Tắm xong Tử Hàn Tuyết vừa bước ra phòng khách ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, dì Trần tới báo bên ngoài Hoàn Cẩn Nam tới kiếm, trong lòng Tử Hàn Tuyết lúc này cảm thấy kỳ lạ, hôm qua thì ông nội tìm gặp ở Trà Hoa Quán, đến kể lể chuyện đời xưa xong là đi, chẳng có mục đích rõ ràng, hôm nay thì lại là cháu trai tới tận biệt phủ kiếm, bộ Hoàn Thị dạo này không còn việc cho hai người này làm hay sao mà rảnh dữ vậy.
Dù sao người cũng đã đến rồi, cứ ra ngoài xem thử thế nào, cô đứng lên ung dung từng bước tiến về phía ngoài cổng lớn, nhìn thấy cô ra tới Hoàn Cẩn Nam nở nụ cười dịu dàng, từ tốn nói: “Không biết… anh tới giờ này có làm phiền em không?!”
Thấy thái độ của Tử Hàn Tuyết có vẻ hơi do dự Hoàn Cẩn Nam nói tiếp: “Anh xin lỗi, chỉ là… hôm nay tâm trạng anh thấy không tốt định qua rủ em cùng đi dạo thôi, nếu em cảm thấy không thích thì anh về vậy.!”
Thật lòng mà nói thì Hoàn Cẩn Nam với Minh Nhược Y vẫn đang là một đôi yêu nhau, cô ta còn đang mang thai với hắn. Tử Hàn Tuyết cũng đang là người yêu của Nguỵ Triết Minh rồi gặp gỡ riêng kiểu này sẽ rất dễ gây hiểu lầm, nhưng có điều trông lời nói cùng trạng thái Hoàn Cẩn Nam lúc này Tử Hàn Tuyết cảm nhận được anh ta đang thật sự mệt mỏi, có vẻ anh ta đang gặp chuyện phiền muộn nên mới muốn tìm ai đó để tâm sự.
Dù sao cũng chỉ là đi dạo, cũng đi ngoài đường phố đông người qua lại chứ không phải gặp riêng trong bóng tối, trên phương diện bạn bè cần chia sẻ chuyện vui buồn thì nên giúp, nên giúp.
Nguỵ Triết Minh cũng không phải là người nhỏ mọn đến mức không cho cô kết giao bạn bè, đi một chút rồi về cũng được.
Đắn đo một hồi Tử Hàn Tuyết cũng gật đầu đồng ý, không có phản ứng gì khác, trực tiếp đi trước vài bước, Hoàn Cẩn Nam gương mặt trở nên hớn hở phấn khích đi theo sau Tử Hàn Tuyết.
Trong lúc đi dạo cả hai chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ im lặng sải bước cùng nhau hít thở bầu không khí mát mẻ buổi tối, trên đường đi ngang một cửa hàng tiện lợi, Hoàn Cẩn Nam nói Tử Hàn Tuyết đứng bên ngoài đợi anh vào trong đi nhờ nhà vệ sinh với mua mấy chai nước uống.
Lúc này, Tử Hàn Tuyết đang đứng ở bên ngoài chờ thì đột nhiên bị một người từ phía sau lưng va rất mạnh, như kiểu anh ta cố tình làm như thế.
Hắn giả bộ quay người lịch sự cúi đầu: “Xin lỗi”
Khi hắn định quay đi, cánh tay bị Tử Hàn Tuyết bắt lại. Hắn ta có vẻ ngoài ba mươi tuổi, ánh mắt cô hơi nheo lại nhìn hắn dường như Tử Hàn Tuyết đã thấy hắn ở đâu đó rồi, mặc dù đội nón mặc đồ đen che khuất tầm nhìn toàn diện khuôn mặt nhưng cô vẫn cảm thấy hắn rất quen mắt.
“Cô làm gì vậy, tôi xin lỗi rồi mà” hắn gằng giọng.
Tử Hàn Tuyết cau mày nghi hoặc nói: “Hình như… chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải…, tôi thấy anh rất quen mắt”
Hắn nghiêm mặt lạnh lùng hơi ngẩng đầu trừng mắt nhìn thẳng mặt Tử Hàn Tuyết, giọng đe dọa: “Cô có tin là nếu không buông tay tôi sẽ giết cô ngay bây giờ không?”
Từ trước tới giờ, Tử Hàn Tuyết chưa từng gặp người nào như vậy, chỉ dùng ánh mắt là có thể làm cho người ta cảm thấy như có dao khứa trên mặt, từng nhát, từng nhát cảm giác như bị lăng trì.
Cô cảm thấy lạnh sóng lưng, sắc mặt có chút bối rối lo sợ, nhưng vẫn cố chấn tĩnh bản thân hắn sẽ không dám manh động vì đây là nơi đông người qua lại, Hoàn Cẩn Nam cũng sắp ra ngoài rồi hắn có muốn dở trò gì cũng không được, thêm phần cô cũng có võ sẽ khống chế được nếu hắn dở trò, nghĩ đến đó cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí hỏi
“Anh… là ai?!”
Người đàn ông đó càng tỏ ra lạnh lùng đáng sợ hơn, hắn ta nói nhỏ đủ hai người nghe: “Tôi là siêu sát thủ, được thuê để đến giết chết cô”
Tử Hàn Tuyết cau mày, giật mình tay chân run lẩy bẩy đến nổi không còn cầm được tay đối phương nữa. Cô lùi về sau vài bước cách hắn hơn một sải tay, thủ thế đề phòng,
“Giết…, giết…, giết tôi.?!”
Ánh mắt hắn ta khẽ động, con dao bấm nhọn hoắc từ trong tay hắn lúc này đã được bật ra, hắn cực kì gian trá nhân lúc Tử Hàn Tuyết đang lúng tung lao tới định vung dao đâm cô, vừa lúc Hoàn Cẩn Nam bước từ trong cửa hàng tiện lợi ra thấy gã đàn ông lạ mặt có vũ khí đang lao tới định tấn công Tử Hàn Tuyết, Hoàn Cẩn Nam chạy vọt tới sát ngay trước mặt đỡ cho cô nhát dao ấy, sau đó tên sát thủ kia nhanh chân quay người bỏ chạy mất hút, mọi hành động của hắn đúng là siêu sát thủ, rất nhanh nhảu và gọn gàng, Tử Hàn Tuyết định chạy theo nhưng không ngờ Hoàn Cẩn Nam đột ngột kéo tay cô lại.
Bị đâm một nhát máu đang chảy ra không ngừng khiến cơ thể Hoàn Cẩn Nam bị mất đi sức lực dần dần ngồi gục xuống đất, Tử Hàn Tuyết trợn tròn hai mắt, hốt hoảng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, may mắn là bệnh viện gần đây nên xe đến cũng khá nhanh, kịp đưa Hoàn Cẩn Nam đến bệnh viện.
Như Nam Phong Kỳ nói nếu chậm hơn một xíu chắc có lẽ Hoàn Cẩn Nam sẽ chết bởi mất máu vì vết thương cũng khá sâu.
Tử Hàn Tuyết phải nhờ Nam Phong Kỳ gọi cho Nguỵ Triết Minh nói dối là hôm nay anh không trực đêm nên muốn rủ cô cùng về nhà thăm mẹ mình một hôm để tránh Nguỵ Triết Minh khỏi lo lắng.
Đúng hơn là nếu nói sự thật là cô đi cùng Hoàn Cẩn Nam thì Nguỵ Triết Minh lại nổi cơn điên lên rồi không biết sẽ làm gì ảnh hưởng tới Hoàn Thị nữa, chưa kể là tên sát thủ đó nhắm vào cô chứ không phải Hoàn Cẩn Nam, rồi sau đó Nguỵ Triết Minh chắc chắn sẽ bắt cô bám chặt lấy anh 24/7 thì còn mệt mỏi hơn, vì thế nói dối một chút cũng không sao, dù gì Hoàn Cẩn Nam cũng đã báo cho Lý Tín ngày mai tới thay ca cho Tử Hàn Tuyết về rồi.
…****************…
Sáng hôm sau!
Trong đêm Minh Nhược Y cũng phải nhập viện vì đau bụng, cô ta sanh trước dự kiến vài ngày, Hoàn Cẩn Nam không về cũng không liên lạc được nên Hoàn Tĩnh Chi phải đưa cô ta vào viện, đến sáng Lý Tín báo lại cho Hoàn Tĩnh Chi biết tối qua Hoàn Cẩn Nam gặp chuyện bị thương cũng đang phải nằm viện.
Minh Nhược Y mới sinh sợ cô ta lo lắng lại xảy ra chuyện gì nên bà ta cũng không dám nói, chờ người hầu ở nhà tới chăm cho Minh Nhược Y rồi lúc này Hoàn Tĩnh Chi mới lân la mò xuống phòng bệnh của Hoàn Cẩn Nam.
Đi một hồi cuối cùng cũng tìm thấy phòng bệnh của con trai nuôi yêu dấu của mình, Hoàn Tĩnh Chi mở cửa xông thẳng vào, bước vào trong thấy con mình nằm trên giường bệnh vẻ mặt thất thần, lại thêm sự có mặt của Tử Hàn Tuyết khiến bà ta càng thêm nghi hoặc và căm ghét Tử Hàn Tuyết.
Hoàn Tĩnh Chi trừng mắt tức giận tiến tới bên cạnh giường bệnh của Hoàn Cẩn Nam: “Sao con lại thành ra thế này, rốt cuộc tối qua con bỏ đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàn Cẩn Nam dịu giọng trấn an: “Con không sao, mẹ không cần phải làm quá lên vậy đâu”
Vẫn giữ thái độ đó, Hoàn Tĩnh Chi đằm đằm sát khí nói: “Vừa nghe con phải vào viện, mẹ biết ngay là chuyện chẳng lành rồi, nên mới lập tức xuống đây vì lo lắng cho con đó”
“Con sơ ý để kẻ xấu có cơ hội ra tay, giờ thì ổn cả rồi, mẹ đừng lo”
Khóe môi Hoàn Tĩnh Chi từ từ cong lên: “Sao con không báo cho ai biết hết vậy? Làm mẹ lo muốn chết, đêm qua Nhược Y nó đau bụng sanh, không có con nên mẹ phải đưa nó vào viện đây”
Nghe tin bạn gái sinh con cho mình, không những không hào hứng vui vẻ mà Hoàn Cẩn Nam tỏ rõ vẻ mặt hờ hững, thờ ơ.
“Mẹ cũng biết tập đoàn chúng ta trên dưới không ít kẻ thù, nếu nhiều người biết chuyện cổ phiếu công ty sẽ lại tụt. Dù sao Tử Hàn Tuyết cũng ở đây chăm sóc con rồi, vết thương cũng không nặng, một hai ngày nữa là xuất viện thôi”
Hoàn Tĩnh Chi liếc qua Tử Hàn Tuyết với ánh mắt sắc lẹm, bóng gió: “May là con không sao, nếu có xảy ra chuyện gì, mười cái mạng rách của ai đó cũng không đền nổi đâu~ Nhưng… cô ta là phụ nữ, sao mà thân thể còn lành lặn đứng đó~ Còn con đàn ông sức dài vai rộng lại nằm đây với thương tích trên người, đừng nói với mẹ là…”
Hoàn Cẩn Nam cau mày khó chịu ngắt ngang lời bà ta: “Mẹ… dừng lại được rồi đó”
Vẫn chưa chịu dừng lại, bà ta tiếp tục khua môi múa mép, đưa ánh mắt nghi hoặc liếc Tử Hàn Tuyết, giọng điệu chanh chua đanh đá: “Ngư ông đắc lợi, thừa nước đục thả câu. Từ lần con bị đánh trước cửa trụ sở Nguỵ An là mẹ đã nghi ngờ rồi, mẹ nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, vạch mặt nó ra ánh sáng”
Tử Hàn Tuyết đưa tay ho giả, mặt nghiêm nghị nói: “Đây không còn việc gì, tôi đi trước nhé” dứt lời cô lạnh lùng quay người rời đi, không thèm liếc nhìn hay cúi chào Hoàn Tĩnh Chi lấy một cái.
Hoàn Tĩnh Chi trừng mắt nhìn Hoàn Cẩn Nam: “Sao lúc nào con cũng vì người ngoài chống đối mẹ vậy?”
Hoàn Cẩn Nam thở dài, miễn cưỡng giải thích: “Con và Tử Hàn Tuyết từng là vợ chồng, thời gian đó con đối xử không tốt với cô ấy, khó khăn lắm cô ấy mới chịu làm bạn với con, mẹ đừng có làm khó cô ấy”
“Con đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, cô ta chỉ là loại thấp kém, phẩm tính đê hèn. Mẹ tuyệt đối không để cô ta tiếp tục ve vãn con đâu”
Đột nhiên trong đầu Hoàn Cẩn Nam như loé lên một điều gì đó, ánh mắt hắn ta trở nên hoài nghi, nói: “Liệu… mẹ có đang dấu con điều gì không?”
Hoàn Tĩnh Chi mặt trắng bệch, cố tỏ ra bình tĩnh một cách không tự nhiên: “Sao! Ai nói gì với con hả”
Hoàn Cẩn Nam thản nhiên: “Đâu có nói gì, chỉ là con buột miệng hỏi vậy thôi”