Đôi tròng mắt đen như ngọc lưu ly của Tử Hàn Tuyết, trông như sắp rớt ra ngoài đến nơi, cứ thế chằm chằm nhìn Nguỵ Triết Minh: “Sao không là gì chứ, anh là…”
Ánh mắt khí thế của Nguỵ Triết Minh nhìn lại cô chằm chằm, Tử Hàn Tuyết có chút căng thẳng, sợ hãi lui về sau mấy bước, không nói không rằng.
“Quá khứ chúng ta từng là một cặp khiến triệu người ngưỡng mộ vậy mà hiện tại không còn ở bên nhau, tương lai vẫn không thể biết được…”
Nguỵ Triết Minh quay lưng về phía Tử Hàn Tuyết, tấm lưng ngạo mạn đó vừa xoay lại Tử Hàn Tuyết cảm thấy hình ảnh quen thuộc nào đó hiện rõ mồn một trong đầu, sao bóng lưng đó và bóng lưng của Nguỵ Triết Minh lại giống nhau đến thế.?
Sao cô lại đang ôm bóng lưng đó với vẻ mặt hạnh phúc như vậy? Bóng lưng đó và Nguỵ Triết Minh liệu có phải là một người không?
“Có điều, không thể trách em, chỉ trách bản thân anh, từ đầu đến cuối, chỉ là sai lầm của một mình anh, vở kịch độc diễn của anh. Em chưa bao giờ ngừng yêu anh." Ngửa đầu cười tự giễu, “Còn anh thì đã sai với em…"
Đang yên đang lành Hoàn Cẩn Nam ở đâu ra xuất hiện phía sau hai người họ, ngắt lời tiến tới nắm lấy tay Tử Hàn Tuyết kéo sát lại phía mình,
“Sao hôm nay chủ tịch của Nguỵ An lại rảnh rỗi đến tìm vợ sắp cưới của tôi vậy”
Toàn thân Nguỵ Triết Minh thoáng run lên khi nhìn thấy bàn tay Hoàn Cẩn Nam đang nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết,
“Tôi có việc sắp phải đi xa, muốn đến dặn dò vài lời với cấp dưới, có cần khó khăn vậy không phó chủ tịch Hoàn”
Tử Hàn Tuyết tiến lên một bước, ánh mắt vô cùng thân mật, kéo lấy bàn tay Nguỵ Triết Minh,
“Anh phải đi xa sao? Đi đâu vậy…? Thôi kệ đi đâu thì là chuyện của anh, nhưng nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.!”
Nguỵ Triết Minh cười cười vuốt ve những đường vân trong lòng bàn tay Tử Hàn Tuyết, khẽ nói,
''Đương nhiên rồi, anh sẽ về sớm. Em cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ nha. Cũng mau… về sớm…!"
Tử Hàn Tuyết cầm tay anh ta, ra sức trấn an: “Anh cứ làm tốt công việc của mình đi, tôi chờ anh mà.!”
Nguỵ Triết Minh sau đó xoay người rời đi, cái bóng của anh ta lại một lần nữa lọt thỏm vào trong suy nghĩ của Tử Hàn Tuyết, lồng ngực cô lại co thắt mạnh mẽ, cảm giác gì đó hụt hẫng một cách kỳ lạ, như thể không muốn để Nguỵ Triết Minh rời đi vậy.
Hoàn Cẩn Nam đứng bên nheo nheo hàng mi dài, hai tay nắm chặt lại. Khí thế nghiêm túc bức người phà vào mặt,
“Hàn Tuyết à, sớm giờ em đi đâu vậy.?!”
“Em sao…!? Ờ thì em đi…”
“Tiểu Tuyết.” Phía sau có người dịu dàng gọi tên Tử Hàn Tuyết.
Cô quay đầu lại, bố Tử Phi cả người thanh nhã đang bước về phía cô. Bố Tử Phi mỉm cưới với Tử Hàn Tuyết.
Bố bước tới đứng bên cạnh cô, bàn tay thon dài từ tốn nắm lấy tay cô, siết chặt, đưa mắt nhìn sang Hoàn Cẩn Nam,
“Nghe nói dạo gần đây Tử Mạn Thiên bận bịu công việc bỏ ăn bỏ uống, tôi có làm một vài món mà thằng bé thích, nhờ Hàn Tuyết mang đến bệnh viện cho nó.!”
Thật ra sáng sớm này Nguỵ Triết Minh đến tìm Tử Hàn Tuyết cùng đi chạy bộ rồi ăn sáng, anh dặn dò cô một số công việc trong thời gian anh vắng mặt ở công ty.
Trùng hợp sáng nay Hoàn Cẩn Nam cũng đến biệt thự tìm Tử Hàn Tuyết, nhưng được người làm ở đây báo Tử Hàn Tuyết đã ra ngoài từ rất sớm, hắn lo lắng, nghi hoặc nên đã lái xe chạy đi tìm cô khắp nơi, rốt cuộc lại gặp cô đang đứng trước biệt thự với Nguỵ Triết Minh, hỏi sao mà không tức lộn ruột gan.
Tử Hàn Tuyết đâu tự nguyện ở bên hắn ta, là cô mất trí nên hắn mới có được cô. Nhưng ngày nào còn chưa kết hôn thì ngày đó hắn còn lo lắng, sự thật trong quá khứ đã bị Tử Hàn Tuyết lãng quên, nó giống như quả bom nổ chậm, vẫn chưa hình dung được đến bao giờ nó sẽ phát nổ một cách đột ngột đây.
Tử Hàn Tuyết dựa sát vào người bố Tử Phi, thì thào: “Đúng rồi, tại em thấy anh bận quá nên không muốn làm phiền anh, tự mình đi nhanh rồi về.”
“Sao hôm nay cậu lại đích thân đến đây.!”
Hoàn Cẩn Nam nhíu mày cúi đầu trầm tư, lo lắng ưu phiền, lúc ngẩng đầu lên lại lần nữa sắc mặt đã trở lại bình thường,
“Hàn Tuyết mới khỏi bệnh, sức khoẻ còn yếu con sợ cô ấy ham vui mải chơi đâu đó rồi lại bỏ ăn nên định qua đây đưa cô ấy đi tẩm bổ.”
Bố Tử Phi đưa hai tay nắm lấy vai Hoàn Cẩn Nam, khuôn mặt phúc hậu chỉ cách mặt hắn ta trong gang tấc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt hắn,
“Thật không giấu gì cậu Hoàn đây, tâm nguyện duy nhất của người làm cha như tôi là muốn con mình và người nó yêu sớm thành người một nhà, sống hạnh phúc suốt đời này, thế gian này thật giả lẫn lộn, chân thành khó kiếm. Thời gian qua thấy cậu đối xử tốt với Hàn Tuyết tôi phần nào thấy được tấm chân tình của cậu, nhưng mong cậu hiểu ý tôi…”
Đúng lúc này Hoàn Cẩn Nam nhận được cuộc gọi từ Lý Tín, liền xin phép bố Tử Phi để hắn nghe điện thoại. Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của hắn có vẻ như người bên kia đầu giây đang nói đến điều gì đó quan trọng, mới khiến hắn căng thẳng như vậy.
Sau khi nghe điện thoại xong, quay trở lại trước mặt hai bố con Tử Phi và Tử Hàn Tuyết, thì lúc này trong mắt Hoàn Cẩn Nam lóe lên vẻ dị thường nhìn Tử Hàn Tuyết,
“Chỉ cần ngày nào anh còn ở bên em anh sẽ luôn bảo vệ cho em, tuyệt đối không để ai hãm hại được em đâu.”
Tử Hàn Tuyết đuôi mắt nhướn cao, nhìn Hoàn Cẩn Nam: “Ánh mắt của anh…? Hôm nay anh làm sao vậy.!”
Hoàn Cẩn Nam khóe môi lạnh lùng mím lại, nghiêm túc lắc đầu một cách miễn cưỡng, như thể không có chuyện gì. Dù sao cũng còn việc cần hắn giải quyết, nên hắn ta mau chóng xin phép rời đi để lại không gian cho hai bố con họ.
Tử Phi nhìn theo bóng lưng Hoàn Cẩn Nam, thở dài đa nghi: “Thật không biết cậu ta đang âm mưu gì”
“Xem ra bố không thích Hoàn Cẩn Nam cho lắm”
Tử Phi cúi đầu mân mê bàn tay Tử Hàn Tuyết, nói,
''Hàn Tuyết à, con có thể hoãn lại ngày thành hôn không?"
Chẳng biết ý của bố Tử Phi là gì, nhưng Tử Hàn Tuyết không khỏi hốt hoảng, nên đương nhiên nói: “Tại sao? Mọi thứ đều được sắp xếp hết rồi, nếu làm vậy Hoàn Cẩn Nam chắc chắn sẽ không vui.”
“Bố biết con nghĩ cho hắn và đại cục, nhưng con vừa mới xuất viện chưa bao lâu đã phải gấp rút lo cho đám cưới sẽ rất ảnh hưởng sức khoẻ, với lại bố muốn thoải mái ở bên con nhiều hơn, bố con mình mới gặp lại nhau chưa bao lâu, con đi lấy chồng rồi dù là ở gần nhau nhưng vẫn không tự do thoải mái như khi con ở với bố, huống hồ ông nội của hắn lại…”
‘‘Ông nội thế nào hả bố…?’’
Tử Phi thở dài nói tiếp: “Thôi thì… bố tôn trọng quyết định của con.”
Lời bố Tử Phi nói cũng có phần đúng. Dù sao Tử Hàn Tuyết cũng không cảm nhận được trái tim mình thật sự trao cho Hoàn Cẩn Nam.
Ngược lại, mỗi lần ở cạnh Nguỵ Triết Minh thì cô lại có cảm giác không muốn rời xa một giây môt phút nào. Không có khoảng cách xa lạ, mà vô cùng quen thuộc.
Thôi thì cứ nghe theo lời bố, tạm hoãn lại mọi chuyện cũng được, đợi sức khoẻ ổn hơn thì đám cưới cũng chưa muộn.
Tuổi trẻ thời gian thì con nhiều, chứ bố mẹ thì thời gian cũng chẳng còn bây nhiêu, đúng là phải dành thời gian cho họ
…
Thời gian trôi qua khá nhanh, thoáng cái trời đã tối đen như mực, nước trong cốc đã uống cạn, bố Tử Phi đang định đứng dậy rót thêm, thì nghe Tử Mạn Thiên từ phía sau khẽ nói: “Hôm nay con không phải trực đêm, tranh thủ về nhà sớm dốc hết tất cả sức lực, cũng chỉ có làm được vài cái bánh sơ sài đơn giản cho bố… Bố dùng thử rồi góp ý cho con nha.!"
Nói dứt lời Tử Mạn Thiên khéo léo đặt dĩa bánh nướng thơm phức mới ra lò lên bàn đá, trông khá bắt mắt. Bố Tử Phi vẫn duy trì dáng ngồi như lúc nãy nhìn chằm chằm vào dĩa bánh, chăm chú tựa như đang tự hào về đứa con trai của mình vậy.
Nếu con trai đã mất công làm, bố không thể không nghiêm túc thưởng thức, dù ngon hay dở. Bố Tử Phi chậm rãi nhai ngấu nghiến từng miếng bánh được đưa vào miệng, cầm đến cái thứ hai, ông tấm tắc khen ngon.
Không biết là bố thật lòng hay là đang cố làm vui lòng con trai mình, nhưng Tử Mạn Thiên vẫn thấy phần nào đó vui trong lòng.
Niềm vui chưa được bao lâu, chợt cậu quay đầu sang nhìn bố Tử Phi, ánh mắt trong suốt đượm buồn nhìn ông ấy,
“Bố đã nói rõ chuyện về Hoàn Cẩn Nam với chị chưa ạ.?”
Thân hình Tử Phi bỗng đờ ra, sau một lát, chẳng hiểu sao trên hai viền mắt lại nổi lên hai mảng hồng hồng,
“Chị gái con trước khi mất trí đã gặp nhiều chuyện không mấy vui vẻ, nó cũng vừa thoát khỏi tay thần chết mà trở về, bố sợ bây giờ nói ra sự thật người lúc trước nó yêu chính là Nguỵ Triết Minh không phải Hoàn Cẩn Nam và hai đứa đã chấm dứt vì người thứ ba xen vào, thì e là nó lại một lần nữa bị sock, con bé sẽ không chịu nổi đả kích đâu, đã vậy việc Hoàn Mặc lại chính là bố ruột của con bé, so ra Hoàn Cẩn Nam vai cháu, vậy mà giờ đây cô cháu lại tính đến chuyện kết hôn, trái tim của nó vốn không thể chịu tổn thương nhiều lần, con cũng biết mà.!”
“Theo như con thấy tình cảm Hoàn Cẩn Nam dành cho chị không phải là giả dối, chỉ là cách mà hắn dùng để chiếm lấy chị là quá hèn, chị vốn dĩ nói lời yêu với hắn một cách vô ý thức, hắn lợi dụng việc chị mất trí mà đánh tráo sự thật, con hoàn toàn không chấp nhận cuộc hôn nhân này.” Giọng nói Tử Mạn Thiên thường ngày bình lặng như mạch suối bỗng dưng hôm nay cuồn cuộn chảy xiết.
Tử Phi mặt mày hiện rõ nét ưu sầu: “Tiểu Tuyết và Nguỵ Triết Minh tình yêu sâu đậm, huống hồ thằng bé đã từng cầu hôn Tiểu Tuyết, bất luận thế nào bố cũng sẽ cố gắng trì hoãn cuộc hôn nhân này cho tới khi chị con khoẻ mạnh trở lại, giải thích tường tận, sau đó sẽ nghe theo quyết định của nó.”