Tử Nguỵ

“Nè Vũ Vũ, anh làm sao vậy, đừng làm tôi sợ… tôi không đùa với anh đâu.”

Vũ Vũ vẫn đang ôm lấy trái tim giọng điệu bi thương nói: “Trái tim tôi vốn bị độc xâm nhập khiến nó trở nên mong manh yếu đuối, sợ là không còn nhiều thời gian, chỉ muốn đến đây gặp bác sĩ Cẩn lần cuối, vậy mà nỡ nhẫn tâm lạnh lùng với tôi quá. Tôi chỉ có một trái tim nhỏ bé này thôi, đưa nó cho em rồi, em vẫn không hiểu tâm ý của tôi sao, nếu em không thích xin cứ nói, từ nay về sau, tôi sẽ không đến làm phiền nữa.”

Cẩn Duệ Dung lạnh lùng: “Nếu tổng giám đốc Vũ đây đã nghĩ được như vậy thì tốt quá.”

Vũ Vũ mất hết liêm sỉ anh ấy nằm lăn ra đất ôm tim quành quại như sắp chết, Cẩn Duệ Dung nhíu nhíu hai hàng lông mày đưa mắt nhìn xung quanh.

Hơn nửa người ở đây đang hướng mắt nhìn chằm chằm vào cô, họ không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, thứ họ quan tâm là cô đang mặc áo blouse, dưới đất là bệnh nhân đang ôm tim đau đớn co giật, nếu cô đứng dậy bỏ đi thì hôm nay chắc chắn là ngày cuối cùng cô được làm việc ở đây.

Ngày mai sẽ là trang nhất của tám nghìn tờ báo trong và ngoài nước《bác sĩ nữ nhẫn tâm bỏ đi khi bệnh nhân đang nguy kịch》,tạm thời phải dìu tên tổng giám mặt dày này vào phòng làm việc trước đã, vào đó giải quyết anh ấy sau.



Phòng làm việc Cẩn Duệ Dung!

Vũ Vũ nhìn Cẩn Duệ Dung chằm chằm không chớp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy: “Tôi bệnh tật thế này, sống một mình đang thiếu người chăm sóc” trầm tư vài giây lại đưa tình ẩn ý nói: “Không bằng bác sĩ Cẩn đây hãy trở thành bạn gái của tôi đi!"

Cẩn Duệ Dung ngẩn ra, mắt tai mũi miệng đồng loạt nhăn nhó. Dựa vào kinh nghiệm《không có kinh nghiệm tán gái》 của tổng tài mà nói, anh dường như hiểu ra được là mình đang khiến cô bác sĩ xinh đẹp trước mặt tức tối, lập tức biết khôn, ngại ngùng cười với cô, nhưng chẳng ngờ chỉ đổi lại được một cái lườm lạnh tê tái của cô.


Vũ Vũ tiu nghỉu thở dài, lưu luyến không đành rời đi trưng bộ mặt thảm thương thê lương nói với cô,

“Bác sĩ Cẩn, em yên tâm, chờ tôi giải quyết xong mối quan hệ giữa mình và bà ta tôi nhất định sẽ đến tìm em nói chuyện tử tế, sẽ không còn ai làm phiền chia rẽ chúng ta nữa!”

Cẩn Duệ Dung nhíu mày lườm Vũ Vũ đang bô lô ba la thề non hẹn biển dài dòng lải nhải, cô khó chịu đưa tay với lấy quyển sách giáo khoa dày cộm để trên bàn ném về phía anh ta.

Cô tức giận vì tình cảm cô dành cho anh là thật nhưng cô uất ức vì những lời nói và hành động của mẹ anh khiến cô càng thêm tức giận, nghĩ tới là chỉ muốn trút hết bực tức lên người anh.

Có vẻ như quyển sách dày cộm kia đã trúng vào đâu đó trên mặt Vũ Vũ, anh đưa tay ôm một bên mắt cúi gập tròn người lại quành quại đau đớn, đau đến mức mặt anh ấy đỏ bừng như gấc, dường như là đau thật, mà còn là rất đau.

Nhìn thấy anh đau đớn quành quại như thế Cẩn Duệ Dung dường như hiểu ra mình đã quá tay với Vũ Vũ, cô ngồi xuống đưa tay mình chầm chậm kéo mấy ngón tay trên mặt anh ấy ra xem.

Đuôi mắt của anh đang dần sưng to lên, nó bầm tím mà còn đang rỉ máu, không lẽ cơn tức giận của Cẩn Duệ Dung dồn nén hết vào lực ném đó mạnh đến vậy sao.

Cẩn Duệ Dung vội vàng chạy đi lấy dụng cụ y tế lại, nhẹ nhàng lấy hết hai bàn tay của Vũ Vũ ra, một bên khoé mắt của anh bị sưng to lên, một xíu nữa thôi là vào thẳng mắt anh rồi, nếu như thế anh ấy bị mù thì Cẩn Duệ Dung không biết quý bà Giang Tịch kia sẽ đến làm gì cô nữa.

“Đau lắm sao?” Trong lòng Vũ Vũ bỗng thấy ấm áp, là bởi vì Cẩn Duệ Dung đang dịu dàng chăm sóc, lo lắng cho anh, cô đang giúp anh xem qua vết thương.


Cẩn Duệ Dung ngẩng cao đầu, chăm chú làm việc trên mặt Vũ Vũ, lúc đầu có hơi đau, bây giờ thì không còn khó chịu nữa rồi, nhưng anh vẫn giả bộ đáp lại: “Đau lắm đó ~”

Bản thân vốn muốn được cô quan tâm nên mới cố tình lừa cô như vậy, chứ trong thâm tâm anh thật sự không muốn lừa cô bất cứ chuyện gì.

Nghe vậy, Cẩn Duệ Dung khẽ nhăn mày, ánh mắt căng thẳng nhìn Vũ Vũ, trong khoảnh khắc này hai ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào nhau.

Bàn tay Cẩn Duệ Dung đang dơ lên dán urgo cho Vũ Vũ bỗng rụt lại, đột nhiên mắt cô đảo qua đảo lại quay mặt sang hướng khác, giấu đi vẻ ngại ngùng của mình, nói khẽ,

“Là tôi hơi nặng tay, vốn muốn trút giận lên anh một chút, nào ngờ…"

Nhìn điệu bộ ngại ngùng của cô trông thật đáng yêu làm sao, Vũ Vũ bật cười hỏi: “Em không còn giận tôi và tránh mặt tôi nữa chứ?!”

Cẩn Duệ Dung từ từ quay đầu lại hai con ngươi đen nhánh đang nhìn Vũ Vũ.

Khi cô nhìn, anh thấy rõ vẻ phức tạp trong mắt cô, anh nở nụ cười nhẹ nhàng chân thành với cô.

Giờ phút này, Cẩn Duệ Dung mới hiểu được, ánh mắt trìu mến của Vũ Vũ tại sao chỉ dừng lại ở riêng trên người cô, vì sao luôn lạnh lùng với các cô gái khác nhưng lại dịu dàng với cô, vì sao luôn cố tiếp cận mang lại tiếng cười cho cô…


Vũ Vũ đưa tay nhè nhẹ đặt lên mắt Cẩn Duệ Dung, đột nhiên cô cảm giác xung quanh rất im lặng, bị che mắt bởi bàn tay to lớn ấy có chút lo lắng.

Trong nháy mắt, một thứ gì đó mềm mại đặt trên môi của cô, thoáng ngậm một chút liền rời đi, làm cho toàn thân cô cứng đơ, sau vài giây cảm giác lúc nãy trở nên dồn dập hơn.

Trong lòng Cẩn Duệ Dung hoang mang nhưng vẫn không dám lấy bàn tay to lớn ấy ra. Vừa mới lúc nãy còn cứng rắn lạnh lùng muốn cự tuyệt với người ta, bây giờ lại vì một hành động nhỏ ấy mà suy nghĩ hỗn loạn, tim đập loạn nhịp, cơ thể thì mềm nhũn.

Làn môi Vũ Vũ mềm mại, hơi thở ấm áp, cùng với nụ hôn mang theo cả một tình yêu thương chân thành kia, khiến hai má Cẩn Duệ Dung nhịn không được mà nóng lên.

Vài phút sau bờ môi ấy, bàn tay ấy đã hoàn toàn tách rời khỏi khuôn mặt Cẩn Duệ Dung, cô trông giống như một con mèo nhút nhát, đang tròn mắt ngơ ngác nhìn đối phương, nhìn không ra được là đang vui hay đang giận.

Vũ Vũ thản nhiên nói: “Tôi cho rằng tôi đã vô tình phát sinh một cảm xúc thăng hoa của tình yêu khi em nhìn tôi, cho nên đã tự ý hôn khi chưa được em cho phép, là lỗi của tôi! Xin lỗi em!”

Cẩn Duệ Dung nghe xong, trong lòng rối bời, cô nhíu mày trầm mặc, dám tự ý hôn người ta. Vậy coi cô là cái gì, muốn hôn là hôn liền vậy đó hả, không lẽ với ai anh cũng tuỳ tiện vậy sao?

Vũ Vũ nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của Cẩn Duệ Dung, đưa lên hôn nhẹ vào chúng, nở một cười chân thành dịu dàng nói: “Hình như chính là em cho anh mong chờ, cho anh vấn vương. Em lang thang cả ngày trong tâm trí anh… Khiến anh không ngừng nhớ đến em…! Chắc là anh đã yêu rồi… ~ Làm bạn gái anh nha …!”

Hơn mười phút đồng hồ trôi qua Cẩn Duệ Dung như hoá đá, không nói cũng không cho anh một hành động nào cụ thể, bất lực Vũ Vũ đặt hai bàn tay lại đùi cô.

Thật ra Vũ Vũ không ngại việc vứt bỏ hết sĩ diện để theo đuổi Cẩn Duệ Dung, cái anh ngại chính là việc cho dù vứt bỏ hết sĩ diện rồi, cô vẫn không thích anh.

Đứng lên hít một hơi thật sâu ngữ khí nhẹ nhàng Vũ Vũ nói: “Nếu em đồng ý hãy cho anh một hành động chứng minh, nếu em không đồng ý khi anh bước khỏi căn phòng này, nhất định vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt em lần nào nữa”


Vũ Vũ gương mặt đượm buồn sải bước đi, đi chưa đầy năm bước, Cẩn Duệ Dung đột ngột đứng lên xoay người về phía anh nói,

“Em dừng!..”

Câu nói đột ngột không đầu không đuôi của cô cũng đã khiến anh phải dừng bước, cô chậm rãi từng bước từng bước đi tới chỗ anh vừa nói,

“Khi nghĩ đến anh, tôi đã cười. Nhìn thấy anh đến tôi rất vui, lúc nào cũng luôn mong mọi sự tốt đẹp sẽ đến với anh. Thời gian qua tôi mong chờ được gặp anh, nhưng trong chốc lát lại cảm thấy sợ hãi khi gặp anh… ~Cầm điện thoại lên soạn tin nhắn rồi lại xoá! ~Em muốn chúng ta dừng tất cả cuộc chơi, dừng tất cả quá khứ, dừng tất cả những mối quan hệ không rõ ràng, dừng tất cả các thứ cũ mà bản thân phải bỏ qua, dừng tất cả những điều thú vị mà mình từng ham muốn có được, dừng tất cả để giữ lại một thứ… chính là chúng ta.”

Tình yêu vốn dĩ là mù quáng, khi sa phải lưới tình ai rồi cũng đều trở nên ngu muội. Người ta giận, thì buồn đến phát khóc. Mặt dày theo đuổi người ta suốt thời gian dài, dù bị người ta từ chối nhưng vẫn thích. ••••••••• Trà Hoa Quán!

Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết tới, Hoàn Mặc mỉm cười nhã nhặn mời cô ấy ngồi. Vẫn nhớ thói quen cô thích uống trà hoa nên đã chọn đúng quán trà của Nguỵ Triết Minh mở để hẹn gặp,

“Lần này ông làm phiền đến thời gian của con, mong con thông cảm, cũng cám ơn vì con đã nể tình mà tới."

Tử Hàn Tuyết cười thản nhiên: “Ông lại vậy, làm con ngại đó!”

Thực ra Tử Hàn Tuyết thừa biết Hoàn Mặc hẹn gặp cô là vì Hoàn Thị, hôm trước Nguỵ Triết Minh đe như thế mặt ông ta đã xám xịt lại rồi, thật sự rất căm thù Minh Nhược Y với Hoàn Tĩnh Chi.

Nhưng Hoàn Mặc chưa bao giờ đối xử tệ với cô, nên cũng có thể châm chước vì Hoàn Thị là mồ hôi công sức của Hoàn Mặc nên sẽ cố gắng lựa lời nói với Nguỵ Triết Minh nương tay, nếu như ông ấy nhờ!

Hoàn Mặc chưa kịp tiếp lời thì Tử Hàn Tuyết có điện thoại, cô xin phép ra bên ngoài nghe. Từ vị trí của Hoàn Mặc nhìn qua cửa kính có thể thấy rõ Tử Hàn Tuyết đang đứng nói chuyện điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận