Nguỵ Triết Minh thúc lấy từng nhịp mạnh mẽ khiến cho Tử Hàn Tuyết không kiềm chế được mà rên lớn lên. Quá ướt át, nhiệt độ cơ thể của cả hai nóng hừng hực đến nỗi mồ hôi nhễ nhại khắp người. Cả hai đều hiện rõ nét mặt sung sướng.
Hơn một tiếng sau, hai thân thể trần trụi đang nằm trong chăn ôm nhau, Tử Hàn Tuyết nói như khóc: “Anh cứ thế này, sao tôi… có thể quên anh đây.?”
Gương mặt Nguỵ Triết Minh trở nên kiên định, giọng nói chắc chắn: “Anh xin thề anh với Minh Nhược Y đêm đó không làm gì có lỗi với em cả, nếu anh nói sai Nguỵ An ngay ngày mai sẽ sụp đổ. Anh biết chuyện anh làm với tên Nguyên Bình kia là sai, anh ghen quá mà không kiềm được mình, hắn còn cố tình khiêu khích anh. Anh thật sự thương em, anh rất sợ em sẽ rời xa anh rồi ở bên vòng tay người đàn ông khác. Hôm đó em giận dỗi bỏ đi anh buồn quá nên đến quán STAR một mình uống rượu cho đến say, khi cô ta dìu anh về khách sạn anh còn mơ mơ hồ hồ, nhưng đi ngoài gió suốt chặng đường từ quán đến khách sạn anh cũng hơi tỉnh rồi nên còn nhớ chuyện đêm đó rõ mồn một. Cô ta muốn anh ký hợp đồng hợp tác với Hoàn Thị nên mới kiếm cớ uy hiếp anh thôi.!! Em tin anh chứ.?”
Không thấy Tử Hàn Tuyết lên tiếng anh ngóc đầu nhìn thử hoá ra cô đã ngủ từ lúc nào rồi, anh nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái rồi ôm chặt cô vào lòng: “Em yên tâm đi, không ai có thể thay thế hình bóng em trong trái tim anh đâu. Mong là ngày mai khi thức dậy, em sẽ không còn giận anh nữa. Ngủ ngon nhé cô gái bé nhỏ của tôi.!”
Nói xong Nguỵ Triết Minh mặt đăm chiêu đưa mắt nhìn xa xăm suy tư, từ trước đến nay anh chưa từng dối gạt cô điều gì, nhưng hôm nay anh lại nói dối với cô.
Vì không muốn cô rời xa mà anh lại làm lỗi với cô, anh hoàn toàn không nhớ gì chuyện đêm đó, chỉ biết khi mình tỉnh dậy vào sáng hôm sau cơ thể không một mảnh vải đang nằm bên cạnh Minh Nhược Y, ả cũng không khác gì anh là mấy, cũng đang trần trụi cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành. Nếu Tử Hàn Tuyết biết sự thật anh nói dối cô thì cô sẽ thế nào với anh đây.?
Đồng hồ điểm đã mười giờ sáng.!
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở toang ra làm cho Tử Hàn Tuyết giật thót. Vẫn chưa tỉnh cho lắm nên cô xù lông lên, bật dậy định cho cái người vừa mở cửa kia một trận, nhưng khi thấy một người con gái mặt mũi đen xì, hình như cô ấy đang đắp mặt nạ than tre, cô ấy bước vào phòng đi đến chỗ cửa sổ rồi dùng tay vén rèm cửa ra.
Căn phòng đang tối tăm bỗng dưng có một luồng ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào khiến Tử Hàn Tuyết nhíu mắt lại. Ánh sáng và người con gái đó đã phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng. Người con gái đó quay người lại đứng chống hông nhìn cô. Vì phản sáng với cái mặt đen xì nên cô chẳng thấy rõ đó là ai cho đến khi cô ấy lên tiếng.
“Dậy được rồi đó, bà thím.!”
“Hả.?! Duệ Duệ à…?!”
Lại còn tưởng ai, trông không khác gì mấy bà mẹ chồng trong phim truyền hình dài tập.
Tử Hàn Tuyết vươn vai, ưỡn ẹo toàn thân vài cái rồi đứng lên đi vào phòng vệ sinh. Lúc này Nam Phong Kỳ cũng đi vào chỗ mà Cẩn Duệ Dung đang đứng như trời trồng đăm chiêu, hai người nhìn nhau suy nghĩ gì đó có vẻ rất đen tối, ánh mắt hiện rõ hai chữ《gian tà》.
Đột nhiên Cẩn Duệ Dung thở dài ra một cái, lẩm bẩm nói vừa đủ hai người nghe: “Coi như lần này chúng ta cho cái tên Nguỵ Triết Minh đó một cơ hội, mong là anh ta sẽ thật lòng với con bé, chứ nếu không thì…”
Giận quá mà mấy chữ cuối Cẩn Duệ Dung bất ngờ nâng giọng khiến Nam Phong Kỳ phải lấy tay che cái miệng đang không thể kiểm soát được của cô bạn thân bên cạnh, sơ hở để lộ kế hoạch là coi như đổ sông đổ biển.
Một lúc sau, tắm xong Tử Hàn Tuyết bước ra ngoài. Mặc trên người áo choàng tắm, mái tóc đã được quấn lên bằng khăn tắm, vài giọt nước trên tóc vẫn đang nhiễu xuống áo choàng.
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết có chút bất ngờ, liền buột miệng: “Sao hôm nay mọi người ở đây hết vậy.?”
Cẩn Duệ Dung cau mày nhìn sang Nam Phong Kỳ: “Mọi người.?”
Tử Hàn Tuyết đẩy mắt về phía cửa ra vào, Cẩn Duệ Dung với Nam Phong Kỳ cũng cùng lúc nhìn theo cử chỉ đó của cô, hoá ra Tử Mạn Thiên với Vũ Vũ không chịu yên phận ngồi ở dưới phòng khách mà cũng lên đây hóng hớt cho được.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tử Hàn Tuyết, mọi người nhìn cô một cách chăm chú, xét nét từ đầu đến chân làm cô có chút ngượng.
“Mọi người… sao nhìn mình dữ vậy…??”
Tử Hàn Tuyết vừa dứt lời thì Cẩn Duệ Dung đã kéo cô ngồi vào bàn trang điểm. Tử Mạn Thiên lôi máy sấy ra sấy tóc cho cô. Nam Phong Kỳ thì lục tủ quần áo kiếm bàn ủi, không tìm thấy lại lon ton chạy đi tìm ở phòng khác, Vũ Vũ thấy thế cũng phụ Nam Phong Kỳ tìm.
Trông bọn họ tìm kiếm lục lọi khắp nhà của Tử Phi cứ như là nhà họ vậy, thật là《tự nhiên》.
Nhìn thấy mọi người cứ tất bật như thế, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, nhưng Tử Mạn Thiên, Vũ Vũ với Nam Phong Kỳ đều mặc vest rất lịch sự, chỉ có mỗi Cẩn Duệ Dung mặc đồ thường, chắc do đang đắp mặt nạ, nhưng tóc cũng đang cuốn lô cao rồi, chắc một lát đi rửa mặt, make-up rồi cũng lên đồ như mấy người kia thôi, nhưng… rốt cuộc là chuyện gì mà phải ăn mặc thế này chứ.?
Tử Hàn Tuyết khó chịu nhíu mày nói: “Nè.! Mọi người đang muốn làm gì vậy hả?”
Bỗng chốc Cẩn Duệ Dung dừng công việc của mình lại. Mắt nhìn vào gương để nhìn mặt Tử Hàn Tuyết,
“Hôm nay nhạc đường của tớ mới có thêm người đầu tư để phát triển mở rộng thêm chi nhánh qua thành phố khác, tớ muốn đãi mọi người một bữa tiệc luxurious có được không? Thưa quý cô ngủ nướng.!”
Tử Hàn Tuyết ngây người, cô trừng mắt nhìn từng đứa qua gương soi, sau đó ánh mắt lại đảo qua đảo lại như đang nghi hoặc điều gì đó, thấy vậy Tử Mạn Thiên lên tiếng,
“Tối qua chị Duệ Duệ đã nhắn tin vào group chat thông báo mà, chị hai ngủ quá trời ngủ nên mới không biết đó.!”
Với tay lấy chiếc điện thoại của mình đang để trên bàn Tử Hàn Tuyết mở vội ra xem, miệng lẩm bẩm nói mình đủ nghe,
“Thôi chết, không lẽ hôm qua mình… uống rượu nhiều đến nỗi ngủ say không biết gì hay sao ta…!”
Nói đến đây cô đột nhiên bần thần, mặt trắng bệch ra, tròn mắt nhìn mình trong gương. Chẳng phải… tối qua là Nguỵ Triết Minh đã ở đây hay sao? Hai người còn…
Không lẽ do cô say quá nên mơ à? Nhưng cảm giác rất chân thật, rốt cuộc là đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ? Sao lại có thể hư đốn đến mức nhậu nhẹt mấy ngày trời rồi ngủ không biết gì, còn ảo tưởng Nguỵ Triết Minh đã đến nữa chứ…
Sáng ra chỉ thấy nhóm Tứ Quái và Vũ Vũ, không có anh ấy là đủ biết hôm qua chỉ là mơ thôi, vậy mà…
Khổ sở ngồi yên trên ghế để Cẩn Duệ Dung dày vò, rồi lại tới Nam Phong Kỳ siết mạnh từng sợi dây sau lưng để lộ rõ phần eo con kiến của Tử Hàn Tuyết suốt bốn tiếng đồng hồ đã xong.
Mọi người ai nấy cũng lên đồ tươm tất hết rồi, cùng ra xe và đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc. Khách mời bữa tiệc hôm nay chỉ bao gồm nhóm Tứ Quái và Nguỵ Triết Minh. Buổi tiệc được diễn ra vào buổi trưa tại phòng vip của một nhà hàng sang trọng gần biệt phủ.
Bên trong phòng vip một bàn tiệc lớn ở giữa, trên bàn bày biện rất nhiều bình hoa baby, những bó hoa còn được cột lại phía sau những chiếc ghế, có nến và rượu, tone màu chủ đạo của buổi tiệc là hồng. Bong bóng được bố trí khắp nơi trên trần. Không gian được bố trí rất lãng mạn, nhưng có điều… đây là bữa tiệc của Cẩn Duệ Dung mà sao từ hoa đến cách bày trí đều rất giống với sở thích của Tử Hàn Tuyết.
Tất thảy mọi người đều ngồi vào bàn nhập tiệc. Tiếng violin du dương rất phù hợp với không khí bữa tiệc ấm cúng hôm nay. Điều này khiến bữa tiệc càng thêm phần lãng mạn hơn là luxury.
Lúc này cửa phòng mở ra, Nguỵ Triết Minh mặc trên người bộ vest màu hồng pastel y hệt màu chiếc đầm của Tử Hàn Tuyết, anh ấy từ ngoài bước vào, trên tay cầm mic và bắt đầu hát, toàn thân toát ra vẻ tự tin tỏa sáng,
…
♫ ♬… Đôi tai chìm đắm trong tiếng nói nhẹ nhàng♩
♪ Đôi mắt lấp lánh tựa tranh vẽ ♩
♪ Anh không thể cưỡng lại nụ cười của em ♪
♪ Em chỉ vừa đến gần là tim anh đã đập rộn ràng ♫
♪ Lời chưa nói ra đã vội khắc sâu ♬
♪ Chỉ muốn ôm cô ấy trong giây tiếp theo♩
♪ Tình yêu sẽ khiến trái tim người ta rối như tơ vò ♪
♪ Không thể để em vạch trần sự bối rối này ♫
♪ Anh rõ ràng là thích em đến vậy ♬
♪ Lại cứ lo lắng đến mức không thể nào thoát ra được ♩
♪ Muốn cùng em đuổi theo những hoa tuyết ngày đông ♪
♪ Ngày hè trên đảo không người, lang thang khắp thế gian ♫
♪ Làm sao đây, anh rõ ràng rất thích em ♬
♪ Khoảnh khắc ấy anh đã đứng hình như một kẻ ngốc ♩
♪ Sợ em nhìn thấy trò cười của anh ♪
♪ Nhưng lại nghe em khẽ khàng nói em cũng thích anh ♫
♪ Tim anh tan chảy mất rồi…♩♪ ♫ ♬
(Nhạc: Rõ Ràng Là Thích Em - Nguỵ Triết Minh)
Khi Nguỵ Triết Minh hát, mọi người đều im lặng chăm chú lắng nghe, cảm thụ sự du dương truyền cảm, chất giọng rất ấm và ngọt ngào. Cơ thể mọi người lần lượt đung đưa cùng hòa theo bản nhạc.
Vũ Vũ đưa tay mình nắm chặt lấy tay Cẩn Duệ Dung, hai đầu mũi chạm nhẹ vào nhau, cặp mắt hai người nhắm chặt lại cảm thụ âm nhạc.
Nam Phong Kỳ cũng không rời mắt khỏi khuôn mặt đang đỏ ửng của Tử Mạn Thiên, mặc dù lời bài hát Nguỵ Triết Minh đang hát là những gì anh ấy muốn nói với Tử Hàn Tuyết, nhưng cũng là những điều Nam Phong Kỳ muốn nói với Tử Mạn Thiên.