Tử Nguỵ

Mặt lạnh hơi nhột, hắng giọng: “Sơn Đông.!”

"Gà hầm hạt dẻ~

Bánh kếp hành lá~

Thận lợn xào~

Kẹo dẻo~

Gà nhồi sữa tám kho báu’’

Không thể chịu thua, tổng tài nâng giọng: “Chiết Giang.!”

"Tôm nhỏ xào lá chè~

Tôm dầu nóng~

Gà ăn mày~

Lươn rán…"

Nguỵ Triết Minh mặt mày xám xịt đưa hai tay chặn lời Tử Hàn Tuyết: “Thôi, Thôi, thôi… được rồi được rồi, tôi thua.!”

Nguỵ Triết Minh nghe Tử Hàn Tuyết trả lời thôi mà trán đang đổ mồ hôi hột luôn rồi, đúng là không thể làm lại cô gái có tâm hồn ăn uống ấy được. Cô ấy như cái menu công nghệ được lập trình sẵn vậy, nhấn nút là có món ngay.

Tử Hàn Tuyết đẩy ghế ra sau đứng bật dậy, đi ra phía sau lưng hai thanh niên trẻ đặt tay lên vai hai người vỗ vỗ, cười hài lòng,

“Hai vị cấp trên thân mến, ở lại làm việc cho tốt, chị phải đi nghỉ ngơi đây, tuần này nhất định chị sẽ đi ăn hết tất cả những món chị vừa nhắc. Lấp đầy cái bao tử không đáy của chị.!”

Dứt lời cô quay người nhanh chóng biến mất hút, chỉ để lại vang vọng tiếng cười hả hê cho tên mặt lạnh thua ê chề nghe.



Buổi chiều tại nhạc đường Duệ Duệ.!


Tiếng chuông gió nghe vui vui tai, báo hiệu có khách ghé thăm nhạc đường.

Vũ Vũ chậm rãi bước vào bên trong, mắt long lanh nhìn quanh, anh bị choáng ngợp bởi không gian nơi đây trưng bày hàng trăm loại nhạc cụ truyền thống.

Ti, trúc, mộc, thạch, kim, thổ, bào, cách… loại nào cũng có từ cổ xưa tới hiện đại…

Tiến sâu hơn vào bên trong anh thấp thoáng nhìn thấy bóng một cô gái đang say sưa đàn hát.

Cô ấy có nước da trắng, khi cô hát thấy rõ má lúm đồng tiền rất duyên. Nét mặt, ánh mắt và giọng hát cô ấy phối hợp rất ăn ý, tạo nên phong thái rất chuyên nghiệp.

Đó chính là Cẩn Duệ Dung, cô gái khiến Vũ Vũ say đắm.

Từng lời bài hát Cẩn Duệ Dung cất lên như những lời tận sâu trong đáy lòng anh muốn nói với cô vậy,

"Ngại gì giới luật thanh quy~

Chỉ nguyện thiên trường địa cửu~

Được cùng với người sát cánh bên nhau…"

Vũ Vũ nhẹ nhàng bước đến gần trước mặt Cẩn Duệ Dung cất giọng, một sự nối tiếp ăn ý,

"Yêu nàng, luôn yêu nàng~

Nguyện kiếp này luôn được bên nhau~"

Lúc này các nốt nhạc cao trào hơn, cả hai cùng song ca,

“Nguyện cho kiếp này luôn bên nhau, luôn được bên nhau…”

Sắc thái, cường độ của cả hai đồng chất, hài hoà một cách tuyệt mỹ, họ giống như một cặp tiên đồng ngọc nữ hoà quyện tình yêu của nhau vào lời hát tiếng đàn.

Kết thúc màn biểu diễn ngẫu nhiên tuyệt vời ấy cả hai trao nhau nụ cười dịu dàng.

Cẩn Duệ Dung mời Vũ Vũ ra bàn tiếp khách dùng trà.


Đặt nhẹ tách trà ấm xuống bàn trước mặt Vũ Vũ, Cẩn Duệ Dung nở nụ cười thân thiện,

“Ngọn gió nào đưa tổng giám Vũ Vũ tới nhạc đường của tôi vậy.!”

Vũ Vũ đỏ mặt đưa tay xoa xoa sau đầu: “Lại chọc tôi rồi…”

Cẩn Duệ Dung tròn mắt nhìn chàng trai trẻ đang ngượng ngùng kia mà bật cười.

Vũ Vũ cười cười: “Thật ra là tôi được một người bạn giới thiệu đến đây, tôi cũng là người rất thích chơi và sưu tầm các loại nhạc cụ~ Không ngờ cô Cẩn đây cũng là người có sở thích giống tôi~ Ban đầu tôi còn tưởng cô là bác sĩ.!”

Cẩn Duệ Dung gật gù phân tích: “Tôi đúng là đang làm bác sĩ~ Bởi vì công việc ở nhạc đường không kiếm được bao nhiêu~ Tôi mở nhạc đường này chủ yếu là vì đam mê, máu nghệ thuật trong người~ Cũng một phần là để bảo tồn và phát huy nền văn hoá âm nhạc.!”

Vũ Vũ nhanh nhảu: “Vậy là từ nay tôi có nơi để thoả sức đam mê rồi, nơi đây đúng thật là thiên đường của những người yêu âm nhạc như chúng ta~ Tôi… sẽ thường xuyên đến đây ủng hộ.!”

Cẩn Duệ Dung niềm nở: “Cám ơn anh, tôi luôn tự hào về những gì mình làm…”

“…”



Bệnh viện A.!

Tử Mạn Thiên ngồi trên ghế đá bên ngoài khuôn viên bệnh viện trầm tư. Nam Phong Kỳ lúc này tay cầm hai ly cà phê đi tới ngồi bên cạnh, anh đưa cho Tử Mạn Thiên một ly, ly còn lại đưa lên miệng ngửa cổ hớp lấy một ngụm.

“Đang lo lắng cho Hàn Tuyết à?”

Tử Mạn Thiên thở dài sầu não,

“Chuyện ly hôn với Hoàn Cẩn Nam còn chưa giải quyết xong, như lời chị Duệ Dung, Nguỵ Triết Minh anh ấy đang muốn tỏ tình với chị hai~ Nếu biết chị ấy đang mang thai ngoài ý muốn liệu anh ấy có còn đối xử tốt như bây giờ với chị hai của em không.?”

Nam Phong Kỳ trấn an: “Nếu có sự thay đổi, thì phải chấp nhận thôi~ Tiểu thuyết gia Elena Ferrante từng nói《Chúng ta không việc gì phải sợ thay đổi, và không nên hoảng sợ trước những điều khác biệt.》”


“Từ lúc ba mẹ mất chị ấy chưa ngày nào được vui vẻ, mặc dù bên ngoài nói nói cười cười nhưng em biết trong lòng chị ấy rất cô đơn.!” Tử Mạn Thiên thất thần đưa ly cà phê lên ngửa đầu hớp sạch.



Buổi tối tại biệt phủ…

Tử Hàn Tuyết ngồi trên sofa ở phòng khách, hai chân chễm chệ đặt lên bàn rung rung theo nhịp. Có vẻ như là cô đang nhắn tin với ai đó quan trọng, trông sắc mặt rất hớn hở, thi thoảng còn cười tủm tỉm.

Hôm nay Tử Mạn Thiên không trực đêm, cậu tranh thủ về sớm để gặp chị gái. Trùng hợp lúc cậu về cũng gặp Nguỵ Triết Minh ngoài cổng, nên cả hai cùng bước vào bên trong.

Biệt phủ rộng lớn này chia thành bốn gian. Gian chính diện nằm giữa là nơi sinh hoạt hằng ngày của mọi người, có tất cả mười một phòng: từ ngoài cửa bước vào là phòng khách, thẳng với phòng khách là phòng của mặt lạnh, hai phòng bên trái từ cửa vào là của Tử Hàn Tuyết và Cẩn Duệ Dung. Hai phòng còn lại lần lượt là của Nam Phong Kỳ và Tử Mạn Thiên.

Các phòng trên lầu đều bỏ trống, nhưng mỗi tuần đều có người hầu đến dọn dẹp. Vì thế nơi đây lúc nào cũng sạch sẽ và gọn gàng.

Tiếp theo gian phía sau là bếp và kho, nhà bếp chiếm tới 70% gian nhà, 30% còn lại là kho để chứa đồ. Nghe nói trong đó không có đồ cũ mà là nhà kho chứa những nội thất còn dư lúc xây biệt phủ.

Hai gian còn lại là nơi tiếp khách và nơi trưng bày những bộ sưu tập đồ cổ của mặt lạnh.

Lúc trước Nguỵ Triết Minh rất ít đến đây, chỉ khi có khách muốn đến tham quan bộ sưu tập đồ cổ thì anh ấy mới đưa họ tới cùng chiêm ngưỡng, thi thoảng ghé qua ngủ lại một đêm.

Từ lúc nhóm Tử Hàn Tuyết dọn đến đây thì dường như số ngày anh ấy về biệt phủ nhiều hơn.

Vừa vào tới cừa nhìn thấy chị gái thân yêu đang ngồi sofa Tử Mạn Thiên không cưỡng lại mà lao tới.

Đôi tay to lớn của cậu choàng từ sau ôm lấy cổ Tử Hàn Tuyết, má của hai người áp sát vào nhau. Tử Mạn Thiên mừng rỡ,

“Hôm nay mới gặp được chị ở nhà, nhớ chị quá à.!”

Tử Hàn Tuyết giật thót vài giây rồi cũng trở lại bình thường. Cô đưa bàn tay bé nhỏ của mình nắm lấy hai cánh tay của Tử Mạn Thiên, sau đó xoay người đối diện với cậu.

Nhìn thấy em trai, cô cũng không giấu nổi niềm vui nở nụ cười trìu mến, đưa tay vuốt tóc Tử Mạn Thiên,

“Làm về có mệt không? Có muốn ăn gì không chị nấu cho.!”

“Không cần đâu, em ăn bên ngoài xong mới về mà, chị ăn tối chưa.?”

“Chị ăn rồi~ Mà nè, đi tắm đi, người em toàn mùi bệnh viện không à, em làm chị lại…”

Tử Mạn Thiên dường như đã hiểu ý, nhanh nhảu thơm lên má chị gái yêu dấu một cái thật ngọt ngào rồi đứng thẳng dậy đi vào phòng mình.

Tổng tài đứng phía sau cau mày khó chịu, anh cũng muốn được thơm như thế mà, hay là thử lao đến thơm đại rồi bỏ chạy nhỉ, cùng lắm thì ăn vài cái tát thôi. Chịu đấm ăn xôi.


Nhưng… không được, cô ấy là võ sĩ, sức mạnh của võ sĩ khác với người thường rất nhiều, không biết có kịp thơm không hay vừa đến gần là cô ấy cho nhập viện luôn rồi.

Những suy nghĩ liều mạng đó trong đầu Nguỵ Triết Minh trong thoáng chốc vụt tắt.

Anh đi thẳng tới chỗ Tử Hàn Tuyết, đặt trước mặt cô hộp bánh, sau đó ngồi phía đối diện, tặc lưỡi,

“Tử Hàn Tuyết cho chị đó…”

Tử Hàn Tuyết tỏ thái độ không tin tưởng, chề môi không quan tâm,

Nguỵ Triết Minh cau mày hắng giọng,

“Không phải… hôm trước chị nói muốn ăn bánh mochi à, hôm nay có mà chê thì tôi ăn hết à.!”

Tử Hàn Tuyết mắt sáng rực: “Cậu nói chiếc hộp đó là bánh mochi?! Là mochi thật hả.?"

Dứt lời cô kích động lắc đầu lia lịa không hề thành thật chút nào, cô cũng nhanh tay cướp lấy hộp bánh Nguỵ Triết Minh tính cầm. Giả bộ cười cười nhưng tay vẫn không quên mở hộp bánh ra.

Tổng tài cười khẩy, đưa tay ho giả tự mãn: “Đúng rồi, nghe nói chị tính làm thư ký cho Vũ Vũ, đang tính thay chị bồi thường hợp đồng ly hôn mà xem ra…~ Chắc không cần nữa.!”

Tử Hàn Tuyết hai má phồng căng vì hai cái bánh mochi cô vừa nhét vào, tròn mắt nhìn mặt lạnh.

Chết tiệt cái tên Vũ Vũ này lại nhiều chuyện rồi, cứ tưởng là tỷ muội tốt không ngờ lại là đồng minh của kẻ địch.

Ra sức nhòm nhoàm nhai hết hai cái bánh trong miệng, Tử Hàn Tuyết nuốt nước bọt giả bộ nịnh nọt,

“Nghe nhầm rồi, tôi nói là tôi rất vui khi được làm thư ký của chủ tịch Nguỵ. Đâu phải ai muốn làm thư ký của chủ tịch Nguỵ là làm được đâu~ Được chủ tịch ưu ái, quan tâm, lại được ăn ngon nữa chứ.!”

Nói rồi Tử Hàn Tuyết nhanh chóng đứng dậy rón rén chuồn về phòng mất hút, mặt lạnh ngồi lại nhìn mấy cử chỉ đáng yêu của crush mà trái tim lại xốn xang rồi.

********

Sáng hôm sau trước cửa biệt phủ…

Vẫn trong tuần được nghỉ phép theo cá cược, Tử Hàn Tuyết dậy rất sớm tiễn Tử Mạn Thiên đi làm. Lúc này mặt lạnh cũng vừa ra đến nơi.

Cả ba chưa kịp nói với nhau câu nào thì bảo vệ chạy vào báo bên ngoài có người đến tìm bác sĩ Tử. Cả ba cũng chạy ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ra tới nơi cả ba người có chút bối rối, người bối rối nhất vẫn là Tử Mạn Thiên. Vì trước mặt họ là Khả Vi, cô y tá lúc trước tỏ một nghìn lẻ một biểu cảm khiêu chiến với Tử Hàn Tuyết ở phòng làm việc của Tử Mạn Thiên đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận