Tử Hàn Tuyết đi theo Nguỵ Triết Minh làm việc thời gian không dài cũng không ngắn, cũng có thể xem là nắm rõ được phần nào những mối quan hệ thân thiết của anh ta.
Lần này, đột nhiên ở đâu xuất hiện một người chủ tịch nào đó đến đưa quà cho cô, có vẻ khó hiểu à nha.
Tử Hàn Tuyết đứng lên, khéo léo tránh sang một bên để không đụng trúng Vũ Vũ, sau đó đi thẳng tới chỗ Minh Nhược Y, nhận lấy tấm thiệp màu xanh trên tay cô ta.
Thấy Tử Hàn Tuyết vừa tới trước mặt mình, cô ta vội thu tay lại, bước lên một bước, ghé vào tai cô thì thầm vừa đủ hai người nghe,
“Cái đầu cô cũng cứng lắm đấy, nhưng thật đáng tiếc… cô lại quên mất những thứ quan trọng của cuộc đời mình. Lần này… may mắn sẽ không mỉm cười với cô nữa đâu…!”
Dứt lời cô ta đứng thẳng người lại, hai mắt đỏ lên, chực chờ muốn khóc: “Tối hôm trước xin lỗi cô vì đã nhìn thấy cảnh cô và phó chủ tịch của Hoàn Thị đang thân thiết, âu yếm, ân ái mặn nồng với nhau trên ô tô. Quả thật không may là tôi bị lạc đương nên mới…!"
Khụ, khụ, khụ, Vũ Vũ sặc tung tóe nước trà trong miệng, ho sặc sụa không ngừng.
“Ân ái mặn nồng?” Nguỵ Triết Minh sắc mặt tối sầm.
Tử Hàn Tuyết thầm nghĩ, rõ ràng lúc gặp Minh Nhược Y ở sảnh công ty cô đã nói lời xin lỗi đó với ả, sao tự nhiên bây giờ lại thành cô với Hoàn Cẩn Nam trong ô tô tối hôm đó rồi. Cô ta nói ngược thế này thì oan ức cho cô thư ký nhỏ Tử Hàn Tuyết này quá.
Tử Hàn Tuyết tức giận đay nghiến không nể nang gì, lời lẽ sắc bén phun ra như súng bắn liên hồi: “Tiên hắc ám không phải cứ đeo sừng thì sẽ là vai ác. Cũng như tôi không thể bắt cả thế giới suy nghĩ đúng cho mình. Nhưng… lời nói sai… mà còn là lời vu khống cho tôi, thì không xong với tôi đâu.”
Tử Hàn Tuyết đứng dậy mở miệng định nói gì đó, Minh Nhược Y nhanh trí cầm lấy bàn tay mềm mịn của Tử Hàn Tuyết lên, sau đó đặt tấm thiệp vào lòng bàn tay cô ấy, mặt giả tạo thân thiện,
“Tới giờ tôi phải về làm việc rồi, cô cầm lấy đồ của mình đi, tôi đi trước đây.!”
Nói xong ả quay sang chào Nguỵ Triết Minh cùng với Vũ Vũ một tiếng rồi quay lưng rời đi một cách nhanh chóng, ra tới cửa không quên quay đầu lại nhìn một cái với vẻ mặt uất ức.
Nhìn sắc mặt như mây đen u ám của Nguỵ Triết Minh, Vũ Vũ run lên cầm cập mà không hiểu tại sao. Tử Hàn Tuyết thì hồn nhiên như thể không có gì xảy ra.
Nguỵ Triết Minh khẽ nhíu đôi mày dài, nheo đôi mắt hẹp nhìn vào bàn tay Tử Hàn Tuyết đang cầm tấm thiệp của bố mình gửi, ra lệnh cho cô: “Em mau đi theo anh."
Thấy anh ta ánh mắt bất thiện, khí thế bức nhân đứng bật dậy bỏ đi, Tử Hàn Tuyết chỉ biết cúi đầu đi theo.
Bên này Vũ Vũ cố nén cơn ho khan, vội vã chạy ra bàn làm việc với lấy điện thoại bấm số gọi cho ai đó với sắc mặt chưa khỏi bàng hoàng.
Dù đã ngoan ngoãn đi theo đến phòng làm việc, nhưng Tử Hàn Tuyết vẫn bị khí thế của Nguỵ Triết Minh dọa cho kinh hãi, cô thầm trách móc, chẳng thể biết được trong đầu Nguỵ Triết Minh rốt cuộc là đang nghĩ gì.
“Từ lâu đã nghe cuộc hôn nhân giữa em và tên khốn đó đã không màng tới, cả ngày của em gần như ở bên anh, vậy mà em vẫn dành thời gian cho hắn. Lại còn…" Chỉ sau vài phút trầm mặc, Nguỵ Triết Minh lại đột nhiên quát lớn vào mặt Tử Hàn Tuyết.
Cô nghe vậy, hàng mày khẽ cau lại, khóe môi cong lên, trả lời: “Như lúc nãy anh ta nghe và đã nhìn thấy thái độ của cô thư ký kia rồi đó. Tôi… Tử Hàn Tuyết… mang danh vợ sắp cưới Hoàn Cẩn Nam… Nhưng… tình yêu của chúng tôi, trong sạch! Không phải ai cũng có thể thoải mái như cô nhân tình bé nhỏ của anh, tôi không phải mẫu phụ nữ đàn ông nào cũng có thể lên giường. Muốn yêu thì điều đầu tiên phải có cảm xúc, chứ không phải leo lên giường để thoả mãn dục vọng. Dơ bẩn, rẻ tiền!"
Không khí trong phòng lúc này ngột ngạt, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Tử Hàn Tuyết đang chờ đợi lời hồi đáp của Nguỵ Triết Minh.
Tưởng chừng như anh ta sẽ tiếp tục nạt nộ cô lớn hơn lúc nãy, nhưng không ngờ Nguỵ Triết Minh bất chợt hỏi một câu khiến Tử Hàn Tuyết khựng lại,
“Có phải… em hết yêu tôi rồi không.? Từng lời nói của em như vả thẳng mặt tôi, em đã biết hết mọi chuyện và đang cố tình thử thách tôi đúng không? Em đang trừng phạt tôi đúng không?”
Cả người Tử Hàn Tuyết như bị tê liệt vài giây sau những câu hỏi khó hiểu đó của Nguỵ Triết Minh.
Anh ta có lẽ không biết mình đang nói khùng điên gì rồi. Tử Hàn Tuyết có chút lưỡng lự, nhưng sau đó cô nói thẳng,
“Tôi… là vợ sắp cưới của Hoàn Cẩn Nam, sao có thể yêu người đàn ông khác được. Chẳng phải cô thư ký kia là người yêu của anh sao??? Đừng nói với tôi… là… anh đang tức quá mà nhìn nhầm tôi thành cô ta đó nha…”
Cô trả lời câu hỏi của anh rồi còn gì, Tử Hàn Tuyết mong rằng anh ta sẽ hài lòng với câu trả lời này.
Cô thầm thở dài. Rõ ràng, là Minh Nhược Y nói ngược với sự thật, tuy cô chưa nói rõ ngọn ngành là cô ta đổi trắng thành đen, nhưng ít nhất dám đối lại những câu từ xảo trá đó, thì anh ta phải hiểu Tử Hàn Tuyết không phải kiểu người bạ đâu “yêu” đó rồi. Vậy mà tự nhiên cái tên tổng tài tính khí thất thường này lại nổi giận vô cớ với cô như vậy, thật khiến người ta cảm thấy vô cùng phiền phức.
Tiếp đó, Tử Hàn Tuyết lại tỏ thái độ không quá bận tâm ngáp dài một cái, rồi Nguỵ Triết Minh chưa kịp lên tiếng, quay lại thì cũng chẳng thấy người đâu nữa, chắc lại chạy qua phòng làm việc của Vũ Vũ mách tội rồi.
Tiểu tam Minh Nhược Y kia cố ý đổi trắng thay đen trước mặt Nguỵ Triết Minh, mục đích là để anh ta suy nghĩ khác về Tử Hàn Tuyết. Nhưng người tính không bằng trời tính, Nguỵ Triết Minh phản ứng rất đỗi thản nhiên khiến cô ta có phần thấy bức bối.
Nhưng hành động cố tình nói lớn để thư ký của Vũ Vũ nghe thấy của ả, khiến toàn bộ người trong công ty đều nhìn Tử Hàn Tuyết bằng ánh mắt ghê tởm hơn trước. Thế là, cả ngày hôm đó Tử Hàn Tuyết đi tới đâu cũng nghe tiếng xì xầm cùng với thái độ lồi lõm của mọi người đối với cô.
Cô đúc kết được thêm một điều tâm đắc: trên trời dưới đất nếu luận về bản lĩnh chiêu trò đê hèn, mưu mô, thì thực sự không một người nào có thể qua mặt được Minh Nhược Y.
Chiều hôm ấy, Tử Hàn Tuyết cùng với Vũ Vũ làm việc trong văn phòng của anh ta. Mặc dù là thư ký chủ tịch, nhưng hành động của tên chủ tịch trẻ đó đã khiến cô có chút khó chịu, nên ôm tài liệu qua làm cùng Vũ Vũ.
Không biết là công việc làm tới đâu rồi, nhưng khi Nguỵ Triết Minh ghé qua phòng làm việc của Vũ Vũ thì không thấy anh ta đâu, chỉ thấy một mình Tử Hàn Tuyết đang ngồi bệt dưới sàn, gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.
Chắc là Vũ Vũ lại có chuyện gấp ra ngoài rồi đây.
Nguỵ Triết Minh nhìn cô gái trong lòng mình đang ngủ say, anh thầm nghĩ: Đêm qua anh mơ thấy Tử Hàn Tuyết dịu dàng trở về bên anh, từng chút ân cần như thuở mới bên nhau.
Mua vài túi há cảo, thêm thắt vài chai nước trái cây lên men, cả hai tâm đầu ý hợp thưởng thức đồ ăn thức uống thơm ngon mà không quên hát hò đủ thể loại nhạc thâu đêm suốt sáng.
Hình ảnh cô gái làm việc say sưa đến nỗi ngủ quên trên bàn của bây giờ và lúc trước hoàn toàn giống nhau, chỉ khác là… tâm trí cùng trái tim cô ấy bây giờ đã không còn như lúc trước nữa rồi…
Anh muốn lao tới vồ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng rồi mân mê đắm chìm trong bờ môi mềm mịn, căng hồng của cô. Nhưng, anh lại không thể…
Anh muốn đưa cô đi dạo chơi những nơi cô thích, muốn đưa cô đi ăn những món cô nói thèm, muốn mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy gương mặt cùng nụ cười ngọt ngào của cô trong chính ngôi nhà của anh…
Vô vàn những điều anh muốn làm cùng cô. Nhưng tất cả cũng chỉ là ước muốn. Thật sự đau lòng khi cứ phải sống trong ước muốn, mà không thể thực hiện được.
Tổn thương anh dành cho cô, bây giờ anh đang phải nhận lại tất cả, đang phải ôm trọn vào lòng nỗi đau mỗi ngày bị cô gái mình yêu lạnh nhạt. Vì bây giờ, bên Tử Hàn Tuyết đã và đang chỉ có một mình Hoàn Cẩn Nam.
Là do anh, là chính anh trong thời gian có cô bên cạnh đã không biết trân trọng. Anh chưa bao giờ để mối quan hệ yêu đương của anh với Tử Hàn Tuyết trở nên đúng nghĩa, mất cô ấy rồi, anh hối hận trăm phần cũng không thể mang cô ấy về lại bên mình nữa rồi.
Chẳng lẽ Nguỵ Triết Minh thật sự chấp nhận việc để Tử Hàn Tuyết rơi vào tay người đàn ông khác sao? Chẳng lẽ, lần này anh để Tử Hàn Tuyết rời xa anh dễ dàng vậy sao?
…
Cho dù lần trước đã bị Tử Hàn Tuyết cảnh cáo, nhưng coi bộ cô thư ký của Vũ Vũ quả không biết sợ là gì, cô ta luôn cảm thấy Tử Hàn Tuyết rất chướng mắt, luôn tìm mọi cách không cho Tử Hàn Tuyết với Vũ Vũ ở riêng cùng một chỗ, nhưng bất thành, vì vậy mà cấu kết với Minh Nhược Y, thông báo mọi hành động của Tử Hàn Tuyết với hai vị tổng tài kia cho ả, để ả dễ bề tính kế.
…----------------…
Tối hôm đó, một đêm trăng mờ giết người, gió cao phóng hoả, lúc vạn vật còn đang say giấc, Tử Hàn Tuyết vì mất ngủ mà lang thang ra ngoài sân của biệt thự kiếm Putu.
Ở bên khe tường rào, bỗng có một ánh mắt sắc như dao đang nhìn qua, ánh mắt ấy liên tục đảo qua đảo lại xem xét quang cảnh bên trong biệt thự, chỉ thấy một thứ gì đó vàng vàng sọc đen nằm sõng soài bên cạnh bàn đá, dáng dấp có chút giống với một con hổ con, hai mắt nhắm chặt liên tục thở ra hít vào.