Tử Hàn Tuyết cắn răng, dứt khoát bước sang một bên kéo vali đi thẳng ra ngoài cổng lớn, nhưng hai bàn tay Nguỵ Triết Minh lúc này đang siết lại càng lúc càng chặt, các khớp ngón tay đã trắng bệch. Anh đang tự trách bản thân mình tại sao lại để xảy ra chuyện đêm qua với ả Minh Nhược Y, anh tự trách mình tại sao không níu được cô ở lại? Ông trời tại sao lại để Tử Hàn Tuyết ở đây ngay lúc này, anh sẽ phải dỗ dành cô thế nào để cô nguôi giận đây.?
Tử Hàn Tuyết vội vàng kéo vali đi thẳng ra sau cốp, định phụ tài xế cất vali lên xe thì cô nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía sau lưng, nuốt nước bọt quay lại sau thì thấy Minh Nhược Y đang nhìn cô cười gian.
“Chủ tịch cao quý của Nguỵ An mà lại đi hiếp người phụ nữ sinh con cho phó chủ tịch của Hoàn Thị, ai chà chà… tin tức này sẽ hot lắm đây. Tin này lộ ra liệu cổ phiếu của Nguỵ An sẽ thế nào ta? Rồi liệu Hoàn Cẩn Nam có để yên cho Nguỵ Triết Minh không ta.?” ả Minh Nhược Y giọng điệu mang theo đắc ý, khoe khoang và giễu cợt.
Ả tiếp tục nở nụ cười nham hiểm nói thêm: “Phim hay sắp bắt đầu, tao sẽ mua sẵn bắp rang ngồi xem bộ phim có diễn viên chính là mày đóng, và sau đó hả hê nhìn mày bị khán giả ném đá”
Tử Hàn Tuyết trừng mắt nghiến răng ken két: “Những tội nghiệt mày gây ra, sẽ khiến mày phải chịu đau đớn gấp ngàn lần. Mày sẽ bị quả báo dày vò mày đến chết.”
“Sao nào, tức giận rồi à.? Có muốn đánh tao không? Muốn ngoài đường động tay động chân với tao không.?” Minh Nhược Y nói, trên mặt phảng phất sự kiêu ngạo, chọc tức Tử Hàn Tuyết.
Tử Hàn Tuyết mặc dù đang tức giận, nhưng cô là người luôn chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra. Cô hít thở một hơi thật sâu rồi thản nhiên nói,
“Tại sao tao phải quan tâm đến chuyện Nguỵ Triết Minh ngủ với ai hay đi cùng ai. Thứ anh ấy thích đó giờ có ai mà khiến anh ấy không thể có được đâu, kể cả phụ nữ. Vì những thứ Nguỵ Triết Minh có dễ dàng như vậy đa phần toàn là những thứ giá trị tầm thường. Nếu mày muốn là hoa, thì nên tự biết cách khiến bản thân mình có giá trị. Bởi những thứ có giá trị sẽ khiến người ta muốn có, giành giật để có và khi có được chắc chắn sẽ không để nó dễ dàng vụt mất… như cách mà Hoàn Cẩn Nam và Nguỵ Triết Minh vẫn đang cố níu tao đó con rẻ tiền.”
Câu nói của Tử Hàn Tuyết đã chọc tức Minh Nhược Y, cô ta định lao tới túm lấy tóc Tử Hàn Tuyết nhưng lại không dám, dù sao cũng là ngoài đường vẫn còn nhiều người đi qua đi lại, còn là người của giới thượng lưu, lúc nãy ả còn khiêu khích để Tử Hàn Tuyết ra tay trước mà bây giờ ả xông tới thì chẳng khác nào gậy ông lại đập lưng ông.
Ả lớn tiếng chỉ vào mặt Tử Hàn Tuyết: “Mày có tin tao sẽ cho cuộc đời mày từ ngày mai sẽ không ngóc nổi đầu lên không.?”
Tử Hàn Tuyết nhếch mép, lên giọng nói một câu thách thức: “Vậy sao? Cứ làm đi.
Tao là người đơn giản, ai đối xử với tao sao, tao trả lại gấp đôi vậy…” Nói xong cô vòng ngược lên mở cửa xe bước vào. Đóng mạnh cửa rồi cho tài xế lái xe đi. Để lại Minh Nhược Y phẫn nộ tới mức trên trán ả gân xanh nổi lên dữ dằn, mặt đỏ chót, mắt hiện rõ những tia máu.
…
Tử Hàn Tuyết về tới biệt thự lại gục đầu xuống lững thững đi vào trong. Mái tóc đen dài rũ xuống che đi khuôn mặt buồn rười rượi của cô. Bỗng chốc cô cảm thấy ai đó đang ôm cô vào lòng.
Hoá ra sáng nay bố Tử Phi đã về ngay sau khi Tử Hàn Tuyết rời đi, ông được nghe Tử Mạn Thiên kể lại chuyện xảy ra hôm qua giữa cô và Nguỵ Triết Minh. Nghe tiếng mở cổng ông vội vã ra ngoài sân đón con gái cưng, thấy tâm trạng cô không tốt ông liền đi nhanh tới ôm lấy cô, trong lòng cũng hiểu được tâm trạng của cô bây giờ thế nào.
Tử Phi cũng chẳng làm gì được ngoài việc ôm cô an ủi: “Được rồi, được rồi. Có bố ở đây, về nhà với bố mọi thứ đều ổn thỏa. Đừng quá đau lòng, bố xót con gái bố lắm…”
Tử Phi vỗ vai cô,vẫn đang ôm chặt cô vào lòng. Tử Hàn Tuyết mắt cũng bắt đầu ngấn lệ, cô thút thít trong lồng ngực của bố. Bố Tử Phi thở dài ánh mắt có chút xót xa cho cô con gái bé bỏng của mình, tay liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô, luôn miệng nói lời an ủi.
Tử Hàn Tuyết khóc hơn một tiếng đồng hồ rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tử Phi.
…
Bên này khi thấy Cẩn Duệ Dung cùng với Nam Phong Kỳ trở về biệt phủ dì Trần lén gọi hai người lên phòng riêng của mình.
Mặc dù đã vào trong phòng nhưng bà ấy vẫn thận trọng đưa đầu ra ngoài phòng nhìn xung quanh một vòng chắc chắn không có ai rồi mới khoá cửa cẩn thận quay trở lại chỗ hai người kia kể toàn bộ sự việc sáng nay của Nguỵ Triết Minh, Tử Hàn Tuyết và con tiểu tam Minh Nhược Y, lúc đi chợ về dì ấy núp sau gốc cây trước nhà chứng kiến và nghe hết.
…
Tối hôm đó, trên chiếc giường mềm mại ấm áp Tử Hàn Tuyết từ từ mở mắt. Hai mắt cô hơi sưng, đó là do khóc hơi nhiều. Cô ngồi dậy, mái tóc rối, làn da trắng tinh hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài phòng hắt qua cửa sổ, đẹp đến lạ kì. Đảo mắt nhìn quanh thấy mình đang ở trong phòng thì cũng hiểu là bố bế cô vào khi cô ngủ thiếp đi trong lòng ông ấy.
Tử Hàn Tuyết trèo xuống giường ra ngoài phòng, đi một vòng khắp biệt thự từ trên xuống dưới không thấy ai hết, chắc bố lại ra ngoài gặp bạn bè hay đối tác gì rồi, cô quay trở lại phòng đưa tay chạm màn hình sáng lên để xem giờ, thấy đã hơn mười giờ tối rồi, liền vội vàng vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, tắm xong Tử Hàn Tuyết bước ra lại phòng mình, chiếc khăn màu hồng lớn quấn ngang ngực xuống gần đầu gối, mái tóc được quấn cao lên bằng khăn, vài giọt nước đọng lại trên tóc rơi xuống bờ vai gầy guộc mỏng manh của cô.
Tử Hàn Tuyết bước ra ngoài gian bếp, lững thững tiến về phía tủ lạnh như người mất hồn, mở tủ ra rồi lại đóng, hành động vô thức một hồi rồi lại quay người tới quầy bar.
Đưa tay với lấy một chai chivas 18. Tâm trạng đang không tốt thế này, thì chỉ có khui chai rượu mới nốc một phát hết sạch mới ngủ ngon đêm nay.
Cô vừa bước từng bước vào phòng vừa ngửa cổ tu chai rượu trên tay.
Lúc này, Nguỵ Triết Minh mở cổng biệt thự cho xe vào trong sân, cẩn thận ra đóng lại cổng rồi đi thẳng về phía cửa lớn gọi to.
Nguỵ Triết Minh đứng bên ngoài cửa gọi mãi không thấy ai ra, điện thoại cho Tử Phi hay Tử Hàn Tuyết họ đều không bắt máy, anh nghĩ Tử Phi đã biết chuyện nên cũng giống Tử Hàn Tuyết, đang rất giận anh.
Trong lúc không biết làm thế nào, Nguỵ Triết Minh thấy cánh cửa ban công phòng Tử Hàn Tuyết đang mở hờ. Được lắm, là trời giúp anh rồi.
Anh leo chèo vô cùng thành thục, nhưng do lúc nãy có uống chút men trong người nên lần này chèo có hơi mất nhiều thời gian.
Chèo được vào trong, một bóng tối bao chùm khắp phòng, chỉ có ánh đèn ngủ mập mờ, anh nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang ngồi bệt xuống đất, đầu gục vào thành giường, tay vẫn còn đang cầm chai rượu, nhưng bên trong chai đã không còn giọt nào.
Nguỵ Triết Minh cúi người đưa tay bế cô vào lòng, sau đó đặt lên giường, do quá tối chân anh đạp trúng chai rượu khiến cả hai té sấp lên giường, lúc này môi của anh không may đang chạm vào vùng cổ mềm mại của cô.
Đến gần sát hơn mới thấy gương mặt của cô lúc này đang đỏ ửng vì say, rượu làm khô môi khiến Tử Hàn Tuyết liên tục nhấp nháy môi, rồi lại lấy lưỡi liếm liếm môi mình.
Sau đó cô ngiêng đầu qua một bên ngủ tiếp, Nguỵ Triết Minh nắm lấy cằm cô quay về đối diện mặt mình, Tử Hàn Tuyết bị đánh thức bởi hành động đó nên từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Nguỵ Triết Minh trước mặt, môi cô run rẩy mấp máy vài câu,
“Tôi đang mơ sao.?.. chết tiệt ngay cả khi say trước mắt tôi vẫn là hình bóng anh.!”
“Em không mơ… Là anh đây.!” Nguỵ Triết Minh cất giọng nhẹ nhàng, khiến Tử Hàn Tuyết giật mình tròn xoe đôi mắt giống như đang cố nhìn rõ xem là mơ hay thực.
Tử Hàn Tuyết định nói thêm gì đó thì bỗng chốc Nguỵ Triết Minh thô bạo hôn lấy đôi môi của cô, làm cô không đỡ kịp. Anh hôn sâu đến nỗi làm cho cô khó chịu với sự luồn lách, anh không bỏ qua nơi nào trong khoang miệng của cô, cũng chẳng tha cho cơ thể của cô khi anh đưa tay giật phăng chiếc khăn tắm ra ném xuống đất.
Tử Hàn Tuyết cảm nhận được cơ thể mình đang trần trụi nằm dưới cơ thể anh, chiếc quần lót còn lại cũng bị anh đưa tay xuống cởi ra.
Cô đang giận anh, thật sự rất giận, nhưng không hiểu vì lý do gì mà trong lòng cô lại không muốn đẩy anh ra. Cô không hiểu được rốt cuộc là mình đang nghĩ gì nữa, chết tiệt, thật sự điên rồ.
Nguỵ Triết Minh cũng trong thoáng chốc ngồi thẳng dậy tự lột sạch đồ trên người mình ra, sau đó chống hai tay bên cạnh mặt Tử Hàn Tuyết, anh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, mắt cô nhìn anh như đang gợi tình.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Nguỵ Triết Minh đưa tay nắn nhẹ lên bầu ngực căng tròn của cô, khiến cơ thể cô căng lên, bên còn lại đang bị chiếc lưỡi điêu luyện của anh nghịch ngợm, cô không muốn ngừng lại, bỏ hết mọi giận hờn qua một bên, Tử Hàn Tuyết đang đắm chìm trong cuộc chơi nóng bỏng đang chuẩn bị tới phần cao trào.
Anh từ từ mân mê khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới, sau đó ghé sát tai cô thì thầm,
“Chúng ta kết hôn đi.!”
Dứt lời Nguỵ Triết Minh lặng lẽ tiếp tục hôn lên bờ môi mềm mại của Tử Hàn Tuyết, hai cơ thể quấn chặt vào nhau, những vị trí trống trải đã được lấp đầy, nơi đó đang có cảm giác nóng hừng hực và nhầy nhụa.