Tử Nguỵ


Phòng làm việc Nguỵ Triết Minh…
Nguỵ Triết Minh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước bàn làm việc, nghiêm túc, dõng dạc
"Trước đây chuyện tôi nhờ cậu làm, cậu giải quyết thế nào rồi?’’
Giọng trợ lý Dương thản nhiên: "Chủ tịch yên tâm, tôi đã làm theo lời dặn của chủ tịch, gửi đến cho phó chủ tịch Hoàn 15 triệu USD’’
‘‘Tốt lắm, bây giờ đi làm cho tôi thêm việc này…’’
‘’…’’

Phòng làm việc Hoàn Cẩn Nam…
Minh Nhược Y chậm rãi đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo túi đựng đồ ăn đi thẳng tới sofa.

Ngồi sát bên Hoàn Cẩn Nam đang xem tài liệu.
Cô ta vui vẻ mở túi đựng lấy từng khay thức ăn đặt lên bàn, sau đó nhìn qua người đàn ông mặt không cảm xúc.

Thật sự là không muốn chút nào nhưng vì đại cục làm trọng nên phải xuống nước làm huề với hắn.
“Chồng à, vợ nhờ dì Trần nấu mấy món ăn tẩm bổ cho chồng, dạo này công ty nhiều việc chồng ít về nhà, ăn uống không đầy đủ người xanh xao hốc hác quá rồi đó.!”
Hoàn Cẩn Nam nhìn cô ta chìu mến.

Dù sao cô ta cũng là người hắn yêu, cũng đang mang thai con của hắn, nếu không yêu hắn thì không đời nào vác bụng bầu mang đồ ăn đến cho hắn.

Hoàn Cẩn Nam ngừng đọc tài liệu, quay sang luồn tay vào eo Minh Nhược Y kéo cô ta sát lại, hai chóp mũi chạm nhau, hắn cười nhẹ nhàng,
“Em vất vả rồi, anh xin lỗi vì không chăm sóc em tốt.

~ Gần đây công ty nhiều biến động, ông nội đang bệnh một mình anh gánh hết mọi công việc nên…”
《Chụt》 Minh Nhược Y hôn nhẹ lên đôi môi khô, nhợt nhạt của Hoàn Cẩn Nam, không để hắn nói thêm.
Lúc này hắn nhìn ả với con mắt đầy ham muốn, cũng đã nhiều ngày rồi hắn không được 《xả》, cánh tay hắn siết chặt lấy eo Minh Nhược Y, tay còn lại bấm vào cằm kéo ả đẩy ngửa lên.
Kẻ ngẩng lên, người nhìn xuống, hơi thở hoà quyện vào nhau.

Cả hai từ từ nhắm mắt lại, bờ môi khô ráp của hắn phủ lên làn môi mỏng mềm của ả.
Hắn vồ vập cắn mút lấy môi ả một cách thô bạo, hai chiếc lưỡi đang len lỏi xâm lấn tìm đường quấn vào nhau.
Mắt hai người từ từ mở ra nhìn vào nhau ánh lên ngọn lửa dục vọng, ngọn lửa ấy đang hừng hực cháy không gì có thể dập tắt ngoài cuộc chiến trần trụi.
Không màng đây là công ty, cũng chẳng quan tâm ả đang mang thai, hai kẻ ám dục cứ thế vung tay từng đợt tháo phăng đồ trên người nhau.
Quần áo nằm rải rác trong phòng làm việc, tiếng 《kót… két》 của chiếc ghế sofa bị tác động bởi những lần ra vào, tiếng rên rỉ hoà lẫn với tiếng thở dồn dập khiến phòng làm việc lúc này giống như một đấu trường.
Bò tót cứ thế ủi mạnh chiếc sừng to lớn của mình vào đối phương, đối phương không chịu nổi sức mạnh của chiếc sừng ấy mà ư a liên hồi.

Phòng làm việc Nguỵ Triết Minh…
Nguỵ Triết Minh ngồi trên bàn bận rộn với đủ thứ giấy tờ, bên dưới sofa Tử Hàn Tuyết hết ăn rồi thở dài, không thở dài thì lại chống cằm ngủ gục, mỗi ngày lên công ty không có việc gì làm cứ ngồi như thế cho đến hết giờ thì về, riết rồi cũng chán.
Thật ra Nguỵ Triết Minh muốn cô làm thư ký chỉ là cái cớ, anh ấy có tới mấy người thư ký trợ lý rồi thì cần gì đến cô nữa chứ.


Chẳng qua là muốn đường đường chính chính ở bên cô mỗi ngày.
Biệt phủ mặc dù thỉnh thoảng anh cũng ghé qua, nhưng nó quá rộng lớn, cô chui vô phòng khoá chặt cửa thì anh cũng đâu có cớ gì mà lôi được cô ra nếu như cô không muốn, nên chỉ còn cách này thôi…
Đồng hồ chỉ 15 giờ…
Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết mệt mỏi mặt lạnh cũng không nỡ ép cô ở lại thêm nên kêu cô tan ca sớm.
Từ lúc Tử Mạn Thiên về cô cũng ít gặp thằng bé, có những hôm cậu ấy trực đêm về nhà buổi sáng thì cô đã đi làm mất tiêu, không trực đêm thì khi tan ca cũng là lúc Tử Hàn Tuyết đang ngáy.
Cô quyết định đến bệnh viện thăm em trai song sinh, trên đường đi nhìn thấy cửa hàng trái cây sạch, cô tiện ghé vào mua ít cherry, hai chị em cô là fan cứng của loại trái cây này, đắt nhưng ngon, mà ngon thì đắt cũng được.

Bệnh viên A!
Nam Phong Kỳ làm việc ở phòng cấp cứu, Tử Mạn Thiên làm việc ở phòng khám và chữa bệnh nên khi đến cô không gặp được Nam Phong Kỳ nhưng cũng nhờ người gửi cho anh ấy và Cẩn Duệ Dung mỗi người một túi hoa quả cô vừa mua.
Tử Hàn Tuyết ngồi trong phòng khám ngắm thằng em trai cưng làm việc, mới có thời gian ngắn thôi mà nó gầy hẳn đi, nhìn thôi là thấy xót rồi, trong lòng không muốn cho nó làm nữa mà bắt nó về để tẩm bổ.
Tử Hàn Tuyết cau mày khó chịu, cứ thi thoảng tầm năm, mười phút lại có một cô y tá, điều dưỡng và cả bác sĩ đi vào.

Có lúc thì bốn năm người mở cửa đi vào, có lúc thì chỉ một người.
Sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi đợi chờ thì cuối cùng thằng em trai cưng của cô cũng chịu dừng việc quay sang nhìn cô một cái.
Nó nhìn cô mà miệng cười toe toét, kéo ghế đến gần cô, sau đó đặt tay lên bụng Tử Hàn Tuyết xoa xoa,
“Cháu ngoan của cậu, khoẻ mạnh, mau lớn để còn ra chơi với cậu nè.!”
Mặc dù không về nhà thường xuyên nhưng bất cứ thông tin gì liên quan đến thành viên trong nhóm thì Tứ Quái đều biết hết.


Vì luôn có thể thông tin cho nhau bằng cách 《buôn dưa lê》 trong group chat.
Tử Hàn Tuyết đưa tay xoa nhẹ đầu em trai mình, ánh mắt cảm thấy có lỗi, cô trầm giọng,
“Chị xin lỗi, phận làm chị mà không lo được cho em út, để em cực thế này chị không đáng làm chị chút nào.!”
Tử Mạn Thiên nghe xong hơi cau mày: “Chị nói gì vậy, suốt bao năm ba mẹ không có ở đây là chị một tay nuôi em ăn học, em chưa kịp đền đáp công ơn chị xin lỗi cái gì.!”
Tử Mạn Thiên đưa tay đặt lên vai Tử Hàn Tuyết vỗ nhẹ: “Chị đừng suy nghĩ nhiều quá, có Tứ Quái chị không cô đơn đâu ~ với lại ~ em về rồi em sẽ ở bên săn sóc bảo vệ chị.!”
Nói xong hai chị em nhìn nhau cười dịu dàng, Tử Mạn Thiên ôm chầm lấy chị mình vào lòng vỗ vỗ lưng.
Lúc này đột nhiên một nữ y tá bất lịch sự không gõ cửa xông vào.

Nhìn thấy crush mình là bác sĩ Tử đang ôm một cô gái xinh đẹp trong phòng riêng, cơn ghen lồng lộn của cô ta nổi lên.
Mặc dù đang sôi máu trong người nhưng chỉ là đồng nghiệp với Tử Mạn Thiên nên cô ả cũng không dám lộ ra mặt,
“Bác sĩ Châu kêu tôi qua lấy tài liệu…”
Tử Mạn Thiên giọng điệu khách sáo: “Cô ngồi đi chờ tôi một chút tôi vào trong lấy cho cô.!”
Dứt lời Tử Mạn Thiên đứng lên rời đi, cô ả kia lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt hình viên đạn, cô có thể nhìn thấy được màu của máu từ trong mắt cô ta.
Tử Hàn Tuyết cũng chẳng hiền lành gì, ngồi vắt chân, rung rung nhếch mép cười khinh cô ta, cố tình khiêu khích để cô ta dính bẫy mà xù lông.
Hoá ra là mê đắm Tử Mạn Thiên à, chắc hẳn là không biết Tử Hàn Tuyết là chị gái ruột nên mới ghen thế rồi, em trai cưng của Tử Hàn Tuyết, tài giỏi, nhan sắc hơn người, tính cách lại quá ư là ngoan ngoãn.
Tuyệt vời như thế thì Tử Hàn Tuyết thà bê về đóng tủ kính ngắm chơi chứ đừng có mơ cô ấy chịu gả em trai cho phụ nữ ghen tuông vớ vẩn, xấu tính như vậy.
**********
Trưa hôm sau tại văn phòng Nguỵ Triết Minh…
Vẫn như mọi ngày Tử Hàn Tuyết đến công ty làm một số việc vặt mặt lạnh giao xong lại chống cằm lên bàn ngủ gật lười biếng.
Lúc này Nguỵ Triết Minh rời khỏi bàn làm việc của mình bước đến ngồi bên cạnh Tử Hàn Tuyết, anh đưa tay gõ 《cốc, cốc》 lên bàn khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Nguỵ Triết Minh nghiêm nghị: “Tôi đưa chị lên đây làm thư ký, không phải làm nhiều việc mà dám ngủ gật trước mặt tôi, muốn tôi trừ lương đúng không?”
Tử Hàn Tuyết lắc đầu lia lịa phồng hai má nũng nịu: “Không muốn, không muốn.!”
Anh ấy đưa tay búng nhẹ lên trán cô, vẫn giữ thái độ đó hắng giọng: “Tập tài liệu lúc sáng tôi nhờ chị đi photo đâu rồi.!”
Tử Hàn Tuyết cau mày đưa tay xoa xoa cằm, mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên mắt cô sáng lên như nhớ ra điều gì.

Cô hơi nghiêng người về phía mặt lạnh, thò cánh tay xuống dưới lấy từ mông mình ra sấp tài liệu đưa cho mặt lạnh.
Nguỵ Triết Minh nuốt nước bọt, biểu cảm không nói nên lời, cười gượng: Tài… tài liệu quan trọng mà chị… ~"
Tử Hàn Tuyết thản nhiên: “Sao thế?”
“Tại ngồi dưới sàn, thảm khiến mông tôi bị ngứa nên tôi lấy tạm nó kê ngồi, cũng có làm sao đâu.

Không thích thì đưa đây tôi đi photo lại bản khác, bản đó để tôi ngồi tiếp vậy.!”
Mặt Nguỵ Triết Minh như bị bôi keo, cứng đơ bất lực, ôi trời ơi là trời, vẫn còn muốn ngồi lên tập tài liệu của anh ấy.
Trong phòng này có biết bao nhiêu là ghế tại sao không ngồi, sofa để sau lưng êm ả như thế sao không lên đó, ngồi dưới sàn rồi than ngứa mông, thật biết sợ cô gái này.
Không nói không rằng Nguỵ Triết Minh đưa tay bế sốc Tử Hàn Tuyết ôm trọn vào người, anh định bế cô lên sofa.
Nhưng lúc này mũi giày của anh không biết nghe lời, mải chơi trốn tìm nên kẹt lại trong gầm sofa, đứng không vững cả hai ngã mạnh lên sofa.
Cơ thể mặt lạnh lại một lần nữa nằm vật lên cơ thể mong manh của cô gái nhỏ Tử Hàn Tuyết.
Chưa kịp định hình lại thì lúc này Vũ Vũ đột nhiên xông vào, nhìn thấy cảnh tượng nam trên nữ dưới anh ấy nghĩ ngay đến chuyện đen tối, lanh miệng chế giễu,
“Không hổ là sức trẻ hừng hực, thôi hai người cứ thoải mái, coi như tôi chưa thấy gì tôi quay lại sau.!”
Nói xong Vũ Vũ quay người không quên ngoảnh đầu lại nở một nụ cười gian xảo rồi mới chịu rời đi.
Tử Hàn Tuyết đỏ mặt gằn giọng: “Tôi sắp bị anh đè đến tắt thở rồi đây, đứng lên.!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận