ở nhà tiếp làm gì, liền quay lưng đi khỏi nhà.
Dì Trần là do lúc trước Tử Hàn Tuyết còn sống ở đây đưa dì ấy qua chăm sóc cho Nguỵ Triết Minh. Ngay cả khi cô ấy đi rồi cũng không đòi dì ấy lại, cũng chưa rõ nguyên nhân tại sao dì ấy đi gặp Nguyên Bình nên anh vẫn còn chút nể tình mà giữ dì ấy lại nhà mình.
Cứ mỗi lần nhìn thấy bà ấy những suy nghĩ hỗn tạp lại hiện trong đầu anh, chẳng biết nên hỏi rõ hay lại im lặng quan sát. Mệt thật.!
Nguỵ Triết Minh lái chiếc xe chậm rãi lang thang không mục đích, bỗng từ đằng xa anh nhìn thấy một bóng người quen quen, bèn đánh xe đến gần.
“Vũ Vũ, sao giờ này cậu ở đây…”
Vũ Vũ hai mắt sáng rỡ như gặp được ân nhân: “Cậu đến đúng lúc lắm!” Nói rồi liền đưa tay mở cửa xe nhấc chân thừa cơ leo vào ngồi bên cạnh tay lái của Nguỵ Triết Minh.
Nhìn hai con mắt kích động như muốn lòi ra ngoài của Nguỵ Triết Minh, Vũ Vũ nhanh trí lên tiếng: “Lúc nãy tôi đi tản bộ với vợ, đang đi thì bệnh viện gọi cô ấy đến có việc, tôi đành phải gọi taxi về nhà một mình, định ghé qua cậu chơi, vừa vào đầu ngõ thấy bóng dáng thanh niên Nguyên Bình thập thò, tôi xuống xe đi theo sau quan sát nhưng để mất dấu rồi.”
“Hắn có phát hiện ra cậu không?”
“Hình như… là không. Suốt chặng đường đi theo tôi thấy hắn không có chút cảnh giác nào.”
“Mà nè, bộ cậu định bỏ cuộc, chấp nhận thua cái tên Hoàn Cẩn Nam tầm thường kia sao? Sao mà hèn nhát quá vậy? Cậu đúng là…”
“Là gì?” Mặc dù Nguỵ Triết Minh luôn luôn bình thản trước Vũ Vũ, nhưng lần này bị chạm vào tự ái, bị chê bai trắng trợn như vậy, không tránh khỏi nghiến răng ken két.
Đang định mở miệng nói thêm gì đó, Vũ Vũ bỗng nhiên ngừng lại.
Nguỵ Triết Minh nhìn theo ánh mắt anh ta, thì thấy Nguyên Bình đang vội vàng hấp tấp đi về hướng biệt phủ, trong lòng ánh lên một cơn nghi hoặc, có vẻ như sắp có chuyện không hay.
“Đó đó, hắn lại xuất hiện rồi kìa!” Vũ Vũ chỉ tay về hướng Nguyên Bình đang đi, tay chân lúng túng.
Nguỵ Triết Minh kinh ngạc nhìn về phía Vũ Vũ, chỉ nghe anh ta nói: “Tôi nghe nhân viên của công ty nói cô thư ký của chủ tịch quá cố có vẻ thân thiết với trưởng phòng cũ (Nguyên Bình) họ thường gặp nhau ở quán cà phê gần công ty chủ tịch. Hôm Tử Mạn Thiên mất camera nhà dân có ghi lại cảnh Nguyên Bình cũng đi ngang qua khu vực đó, chỉ tiếc là camera đó cách xa hướng vào hiện trường nên không thể làm gì được hắn ta. Gần đây nghe hắn qua lại thân thiết với Minh Nhược Y, mà hôm chủ tịch qua đời chỉ có cô ta sớm phát hiện ra thi thể của ông ấy. Cuối tuần chủ tịch gần như không đến công ty, nhưng hôm đó ông ấy lại đến đó, mà có nhân viên ở lại đó cũng thấy Minh Nhược Y đến trước chủ tịch và có vẻ ra về rất hấp tấp. Tôi nghĩ chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc."
Nguỵ Triết Minh lặng người sau khi nghe Vũ Vũ nói, không ngờ Nguyên Bình ngoài liên quan đến dì Trần còn có cả Minh Nhược Y…
Lúc trước, Nguyên Bình hết lần này đến lần khác tìm cách tiếp cận Tử Hàn Tuyết bị Nguỵ Triết Minh dạy dỗ cho nhiều lần, nhưng bây giờ cô ấy không còn ở đây, dì Trần cũng thừa biết Nguỵ Triết Minh không thích hắn ta, tại sao qua lại với hắn, hôm nay nhân lúc anh ra ngoài lại vội vàng mò đến biệt phụ, rốt cuộc có việc gì?
Nguỵ Triết Minh âm thầm trở về nhà, đừng nép góc vườn từ xa nhìn về phía bóng lưng dì Trần.
Từ khi nhóm Tứ Quái rời đi, biệt phủ ngày chủ nhật như một nơi thanh tịnh tao nhã, từ trước tới nay hễ chủ nhật anh đều cho các bảo vệ của mình nghỉ, dì Trần biết thế mà lén lúc anh đi vắng mà ngang nhiên cho Nguyên Bình vào trong.
Ánh mắt của hai người cảnh giác nhìn ngó khắp chung quanh, có lẽ ngay cả một con muỗi cũng không lọt vào nổi, đúng thật là phải làm gì mờ ám mới phòng thủ như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Nguỵ Triết Minh càng lớn, bèn rón rén theo sau. Cửa phòng của dì Trần cũng đóng kín, may thay cửa sổ ban công còn đang mở he hé, Nguỵ Triết Minh leo sang đứng một góc cửa sổ nhìn vào bên trong.
Dì Trần ngồi ở ghế phía trên đang bưng một chén trà xanh nhấp một ngụm, vẻ mặt kín đáo không để lộ chút cảm xúc nào, còn người ngồi ở ghế bên cạnh chính là Nguyên Bình, không những thế còn có cả Minh Nhược Y.
Tất cả đều im lặng, không hiểu đang tính toán chuyện gì.
Một lúc sau, Minh Nhược Y rốt cục không kềm chế nổi nữa, mở miệng nói: “Mọi người định giữ im lặng tới lúc nào, hôm nay vì sao tôi đến đây có lẽ hai người cũng rõ.”
Dì Trần mỉm cười lãnh đạm: “Cô nói vậy là sao, sao tôi có thể biết được vì sao cô đến đây được chứ."
Minh Nhược Y hừ lạnh một tiếng: “Có phải bà đã động tay động chân đến con tôi không?"
Dì Trần nhàn nhã nói: “Thì ra là vì chút chuyện cỏn con này, tôi chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ những kẻ muốn phản tôi thôi mà."
“Bà…!” Minh Nhược Y nhất thời tức giận, lập tức lạnh giọng châm chọc, “Cả tập đoàn đều lan truyền tình cảm sâu đậm, thắm thiết của phu nhân quá cố dành cho chủ tịch quá cố, nhưng ai mà biết được phu nhân ngay cả đứa con mình yêu thương nhất cũng lợi dụng lừa dối! Bà biết rõ lúc lão Nguỵ Văn Châu nằm xuống đất có khả năng vẫn chưa hoàn toàn chết, còn con trai bà - Nguỵ Triết Minh sau khi vì kế hoạch của bà mà hiểu lầm con gái của kẻ thù bà,nên đã làm tổn thương cô ta, nhưng bà không ngờ cô ta không chết mà còn được con trai bà không quản tính mạng mà cứu giúp. Bà biết con tôi sinh ra đã mang bệnh hiểm nghèo, tôi vì để cứu con bé mà hết lần này đến lần khác nghe theo lời bà, vậy mà bà còn tàn nhẫn ra tay với con tôi, nó có tội tình gì mà bây giờ phải liên tục chịu đựng đau đớn do việc tốt bà gây nên, bà…”
Chủ đề bỗng thay đổi, lời nói đầy mỉa mai: “Nguỵ Triết Minh kia e rằng vẫn chưa biết bản thân là một con cờ phát huy tác dụng vô cùng tích cực? Nếu có ai đó nói ra nói vào…”
Nguỵ Triết Minh nhất thời như bị sấm sét giáng xuống đầu, cả người ngây ngốc sững sờ.
Dì Trần đặt chén trà xanh lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, nhíu mày nói: “Cô Minh đây nói năng ngay thẳng như vậy, chẳng hay có thẳng thắn nói thật với con trai tôi rằng, Nguỵ Văn Châu có thể sống, nhưng vẫn không cứu kịp hoàn toàn chỉ mình lỗi của tôi?" Minh Nhược Y tái mặt thay cho câu trả lời.
“Huống hồ em trai của Tử Hàn Tuyết phát hiện ra cô kết nối với chồng cũ làm giả sổ sách của công ty lão Nguỵ Văn Châu, cô không chút do dự mà ra tay thiêu chết cậu ta một cách tàn nhẫn, còn định đổ cho con trai tôi để ly gián tình cảm của nó với Tử Hàn Tuyết, ngay chính bản thân tôi là mẹ, thấy con mình xém rơi vào vòng lao lý cũng không lưu tâm đến, thì tư cách gì cô nói tôi." Bà ấy nói giọng khoan thai, trước sau như một nhẹ nhàng phất phơ như gió thổi.