Không chần chừ, hắn hôn lên môi cô say đắm. Nụ hôn sâu, khiến hai bàn tay Tử Hàn Tuyết bấu chặt vùng eo hắn.
Cô cố lấy lại bình tĩnh trước khuôn mặt ấy, đưa tay chạm ngực đẩy hắn ra, nhưng dường như không có đủ sức. Hoàn Cẩn Nam là hồ ly tinh, Hoàn Cẩn Nam mê hoặc khiến đầu óc cô trở nên mê muội rồi chăng?
Giây phút đó, Hoàn Cẩn Nam nghĩ mình đã chuẩn bị chiếm được sự trong trắng của Tử Hàn Tuyết, không gì có thể ngăn cản nổi, cô ấy đang tự nguyện hiến dâng mình cho hắn sao?
Chính xác là vì cô không cưỡng lại được khuôn mặt sắc xảo của… Nguỵ Triết Minh!
Đúng! Tử Hàn Tuyết trong cơn say đang lầm tưởng người đàn ông trước mặt mình là Nguỵ Triết Minh, chính vì thế cô mới đắm chìm trong nụ hôn cuồng say trọn vẹn trong lồng ngực tràn đầy hơi nóng kia.
Trong thoáng chốc, cô lục lọi trí nhớ của mình, tưởng tượng lại gương mặt lai tây đường nét hoàn mỹ của Nguỵ Triết Minh, rồi lại đối chiếu so sánh với khuôn mặt đỏ như gấc chín của Hoàn Cẩn Nam, quả thực khác nhau một trời một vực.
Lấy lại bình tĩnh, nhưng Tử Hàn Tuyết lại không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, nếu để cho Hoàn Cẩn Nam biết cô vì say mà nhầm lẫn hắn là Nguỵ Triết Minh thì cũng không hay.
“Tử Hàn Tuyết.!”
Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, thì thấy Nguỵ Triết Minh đã đứng ở cổng, nguyên bộ đồ tây đen cùng cảm xúc trên mặt vượt xa địa ngục, vô cùng bí ẩn.
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết có chút pha lẫn hoảng hốt,
“Nguỵ… chủ… chủ tịch… sao giờ này anh… đến đây làm gì vậy.?”
Nguỵ Triết Minh điếng người trừng mắt nhìn Tử Hàn Tuyết, một luồng gió lạnh thổi vù vù ngang qua gáy cô: “Tôi tới tìm em… nhưng hình như… là không đúng thời điểm."
Lúc này Tử Hàn Tuyết đang xoay cổ nói chuyện với Nguỵ Triết Minh, có chút khó khăn, đang chuẩn bị đổi tư thế, thì đã thấy Nguỵ Triết Minh hai mắt u ám nhìn chằm chằm vào hai tay của cô, cô nhìn theo ánh mắt anh, ôi trời, khó trách cô thấy sao tay mình mỏi dữ vậy, thì ra là còn đang nắm chặt eo Hoàn Cẩn Nam nãy giờ chưa buông.
Sau đó, nhanh như chớp Nguỵ Triết Minh đã đấm một cú vào mặt Hoàn Cẩn Nam, sau đó lại thẳng chân đạp hắn ngã lăn xuống đất.
Hoàn Cẩn Nam từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ thái độ nhẫn nại mà không hề bùng nổ. Hắn cố chịu đau, không đánh trả mà cứ thế để cho Nguỵ Triết Minh thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình.
Lúc này Tử Hàn Tuyết lao ra, giang rộng hai tay chắn ngang trước mặt Nguỵ Triết Minh để bảo vệ cho Hoàn Cẩn Nam.
“Dừng lại đi.!”
Anh không khỏi bất ngờ, nhìn Tử Hàn Tuyết chằm chằm, trong mắt một ngọn lửa bập bùng nhảy múa, đồng tử của Nguỵ Triết Minh như đang châm thêm ngòi cho biển lửa mênh mông bỏng cháy lớn hơn.
Anh thầm nghĩ trong lòng: Tử Hàn Tuyết đang muốn làm gì? Sao hết lần này đến lần nọ cô đều vì người đàn ông khác mà chống đối anh như vậy?
Tử Hàn Tuyết không hề nhúc nhích, dùng ánh mắt không kém phần sắc lạnh bắn thẳng vào Nguỵ Triết Minh, còn Hoàn Cẩn Nam bất động nằm dài trên đất với gương mặt be bét máu, hắn khép hờ mắt giả bộ ngất đi để lấy lòng thương hại từ phía Hàn Tuyết, nhìn không được thật cho lắm.
Nguỵ Triết Minh cuối cùng cũng có phản ứng, không nói lời nào, lao ra ngoài cổng biệt thự, đấm vào tường một cách điên cuồng, anh ta cố gắng xả cơn tức giận ác khí trong lòng mình ra, đấm đến nỗi hai tay anh đã rỉ máu.
Tử Hàn Tuyết vừa mới đỡ Hoàn Cẩn Nam vào phòng bố mình, lau sạch vết máu trên mặt cũng như người hắn, sơ cứu các vết thương xong, lại bưng hộp y tế mang ra ngoài cất.
Thì bỗng nhiên lúc này, bầu trời có mây đen ùn ùn kéo đến, sau một trận sấm chớp đùng đoàng, cơn mưa ầm ầm trút xuống, Nguỵ Triết Minh thì đang ngồi bệt xuống nền đất, lưng dựa vào tường chỗ anh ta vừa đấm, nhờ trận mưa đúng lúc mà toàn bộ cơ thể ướt sũng.
Một mũi giày tây đạp lên vũng nước gần đó, nhẹ nhàng bung dù từ trên xe ô tô hạng sang xuống, quần áo thanh nhã, thái độ khoan thai hiện rõ trên mặt…
…
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Nguỵ Triết Minh leo lên giường ngồi duỗi thẳng chân một cách từ tốn, ánh mắt vẫn chưa thoát khỏi nỗi vương vấn.
“Hôm nay nếu không phải chú từ nước ngoài trở về, chẳng lẽ cháu nhất định muốn huỷ hoại bản thân mình ở trước nơi ở của chú sao?" Mặc dù lời nói rất dịu dàng, nhưng để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt quở trách của bố Tử Phi có vài phần uy nghiêm.
Dì Tạ Tranh không thể chiến thắng nổi bệnh tật nên đã trút hơi thở trong vòng tay của bố Tử Phi, thời gian qua bố bay qua chăm sóc dì những ngày cuối đời.
Lo liệu xong mọi thứ cho dì ấy xong, bố Tử Phi cũng cố gắng mang tâm trạng thoải mái nhất trở về với các con của mình. Vừa mới trở về sau thời gian vắng mặt, không ngờ người đâu tiên bố gặp lại là Nguỵ Triết Minh đang ngồi ủ rũ một đống trước cổng nhà mình.
Thấy anh ta như thế, không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên là đưa Nguỵ Triết Minh đến phòng ngủ của Tử Mạn Thiên, lấy đồ của cậu ấy cho anh ta thay rồi mới thận trọng mở lời,
“Trời xanh có đức hiếu sinh, con giun con dế còn ham sống, vì chuyện gì mà khiến chàng thanh niên trẻ tài giỏi như cháu lại…"
Nguỵ Triết Minh cúi đầu, một giọt nước còn vương trên mái tóc thuận thế chảy xuôi, rơi xuống tay anh ta: “Chú răn dạy rất phải. Triết Minh con đã biết sai.”
Mặc dù gặp gỡ quen biết chàng thanh niên mà con gái mình yêu chưa bao lâu, nhưng trong thời gian tiếp xúc, bố Tử Phi chưa bao giờ thấy anh mất hồn mất vía còn cúi đầu nhận sai như vậy, không khỏi kinh ngạc.
Ông thầm nghĩ bụng, nhìn vẻ mặt Nguỵ Triết Minh hận không thể lột da rút xương ai đó ra như vậy, có lẽ lần này hành động của anh ta chắc chắn là do Tử Hàn Tuyết rồi.
Nguỵ Triết Minh ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, nói: “Có một người từng là tất cả với con, nhưng bây giờ họ thay đổi nhiều quá, thay đổi đến nỗi chúng con giờ như đã trở thành người lạ… họ càng lúc càng cách xa con. Chuyện chúng con vừa mới hôm trước còn vui vẻ bỗng hôm sau hai người hai lối rẽ. Chả nhẽ yêu như trò chơi cút bắt thắng thua hả chú.?”
Bộ dạng Nguỵ Triết Minh lúc này càng thê lương buồn bã hơn.
Bố Tử Phi nhìn về phía anh ta, có hơi bất ngờ, chỉ chốc lát liền lặng lẽ dời ánh mắt nhìn sang nơi khác, nói: “Tình yêu thật sự sẽ làm giảm bớt căng thẳng, cô đơn của mỗi con người chúng ta. Nếu muốn có tình yêu chân thành cần kiên trì. Nếu muốn đối phương tin mình, thì hãy là một người đáng tin cậy. Và đặc biệt muốn có tình yêu chân thành từ đối phương, trước tiên hãy là một người chân thành.!”
Nguỵ Triết Minh nhắm ghì chặt mắt, ngửa đầu lên trời, thở ra một hơi nặng nề như bông tuyết lạnh giá vù vù bay qua, tiếp tục nói: “Con nên tiếp tục, hay dừng lại đây.?”
Bố Tử Phi nhẹ nhàng, dẫn dắt từng bước: “Thực ra tình cảm vốn dĩ rất mong manh. Bên nhau một khoảng trời thì dễ, nhưng để cùng nhau đi dưới một bầu trời, cần rất nhiều nỗ lực của cả hai mới có thể ghép thêm trăm ngàn mảnh trời nhỏ lại thành bầu trời mênh mông đến cuối đời.!”
Sau đó, ông mỉm cười với Nguỵ Triết Minh, tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Nguỵ Triết Minh thẳng đầu lại tròn mắt nhìn bố Tử Phi, khổ sở nói: “Kết thúc hay tiếp tục, thật sự là mệt mỏi. Phải làm thế nào để con có thể hiểu cô ấy hơn đây chú?"
Bố Tử Phi xoay xoay ly rượu trong tay, nhẹ nhàng đưa lên nhấp một ngụm, thủng thỉnh nói: “Thật ra con gái không hề khó hiểu, quan trọng là con có cố gắng để hiểu hay không thôi."
Nguỵ Triết Minh không biết nói gì thêm, vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, trầm ngâm.
Bố Tử Phi nghiêng mắt đảo qua anh ta một vòng, kéo dài giọng chất vấn: “Con… có phải đã làm điều gì có lỗi với con gái chú không?”
Nguỵ Triết Minh giật bắn người, đột nhiên quay sang bố Tử Phi ấp úng nói: “Con… không có đâu chú, con thì có dám làm lỗi gì với cô ấy chứ.!”
Bố Tử Phi không muốn gượng ép hỏi tiếp, nở nụ cười tinh tế, giả vờ khách khí một câu: “Đêm nay con cứ nghỉ lại một đêm ở phòng của Mạn Thiên, không cần thấy ngại đâu.”
Nguỵ Triết Minh đắc ý nhận lời ngay không cần suy nghĩ.
Tiếp đến anh ta leo xuống giường tiến lại chỗ bố Tử Phi, rồi ngồi xuống.
Nguỵ Triết Minh ân cần bưng chai rượu tây lên, rót rượu vào ly cho bố Tử Phi, ông ấy cũng không nói một lời, tùy ý để anh ta rót rượu. Đã quen với việc ông ấy ít nói, nhưng bữa nay bố Tử Phi im lìm như vậy khiến Nguỵ Triết Minh có chút lo lắng.
Tiếp sau đó, nghiễm nhiên hai người trở thành bạn nhậu của nhau. Chú một ly cháu một ly, rượu nốc liên tục, nhưng lời nói chẳng thốt được nửa câu. Ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhau dù chỉ trong chốc lát, cứ như vậy uống hết hai chai rượu hennessy.
Nguỵ Triết Minh nhìn bố Tử Phi với thần sắc phức tạp, nhìn điệu bộ như thế chắc là chưa say đâu. Mà sao kẻ cần say thì không say, người không cần thì lại say túy lúy.
Bố Tử Phi đã gục đầu xuống bàn ngủ say bí tỉ, còn chưa kịp uống hết ly rượu của mình, để lại Nguỵ Triết Minh vẫn tiếp tục bưng chai rượu lên rót vào ly, uống tới nửa chai thứ ba, lười quá anh ta bỏ luôn ly sang một bên mà trực tiếp bê cả bình lên tu.
Ngày thường uống tầm nửa chai là đủ say rồi, hôm nay không hiểu vì sao mà Nguỵ Triết Minh uống rượu như nước, không khác gì một cao thủ uống rượu. Mới đó còn nửa chai mà chưa đầy một phút anh ta đã tu hết sạch rồi.
Trên hai gò má anh ta chẳng biết khi nào đã xuất hiện hai vệt hồng hồng mờ mờ, đôi mắt bị phủ một tầng sương mỏng mơ màng, khiến hai con ngươi thêm đen thăm thẳm.