Tử Nguỵ

Cẩn Duệ Dung đuôi mắt nhướn cao: “Nguyên Bình đúng là đàn anh lớp võ thuật, anh ấy cũng là bạn em, Tử Hàn Tuyết không thích tính ghen tuông vớ vẩn hay ỷ mạnh bắt nạt người khác đâu. Nó tức giận cũng có thể là do Nguỵ Triết Minh làm quá lên đó…”

“Ây da… Tử Hàn Tuyết sao lại căng như vậy nhỉ.!” Nói xong Cẩn Duệ Dung quay sang nhìn Vũ Vũ, nhưng mà gương mặt cả hai đều đã xị xuống.



Tối hôm đó.!

Gã đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi đang khoác eo một cô gái mảnh khảnh mông cong bước vào phòng 5005 của khách sạn.

Cánh cửa vừa được đóng lại trên mặt cô gái nở một nụ cười đầy bí hiểm, không ai khác cô ta chính là Minh Nhược Y, gã đàn ông đi cạnh cô ta chính là Cao Lãng, chồng hợp pháp của cô tại canada.

Hắn là giám đốc của một công ty lớn tại canada, từ lúc cưới ả Minh Nhược Y này về ngày đêm lo chăn gối, chơi đùa với ả không lo công việc khiến công ty bị Nguỵ An trực tiếp thu mua.

Hắn căm phẫn muốn trả thù Nguỵ Triết Minh, biết tin anh ấy sẽ trở về Quảng Châu sinh sống nên hắn cùng Minh Nhược Y lên kế hoạch quay trở về Quảng Châu để tìm Nguỵ Triết Minh báo thù. Bước đầu đầy khó khăn không thể tiếp cận trực tiếp nên Minh Nhược Y đành quay lại với Hoàn Cẩn Nam để gián tiếp việc hợp tác mà tiếp cận Nguỵ Triết Minh.

Nhưng gã Cao Lãng này không hề biết vợ mình chưa bao giờ yêu mình, hắn luôn muốn có con với ả nhưng hết lần này đến lần khác ả dùng biện pháp phòng tránh để không phải mang thai con của hắn.

Lần này về nước trước mặt Cao Lãng ả đóng giả là tình nhân bám lấy Hoàn Cẩn Nam hòng tiếp cận Nguỵ Triết Minh và chiếm đoạt Hoàn Thị, nhưng trong lòng ả chỉ có Hoàn Cẩn Nam và ả chỉ muốn chiếm đoạt Nguỵ An về tay để cho Hoàn Cẩn Nam điều hành, bên cạnh đó còn hại Hoàn Mặc mất tất cả và Hoàn Thị thuộc về ả. Dù là hận Hoàn Mặc, nhưng người ả thật lòng yêu vẫn là Hoàn Cẩn Nam.


Cao Lãng giống như con chó sai vặt của ả, ả ra lệnh làm gì gã đều phải làm theo, lần trước kêu hắn theo dõi Tử Hàn Tuyết rồi dằn mặt cô ấy để cô ấy rời xa Nguỵ Triết Minh, vậy mà dám để Hoàn Cẩn Nam của ả bị thương khiến ngày đi sinh ả chỉ có Hoàn Tĩnh Chi và bà dú đi theo.

Hoàn Tĩnh Chi ở đó cũng vài tiếng sau khi ả vượt cạn thành công rồi cũng rời đi, Hoàn Cẩn Nam vì bị thương mà không thể đến thăm ả một lần nào, con chó đã không biết nghe lời, không làm tốt việc được giao, không còn xài được thì chỉ còn cách bắt nhốt thôi.

Vừa vào bên trong hắn đẩy Minh Nhược Y nằm phịch lên giường, ánh mắt thèm thuồng nhìn ả: “Đêm nay, phải trả đủ nợ cho anh đó, em để anh nhịn rất lâu rồi có biết không.?”

Minh Nhược Y cong đôi môi, đỏng đảnh: “Kỳ quá à, từ từ nào, cũng phải tắm rửa sạch sẽ một cái chứ, cứ hấp ta hấp tấp thôi, mình còn một đêm dài cơ mà”

Dứt lời Minh Nhược Y đưa tay đẩy hắn ra, đứng bật dậy ưỡn ẹo bước vào phòng tắm, còn quay lại cho hắn ta một nụ hôn gió quyến rũ.

Sau khi vào phòng tắm, Minh Nhược Y khoá chặt chốt cửa, xả nước trong bồn tạo âm thanh, cô ta vén váy lên lấy chiếc điện thoại đang kẹp trong đôi tất ngang đùi mình.

“Vào đi…”

Sau đó vài phút bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cao Lãng lúc này đang trần trụi nằm trên giường chờ Minh Nhược Y, nghe tiếng gõ cửa hắn với lấy chiếc khăn quấn ngang hông, sau đó ra mở cửa.

Hắn có chút bất ngờ khi thấy nhân viên khách sạn đẩy một chiếc xe bên trên có bày một chai rượu cùng với dĩa trái cây, vừa định mở miệng thì từ phía sau Minh Nhược Y đứng ở cửa phòng tắm từ lúc nào lên tiếng,

''Chồng yêu, em muốn tạo bất ngờ cho anh, hôm nay vợ chồng mình hâm nóng tình yêu đi, cái đó là vợ dặn khách sạn chuẩn bị cho vợ chồng mình đó…"


Nói dứt lời cô ta nhướn mày ra hiệu cho gã nhân viên đẩy xe vào trong.

Rượu, ly, trái cây, nến đều đã được bày sẵn lên bàn… Minh Nhược Y chậm rãi rót rượu vào cả hai ly, sau đó cùng nhau nâng ly giao bôi.

Cao Lãng cười khoái chí liên tục ngửa cổ uống hết ly này đến ly khác, nhưng hắn không biết là bên trong ly đã được gã nhân viên lúc nãy bỏ sẵn thuốc kích dục.

Không một chút đề phòng, từ lúc gã nhân viên đưa đồ vào phòng, Cao Lãng để vợ mình lo liệu hết mọi thứ, hắn ta chỉ việc nhâm nhi rượu ngon và nghĩ đến giây phút vui vẻ với cô vợ thơm ngon béo bở của mình thôi.

Lúc này sắc mặt hắn ta thay đổi, càng ngày càng thấy cơ thể nóng như lửa đốt. Hắn ta bắt đầu chao đảo, đứng lên định tiến vào phòng tắm để nôn, hắn dường như đã hiểu ra chuyện gì, đưa tay chỉ mặt Minh Nhược Y lắp bắp nói,

“Mày… mày dám.”

Nói dứt lời hắn nằm vật ra giường, Minh Nhược Y mặt sảng khoái, cười nhếch mép tiến lại gần tát mạnh 2 cái vào mặt hắn ta. Tiếng gõ cửa lại vang lên, Minh Nhược Y bước ra mở cửa, bên ngoài gã nhân viên lúc nãy cùng với một cô gái làng chơi ăn mặc hở hang bước vào,

“Cố gắng làm sao cho giống, nếu không đừng mong nhận được số tiền còn lại” Minh Nhược Y cười gian giọng điệu ra lệnh cho cô gái làng chơi đang đứng đó.

Cô gái kia gương mặt không kém phần nham hiểm: “Cô yên tâm, mấy chuyện này tôi búng tay cái là xong à, cô chỉ cần lo phong bì cho tôi dày dày một chút là được.”


Minh Nhược Y nhếch mép: “Yên tâm đi, làm tốt có thưởng thêm”

Nói xong Minh Nhược Y tiến tới hôn gã nhân viên một cái lên môi, hai người kia ôm nhau rời đi để một mình cô gái kia ở lại với tên chồng cũ Cao Lãng đang nằm thở hồng hộc.

Đầu óc tên Cao Lãng mơ mơ màng màng, cảm thấy ả gái điếm kia đẹp mê người, không kém phần quyến rũ, ả đi lại cài chốt cửa, tắt bớt đèn chỉ để lại ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn nhỏ cạnh giường. Cả người ả tỏa ra luồng khí mê hoặc chết người, không còn kiềm chế nổi hắn lao tới vồ lấy ả ném mạnh lên giường, xé phăng quần áo trên người ả như hổ đói, ả ra sức la hét vùng vẫy đều thất bại.

Nguyên một đêm ả bị hành không biết là bao nhiêu lần…

Sáng hôm sau, gã Cao Lãng không một mảnh vải nằm trên giường ngủ ngon lành. Công an ập vào phòng khiến hắn giật bắn mình dậy khua đại chiếc gối che đi phần dưới của mình.

Qua những thông tin ban đầu, đây là một vụ hiếp dâm. Người bị tình nghi nhiều nhất đương nhiên là Cao Lãng, gã đàn ông trần chụi nằm cạnh cô gái không mảnh vải che thân đang lấy chăn mền quấn tạm lại.

Sau khi để hắn mặc lại quần áo tử tế. Một viên cảnh sát dùng còng số 8 vòng tay Cao Lãng lại: “Anh Cao Lãng, chúng tôi cần tạm giữ anh để tiện cho việc điều tra”

Cao Lãng ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, lui lại sau vài bước: “Tôi…, tôi đã làm gì chứ.?”

Đôi mắt ả điếm ngồi cạnh rưng rưng, giọng nói run rẩy khóc nấc: “Hắn… Đêm qua tôi cùng bạn mình tham dự buổi party ở tầng trên, nhưng lần đầu đến đây nên tôi đi lạc vào tầng này, đang mơ hồ nhìn xung quanh thì hắn ta ở đâu ra bế phốc tôi lên rồi đi thẳng vào đây, ném mạnh tôi lên giường, tôi ra sức chống cự nhưng sức tôi sao có thể làm lại đàn ông sức dài vai rộng chứ. Các anh công an thấy đó hắn xé tan nát quần áo khiến tôi bây giờ không có gì để mặc, thân thể bầm tím đau nhức, có những chỗ còn bị hắn cắn đến rỉ máu. Tôi chỉ còn cách gọi điện thoại báo công an trong lúc hắn ngủ, nếu không nhanh tôi sợ hắn thức sẽ lại hành hạ tôi đến chết mất.”

Lời nói của ả như cơn gió lạnh giá thổi qua tai Cao Lãng, hắn đã cảm nhận được rồi, đây chính là cảm giác bị《chơi một vố》. Người vợ hợp pháp Minh Nhược Y của hắn dám lợi dụng hắn để đạt được kế hoạch, kế hoạch bất thành thì tìm cách tống hắn vào tù rồi mình ở ngoài cặp kè đàn ông.

Hắn cảm thấy hơi hối hận, có lẽ ban đầu không nên đặt niềm tin vào ả, đến mức hắn mất nhà, mất công ty, sống trốn chui trốn lủi như con chó, bây giờ còn bị bắt giam vì tội hiếp dâm. Tâm trạng hắn lúc này chắc chắn là cay hơn cắn ớt rồi. Trong ánh mắt đầy tia máu hắn nhìn ả điếm đang làm bộ mặt đáng thương một cách giả tạo kia, thầm chắc nịch trong lòng sẽ cho Minh Nhược Y biết tay ngày hắn được tự do.




Bố Tử Phi đi công tác xa, những người bạn cũng như Tử Mạn Thiên thì bận công việc chỉ có mình Nam Phong Kỳ đang ở biệt thự cùng Tử Hàn Tuyết.

Suốt hai tiếng đồng hồ Tử Hàn Tuyết vẫn tiếp tục uống, uống, uống và uống. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm chơi với nhau Nam Phong Kỳ thấy cô uống bia một mình nhiều như vậy.

Bình thường cô gần như là không đụng tới bia rượu, chỉ khi tâm trạng không tốt uống hai lon là lăn ra ngủ. Nếu có say thì cũng cùng say với nhóm chứ không say một mình.

“Hàn Tuyết à, sao hôm nay em uống nhiều quá vậy? Sức khoẻ em không tốt đừng uống nữa”

“Em không sao, em muốn say, cứ để yên đó cho em uống đi mà”

Hai người cứ thế giằng co qua lại mãi cho đến khi Tử Hàn Tuyết say gục đầu xuống bàn ngủ lăn quay.



Tại Nguỵ An, Vũ Vũ ngồi chăm chú nhìn vào máy tính làm việc. Điện thoại trên bàn anh bất ngờ đổ chuông. Vũ Vũ nhíu mày nhìn màn hình thì thấy hiện tên Nguỵ Triết Minh. Anh nghe máy, từ đầu giây bên kia phát ra tiếng ồn lớn, giống như âm thanh của một quán bar, người nghe máy nói chuyện có chút vội.

"Thưa anh, bây giờ anh có thể lập tức đến quán bar STAR được không.? Chủ tịch Nguỵ anh ấy uống say quá rồi.!’’

“Chủ tịch Nguỵ…?? Nguỵ Triết Minh sao.??!”

Vũ Vũ nhíu mày không hiểu người ở đầu giây bên kia vừa nói gì. Đầu giây bên kia nói lại một lần nữa. Lúc này thì anh đã hiểu, ngay lúc tính nói lại thì người bên kia cúp máy cái rụp. Vũ Vũ nhìn vào điện thoại. Đôi mắt trở nên mơ hồ và lo lắng …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận