“Cứ tưởng thế nào hoá ra cô ta cũng chỉ là một sản phẩm của phẫu thuật thẩm mỹ thôi.”
“Tử Hàn Tuyết, cô ta xinh thật mà.!”
“Nói Nguỵ Triết Minh cưới cô ta không hợp thì có thể chấp nhận, nhưng chê bai cô ta xấu hay nói thẩm mỹ thì tôi thấy không đúng, lên hình đa phần nhìn ai cũng khác hơn bên ngoài chứ, vả lại trông cô Tử Hàn Tuyết này không giống khuôn mặt của filer hay thẩm mỹ.!”
“Rõ ràng là cái mặt rất giả, trông nó cứng đơ thế cơ mà.”
“Mặt mũi đã giả chắc tính nết cũng như vậy, giả vờ quấn lấy chủ tịch của Nguỵ An đây mà.!”
“Tôi nghe nói cô ta từng là thư ký của Nguỵ Triết Minh.!”
Đọc một lượt những bình luận này xong, Tử Hàn Tuyết bỏ điện thoại lên bàn nằm uỵch xuống sofa. Những bình luận ấy khiến cô cảm thấy có chút buồn bực, hiện tại những lời bịa đặt của bọn họ cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô, không hiểu lý do tại sao mấy tháng gần đây vận may của cô đi du lịch hết rồi hay sao mà toàn chuyện đen đủi rủ nhau kéo tới đồng loạt không à.
Tử Hàn Tuyết đang cố tự xốc lại tinh thần một chút, chưa để cô yên tĩnh được bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên báo có người gọi đến, là Nguỵ Triết Minh,
“Tuyết Tuyết của anh, chuyện hot search trên weibo kia em đừng nghĩ nhiều, anh đã tìm người xóa bài rồi. Bây giờ việc của em là điều chỉnh tâm trạng thật tốt. Em cũng đừng buồn nhé Tử Hàn Tuyết, anh vẫn ở đây bảo vệ cho em, không ai làm gì được em đâu, những người dùng lời nhục mạ em trên mạng anh sẽ không để yên.!"
''Em không sao.! Anh đừng lo, anh làm việc thật tốt rồi về với em nhé.!" giọng nói của Tử Hàn Tuyết bình thản đến nỗi khiến Nguỵ Triết Minh bên này lộ rõ vẻ bất ngờ.
Cứ ngỡ cô ấy sẽ buồn bã mếu máo ăn vạ với anh, nhưng không ngờ cô ấy coi như không có chuyện gì, còn dịu dàng nhắc nhở anh nữa. Đúng là người con gái của Nguỵ Triết Minh anh đây mà, rất kiên cường, mạnh mẽ.
Sau khi cúp máy Nguỵ Triết Minh suy nghĩ không thể để cô gái của mình thiệt thòi chịu oan được.
Anh lấy máy tính đánh lên dòng caption,
“Tuy rằng em không đẹp bằng người ta, không giàu bằng người, không cao bằng họ… nhưng đối với anh, em là người tuyệt vời nhất trên đời này… Từ khi gặp em, em đã cho anh biết kiên nhẫn, chờ đợi, biết khóc… nhưng anh chỉ xin em đừng cho anh biết cái cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất. Em có biết tại sao khi ăn cơm, người ta phải cần đến hai chiếc đũa? Vì chúng mãi mãi là một đôi không thể nào tách rời, nếu thiếu một trong hai thì cái còn lại trở nên vô nghĩa. Em có biết anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau, và anh cũng cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em. Chúng mình sẽ mãi mãi là một đôi không thể tách rời, phải không em?.”
Bên cạnh đó anh còn đăng tải hình ảnh làm việc của cô lúc ở nhà. Tấm ảnh này là lúc cô khoác lên mình chiếc áo sơmi trắng của anh, mái tóc dài suôn mượt, gương mặt không một chút phấn son nhưng vẫn rất quyến rũ, nổi bần bật là đôi môi đỏ mọng và hai bên má hồng hồng nhẹ nhàng rất tự nhiên.
Tấm ảnh đăng lên sau vài phút đã khiến công chúng ngây ngất bởi vẻ đẹp sắc nét, tinh khôi. Bên cạnh đó rất nhiều bình luận tích cực gửi đến vợ tương lai của chủ tịch Nguỵ,
“Tử Hàn Tuyết đúng là sở hữu sắc vóc của một nữ thần.!”
“Phải chăng nàng Hoa đán mỹ miều nhờ sinh ra trong một gia tộc toàn người đẹp.?”
“Cô ấy có gương mặt thanh tú, sống mũi cao, thẳng, phù hợp với tiêu chuẩn vẻ đẹp thời hiện đại.”
“Mặc dù bị chụp lén nhưng vẫn không thể đánh gục được thần thái và nhan sắc đỉnh cao của cô ấy.!”
“Người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai, nhưng Tử Hàn Tuyết này hoàn toàn khác biệt, cô ta sở hữu dung nhan bao người mơ ước và hâm mộ, còn có một người yêu tuyệt vời như Nguỵ Triết Minh, giữa những ý kiến trái chiều anh ta âm thầm chứng minh cho cả thế giới biết tình yêu của họ là chân thành từ hai phía. Tuyệt.!”
Đọc qua những bình luận tích cực dành cho vợ tương lai mình Nguỵ Triết Minh phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh thoát tài khoản weibo rồi quay trở lại với màn hình công việc.
Nhưng sau những bình luận tích cực đó bỗng xuất hiện hình ảnh Nguỵ Triết Minh đang nằm bên cạnh một cô gái bị che mặt, hai người loã lồ nằm trong chăn, đính kèm tấm ảnh đó là bình luận khiến mọi người lại đổ dồn nghi hoặc về phía Nguỵ Triết Minh,
“Nguỵ Triết Minh, anh là một gã đàn ông sở khanh…!”
Đó là một nick ảo vừa mới được lập ra trước đó không lâu. Một lần nữa cộng đồng mạng lại dậy sóng, những cô gái đêm ngày thầm thương trộm nhớ Nguỵ Triết Minh lại quay đầu chửi bới anh ta không thương tiếc, bên cạnh đó lại thấy tội nghiệp cho Tử Hàn Tuyết.
…
Tử Hàn Tuyết cả buổi nằm dài trên sofa mơ hồ nhìn lên trần nhà, cô vẫn chưa biết là cộng đồng mạng đang dậy sóng vì tấm ảnh của Nguỵ Triết Minh, lúc này điện thoại lại reo lên, là tin nhắn lạ,
“Hãy đến công viên gần khu biệt phủ, tôi sẽ cho cô thấy sự thật.!”
Đọc xong tin nhắn Tử Hàn Tuyết cảm thấy tim đập rất mạnh, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra về cô nữa rồi, tay chân cô run rẩy đặt vội điện thoại lên bàn mà không may va trúng ly sữa, khiến nó rơi xuống sàn vỡ tan tành, sữa trong ly cũng văng tung toé…
Không suy nghĩ được nhiều Tử Hàn Tuyết chạy vào phòng Cẩn Duệ Dung lấy đại một chiếc quần short ngắn và chiếc áo thun màu đen của cô ấy rồi chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa thay đồ.
Tắm rửa xong xuôi, Tử Hàn Tuyết hồ hởi sải từng bước chân ra công viên như tin nhắn, đi được một đoạn cảnh tượng trước mặt khiến cô không còn tươi nổi nữa. Cô đưa bàn tay trắng nõn nà của mình che miệng lại. Không phải tự nhiên mà cô nhận được tin nhắn đó, đúng là có chủ đích thật rồi.
Cách cô khoảng ba mươi bước chân, Minh Nhược Y đang rướn chân hôn lấy bờ môi của Nguỵ Triết Minh, còn anh ấy vẫn đứng im đó không một chút phản ứng lại.
Cô nhớ vài ngày trước Minh Nhược Y chạy đến tìm anh trước mặt cô, anh cũng nhẹ nhàng kêu cô ta rời đi, sau đó anh lại cùng bạn bè cô lén lút lên kế hoạch cho một màn cầu hôn lãng mạn khiến cô dễ dàng bỏ qua cho anh, là cô đã đặt lòng tin sai chỗ sao.?
Rốt cuộc anh xem cô là gì? Vừa mới cầu hôn cô ngày hôm qua thì hôm nay lại hôn người phụ nữ cô căm ghét nhất, thậm chí vì yêu anh mà cô còn bị cộng đồng mạng chửi bới, lăng mạ.
Người ta nói anh máu lạnh vô tình không cô gái nào có thể đến gần anh ngoại trừ cô, nhưng sự thật không phải như vậy, hoá ra anh cũng như những tên đàn ông có tiền kia, coi tình yêu như một trò chơi, coi phụ nữ như một món đồ xài chán thì vứt.
Ngày mới gặp nhau Nguỵ Triết Minh lúc nào cũng đối xử với cô rất tốt, lúc nào cũng bám dính lấy cô. Thậm chí cô còn thân thiết với anh ấy hơn cả Cẩn Duệ Dung.
Tử Hàn Tuyết cố gắng rèn luyện bản thân, tiến bộ từng ngày để sau này có thể giúp ích cho anh trong vị trí thư ký chủ tịch, thậm chí cô đã từng mang thai con của anh, và bây giờ… cũng vậy.!
Nhưng rốt cuộc, trong những ngày tháng ở bên cô tình yêu của anh là thật hay chỉ là thoáng qua.?
Tử Hàn Tuyết bỗng đi tới xuất hiện, đứng ngay giữa hai bọn họ, hai hàng mày nhíu chặt, lãnh đạm liếc mắt xuống nhìn tay Minh Nhược Y đang nắm chặt tay của Nguỵ Triết Minh, mặt cô lạnh như tiền,
“Trên thế giới này có bảy tỉ người, chẳng lẽ cô thiếu tự tin đến mức nghĩ mình không thể tìm được nửa kia, mà phải đi làm cái hành động chen ngang hết lần này đến lần khác như thế.!”
Minh Nhược Y cố thu lại vẻ mặt tức giận của mình, điềm tĩnh nắm chặt tay Nguỵ Triết Minh, nói: “Em không cần mỗi ngày anh đều phải nói anh yêu em, chỉ cần những lúc em mệt mỏi, em suy nghĩ lung tung, em bất lực với tất cả mọi thứ xung quanh, anh đến bên em ôm và nói anh thương em, anh vẫn ở đây bên em, vậy là đủ rồi…”
Nguỵ Triết Minh giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay dơ bẩn của ả tiểu tam khiến tờ giấy trong tay cô ta bị rơi xuống đất, Nguỵ Triết Minh khẩn trương cúi xuống nhặt nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tử Hàn Tuyết đang cầm trong tay những tờ giấy đó, cô đã thấy hết những gì mà Nguỵ Triết Minh vừa định giấu cô: “Mang thai…, lại là cô…!” giọng cô nói có phần run rẩy, tựa như còn hoang mang vô cùng, sau những gì mình vừa đọc vừa thấy.
Rõ ràng là chỉ mới mấy ngày trước thôi làm sao có thể có bầu được? Chẳng lẽ họ còn lén lút sau lưng Tử Hàn Tuyết qua lại với nhau sao? Rốt cuộc Nguỵ Triết Minh còn bao nhiêu bí mất đang giấu cô nữa đây.?
Nguỵ Triết Minh nhếch mép lạnh lùng nói: “Tôi đã làm như lời thoả thuận cô mau cút đi.,”
Thoả thuận.?! Lại là gì nữa đây. Hai con người này tại sao lại nói những lời khó hiểu vậy? Hoá ra không phải là lỡ lầm một lần, mà rất là nhiều lần rồi.
Dứt lời Nguỵ Triết Minh đưa tay kéo Tử Hàn Tuyết đi, phía sau loáng thoáng nghe được giọng Minh Nhược Y xa dần,
“Nguỵ Triết Minh nếu thấy buồn chán thì cứ gọi cho em, em sẽ lập tức đến bên anh, tình cảm em dành cho anh là thật, em và con sẽ luôn đợi anh…”
Tử Hàn Tuyết mặt xám xịt lại, bị Nguỵ Triết Minh kéo mạnh vào phòng riêng của anh ấy. Chợt cô thấy trong lòng bàn tay đau nhói như lửa đốt, buông tay nhìn thử, cũng tại bị kéo vội, lòng bàn tay cô bị chùm chìa khoá trong tay Nguỵ Triết Minh rạch vài đường, tróc mất lớp da, đau đến mức cô vung tay liên tục.
Nguỵ Triết Minh bên cạnh vẫn đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn cô đang cầm lòng bàn tay vừa thổi vừa lắc, trong một khoảnh khắc ánh mắt chợt mềm đi, muốn đến hỏi thăm nhưng đột nhiên sắc mặt Tử Hàn Tuyết vốn đang bình thường, phút chốc lại biến thành băng đá,