“Hôm nay, bà đã thực hiện được những điều bà muốn, kể cả bây giờ bà có muốn tôi giao lại tập đoàn của bố hay Nguỵ An cho bà, tôi cũng sẽ cúi người dâng trọn hai tay cho bà. Nhưng xin bà hãy buông tha cho Tử Hàn Tuyết và hãy tránh xa tôi ra. Mẹ tôi… đã chết từ mấy chục năm trước rồi. Bà là tên sát nhân, hãy buông tha cho chúng tôi.!"
Chân tướng bại lộ, trần trụi khiến người ta không thể nào che chắn.
Dì Trần cúi mặt, đối với một tràng dài liên tu bất tận của Nguỵ Triết Minh, vẻ mặt trắng bệch không thể chối cãi.
“Cho đến bây giờ, bà cũng không bao giờ ngờ tới, bố của Tử Hàn Tuyết - Tử Phi… ông ấy còn sống, đã trở lại, chỉ trong một thời gian ngắn đã thống lĩnh cả chuỗi thời trang trong nước và quốc tế, bước lên ngang hàng cùng với bố tôi, chắc chắn… ông ấy sẽ tìm ra bà…"
Một ý nghĩ giá rét từ đỉnh đầu xuyên qua tim truyền xuống lòng bàn chân, dì Trần run rẩy đánh hai hàm răng lập cập: “Sao… tại sao có thể?”
Trong lúc hoảng loạn, dì Trần không biết mình tìm đâu ra sức mạnh hung hăng đẩy Nguỵ Triết Minh ra, anh ngã xuống đất, dì Trần khàn giọng nói: “Vô dụng thôi, hắn cũng chẳng biết được ai là người gây ra tai nạn năm đó, hắn cũng không có cách nào có được bằng chứng buộc tội tao. Tao hận vợ lão tận xương tủy, hận không thể tự tay bầm thây bà ta ra, bà ta dám quyến rũ chồng của mẹ, bà ta là con tiểu tam cướp chồng của mẹ đó con trai…"
Nguỵ Triết Minh nghẹn ngào khó khăn đứng dậy, quát lớn: “Bà im đi, bà mới chính là kẻ thứ ba đấy.!”
“Không phải, con trai… không phải!” Dì Trần quỳ rụp xuống đất lay mạnh tay Nguỵ Triết Minh, mặc cho anh vung tay hất ra: “Mẹ sai rồi, trước đây đều là mẹ sai rồi. Nhưng mà… hôm nay mẹ thực sự hối lỗi, mẹ đã thấy cái sai của mình rồi, mẹ đã phải sống trong đau khổ tột cùng, không thể tự thoát ra được… Mẹ nhìn thấy hai người họ âu yếm trong mơ, con có biết lúc đó tâm trạng mẹ thế nào không? Nếu cô ta chưa bao giờ tồn tại, sao có thể gặp gỡ bố con, nếu không gặp gỡ cô ta, thì mẹ sẽ không phải chịu nỗi đau đớn xé lòng như thế… nhưng mà, mẹ đã nhẫn nhịn, chờ đợi để trở thành kẻ mạnh thực sự, quyền lực đến mức không ai dám chống đối mẹ, có như vậy mới âm thầm bảo vệ con được…”
Nguỵ Triết Minh nhìn khuôn mặt hoảng loạn đến chân thật của bà ta, nghe bà ta nói những lời nực cười lừa bịp đó, chỉ biết lắc đầu mờ mịt.
“Con trai… con có thể không tin mẹ, có thể không muốn nhìn mặt mẹ, có thể oán hận mẹ, thế nhưng… một điều chắc chắn…
con là con của mẹ sinh ra… và chắc chắn hơn… con mãi mãi phải ở bên mẹ!" Nguỵ Triết Minh nhìn bà ta đầy tuyệt vọng, chỉ thấy trên hai gò má tái nhợt của bà ta tuôn trào dòng lệ trong suốt chảy xuống, “Con ơi, mẹ sai rồi, nhưng mẹ không hối hận!”
Sai rồi, tôi cũng sai rồi, tôi sai đến thậm tệ, sai đến hoang đường… Thế nhưng, làm sao Nguỵ Triết Minh để Tử Hàn Tuyết nghe thấy đây?
…----------------…
Nguỵ Triết Minh đã một tháng rồi không về biệt phủ, cũng không mở miệng nói bất cứ một câu nào với Minh Nhược Y lúc ở công ty, chỉ xem ả như một cái gai trong mắt.
Ngày nào ả cũng tới văn phòng của anh, luôn dùng lời ngon tiếng ngọt nói chuyện với anh, quan tâm cả đến ba bữa ăn, chu đáo đến mức ngay cả nước trà đã nguội cũng phải thay nước khác mới được uống, ngồi thì sợ thắt lưng Nguỵ Triết Minh mỏi, nằm thì sợ lưng anh đau…
Nguỵ Triết Minh trong lòng luôn cảm thấy bất bình với ả Minh Nhược Y đó, cảm thấy ả là kẻ không biết điều.
Đúng vậy, trên đời làm gì có đứa con gái nào mặt dày như ả chứ? Nếu như có thật, thì chắc chắn là có mục đích rồi. Cái gọi là hoàn mỹ, đều là giả tạo. Nếu không phải chính mình nghe rõ, nhìn thấy thì ai có thể tin được một loại bề ngoài tận tình hiền lành như ả mặt trái lại đáng sợ vậy?
Nguỵ Triết Minh buông bút xuống, đưa tay xoa hai thái dương, vẻ mặt muộn phiền vì đau đầu.
Vũ Vũ không nói không rằng xông vào túm lấy tay Nguỵ Triết Minh kéo ra khỏi cửa. Lên xe đi thẳng đến biệt thự Tử Phi!
Từ xa, hai người nhìn thấy một dáng người quen quen cũng vừa bước xuống từ ô tô, chính là Nam Phong Kỳ!
Nghe tiếng đóng cửa xe từ phía sau, Nam Phong Kỳ theo phản xạ quay đầu lại, thấy người quen anh nhướn mày, nói: “Sao trông cậu thương quá vậy. Trước đây dáng vóc nam nữ đều thèm, bây giờ sao ốm yếu trơ xương ra thế. Tay chân teo tóp hết cả rồi đó!"
Vũ Vũ lên tiếng: “Hôm nay tôi liều mạng đưa cậu tới đây. Cậu nên một lần đối mặt với cô ấy, nhân lúc nhà chỉ có mỗi con bé, tôi với Nam Phong Kỳ lên kế hoạch thành toàn cho cậu đây!”
Nguỵ Triết Minh ngẩn ra, Nam Phong Kỳ nháy mắt đá lông nheo, bổ sung thêm: “Tình yêu đơn giản lắm… Nếu đã yêu nhau thật tâm thì dù có phải trải qua chua - cay - mặn - đắng nhất định vẫn phải nắm chặt bàn tay đối phương mà cùng nhau vượt qua."
Nguỵ Triết Minh giữ vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có, yên lặng nhìn lên hướng cửa phòng Tử Hàn Tuyết.
Một lúc lâu sau, anh mới cố lấy hết dũng khí lí nhí nói một câu mà chỉ bản thân mới nghe được: “Tôi… muốn thấy cô ấy, tôi nhớ cô ấy nhiều lắm…" Đáy mắt cay xè, có gì đó đã tràn mi, anh vội vàng ngước mắt lên, chớp chớp mắt nhưng không ngăn nổi dòng nước đang rơi.
Vũ Vũ thở dài thườn thượt, nói: “Tôi chỉ giúp cậu được tới đây, cậu muốn gặp thì tự mình đi đi, nhớ thì chạy đến mà nói với cô ấy đi.!" Nói xong hai người xoay mặt bỏ đi chỗ khác.
Nguỵ Triết Minh trịnh trọng cúi người cảm ơn Nam Phong Kỳ với Vũ Vũ.
Lâu lắm rồi Nguỵ Triết Minh chưa bước vào biệt thự Tử Phi một cách đường đường chính chính thế này.
Anh rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa phòng Tử Hàn Tuyết, hít sâu một hơi, anh gõ cửa. Một hồi lâu, vẫn không ai trả lời. Một lúc sau, Nguỵ Triết Minh lại giơ tay lên gõ cửa, rốt cục cũng nghe tiếng chân thong dong chậm rãi từ bên trong bước ra.
“Ai đó?”
Tử Hàn Tuyết mở cửa nhìn thấy Nguỵ Triết Minh cô liền tỏ ý bực bội, giơ tay chuẩn bị đóng cửa.
Nguỵ Triết Minh vội vàng đưa tay ra ngăn lại, hấp tấp nói: “Em nghe anh nói một lời được không?"
Tử Hàn Tuyết lập tức ngừng tay, trố mắt nhìn anh: “Chuyện gì?”
Hai ánh mắt đã lâu không nhìn thấy nhau. Nguỵ Triết Minh đi thẳng vào bên trong.
“Tiếc quá, trong phòng tôi lại không có vật sắc nhọn cho ai đó dùng…” Giọng nói cô lạnh lùng, rõ ràng là lời châm chọc mỉa mai, nhưng lại ẩn chứa một sự u ám khó hiểu.
Nguỵ Triết Minh cụp mắt xuống, trái tim anh nảy lên thình thịch, vạn ngôn từ ứ nghẹn nơi cuống họng, mà không biết làm sao mở lời.
“Thế nào? Không lẽ chủ tịch Nguỵ đang khinh thường tôi nên không thèm mở lời sao?"
Tử Hàn Tuyết mở miệng ra là “Chủ tịch Nguỵ” như cái gai đâm vào anh đau đớn.
“Hàn Tuyết…” Nguỵ Triết Minh đưa mắt nhìn Tử Hàn Tuyết, bất thình lình chạm phải một đôi mắt lạnh như băng, “Anh…” Anh đã không biết mình muốn nói cái gì nữa rồi, chỉ nhìn vào mắt cô là anh lại thấy tội lỗi.
Tử Hàn Tuyết khẽ nhíu mày, hình như thấy khó chịu, nên rời mắt đi: “Nghe nói chủ tịch Nguỵ chuẩn bị xác nhập tập đoàn của Nguỵ Văn Châu với Nguỵ An thành một, tập đoàn lớn nay thành khổng lồ,không ai dám động tay vào. Có phải hôm nay anh đến đây để khoe chiến lợi phẩm với tôi? Tôi từng được cho là kẻ đã ra tay với bố anh, vậy mà hôm nay anh dám một mình đến, không sợ bản thân là “người tiếp theo” hay sao?"
“Hàn Tuyết…” Nguỵ Triết Minh lúng túng chẳng biết mở miệng thế nào, cánh tay trong vô thức đã ôm lấy cô.
Tử Hàn Tuyết khựng lại, vài giây sau khóe mắt tối sầm, tựa như giận dữ, lại tựa như căm ghét đến cực điểm, bất chợt cánh tay hất anh văng ra.
“Chủ tịch Nguỵ… xin có tự trọng!”
Một nỗi đau đớn trong tim… Ánh mắt căm ghét kia của Tử Hàn Tuyết lại giống như một con dao cắm phập vào lục phủ ngũ tạng Nguỵ Triết Minh…
Cô xoay người cất bước định đi ra khỏi phòng.
Nguỵ Triết Minh hoảng hốt lúng túng muốn đuổi theo, nhưng đôi chân không có sức lực, ngã vật xuống đất, nhìn bàn chân Tử Hàn Tuyết đã sải bước gần tới cửa, anh nhất thời sợ hãi toàn thân run rẩy.
Đây là cơ hội duy nhất của anh, nếu bỏ lỡ, sau này sẽ không còn có nữa! Nếu sau này không còn cơ hội gặp lại,cô sẽ trở thành một hình phạt tàn khốc đến mức nào đây…
Trong khoảnh khắc, nước mắt anh ướt đẫm.
Nguỵ Triết Minh nức nở gọi Tử Hàn Tuyết từ phía sau: “Tiểu Tuyết… anh sai rồi… trước đây anh đã sai rồi! Em trả thù anh cũng được, lấy tất cả những thứ gì thuộc về anh cũng được. Nhưng… làm ơn… đừng lạnh lùng, đừng né tránh anh được không? Anh biết anh sai mà…"
Tử Hàn Tuyết bỗng dưng dừng bước.
“Anh không biết, anh thực sự không biết, anh nghĩ em đã giết bố anh. Anh chỉ còn ông ấy là người thân, ông ấy mất rồi… chỉ trong nửa ngày anh đã không còn có thể thấy ông ấy nữa. Mất bố, mất phương hướng, anh không suy nghĩ được gì tích cực… Anh đã hiểu lầm em… Anh cứ ngỡ…"
“Anh cứ ngỡ?” Tử Hàn Tuyết xoay người cắt lời Nguỵ Triết Minh, sau đó đột nhiên mỉm cười, mỉa mai, “Vì cái ngỡ của anh, anh không do dự đe doạ cướp đi tính mạng của tôi! Sự độc ác của anh… là lần đầu tiên tôi thấy đó."
Đúng vậy, Nguỵ Triết Minh đã sai đến mức hoang đường, hoang đường đến mức không thể cứu vãn… Làm sao đây?
Nguỵ Triết Minh hoảng loạn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Tử Hàn Tuyết, tâm trí bất chợt trở nên tỉnh táo…
Anh biết, anh chỉ có một cơ hội này, phải nói thôi,
“Có vài lời, em tin cũng được, không tin cũng được…” Hai mắt Nguỵ Triết Minh nhìn thẳng vào Tử Hàn Tuyết, “Anh luôn mong rằng em sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn trong cuộc sống này, anh luôn muốn em hiểu rằng, em là người anh thương nhất từ trước đến nay…
Anh biết rằng chúng ta còn nhiều sóng gió và khó khăn, nhưng anh mong rằng hai chúng ta vì nhau mà cố gắng bước tiếp.
Mong rằng khi em mệt mỏi hay có chuyện buồn thì em sẽ tìm đến anh đầu tiên…
Bởi vì anh muốn làm chỗ vừa vững chắc và bình yên nhất mỗi khi em cần có thể dựa vào… Anh thương em nhiều lắm…”