Tử Nguỵ

Hoàn Cẩn Nam nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết dắt cô tiến đến giữa sân khấu nơi ban nhạc đang hoà tấu, trong khi cô còn đang ngơ ngác, thì Hoàn Cẩn Nam bỏ mặc yêu cầu của Hoàn Mặc, ra hiệu cho ban nhạc dừng lại, đưa tay cầm lấy micro.

Mọi người đang hào hứng phấn khích với bữa tiệc hoành tráng, bỗng nhìn thấy Hoàn Cẩn Nam cùng Tử Hàn Tuyết nắm tay nhau bước lên sân khấu với vẻ mặt nghiêm nghị liền khựng hết lại, sắc mặt người nghi hoặc, người thì chấn động, cũng có những người xì xầm không biết là hai người họ đang chuẩn bị làm gì.

Hoàn Tĩnh Chi ngồi phía bên trái Hoàn Mặc, đuôi mắt nhướn cao vẫn dõi theo bọn họ suốt từ nãy đến giờ không rời, giọng đay nghiến nói vừa đủ nghe,

“Mày ly hôn với Hoàn Cẩn Nam rồi ra ngoài cặp kè đàn ông khác còn dám quay về bên nó, rốt cuộc mày định làm trò…” Chưa nói dứt câu, cái nhìn của chủ tịch Hoàn Mặc khiến bà ta phải câm miệng.

Một quan khách bên dưới nóng lòng nói với lên: “Phó chủ tịch Hoàn đây hôm nay có chuyện quan trọng gì cần công bố chăng? Hay định song ca một tiết mục hoàn hảo tặng chủ tịch Hoàn Mặc và các quan khách ở đây vậy.?!"

“Hoàn Cẩn Nam tôi có tội lớn, tội không gánh vác trách nhiệm giữ mặt mũi cho ông nội là chủ tịch Hoàn Mặc trong ngày vui của ông, thật ra tôi đang yêu một cô gái và cũng may mắn được cô ấy đáp trả lại tình cảm ấy, nên bây giờ chỉ có thể giao trái tim cho một mình cô ấy, sau này tuyệt đối sẽ không thể kết hôn với người khác, do đó ắt phải trong bữa tiệc của ông nội có đầy đủ quan khách thân cận xa gần làm chứng, tôi muốn tuyên bố cô gái đang đứng bên cạnh tôi đây, là Tử Hàn Tuyết.! Một tháng sau cô ấy sẽ chính thức trở thành vợ của Hoàn Cẩn Nam tôi.!" Hoàn Cẩn Nam nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết đứng trên sân khấu nói năng vô cùng dõng dạc, sau đó quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết, cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười đưa tình.

Việc làm đầu tiên của Hoàn Mặc là thở phào nhẹ nhõm “phuuù” một tiếng, tiếp theo đó là ngạc nhiên của Hoàn Tĩnh Chi “hả?” một tiếng vô cùng đồng thanh, cuối cùng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người của Tử Hàn Tuyết.

Không khí im lặng trở nên náo nhiệt bởi bắt nguồn từ tiếng vỗ tay của Hoàn Mặc, sau đó mọi người cũng đồng loạt vỗ tay, người thì liên tục chúc mừng.

Sắc mặt Cẩn Duệ Dung, Nam Phong Kỳ và Vũ Vũ trở nên kinh biến, Tử Mạn Thiên đang cúi lấy đồ ăn trên bàn mà phải ngẩng phắt đầu lên. Nguỵ Triết Minh không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Cô… cô ấy.!!”

Tử Mạn Thiên đột nhiên khẩn trương lên tiếng: “Sao có thể chứ.?!”

Ánh mắt Nam Phong Kỳ đầy vẻ nghi ngờ, Vũ Vũ vẫn chưa hết hoảng hốt, Cẩn Duệ Dung thì thần sắc liên tục thay đổi, chưa có khi nào mà bọn họ tâm tình rối loạn như hôm nay.

Hoàn Cẩn Nam trả lại sân khấu cho ban nhạc tiếp tục hoà tấu những bản nhạc du dương êm tai, hắn lại nắm tay đưa Tử Hàn Tuyết trở xuống tiếp khách phụ ông nội.

Tử Hàn Tuyết cảm thấy có chút ngột ngạt nên định tranh thủ sau khi đi vệ sinh xong thì sẽ tìm chỗ nào đó thoáng mát vắng người để nghỉ ngơi.

Giữa một rừng âm thanh chúc mừng náo nhiệt, Nguỵ Triết Minh nhìn theo bóng Tử Hàn Tuyết mà từ vị trí của mình lần theo cô.

Lúc này thấy Hoàn Cẩn Nam chỉ đứng một mình, Hoàn Tĩnh Chi đi tới, trong lòng có chút thấp thỏm băn khoăn, nói: “Những điều con nói lúc nãy là chắc chắn chứ? Đừng làm trò cười cho thiên hạ, cô ta một lần nữa vào Hoàn Thị liệu có tốt đẹp không hay lại làm náo loạn.!?”

Ánh mắt Hoàn Cẩn Nam nhìn bà ta không di chuyển, mím môi nói: “Trái tim con đã quyết, cho dù có chuyện gì con cũng không hối hận!”

Hoàn Mặc đứng gần đó vốn đang chau mày mím môi sắc mặt khẩn trương lắng nghe, nhưng hiện tại mặt mày thoáng thư giãn, thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của Hoàn Cẩn Nam, tiến đến trước mặt hai mẹ con họ nói: “Tốt! Cháu nội của ông nay đã thật sự trưởng thành rồi.!! Ông nhất định sẽ tổ chức cho con một lễ cưới thật long trọng.!"

Sau khi bước ra khỏi phòng vệ sinh trong phòng riêng của Hoàn Cẩn Nam, Tử Hàn Tuyết đứng trước bàn phấn chỉnh đốn lại tóc tai cũng như trang phục thì thấy trên bàn có một tờ giấy《Đăng Ký Kết Hôn》được dằn lên trên bởi một chiếc bút bi. Cô đưa tay lấy tờ giấy lên, cầm trong tay thuận tiện đọc lướt qua nội dung. Góc bên trái là tên Hoàn Cẩn Nam, cô dựng lại ở cái tên bên phải, vì đó không phải tên cô mà là cái tên Minh Nhược Y.!

Nếu đúng thì trong tình huống này Tử Hàn Tuyết đang phải ôm mặt khóc đứt ruột đứt gan nhưng đằng này cô lại không có cảm giác ghen hay đau khổ gì, cô chỉ thấy có chút khó hiểu trong chuyện này, Minh Nhược Y rốt cuộc là ai? Hay là do họ đánh sai tên nên Hoàn Cẩn Nam mới để đây để đi sửa lại tên.

Tử Hàn Tuyết cũng không mấy quan tâm, đặt tờ giấy lại vị trí cũ rồi thản nhiên quay người rời khỏi phòng, nhưng cô không biết rằng đang có một bóng người đứng lấp ló phía sau bức tường gần đó nhìn theo phía sau cô, cô ta chính là Minh Nhược Y, cũng là người đã cố tình đặt tờ giấy đó lên bàn để Tử Hàn Tuyết có thể nhìn thấy mà từ bỏ cuộc hôn nhân với Hoàn Cẩn Nam!

[[[…ở đây nói thêm là Tử Hàn Tuyết chỉ còn trí nhớ từ lúc mới đến Hoàn Gia ở, lúc đó Minh Nhược Y chưa về nước… Sau khi làm hại Tử Hàn Tuyết, Minh Nhược Y cũng bỏ trốn không còn sống tại Hoàn Gia, đứa con của cô ta đang trong tay Hoàn Tĩnh Chi. Mỗi lần muốn đến thăm con đều phải lén lút… ]]]

Lúc này Tử Hàn Tuyết vừa đến hành lang bên cạnh phòng đọc sách đứng hít thở không khí thoải mái không người ở trên đây, thì nghe bên tai truyền đến《Tuyết Tuyết》 một giọng nói vô cùng quen thuộc, cô giật mình, quay đầu, đôi mắt hẹp dài của Nguỵ Triết Minh đang nhìn cô chằm chằm.

Đáy mắt anh ta có cái gì đó dâng trào gần như sắp tràn ra ngoài, khóe môi cong lên thành một nụ cười gượng, giống như cười trong đau khổ, Tử Hàn Tuyết vô cùng tinh tế vô tư cười lại với Nguỵ Triết Minh.

Một cơn gió thổi mạnh qua khiến tóc Tử Hàn Tuyết trong phút chốc bị thổi ngược lên trên, cô đưa tay hất tóc ra phía sau thì bất ngờ sợi dây chuyền cô đeo trên cổ vướng vào tóc, bị lực kéo mạnh mà rớt xuống đất. Chiếc nhẫn được luồn cẩn thận vào sợi dây chuyền khi rơi xuống phát ra âm thanh《leengg, keengg》

Chẳng biết có phải tại ban đêm ánh sáng mờ ảo hay không, mà chiếc nhẫn kim cương ngày thường chói chang rực rỡ bây giờ nằm giữa mặt sàn lót bạch ngọc bên trong biệt thự lại lu mờ như vậy. Trong thoáng chốc hình ảnh bàn tay ai đó đang đeo nhẫn vào tay ai đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu Tử Hàn Tuyết, khiến cô nheo nheo mắt cố nhớ, nhưng nó chỉ là một ảo giác mỏng manh, nếu cố nhớ sẽ khiến đầu cô lại đau.

Tử Hàn Tuyết mặc kệ ảo giác thoáng qua đó cuống quít cúi người nhặt sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn lên giữ chặt trong lòng bàn tay, quay đầu sang nhìn Nguỵ Triết Minh, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra một cảm giác chột dạ như vừa mới làm chuyện gì đó tàn ác với anh ta vậy. Chỉ thấy đôi mắt đen như mực của anh ta vẫn đang nhìn cô một cách bình thản.

Công nhận Nguỵ Triết Minh mặc bất cứ quần áo gì, màu tối cũng vậy, mà màu sáng cũng thế, không bao giờ che giấu được vẻ loá mắt chói chang toát ra từ trên người của anh ta, cái khí thế bức người. Nhưng hôm nay, dưới ánh đèn lập lòe, nhàn nhạt soi vào mặt anh ta tỏa ra một cảm giác mệt mỏi, đau thương giống như phím đàn bị gãy.

Tử Hàn Tuyết nhất thời thẩn thờ.

Nguỵ Triết Minh từng bước từng bước đi tới trước mặt Tử Hàn Tuyết đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn cùng sợi dây chuyền trong tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng tựa như lông hồng, nói: “Hình như tôi có đánh rơi vài thứ ở chỗ em, lúc trước đã bị em nhặt đi mất… em có thể dứt khoát… trả lại tất cả chúng cho tôi không?!”

Thứ mà Nguỵ Triết Minh đánh rơi mà cô nhặt được chính là trái tim của anh.

Tình yêu chân thành nhất được gói gém vào chiếc nhẫn cầu hôn ấy, chỉ vì cô mất trí nhớ mà cô quên đi thời gian hạnh phúc của hai người, đãng lẽ người cùng cô công bố lễ cưới là anh chứ không phải tên Hoàn Cẩn Nam kia.

Trái tim Tử Hàn Tuyết giật thót không hiểu Nguỵ Triết Minh đang nói gì, nhưng tại sao khi cô nghe xong trái tim lại không ngoan ngoãn nữa, nó đang khiến cô cảm thấy hơi nhói.

Nghĩ vậy, cô nắm tay lại giữ chặt sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn trong vô thức nói: “Chắc anh có nhầm lẫn gì rồi, sợi dây chuyền này là của bố mua cho tôi, em trai tôi nói như vậy, còn chiếc nhẫn này là của người yêu tôi cầu hôn tôi…, tôi không lấy gì của anh hết."

Người yêu sao?! Đúng đó, đúng là người yêu em cầu hôn em đó. Nhưng là anh đây, Nguỵ Triết Minh đây chứ không phải tên khốn Hoàn Cẩn Nam kia.

Nguỵ Triết Minh vừa nghĩ thầm trong bụng vừa tiến tới nở một nụ cười gượng ép đầy đau đớn, sau đó cưỡng hôn Tử Hàn Tuyết. Anh ta một tay ôm chặt lấy người cô, một tay giữ sau gáy không cho cô nhúc nhích. Tử Hàn Tuyết tròn mắt nhìn đối phương, nụ hôn của anh đúng là rất ngọt thanh.

Hình ảnh đó đã bị Minh Nhược Y âm thầm ghi lại trong chiếc điện thoại của mình, lúc này nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của nhiều người đang tới ả vội vã chạy vào phòng sách trốn.

Đợi đến lúc cô hoàn hồn lại, thì anh đã rời khỏi bờ môi mềm mịn của cô. Tử Hàn Tuyết nhìn Nguỵ Triết Minh rồi chớp chớp mắt. Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng, anh cưỡng hôn cô nhưng tại sao cô lại không hề tức giận.

Nguỵ Triết Minh thu lại cảm xúc trong mắt, anh trầm giọng nói,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui