Cô loay hoay trong vườn cả một buổi chiều, nghịch đất chán rồi lại vào chuồng mở cửa dắt Putu đi dạo, còn không quên dắt nó đến chỗ đất cô mới trồng nhắc nhở nó không được lên đó nằm (haizzzz cô ấy không biết là cái khoảng đất đó cùng lắm chỉ vừa một bàn chân của Putu thôi, làm sao mà cái thây to lớn đó bước vào lọt huống chi là nằm)
Trời cũng đã chập tối Nguỵ Triết Minh vẫn còn đang bận rộn công việc và đi gặp đối tác, mọi người trong nhà ai cũng bận rộn chỉ có Tử Hàn Tuyết ngày ngày rảnh rỗi, mang tiếng là thư ký chủ tịch nhưng ngài chủ tịch này xót người yêu nên toàn để cô ấy ở nhà ăn- chơi- ngủ chứ không muốn cô ấy cực nhọc động tay động chân vô công việc gì, dạo gần đây ở nhà miết nên cô cũng đang bị thâm hụt ý tưởng viết truyện, nên tiểu thuyết ngôn tình cô vẫn còn đang dang dở mấy tháng nay chưa có thêm được chữ nào.
…
Trong một căn biệt thự nhỏ ven hồ!
Quý ông lịch lãm vừa gặp Tử Hàn Tuyết đang đứng trong phòng làm việc của mình nhìn ra bên ngoài thở dài trầm tư, phía sau một phụ nữ cũng chạc tuổi ông ấy chầm chậm tiến lại bên cạnh, nắm lấy bàn tay ông ấy,
“Anh đang nghĩ tới con bé sao”
Ông ấy quay đầu nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh ánh mắt đượm buồn, thở dài nói: “Công nhận, con bé rất giống cô ấy, khi mới nhìn anh có chút sững người”
Người phụ nữ cười dịu dàng nói: “Tử Phi à, em biết anh vẫn âm thầm đi tìm hai đứa trẻ, đừng một mình chịu đựng muộn phiền nữa. Hay chia sẻ cùng em, nếu có thể tìm được lại bọn chúng, nhất định em sẽ yêu thương chúng như chính con ruột của mình”
Ánh mắt Tử Phi có chút áy náy, ấp úng nói: “Tạ Tranh… em có cảm thấy mình thiệt thòi không?!”
“Không đâu, ở bên cạnh người mình yêu thương là em mãn nguyện lắm rồi. Chỉ cần có thể cùng anh hoá giải những muộn phiền trong lòng thì nhất định em sẽ cố gắng hết sức.”
“Em…”
“Nghe em… nếu nghi ngờ thì không nên giữ trong lòng quá lâu. Tử Phi hiểu ý em, đúng không?!”
Nghe Tạ Tranh nói xong, Tử Phi phần nào cảm thấy có thêm động lực tiếp cận Tử Hàn Tuyết.
Ông tìm đến nhà cũ nhưng người thuê ở đó nói hai đứa trẻ hình như đã sinh sống ở nước ngoài, ông gần như không có một chút thông tin gì về chị em Tử Hàn Tuyết cho đến khi ông vô tình nhìn thấy cô trong bữa tiệc Mừng Thọ hôm ấy.
Tử Phi chính là ba ruột của Tử Hàn Tuyết và Tử Mạn Thiên, ông vẫn chưa chết, vụ tai nạn năm ấy đã khiến ông bị văng ra khỏi xe rơi xuống vách núi, là Nguyên Bình cùng lớp võ thuật nhân dịp trung thu đã tổ chức dựng lều cắm trại ở chân núi.
Lúc đi tìm củi anh ta cùng đồng đội đã vô tình nhìn thấy ông đang nằm thở thoi thóp trên vách núi, họ nhanh chóng đưa ông đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.
Tử Phi bị thương khắp mặt nên đã bị băng kín mít, thời gian đó chính Tạ Tranh là cô bác sĩ ngày ngày ở bên chăm sóc ông cho tới khi ông khoẻ mạnh, lâu dần cả hai đã nảy sinh tình cảm rồi dọn về sống chung từ lúc còn là một căn phòng ọp ẹp đi thuê, cho tới bây giờ ông đã trở thành một quý ông thành đạt có công ty riêng.
Tuy công ty của ông không quá lớn, nhưng nó cũng chỉ thua Hoàn Thị hai ba phần. Ông vẫn chưa dám cầu hôn Tạ Tranh là vì ông muốn ngày trọng đại của ông sẽ có sự chứng kiến của hai đứa con ông yêu thương nhất, chúng sẽ làm chứng cho tình yêu của ông, chúng sẽ công nhận và yêu Tạ Tranh như cách mà chúng đối xử với mẹ ruột mình vậy!
…
Biệt thự Hoàn Gia!
Xe của Hoàn Cẩn Nam đang từ từ lăn bánh vào trong sân, suốt một chặng đường từ công ty về Lý Tín im lặng không hé nửa lời, nhưng xe vừa tới cửa lớn, tắt máy, thấy Hoàn Cẩn Nam vừa định mở cửa xe ra, anh ta do dự vài giây nhưng rồi cũng khẩn khoản quay sang nói: “Phó chủ tịch… anh sai tôi cho người đi điều tra chuyện Tử Hàn Tuyết bị bất ngờ tấn công ở trụ sở Nguỵ An, đến nay… tôi vẫn chưa có chút manh mối nào”
Hoàn Cẩn Nam khựng người cau mày quay lại nhìn Lý Tín, nói: “Người muốn mưu hại cô ấy, trước mắt tôi đã có một cái tên trong đầu, nhưng tôi vẫn luôn phân vân liệu có đúng người đó hay không? Vì kế sách đó có vẻ nặng tay với Tử Hàn Tuyết. Hoặc có ai đó đang cố tình chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, dù là mục đích nào hay là ai đi chăng nữa, kế hoạch chưa thực hiện được suôn sẻ chắc chắn Tử Hàn Tuyết vẫn còn gặp nguy hiểm…”
Lý Tín vừa nghe Hoàn Cẩn Nam phán đoán vừa gật gù đồng tình, sau đó nghiêm nghị quay sang phân tích: “Nếu đúng như lời phó chủ tịch, thì sớm muốn gì đám người đó cũng lên kế hoạch hại cô Tử lần nữa, vậy chúng ta cứ cho người tiếp tục truy lùng ba tên côn đồ kia, còn lại cũng bố trí người âm thầm theo dõi bảo vệ cô ấy.”
Hoàn Cẩn Nam nghe xong thở dài mặt đăm chiêu suy tư.
Lúc này ở bên trong phòng khách Hoàn Tĩnh Chi phủ bàn tay mình lên bàn tay Minh Nhược Y đang ngồi bên cạnh, ánh mắt gian tà cong môi nói: “Tử Hàn Tuyết là con khốn tâm tư nặng nề, khi vừa rời khỏi Hoàn Gia đã vội vàng tìm đến Nguỵ Triết Minh, bỏ bùa mê để ngày ngày hắn ta cưng chiều yêu thương con khốn đó một cay ngu muội, xem ra chúng ta cần đi trước cô ta một bước rồi. Thay vì duy nhất vậy sao không chọn tất cả để củng cố địa vị bản thân.”
Minh Nhược Y giả bộ thẹn thùng, nhẹ giọng nói: “Ý của mẹ là…”
Hoàn Tĩnh Chi lườm cô ta lấy một cái, lại tiếp tục cong môi gian tà kéo cô ta ngồi sát lại hạ giọng: “Sao con khờ quá vậy, đàn ông thì sẽ thường đổ gục trước chuyện gì chứ, chẳng phải chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đứa bé trong bụng con ra đời sao… Trong vòng ba tháng cữ nhanh chóng lấy lại vóc dáng cho mẹ, sau đó mặt dày tìm cách chủ động tấn công Nguỵ Triết Minh để hắn sớm lọt vào lưới tình của con, mọi chuyện khác cứ để mẹ sắp xếp, con chỉ cần trở lại là Minh Nhược Y nóng bỏng đi tới đâu là làm điên đảo đàn ông tới đó là được rồi…”
Minh Nhược Y vừa định lên tiếng thì Hoàn Cẩn Nam đang từ ngoài sân tiến vào, Hoàn Tĩnh Chi ra hiệu cho cô ta tránh mặt để bà nói chuyện với hắn, ả Minh Nhược Y ngoan ngoãn đứng lên nặng nề từng bước lên lầu.
Mặc dù đuổi cô ta đi nhưng Hoàn Tĩnh Chi thừa biết ả tiểu tam này sẽ núp ở chỗ nào đó để nghe lén cuộc nói chuyện của hai mẹ con bà, từ lâu bà đã thầm thấy được Hoàn Cẩn Nam đang vô cùng chán ghét Minh Nhược Y, nếu không vì cô ta đã mang thai con của Hoàn Cẩn Nam thì chắc chắn đã bị hắn tống cổ đi từ lâu rồi.
Nhân cơ hội này bà ta muốn thêm dầu vào lửa để khiến Minh Nhược Y hận càng thêm hận, vì để trả thù Hoàn Cẩn Nam chắc chắn ả sẽ tìm đến Nguỵ Triết Minh quyến rũ, một phần là muốn xem thái độ của Hoàn Cẩn Nam, phần còn lại cũng là để dòm ngó đến tài sản của Nguỵ Triết Minh.
Thực chất Hoàn Tĩnh Chi lên kế hoạch để Minh Nhược Y mê hoặc Nguỵ Triết Minh là vì bà ta vốn có tính toán trước, chờ khi cô ta sinh con của Hoàn Cẩn Nam ra đời thì sẽ tìm cách tống cô ta biến khỏi Hoàn Thị, trước giờ đối xử thân thiết tốt bụng với Minh Nhược Y chỉ là một màn kịch che mắt ả tiểu tam ngu dốt đó, bà ta chỉ chờ ngày đứa bé ra đời giành quyền nuôi con và cự tuyệt với ả, vốn cũng đã không ưa gì ả tiểu tam lắm mưu nhiều tật bất tài vô dụng này.
Trùng hợp thay tài sản của Nguỵ Triết Minh cũng chính là mục đích của bà ta, chỉ cần để Minh Nhược Y qua lại với hắn một thời gian sau đó lựa thời cơ làm giả giấy nhượng quyền về tên bà ta như cách mà Hoàn Mặc đã làm với Tử Bạch Ngôn năm đó, khi đã đạt được mục đích, tất cả sẽ chết bất đắc kỳ tử giống cái chết năm đó của Tử Bạch Ngôn!
Lúc này Hoàn Cẩn Nam cũng đi tới trước mặt Hoàn Tĩnh Chi gật đầu chào hỏi một cách miễn cưỡng, sau đó định lên phòng nhưng bị bà ta gọi lại, đuôi mắt Hoàn Tĩnh Chi nhướn cao, cong môi hỏi
“Con định lúc nào sẽ kết hôn với Minh Nhược Y?”
Hoàn Cẩn Nam thở mạnh một cái vẻ mặt hờ hững, thờ ơ đáp: “Con đã từng nói với mẹ rồi Hoàn Thị bây giờ đang rất căng thẳng con đang tập trung chỉnh đốn lại mọi chuyện của tập đoàn nên rất là bận, vả lại cô ấy cũng sắp sinh rồi, cứ để đứa bé lớn một chút rồi tính.”
Đôi mắt đen thăm thẳm của Hoàn Tĩnh Chi vô tình nhìn qua phản chiếu của kính cửa thấy ánh mắt soi mói như muốn xuyên thủng mọi thứ của Minh Nhược Y, sắc mặt Hoàn Tĩnh Chi trở nên mập mờ khó hiểu,
“Có vẻ mẹ dung túng cho con quá rồi, con bắt buộc phải mau chóng kết hôn với con bé, chỉ có Minh Nhược Y mới xứng với thân phận của con.”
“Xin lỗi con phải nói thẳng với mẹ điều này, con không thể cưới Minh Nhược Y làm vợ được, ở bên người mình yêu trọn đời đó mới là tình yêu đẹp và vĩnh cửu, Minh Nhược Y là lỡ lầm của những giây phút nông cạn, con sẽ tìm cách thu xếp ổn thoả cho cô ấy và đứa bé, mẹ yên tâm, mong là từ giờ mẹ đừng nhắc đến chuyện này, con rất mệt.” Ánh mắt kiêu căng lạnh lùng của Hoàn Cẩn Nam lườm lấy Hoàn Tĩnh Chi một cái sau đó lại quay người đi thẳng ra khỏi cửa lớn.
Trước mặt tỏ ra giận dữ bực tức nhưng trong lòng Hoàn Tĩnh Chi đang hào hứng phấn khích vô cùng. Bên này Minh Nhược Y ngửa mặt lên trời nhắm chặt hai mắt nước mắt đã trực trào, nỗi chua xót trong lòng cô ta bất tận không thể nói nên lời, hai bàn tay bấu chặt vào nhau thành nắm đấm, cô ta thầm nghĩ trong lòng mình là do Tử Hàn Tuyết chen chân vào cuộc đời của cô ta, Tử Hàn Tuyết đã mê hoặc tâm trí của Hoàn Cẩn Nam mới khiến anh ta dần thay đổi mà chán ghét ả như thế, hận Tử Hàn Tuyết đến thấu tim gan, nhất định thù nay Minh Nhược Y cô sẽ trả đủ.