Sau hơn ba mươi phút ăn uống no nê, Nguỵ Triết Minh lườm yêu Tử Hàn Tuyết một cái, cầm điện thoại với chìa khoá xe của mình đang đặt trên bàn, mắt thấy anh ấy sắp đi đâu đó cô mới hiểu ra Nguỵ Triết Minh đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự, liền chộp lấy cánh tay của anh, mặt đầy gian tà,
“Anh định đi đâu vậy? Cho tôi theo với được không.?”
Nguỵ Triết Minh cười như không cười nắm ngược lại tay cô, hỏi: “Em muốn anh đưa em đi đâu.?”
Tử Hàn Tuyết phụng phịu hai má suy nghĩ một chút: “Đi đâu cũng được, đi hít thở không khí buổi tối, ở nhà một mình tôi buồn lắm.!”
Vừa dứt lời, thì bàn tay thon dài của Nguỵ Triết Minh đặt vào lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Như vậy cũng được, anh sẽ đưa em đi.!”
Chẳng biết anh đưa cô đi bao xa, chỉ biết lên xe chưa đầy mười phút Tử Hàn Tuyết đã ngủ ngáy khò khò rồi.
…
Biệt phủ Nguỵ An.!
Vừa dừng xe lại, Nguỵ Triết Minh liền nghe được một thanh âm kinh hỉ hét toáng lên: “Cô Tử đã trở về! Cô Tử đã trở về!"
Ngay sau đó một đống giọng nói đồng loạt vang lên: “Cô Tử đã đi đâu vậy thưa cậu chủ? Thật đúng là khiến mọi người lo lắng muốn chết!”
“Cô ấy chỉ đi du lịch thôi, cám ơn mọi người đã lo lắng, nhưng cô ấy còn đang ngủ, mọi người giữ im lặng.!" Giọng Nguỵ Triết Minh trầm vừa đủ những người đứng gần nghe.
Một giọng oán trách già nua của dì Trần nói tiếp: “Con bé Tử Hàn Tuyết này thật là xấu, dọa bà già như tôi lo lắng không yên.”
Nguyên một đêm Tử Hàn Tuyết ngủ ngon lành trong chính căn phòng lúc trước khi mất trí cô từng ở, trở lại nơi quen thuộc cô ngủ rất ngon và không hề mơ ác mộng như những đêm trước.
…----------------…
Sáng hôm sau.!
Nguỵ Triết Minh đã thức giấc, chuẩn bị tươm tất để đi làm, anh định ngó qua xem Tử Hàn Tuyết đang làm gì trong phòng, còn ngủ hay đã thức. Còn chưa kịp đi tới cửa phòng thì Vũ Vũ từ bên ngoài chạy vào nhìn Nguỵ Triết Minh sửng sốt, thở hồng hộc, mãi một lúc lâu mới nói: “Nguỵ Triết Minh, không biết thông tin từ đâu mà bố cậu biết chuyện giữa cậu với Tử Hàn Tuyết yêu nhau, ông ấy đang tức giận ngồi ở Nguỵ An đợi cậu kìa. Nghe nói là ông ấy không chấp nhận Tử Hàn Tuyết, nếu cậu không đến nhanh giải quyết thì e là…’’
Nguỵ Triết Minh hơi cau mày suy nghĩ gì đó một hồi, rồi xoay sang nói với Vũ Vũ: “Tử Hàn Tuyết đang ngủ trong phòng của cô ấy, cậu ở lại đây giúp tôi trông chừng cô ấy, khi nào cô ấy thức giấc thì đưa cô ấy đi ăn sáng hoặc đến Trà Hoa Quán. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Nguỵ Triết Minh chớp mắt đã đi mất hút, chỉ còn lại một mình Vũ Vũ ngồi giữa căn phòng rộng thênh thang chán ngán, anh lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho cô bạn gái Cẩn Duệ Dung yêu dấu của mình.
…
Một lúc sau Tử Hàn Tuyết đã thức giấc, vệ sinh cá nhân xong cô bước ra ngoài cửa phòng nhìn trái nhìn phải một lượt, lẽ nào đây chính là nhà của Nguỵ Triết Minh. Cảnh vật xung quanh khiến cô ngạc nhiên, sao nơi đây trông quen mắt vậy kìa, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác ngủ ngon như vậy, tại sao trên chiếc giường đó như có một ma lực nào đó khiến cô ngủ say như chết vậy, rất thoải mái và dễ chịu.
Lại nói đến khu vườn của căn biệt phủ to lớn này, thực sự rất rộng. Bầu trời hôm nay trong xanh, lãng đãng từng gợn mây trắng bồng bềnh. Không khí trong lành, dễ chịu, pha chút se lạnh của buổi sáng chớm đông. Trong vòm lá, còn dung dăng chút sương mù của đêm, đang tan dần theo vết chân của ánh sáng ngày mới. Cả khu vườn xanh mướt rùng mình chuyển tỉnh theo tiếng gọi của làn gió buổi sớm.
Từng nhành lá, nụ hoa ướt đẫm sương đêm, trong xanh mơn mởn. Có thể thấy rõ những hạt sương long lanh như hạt ngọc đậu trên những chiếc lá tầng thấp. Sương giăng khiến những cây ở góc vườn mơ màng, như đang cố ngủ nướng thêm chút nữa.
Những đóa hoa hồng, hoa cúc, hoa baby, hoa lan, hoa mặt trời… thi nhau nở ra, khoe mình dưới ánh sáng. Những cơn gió dịu dàng khẽ vờn qua từng cành lá, tạo nên âm thanh xì xào như bản giao hưởng chào ngày mới.
Đi dạo một vòng, giữa những cánh hoa hồng đỏ chói Tử Hàn Tuyết nhìn thấy bên dưới khoảng đất trống có một vài nhánh cây gì đó đang nảy mầm, nhìn xa cũng không rõ lắm, vì vậy cô gạt bớt lớp cành hoa ở xung quanh ra xem, cũng không rõ đây là cây gì nhưng hẳn là mới được trồng gần đây thôi. Thật là đáng yêu.
Cô khom người ngồi xổm xuống, lấy tay chạm nhẹ lên các nhánh cây tí hon đó thì trong thoáng chốc hình ảnh bàn tay ai đó rất quen thuộc đang bươi đất, sau đó lại rải lên chúng những hạt giống con con, đôi bàn tay đó, mềm mại nhỏ nhắn, trắng trẻo, là ai? Rốt cuộc bàn tay đó là của ai, sao khung cảnh đó giống với vị trí Tử Hàn Tuyết đang ngồi quá vậy? Cô chưa từng đến đây mà, sao nó lại vụt qua trong đầu cô như vậy.? Rốt cuộc trong quá khứ cô đã từng đến đây hay chưa.?
Sau một hồi tự chất vấn bản thân, không thể có cho mình câu trả lời thích đáng Tử Hàn Tuyết đành đứng lên, đi lại mở vòi nước, tưới lên vườn cây những dòng nước mát lành, cho cây sẵn sàng chào ngày mới.
…
Nguỵ An group!
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Nguỵ Văn Châu tức giận ném hết đồ đạc trên bàn làm việc của Nguỵ Triết Minh xuống đất, khiến cho căn phòng giống như một bãi phế thải đồ đạc bừa bộn lộn xộn.
Nguỵ Triết Minh đến nơi bước vào bên trong nhìn thấy cảnh tưởng đó, hít một hơi thật sâu thu lại cảm xúc trong mắt anh, trầm giọng nói: “Bố đang làm cái gì ở đây vậy.?”
Nguỵ Văn Châu ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn vô cùng kiên định, lạnh lùng nói: “Con đường đường là chủ của một đế chế, có biết bao nhiêu người con gái danh gia vọng tộc ngoài kia chú ý, vậy mà con lại đi dây dưa với một đứa con gái học thức không tới đâu, gia cảnh thì tầm thường. Thậm chí còn dám đưa nó với bạn bè nó về sống chung”
Giọng nói Nguỵ Triết Minh thường ngày bình lặng như mạch suối bỗng dưng hôm nay cuồn cuộn chảy xiết: “Cô ấy là người con gái tốt, sẵn sàng chống lại những điều xấu mặc dù mình chỉ là đứa con gái yếu ớt, chỉ là không may mẹ mất sớm, vì thương em trai nên mới nghỉ học sớm lo cho thằng bé, cô ấy không muốn nhưng ông trời đã sắp đặt như thế thì đâu thể làm khác được.”
Một tia sát khí hiện lên trong mắt Nguỵ Văn Châu, vẻ mặt vẫn dữ tợn như vậy: “Chỉ khi con thành hôn, sinh con với Minh Nhược Y thì bố mới thật sự yên tâm. Còn không, đừng trách bố ra tay tàn độc với con bé Tử Hàn Tuyết đó.”
Khóe môi Nguỵ Triết Minh từ từ cong lên. Có điều, lúc anh cười còn khiến cho người ta cảm thấy lạnh hơn cả lúc anh nghiêm túc. Nói chung, kiểu cười này làm người ta có cảm giác lạnh cả sống lưng,
“Minh Nhược Y, Minh Nhược Y.! Cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến bố một mực ép con trai bố phải cưới một con điếm về làm vợ như vậy? Bố có biết cô ta là người như thế nào không? Có biết trong quá khứ cô ta đã làm những gì không.?”
Ánh mắt Nguỵ Văn Châu kiêu căng lạnh lùng lướt qua, nói: “Như con đã nói là quá khứ, mà quá khứ thì ai không có lúc bồng bột sai lầm. Bố không quan tâm con bé trong quá khứ thế nào, nhưng ở hiện tại nó là một đứa rất có hiểu biết, siêng năng giỏi giang, giúp đỡ bố rất nhiều trong công việc, lại còn ngoan ngoãn lễ phép. Bố nói rồi, chỉ khi con kết hôn với Minh Nhược Y bố mới để lại TTM cho con.!”
“Không cần đâu, TTM chẳng có hứng thú gì với con cả, Nguỵ An dư sức thu mua được TTM nên con không cần bố nhượng quyền lại rồi ép buộc con làm những chuyện bố muốn, con không còn là thằng nhóc Nguỵ Triết Minh lên năm nữa.!”
Mặc dù hai bố con họ Nguỵ này vẫn thường liên lạc với nhau, nhưng anh không có hứng thú với công việc của bố chút nào, càng không thích cách kiểm soát của ông, từ năm mười lăm tuổi Nguỵ Triết Minh đã bỏ học tự tìm tòi cho mình lối đi riêng.
Chỉ vỏn vẹn thời gian ngắn một đế chế Nguỵ An đã được sinh ra và phát triển vượt trội, khiến những người trong ngành đều nể phục và có phần dè chừng tên chủ tịch trẻ tuổi này.
Suốt thời gian đó khó khăn hay gặp chuyện gì anh cũng đều tự mình giải quyết, chưa từng than thở hay nhờ vả đến bố mình, bây giờ bố muốn nhúng tay đến chuyện của anh, đương nhiên anh cũng không ngồi yên, huống chi là người con gái của anh. Sống chết gì anh cũng bảo vệ Tử Hàn Tuyết cho bằng được.
Lúc này Nguỵ Văn Châu sắc mặt u ám, ánh mắt như bão tố phong ba quét vào mặt Nguỵ Triết Minh, đục khoét ác liệt,
“Là chính con ép bố phải thẳng tay với con bé đấy.!”
Nguỵ Triết Minh vẫn giữ thái độ kiên định ấy đáp lại: “Ba ngàn con sông quân tử chỉ uống một gáo nước. Bố hãy nhớ lấy điều này, thế gian này vạn người con chỉ muốn nắm tay một mình cô ấy mà thôi! Con nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ, bố đừng có dở trò làm phiền đến cuộc sống của cô ấy. Đụng đến Tử Hàn Tuyết chính là đụng đến Nguỵ Triết Minh, nếu bố làm tổn thương cô ấy con sẵn sàng thay tên đổi họ, lọc sạch máu của bố đang chảy trong người mình.!”
Hai bàn tay Nguỵ Văn Châu khuất sau lưng đang siết lại càng lúc càng chặt, các khớp ngón tay đã trắng bệch. Đứa con trai ông nuôi lớn, đủ lông đủ cánh vì một đứa con gái tầm thường mà dám đối đầu với ông. Tình yêu là cái thứ chết tiệt gì chứ?
…
Bên này đang tưới cây ngon lành chợt nghe tiếng “bịch!” một cái, Tử Hàn Tuyết giật mình quay đầu nhìn phía sau, thì ra là Vũ Vũ, chắc lúc nãy anh ấy chui vào phòng Cẩn Duệ Dung nằm hoặc đi nhà vệ sinh nên cô không thấy ở phòng khách.