Tử Nguỵ

Cẩn Duệ Dung sau cơn giật mình qua đi dù có chút thấp thỏm băn khoăn, đột nhiên bật cười nói: “Tuyết Tuyết - Thiên Thiên hai người không có nhầm lẫn chứ, không phải bố mẹ hai người…"

Một lời làm thức tỉnh mọi người, ai nấy cau mày ngờ vực, Vũ Vũ ra vẻ cao thâm run run, thân thiết nói với Tử Hàn Tuyết: “Duệ Dung nói có lý, hai người phải chăng đã nhầm lẫn gì không.?"

Tử Mạn Thiên mặt mày thoáng thư giãn, tựa như chưa bao giờ vui mừng như vậy khi gặp lại bố, mỉm cười ôn hòa nói: “Kết quả xét nghiệm ADN đã minh chứng chúng tôi là gia đình.!”

Hào quang trong mắt mọi người lưu chuyển, thoáng một cái như xuân về hoa nở. Nguỵ Triết Minh cũng đột nhiên trở nên phấn chấn.

Tử Hàn Tuyết đưa bố mình tới ngồi xuống sofa, mọi người xung quanh đều vui mừng Vũ Vũ chạy đi mở nhạc, mọi người cùng nhau nhảy múa vòng tròn xung quanh ghế sofa, một luồng không khí vui mừng, hạnh phúc hội tụ tại nơi đây.!

…----------------…

Ngày hôm sau.!

Tối qua, sau khi cả nhóm nhảy múa vui vẻ thì Nguỵ Triết Minh đã có lời mời bố Tử Phi cùng ở lại biệt phủ sống cùng mọi người, nhưng ông ấy còn công việc và dì Tạ Tranh đang sống chung ở nhà riêng, vả lại thân phận của ông ấy hiện tại cũng cần giữ bí mật để ít người biết nên không tiện dọn đến đó ở. Ông ấy cũng không ép chị em Tử Hàn Tuyết - Tử Mạn Thiên đến ở cùng mình, cả hai cũng đã lớn nên được quyền tự do, chỉ cần đến thăm ông ấy thường xuyên là vui rồi.


Nhưng tối qua ông ấy cũng ở lại biệt ngủ ngủ một đêm ngon lành trong phòng Tử Hàn Tuyết, còn Tử Hàn Tuyết thì bị Nguỵ Triết Minh kéo qua phòng anh ấy…

Ngày mới đã đến mặt trời lên cao mọi người hầu như ai cũng đã thức dậy, cùng ăn sáng và tạm biệt nhau ở cổng lớn biệt phủ. Ba người Cẩn Duệ Dung, Nam Phong Kỳ với Tử Mạn Thiên đi chung một xe đến bệnh viện, Tử Hàn Tuyết, Nguỵ Triết Minh với Vũ Vũ thì đi chung một xe đến công ty. Nguỵ Triết Minh cũng cho tài xế đưa bố Tử Phi rời đi trước đó.

Nữ thư ký của Vũ Vũ không hiểu sao hôm nay gặp lại Tử Hàn Tuyết rất ngoan ngoãn, gặp cô là cúi đầu chào hỏi lịch sự sau đó quay người chạy một mạch tới bàn làm việc của mình, Tử Hàn Tuyết định ra ngoài mua mấy cốc cà phê cho bản thân, Vũ Vũ và Nguỵ Triết Minh.

Thang máy vừa mở cửa ra, bên trong có ba cô nhân viên đang đứng bên trong, vừa nhìn thấy Tử Hàn Tuyết mấy cô nhân viên đó liền tỏ ra thân thiện mà chào hỏi, Tử Hàn Tuyết cũng nhiệt tình chào lại đồng nghiệp của mình một cách lịch sự.

Thang máy xuống tới tầng trệt, Tử Hàn Tuyết bước ra ngoài trước, đi được vài bước bỗng nhiên bảng tên trên áo cô vô tình bung ra rơi xuống đất, Tử Hàn Tuyết khom người cúi xuống nhặt nó lên, thì nghe tiếng xì xầm to nhỏ từ phía sau: “Thư ký chủ tịch sao” - “Yêu Tử Hàn Tuyết sao?” - “Có nhầm lẫn không?!”

Hình như nghe thấy có ai đó đang nói về mình Tử Hàn Tuyết từ từ liếc mắt về phía phát ra tiếng nói sau đó từ từ đứng dậy cài lại bảng tên lên áo, chỉnh đốn lại trang phục xoay người từ từ đi về phía ba cô gái lúc nãy gặp trong thang máy.

Lúc này ba người họ đang ngồi ở sofa tiếp khách của sảnh công ty quay lưng về phía Tử Hàn Tuyết nên hoàn toàn không biết cô đang đứng sau lắng nghe cuộc nói chuyện của ba người đó, mà nhân vật chính trong câu chuyện lại chính là cô.

Cô nhân viên áo somi trắng lại cất giọng nói: “Còn ai vào đây nữa. Chính là cái con nhỏ thư ký suốt ngày lẽo đẽo bám đuôi chủ tịch tài sắc của chúng ta chứ còn ai nữa.!"


Tướng mạo thì có phần xinh đẹp, ưa nhìn, nhưng cái miệng lưỡi, tính tình thật đúng là tạo nghiệp mà! May mà Nguỵ Triết Minh không dòm ngó đến mấy cô gái thế này, nếu không với bộ dạng lúc này của mấy ả như vậy không biết sẽ gây họa bao nhiêu lần một ngày, rồi Nguỵ Triết Minh lại phải mệt mỏi đi giải quyết hậu quả.

Cô từng nghe Vũ Vũ kể lại có nhiều nhân viên nữ ở đây thường xuyên làm những cử chỉ hành động để mê hoặc Nguỵ Triết Minh, nhưng tiếc là trái tim đó đã bị Tử Hàn Tuyết cô làm rung rinh nên mấy cô gái kia có trăm mưu nghìn kế thì cũng chỉ tốn công vô ích, hèn chi họ lại dành nhiều thời gian để《bàn luận- nói xấu》cô như vậy. Ây da.!!! Mặc dù bị nói xấu nhưng có người yêu tuyệt vời như Nguỵ Triết Minh, còn khiến bao người ganh tị thì chịu thiệt cũng không sao hehe.!

Cơn giận dữ trong lòng vốn sắp nổ tung ra nhưng nghĩ tới đó thì Tử Hàn Tuyết lại điềm tĩnh tự tại hơn.

''Nói đến chủ tịch tài sắc của chúng ta, hôm trước tôi tình cờ nhìn thấy một cảnh tượng động trời. Lúc đó tôi đưa văn kiện lên cho sếp, trợ lý của sếp một mực giữ tôi lại nói không có sếp trong phòng, lúc anh ta đang bấm điện thoại, tôi nhanh nhảu phi thẳng tới định mở cửa lao vào thì cửa đã khoá trái, đưa mắt nhìn qua cửa kính mờ mờ ảo tôi thấy chủ tịch tài sắc của chúng ta đang nằm trên cơ thể của con khốn Tử Hàn Tuyết đó, hai người ôm hôn nhau nằm dài trên sofa, vì cuộc điện thoại của trợ lý Dương mới khiến họ dừng lại…"

Nghe đến đây, cô gái sơ mi đỏ hít mạnh một hơi: “Thật đúng là đê tiện mà, nếu không có cuộc điện thoại đó thì gạo đã nấu thành cơm rồi, rốt cuộc là con khốn đó đã yểm bùa gì lên người chủ tịch của chúng ta mà khiến anh ấy lại đụng chạm đến thân thể dơ bẩn của nó chư.?!”

Những con người kia đã khiến sự tức giận của cô một lần nữa trỗi dậy. Từ trước tới giờ, Tử Hàn Tuyết cô chưa từng gặp những loại người nào như vậy, dùng cái miệng xinh đẹp của mình để đi bịa đặt hạ bệ người khác.Khóe môi Tử Hàn Tuyết từ từ cong lên, khoanh tay trước ngực đi tới trước mặt họ,

''Này ba cô gái, rất vinh hạnh khi được nhắc đến trong cuộc nói chuyện của các người. Tôi thứ nhất không cướp giựt, thứ hai không nói xấu phỉ báng ai, nên mới có được người yêu tuyệt vời như vậy, nếu muốn được như tôi thì tốt nhất nên tu nghiệp và tém cái mỏ lại, hoạ từ miệng mà ra đấy."


Đột nhiên một bóng người cao to lạnh lùng bước tới đứng bên cạnh Tử Hàn Tuyết ba cô nhân viên mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lắp bắp kính cẩn nói: “Chào… chào chủ tịch…!"

Nguỵ Triết Minh nhìn bọn họ nở nụ cười. Có điều, lúc anh cười còn khiến cho người ta cảm thấy lạnh hơn cả lúc anh nghiêm túc. Nói chung, kiểu cười này làm người ta có cảm giác lạnh cả sống lưng.

Nhìn thấy chủ tịch xuất hiện ba cô gái kia liền ríu rít xin lỗi Tử Hàn Tuyết, xong xuôi rồi tháo chạy đi. Thấy ba cô nhân viên đó dễ dàng rời đi Tử Hàn Tuyết hình như không được vui cho lắm, vùng vằng bỏ đi không thèm nhìn lấy Nguỵ Triết Minh.

Lên đến phòng làm việc thì Nguỵ Triết Minh bỗng đi nhanh lên ngay trước mặt Tử Hàn Tuyết, cô vẫn không thèm dòm tới mà xoay người mở cửa định bỏ ra ngoài, Nguỵ Triết Minh bực bội đóng mạnh cửa khiến tay cô bị kẹp ở giữa khe cửa, cô vội vàng rụt bàn tay mình lại.

Nguỵ Triết Minh nhìn sắc mặt Tử Hàn Tuyết nhăn nhó vì đau anh lúng ta lúng túng định cầm lấy tay cô lên xem nhưng bị Tử Hàn Tuyết thẳng tay xô mạnh khiến anh lùi về sau vài bước.

Tử Hàn Tuyết vụt chạy ra khỏi phòng đóng cửa một cái《Ầm》vang trời, Nguỵ Triết Minh định đuổi theo nhưng trợ lý Dương kéo anh lại đưa anh xem qua mấy tài liệu quan trọng cần duyệt, Nguỵ Triết Minh đành phải quay vào phòng làm cho xong việc của mình.



Tử Hàn Tuyết bên này lê từng bước chân nặng nề đi trên đường, khóe miệng méo xệch, trông như sắp khóc tới nơi.

Nguyên Bình đi từ xa nhìn thấy bóng lưng ai đó quen quen nên chạy vội đến, tới gần phát hiện người đó không ai khác chính là Tử Hàn Tuyết, hắn vui vẻ thoải mái kéo tay cô một cái, không ngờ vì cái kéo tay này, mà khiến Tử Hàn Tuyết giật thót người kêu la đau đớn, rụt vội tay lại phẩy phẩy rồi đưa lên miệng thổi phù phù.


Nguyên Bình nhíu mày, nghiêng người hỏi cô: “Em sao đấy, anh nắm rất nhẹ mà.!”

Chưa kịp nghe câu trả lời Nguyên Bình bỗng cầm lấy tay của Tử Hàn Tuyết lên nhìn rồi xoa xoa nắn nắn bên ngoài vết thương để nặn hết máu bầm ra, sau đó hắn kéo cô ngồi bên ghế đá gần đó rồi bản thân chạy đi đâu đó, một lúc sau quay lại trên tay cầm theo túi nilong đựng dụng cụ y tế, hoá ra là đi mua về để rửa và băng bó vết thương cho Tử Hàn Tuyết.

Nguyên Bình cẩn thận dùng bông gòn có ngấm cồn chậm chậm lên ba ngón tay rỉ máu của Tử Hàn Tuyết. Dù đã cố nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng cũng khiến Tử Hàn Tuyết nhăn cả mặt.

Nguyên Bình xót xa thổi thổi lên ngón tay: “Đã đỡ đau chưa?”

Tử Hàn Tuyết rùng mình, rụt bàn tay lại, Nguyên Bình lưu luyến bịn rịn giữ không được đành buông ra.

Hắn hướng ra phía sau lưng Tử Hàn Tuyết bỗng nở một nụ cười giản xảo. Sau đó cố tình đưa sát mặt vào tai Tử Hàn Tuyết để chọc tức người đàn ông ánh mắt như đao kiếm chớp lóe phang về phía bọn họ.

Không ai khác chính là Nguỵ Triết Minh. Hai mắt anh ấy sôi lên vì ghen, mở miệng quát lớn: “Hai người đang làm cái trò gì nơi công cộng vậy.?”

Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, hai thanh niên cao lớn đang đứng trước mặt, người thì vest đen thanh lịch, phía bên cạnh cũng là vest nhưng có màu xanh sặc sỡ hơn một chút, không phải đôi bạn thân tổng tài bá đạo Nguỵ Triết Minh - Vũ Vũ thì còn ai vào đây. Bên dưới hai hàng lông mày lưỡi mác của Nguỵ Triết Minh xếch ngược, hai con mắt đen trắng rõ ràng đang chĩa sang bên này.

Có lẽ Nguỵ Triết Minh cùng Vũ Vũ đi tìm Tử Hàn Tuyết, Vũ Vũ nhìn cô mỉm cười thân mật, cô cũng lịch sự đáp trả lại sau đó tắt ngang nụ cười khi đưa mắt sang nhìn Nguỵ Triết Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận