"Có một người con trai yêu thương một người con gái vô điều kiện, người con trai đó không cần bất cứ sự đáp lại nào trong tình yêu. Miễn có thể thấy cô gái ấy hạnh phúc là người con trai ấy hạnh phúc. Hiện tại người con trai ấy biết tất cả trái tim cô gái ấy không còn hướng về mình, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đi bên lề cuộc sống của cô gái ấy, lén lút nhìn phía sau lưng để kịp thời bao bọc chở che cô ấy đến suốt cuộc đời. Đó chẳng phải cao cả gì, chỉ đơn thuần, người con trai ấy biết rằng cô gái là nguồn sống duy nhất trong cuộc đời mình. Bởi thế, người con trai ấy mong rằng cô gái có thể đừng ôm khư khư bóng hình người mới mà vô tình lãng quên hay không nhận ra một người yêu thương mình vô bờ bến đang ở ngay bên mình. Mong một lúc nào đó, cô gái ấy có thể cho người con trai đó một cơ hội, vì cơ hội đó là cho chính cô gái một lần nữa được yêu thương chân thành.!’’
Nói xong Nguỵ Triết Minh lạnh lùng quay người xiêu xiêu vẹo vẹo ra về. Tử Hàn Tuyết thì ngẩn ngơ tại chỗ, vẫn chưa hiểu người con trai với người con gái mà cái tên tổng tài kia nói là gì, là ai.?
…----------------…
Không quá hai ngày, thông tin Hoàn Cẩn Nam cưới Tử Hàn Tuyết ngập tràn trên các mặt báo, gần như cả nước ai cũng biết, Tử Hàn Tuyết một lần nữa bị khơi mào lại chuyện cô từng là người yêu của Nguỵ Triết Minh, câu chuyện xảy ra chỉ trong thời gian ngắn mà bây giờ cô lại công bố kết hôn với Hoàn Cẩn Nam. Dư luận thắc mắc rốt cuộc Nguỵ Triết Minh có lỗi với Tử Hàn Tuyết hay chính Tử Hàn Tuyết có lỗi với Nguỵ Triết Minh đây.?
…
Mấy ngày gần đây, tâm tình Nguỵ Triết Minh dường như không được vui vẻ, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy mấy bài báo viết tin về cuộc hôn nhân của Tử Hàn Tuyết với Hoàn Cẩn Nam, ánh mắt rõ ràng hiện lên hai chữ “chán ghét“.
Theo như những gì nhóm Tứ Quái nói lại và giấy tờ chứng minh thì Tử Hàn Tuyết trước khi mất trí vẫn là thư ký của chủ tịch Nguỵ Triết Minh.
Tử Hàn Tuyết nghĩ dù sao cũng đang rảnh có việc làm kiếm tiền thêm cũng được nên sắp tới cô phải quay lại Nguỵ An để làm việc.
“Đây là bảng tên của em, chủ tịch Nguỵ Triết Minh nhờ anh đưa cho em.” Hôm đó Vũ Vũ rút một bảng tên nhỏ nhỏ màu vàng đồng từ trong túi xách ra đưa cho Tử Hàn Tuyết.
Cô đưa tay nhận lấy, đi kèm với bảng tên là một tờ giấy nhỏ, mở ra đọc, là Nguỵ Triết Minh nhắc nhở Tử Hàn Tuyết ngày mai đi làm đúng giờ.
Thật ra, lần này chuyện Hoàn Cẩn Nam thông báo kết hôn với Tử Hàn Tuyết chấn động như vậy, thông tin truyền khắp mọi ngõ ngách xó xỉnh, vì lo cho an nguy của cô Nguỵ Triết Minh cũng không tiện ra mặt.
Chứ dễ gì anh ta lại chịu làm những hành động trẻ con gửi thư thế này, bình thường Tử Hàn Tuyết hễ gặp chút chuyện gì hay Nguỵ Triết Minh rảnh rỗi đều trực tiếp chạy tới tìm cô, hoặc là sai Vũ Vũ đi đón cô tới chỗ anh ta, chứ sao mà được trịnh trọng thế này.
…----------------…
Hôm sau Tử Hàn Tuyết thức dậy rất sớm, chuẩn bị tươm tất rồi lên đường đến Nguỵ An. Cơn mưa nhỏ sáng sớm rả rích vừa mới tạnh, một cái cầu vồng bảy màu sặc sỡ treo lơ lửng trên bầu trời xanh, tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời.
Đến tới cửa lớn Nguỵ An, cô liền thủng thỉnh bước vào trong, nhưng mà đi tới một đoạn mới phát hiện nơi đây rất là trơn trợt, chắc do nước mưa tạt vào, hoặc có thể đang là giờ tổng vệ sinh, sơ sẩy không đi vững trên đôi giày cao gót Tử Hàn Tuyết liền ‘oạch’ một cái, hạ ngay vòng ba khiêm tốn của mình xuống sàn, cũng may không có nhiều người ở đây, vất vả đứng dậy, chỉnh đốn áo xống cho đàng hoàng vội vã chạy về phía thang máy.
Lần đầu quay trở lại đây cô cũng không rõ mình cần lên tầng bao nhiêu nên đành đi theo mấy người nhân viên vậy.
Thang máy dừng lại, Tử Hàn Tuyết cũng không để ý đây là tầng bao nhiêu, bước ra chỉ thấy nơi đây giống như một căn tin, một bên là dành chỗ để mọi người nghỉ ngơi thì phải.
“Biết gì chưa? Con nhỏ mang danh thư ký hay lẽo đẽo theo sau chủ tịch đó, nó chính là vợ sắp cưới của phó giám đốc Hoàn Thị.!"
“Nghĩ mình có bờ môi hồng, răng trắng, xinh đẹp thanh tú thì đi mê hoặc hết đàn ông này đến đàn ông khác sao.?”
“Đúng vậy! Nghe nói con nhỏ đó không những quyến rũ phó chủ tịch Hoàn để kết hôn mà hôm hay còn mặt dày quay lại làm việc đó.!"
Lúc này, hai cô nhân viên trang điểm loè loẹt đi tới đối diện Tử Hàn Tuyết, cứ đưa mắt quan sát cô cả buổi, rồi đanh đá nói: “Tử Hàn Tuyết, cô quả nhiên là loại con gái rẻ mạt, đã làm những chuyện đáng ghê tởm mà vẫn có khuôn mặt trơ tráo như không biết gì.”
Sao? Lời này nghe có vẻ xúc phạm nặng nề, cô đã làm gì sai đâu nào? Là thư ký thì phải đi theo sau chủ tịch chứ, không lẽ ngồi lên lưng chờ anh ta cõng đi.
Trai chưa vợ gái chưa chồng, cô với Hoàn Cẩn Nam kết hôn với nhau thì cũng là sai sao.? Sao cái công ty này có vẻ kỳ thị Tử Hàn Tuyết quá vậy? Chẳng lẽ trong quá khứ cô đã từng làm gì đáng xấu hổ khiến mọi người ghét đến thế sao.
Thế là, Tử Hàn Tuyết liền thản nhiên đáp: “Cống rãnh đòi sánh vs đại dương. Kênh mương đòi tương đương với bể nước.”
Một trong số hai cô nhân viên đó chỉ tay vào người Tử Hàn Tuyết, lời nói như kẹt lại trong cổ họng, chữ nghĩa cũng khó khăn lắm mới bật ra được: “Mày… mày là con khốn ngu đần, cái thứ ít học.”
Kết quả, Tử Hàn Tuyết vung tay, tát mạnh lên mặt cô ta một cái《 Chát! 》.Tiếng tát vang dội lại một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người, khiến cô nhân viên kia ngẩn ngơ tại chỗ,
“Người khôn thì nói tao khôn, người ngu thì sẽ nói tao ngu…”
Đang định mở miệng nói thêm thì nghe phía sau có tiếng hắng giọng của ai đó, các nhân viên ở đó vội vàng đứng dậy, theo quy củ lập tức đứng dẹp sang một bên, Tử Hàn Tuyết quay đầu lại nhìn, thì ra là Nguỵ Triết Minh không biết đã đến đây từ lúc nào, đang ở phía sau lưng cô đi tới.
Cô ngắm nghía một lượt, tên tổng tài này hôm nay sắc mặt hoàn hảo, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt, anh ta cũng liếc nhìn cô, bắt tay phía sau lưng, uy nghiêm ra lệnh: “Mọi người về phòng làm việc của mình hết đi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.!” Các nhân viên ở đó lần lượt khom người rời đi, Tử Hàn Tuyết cũng định đi theo họ, nhưng bị Nguỵ Triết Minh ngăn lại,
“Em tính đi đâu vậy.? Công việc của em là thư ký chủ tịch, thì phải đi theo chủ tịch chứ.!”
“Gì?” Lại có chuyện gì nữa đây?
Đầu mày Nguỵ Triết Minh khẽ chau lại, nhíu đôi mắt dài hẹp nhìn Tử Hàn Tuyết: “Sao? Không muốn ư?”
Cái tên tổng tài này khí thế đè đầu cưỡi cổ người khác quả nhiên là lợi hại, cô vội vàng nói: “Tôi thực sự không phải cố ý muốn gây sự với nhân viên của anh ngay ngày đầu mới đi làm lại, mà là do bọn họ, bọn họ xúc phạm tôi trước."
Nguỵ Triết Minh ngẩn ra, rồi không nhịn được mà phì cười, đưa tay búng lên trán Tử Hàn Tuyết một cái《póc》: “Em đó, vẫn cứ đáng yêu như vậy thôi.!”
Tử Hàn Tuyết cũng không hiểu ý của anh ta là gì, đành phụng phịu hai má rồi lại bĩu môi đi theo anh ta lên tầng cao nhất của toà nhà.
…
Hoàn Thị group!
Trong không gian im lặng, Hoàn Cẩn Nam đang trong bộ dạng bận bịu của một vị phó chủ tịch.
Tai hắn nghe tiếng bước chân bên ngoài đoán ngay là của Lý Tín, ánh mắt khẽ động đậy, dừng tay lại đưa đôi mắt xoe tròn quay sang nhìn về phía cửa phòng.
Chưa đầy hai giây sau Lý Tín đã gõ cửa, sau đó khe khẽ mở ra đưa mắt nhìn vào.
Cảm thấy sắc mặt Hoàn Cẩn Nam hiền lành không có tức giận như mấy ngày trước liền đi thẳng tới trước mặt hắn.
Hoàn Cẩn Nam ngẩng đầu hỏi Lý Tín: “Có chuyện gì vậy.?”
Lý Tín trấn định lại, thần sắc hơi có vẻ căng thẳng, sau đó tiến lại gần bên nói nhỏ điều gì đó vào tai Hoàn Cẩn Nam.
…
Sau khi Lý Tín rời khỏi phòng làm việc của phó giám đốc khoảng ba mươi phút sau thì tới Hoàn Tĩnh Chi được mời tới.
Qua khe hở của cửa phòng, Hoàn Tĩnh Chi nhìn thấy phong thái của Hoàn Cẩn Nam rất lạ, giống như hắn đang trầm tư chuyện gì đó. Đây đúng là một hiện tượng khiến người ta có chút dè chừng.
Nhưng khi bà ta mở cửa đi vào, bước lại gần, Hoàn Cẩn Nam dùng đôi mắt trong veo nhìn bà ta.
Hoàn Tĩnh Chi liền phấn khích hỏi: "Con có việc gì muốn mẹ giúp hay sao mà gọi mẹ đến gấp quá vậy, mẹ còn đang dùng trà đạo với vài người bạn, nghe Lý Tín nói con có chuyện muốn gặp nên mẹ tức tốc tới liền nè con trai.’’
Hoàn Cẩn Nam cúi đầu trầm tư trong chốc lát, rồi bất chợt cười mỉm chi một cái: “Cũng không có chuyện gì gấp. Con gọi mẹ tới là vì có điều muốn hỏi, mong mẹ có thể nói thật cho con biết”
Hoàn Tĩnh Chi vẫn chưa rõ chuyện gì nên mỉm cười rất tươi mà trả lời: “Con muốn hỏi chuyện gì, nào nói mẹ nghe xem nào, mọi chuyện mẹ biết mẹ sẽ nói hết với con.!”
“Con nghe nói năm xưa mẹ và người phụ nữ tên Hàn Mạn không ưa gì nhau, nặng hơn là nói… mẹ đã giết cả hai vợ chồng bà ấy…”
Hoàn Tĩnh Chi nghe tới đó thì ngẩn cả người, tay chân run bần bật lên, bất giác chiếc điện thoại đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất. Bà vội vàng nhặt điện thoại lên.
Thảo nào hôm nay thằng con trai lạnh lùng ngày thường không nhìn lấy bà một lần, nay lại gấp gáp gọi bà ta tới.
Tốt xấu gì bà ta cũng là mẹ nuôi của hắn, chăm sóc lo lắng, nuôi dạy hắn từ nhỏ, hôm nay sao lại nói như vậy trước mặt bà ta, lẽ nào…
Hoàn Tĩnh Chi nhìn hắn lòng đầy run sợ, thì ra hắn đã sớm nghi ngờ bà ta và có thể là đã cho thám tử điều tra chuyện xảy ra năm ấy.