Tử Nguỵ

Tử Hàn Tuyết nhíu nhíu chân mày: “Bố.?!” người đàn ông xa lạ này là bố của cô sao? Chẳng phải bố mẹ cô đã chết cách đây cả hơn chục năm rồi sao.

Từ lúc Tử Hàn Tuyết tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn một đống vải màu trắng, trông thật đáng thương. Tử Phi lo lắng ngồi bên giường cô, vừa thấy cô tỉnh có dấu hiệu không nhận ra mình, ông ấy không kiêng nể gì hét lên,

“Mạn Thiên… Mạn… Mạn Thiên …!”

Cẩn Duệ Dung hoảng hốt, vội gọi Nguỵ Triết Minh cùng mọi người ở ngoài cửa vào. Nguỵ Triết Minh nghe tiếng gọi gấp gáp của Cẩn Duệ Dung thì không khỏi sốt ruột, không nghĩ ngợi gì mà phi như bay vào trong.

“Tử Hàn Tuyết, em thấy sao rồi.?”

Là âm thanh đó…

Tử Hàn Tuyết nâng mắt, người con trai mặc vest đen lịch lãm đang đi tới trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu lên thân hình của anh ấy, có chút chói mắt.

Anh ấy khom người xuống: “Em còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?"

Nguỵ Triết Minh thì mang giọng nói dịu dàng đầy mê say hỏi thăm, còn Tử Hàn Tuyết thì ngược lại, không hề mang theo chút tình cảm nào, giọng nói hoàn toàn theo công thức hoá một cách thờ ơ,

“Anh là ai.?”

Nguỵ Triết Minh dừng một chút, rồi đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Tử Hàn Tuyết đang ngồi trên giường bệnh: “Anh là Nguỵ Triết Minh là chồng sắp cưới của em, người bên cạnh đây là bố em Tử Phi. Em có biết em là ai không.?"

''Tôi là Tử Hàn Tuyết…"

Tất cả đều sững người, Cẩn Duệ Dung lúc này nhảy dựng lên: “Tuyết Tuyết à, sao lại đùa như vậy chứ.?”


''Kỳ? Mình làm gì mà kỳ? Đùa gì? Mình không biết anh ta thì nói không biết, sao tự dưng cậu lại cho đó là trò đùa của tớ, thật chả hiểu cậu hôm nay làm sao nữa…!"

Sau gần hai tiếng kiểm tra và thăm hỏi kết quả cho thấy Tử Hàn Tuyết chỉ có thể nhớ những người, những chuyện từ năm ngoái đổ về thời mầm non, còn những chuyện gần đây hay những người mới xuất hiện trong cuộc sống cô đều quên sạch.

Tử Hàn Tuyết cẩn thận nghiền ngẫm lại những câu hỏi cũng như thái độ của mọi người, cảm thấy nhất định bên trong có chuyện gì đó mà cô chưa kịp nhớ ra.

Cẩn Duệ Dung vọt tới giường bệnh, như muốn nắm vai Tử Hàn Tuyết lắc cho tỉnh táo lại.

Nhưng mà hành động này bị ngăn lại bởi ánh mắt của bác sĩ Nam Phong Kỳ.

Cẩn Duệ Dung ngoan ngoãn thu tay lại, quay về chỗ vừa đứng, Tử Mạn Thiên nhìn Tử Hàn Tuyết một lúc rồi nói: “Do vết thương trên đầu là cú đánh chí mạng, nên chị ấy… đã mất đi một phần ký ức gần đây.!"

Tử Hàn Tuyết cau mày không nói gì, không lẽ cô thật sự mất trí nhớ sao.? Người đàn ông lớn tuổi kia là bố cô, còn cái tên lịch lãm kia là chồng tương lai của cô.?

“Chẳng phải… chồng tôi là… Hoàn Cẩn Nam sao.?”

Lời cô vừa nói ra làm tâm tình Nguỵ Triết Minh sa sút, anh ấy nhìn Tử Hàn Tuyết một lúc, cảm xúc trong mắt rõ ràng mất đi, nhìn đến khi toàn thân cô nổi da gà. “Vậy em có còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì tối hôm đó không.?"

Tối hôm đó.? Tử Hàn Tuyết cẩn thận suy nghĩ một chút, không chỉ có tối hôm đó, ngay cả tối hôm trước, hôm kia xảy ra cái gì, cô đều không nhớ. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nguỵ Triết Minh,

“Chuyện gì là chuyện gì.? Anh nói gì tôi không hiểu, tôi chỉ đang thắc mắc là tại sao tôi lại ở đây.?.. không lẽ… bệnh tim của tôi lại tái phát sao.?”

Lúc này Tử Mạn Thiên cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt thật sạch sẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm cho ánh mắt ấy gợn sóng: “Thân thể chị có chỗ nào không thoải mái hay không?”


Tuy rằng Tử Mạn Thiên cũng giống những người kia lảng tránh vấn đề của chị gái mình, nhưng cô vẫn quyết định phối hợp với em trai của mình: “Toàn thân chị đều rất thoải mái, nhưng có chỗ rất đau, đó là đầu và lồng ngực."

Nam Phong Kỳ gật đầu chen ngang: “Bị đập đến nỗi bể cả đầu như thế thì đau là chuyện đương nhiên rồi.!"

Bị đập.? Tử Hàn Tuyết vốn định hỏi tiếp, cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ, người bên trong thậm chí còn chưa có cơ hội nói hai tiếng mời vào thì người bên ngoài đó liền đẩy cửa bước vào.

Hai người bước vào một người mặc vest lịch sự một người cảnh phục cùng đi tới, không ai khác đó chính là Hoàn Cẩn Nam và một anh cảnh sát,

“Tôi nghe nói Tử Hàn Tuyết đã tỉnh, nên đưa cảnh sát đến để lấy lời khai.". Truyện Xuyên Không

Anh cảnh sát đi về phía trước một bước, dáng người anh ta rất cao, còn cao hơn cả Hoàn Cẩn Nam, bộ cảnh phục rất phù hợp với dáng người, hai chân dài tuyệt đối, làm cho Tử Hàn Tuyết tròn xoe mắt có chút rụt rè.

Ánh mắt anh ta rất sắc bén, giống như không có chuyện gì có thể che giấu được anh ta, cô không muốn cùng loại người như vậy nói chuyện.

Không riêng gì Nguỵ Triết Minh, Cẩn Duệ Dung cũng lộ rõ vẻ mặt không thích Hoàn Cẩn Nam, vừa thấy anh ta bước vào liền nhíu mày.

Người trong phòng có thể thản nhiên đối mặt với Hoàn Cẩn Nam chỉ có Tử Hàn Tuyết.

“Cô ấy bị mất trí nhớ rồi.!"

Hoàn Cẩn Nam liếc mắt nhìn Nam Phong Kỳ: “Anh có ý gì?”


“Là mất trí nhớ đó.!”

Trong mắt Hoàn Cẩn Nam hiện lên tia nghiền ngẫm, anh nhìn Tử Hàn Tuyết đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đầy xót xa: “Em… em mất trí nhớ thật à.?”

Tử Hàn Tuyết gật gật đầu ừ một tiếng, sau đó cất lời: “Nhưng tôi vẫn nhớ anh là chồng sắp cưới của tôi, chúng ta sắp làm đám cưới với nhau. Tôi chỉ không nhớ lý do vì sao mình đến đây…”

Hoàn Cẩn Nam thay đổi sắc mặt, trở nên tươi như mùa xuân: “Em… em nhớ anh sao.? Nếu… nếu vậy thì tốt quá rồi.!”

Hắn kích động đến mức không quan tâm đến những người xung quanh, ôm chầm lấy Tử Hàn Tuyết vào lòng.

Chả hiểu sao sắc mặt Nguỵ Triết Minh tối sầm lại, đưa tay hất mạnh Hoàn Cẩn Nam ra khỏi người Tử Hàn Tuyết sau đó túm chặt cổ áo hắn ta, hàn quang trong mắt Nguỵ Triết Minh lóe lên áp sát, hơi thở lạnh lẽo như băng,

“Mày khiến cô ấy bị thương, bây giờ còn dám cả gan trước mặt mọi người đụng chạm thân thể cô ấy, mày chán sống rồi hả.?”

“Anh đang làm cái gì vậy.?”

Sắc mặt Tử Hàn Tuyết trở nên u ám, ánh mắt như bão tố phong ba quét vào mặt Nguỵ Triết Minh.

“Các người cút mau đi cho tôi, lấy tư cách gì mà đụng tay đụng chân với chồng sắp cưới của tôi.?!”

Tử Hàn Tuyết mím môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với vừa rồi. Cô đưa tay ôm đầu, nhăn mặt thở dốc khiến mọi người thêm phần lo lắng. Nam Phong Kỳ thấy cô như thế, quay đầu nói: “Con bé vừa mới tỉnh chưa được bao lâu, nó chưa khoẻ hẳn, cần được nghỉ ngơi, mời mọi người ra ngoài bớt đi.!"

Nguỵ Triết Minh không để ý đến lời Nam Phong Kỳ anh vẫn nhìn chằm chằm vào Tử Hàn Tuyết, như thể muốn tìm một hi vọng nhỏ bé nào đó từ gương mặt cô.

“Không nghe Nam Phong Kỳ nói gì sao.? Tôi cần nghỉ ngơi.!” Cùng một con người, nhưng sao lời nói, giọng điệu ấy bây giờ có phần áp bách hơn trước.

Nguỵ Triết Minh thu lại ánh mắt, liếc sang Hoàn Cẩn Nam, khóe miệng cong cong: “Phó chủ tịch Hoàn, không biết tôi có thể nói vài lời với anh được không?”


“Không được, chồng tôi phải ở đây với tôi.!”

Giọng điệu của Tử Hàn Tuyết khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, chỉ riêng Nguỵ Triết Minh cảm giác như sụp đổ, anh ấy cười trong nước mắt bước ra khỏi phòng bệnh, mọi người cũng lần lượt đi theo anh ấy ra ngoài.

Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Tử Hàn Tuyết và Hoàn Cẩn Nam, cô thở dài nhẹ nhõm một cái.

Hoàn Cẩn Nam nhìn đến giường bệnh của Tử Hàn Tuyết, mắt của Tử Hàn Tuyết rất to, bình thường càng sáng lại rất có thần, bây giờ lại có vẻ ảm đạm xám xịt. Hắn cười cười bước đến, sờ cái trán của Tử Hàn Tuyết: “Em có muốn ăn gì không? Anh cho người đi mua nhé.!”

Tử Hàn Tuyết chỉ gật đầu mà không trả lời, Hoàn Cẩn Nam vẫn duy trì gương mặt tươi cười: “Nếu còn đau thì nằm xuống một chút đi, lát thức ăn tới thì ngồi dậy.!"

Tử Hàn Tuyết ngước mắt nhìn hắn ta, trong trí nhớ ít ỏi của cô thì lần đầu gặp Hoàn Cẩn Nam không mấy vui vẻ, nhưng sao hôm nay hắn ta lại dịu dàng và ân cần với cô đến như vậy? Không lẽ lần đầu vì chưa biết cô là ai nên mới lạnh lùng vô tình như vậy.?

Tử Hàn Tuyết dường như đã thấm mệt, nằm xuống liền nhăm mắt lại. Hoàn Cẩn Nam đứng nhìn cô một lát, rồi xoay người rời đi.

Trên hành lang, Nguỵ Triết Minh đang hỏi Tử Mạn Thiên: “Tử Hàn Tuyết cô ấy thực sự bị mất trí nhớ sao? Hay là…"

Tử Mạn Thiên nói: “Có thể là một vật gì đó rất cứng đập vào đầu chị ấy, hơn nữa có thể là một số lý do trước đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát của chị ấy nên não bộ của chị ấy muốn quên đi, đó đều là khả năng làm cho chị ấy bị mất trí nhớ.”

Liệu có phải là Tử Hàn Tuyết đang cố tình mất trí nhớ để quên đi Nguỵ Triết Minh hay không? Nhưng còn Tử Phi? Ông ấy là người bố mà cô ngày đêm yêu thương mong nhớ, sao có thể nhẫn tâm đối xử với ông ấy như vậy chứ.? Chẳng lẽ là do Nguỵ Triết Minh quá đa nghi.?

Có lẽ Nguỵ Triết Minh đang rất mong được một lần quay về quá khứ, không phải để cứu vãn những sai lầm hay thay đổi cả tương lai. Thứ anh ấy muốn là được sống lại một lần nữa những khoảnh khắc bên Tử Hàn Tuyết mà anh đã mất đi mãi mãi…



Buổi tối hôm đó trong một phòng khách sạn. Gió tung rèm cửa bay lả tả, thoát ẩn thoát hiện bóng hình người phụ nữ mặc trên người chiếc đầm dây mỏng manh đang ngồi trên người đàn ông thân trần nằm trên giường.

Nàng thì vẻ mặt si mê, chàng thì lưu luyến bịn rịn, hai ánh mắt của hổ đói đang nhìn nhau, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, một bàn tay thò ra khỏi chăn bật công tắc đèn ngủ, lúc này hiện rõ khuôn mặt của Minh Nhược Y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận