Nguỵ Triết Minh do dự một hồi rồi mở miệng nói với bố Tử Phi đang ngủ gục đầu trên bàn, ở phía đối diện: “Chú à, con là một thằng tồi, lần nào cũng vậy, lần nào con cũng khiến cô ấy phải rơi nước mắt rồi mới biết đi xin lỗi. Cô ấy từng nói: Từ lúc yêu con, không biết là bản thân đã nghe bao nhiêu lời xin lỗi từ con rồi, xin lỗi để thay đổi chứ không phải xin lỗi để tiếp tục. Vậy mà… vậy mà bản thân con hứa rồi, nhưng… không bao giờ thay đổi được.!”
Mặc cho Nguỵ Triết Minh đang tự than trách bản thân mình, bố Tử Phi cứ ngồi yên như vậy, vẫn thờ ơ mặc kệ anh ta.
“Lúc mới gặp nhau Tử Hàn Tuyết hỏi con một câu đơn giản, tình yêu là gì nhỉ? Lúc đó con vẫn chưa có câu trả lời cụ thể. Nhưng từ khi yêu cô ấy, trong mắt con chỉ toàn là ngọt ngào, rồi sau đó là những ngày tháng bão giông. Chuyện tình cảm phải chăng giống như rượu ngon và cà phê, một thứ giúp ta tỉnh táo, thứ còn lại, lại khiến ta say…”
Người bình thường say rượu, có kẻ lắm lời như Vũ Vũ, có người thích cười như Hàn Mạn Thiên, có những người múa may quay cuồng như Tử Hàn Tuyết với Cẩn Duệ Dung và cũng có người lặng im không nói một lời mà im lặng ngủ ngon như bố Tử Phi.
Nguỵ Triết Minh nửa kéo nửa dìu bố Tử Phi lên giường, ông ấy cũng không quá nặng nên anh cũng dễ dàng trong việc di chuyển.
Anh đưa tay với lấy chiếc mền, phủ gọn từ chân lên tới ngang ngực cho ông ấy, sau đó lại xoay người đi dẹp hai cái ly với mấy chai rượu của hai người vừa uống.
Đang yên đang lành, bố Tử Phi bỗng mở miệng nói: “Hãy để tình yêu tồn tại một cách công khai, rõ ràng và đàng hoàng…”
Nguỵ Triết Minh quay đầu lại, sững sờ nhìn ông ấy, càng nghe càng mờ mịt, mấy lời say rượu này của bố Tử Phi không biết là muốn nói đến vấn đề gì nữa, sau khi nói những lời khó hiểu, ông ấy liền hài lòng thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nguỵ Triết Minh lại gần chăm chú và thận trọng xác nhận lại một lần nữa. Nhìn thấy ông ấy đang hít vào thở ra, hai mắt nhắm nghiền, thần thái yên tĩnh thì liền quay lưng khe khẽ rời khỏi phòng.
Bên cạnh phòng Tử Mạn Thiên là phòng của Tử Hàn Tuyết, Nguỵ Triết Minh đứng bên ngoài cửa phòng của cô ấy với ánh mắt vương vấn, vẻ mặt phiền muộn nhưng lại ôn nhu, ngọt ngào xen lẫn ưu thương.
Anh hít vào một hơi, ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn nhìn lên trần nhà, nghĩ về chuyện của vài ngày trước:
Hôm đó, sau khi Tử Hàn Tuyết rời khỏi văn phòng, Nguỵ Triết Minh định chạy theo giải thích nhưng có một cuộc họp với đối tác quan trọng đang chờ, anh không thể bỏ lỡ nên đành để cô một mình rời đi.
Cả ngày bận rộn cùng phía đối tác, đến khi tiễn họ ra xe trở về thì cũng gần mười giờ tối.
Anh vội vã lấy điện thoại trong túi ra, liên tục gọi và gửi tin nhắn cho Tử Hàn Tuyết, nhưng đều không có hồi đáp.
Cả đêm hôm đó Nguỵ Triết Minh chạy khắp nơi, liên lạc với những ai có liên quan đến Tử Hàn Tuyết để hỏi thăm xem cô ấy có ghé qua đó không, đều nhận lại cái lắc đầu.
Cho tới khi mặt trời đã lên cao, thay đồ tươm tất bước ra cổng biệt phủ chuẩn bị lên xe tới công ty, thì Nguỵ Triết Minh bị Minh Nhược Y từ đâu tiến tới trước vài bước, chắn trước mặt,
“Tử Hàn Tuyết đêm qua đã cùng người bạn của tôi, nghe nói họ đã có với nhau một đêm đầy tuyệt vời.”
Nguỵ Triết Minh nghe vậy mặt đỏ bừng vì kích động: “Mới sáng sớm cô ăn bả à, cút khỏi mắt tôi!”
Minh Nhược Y khoác tay, rồi nhẹ nhàng nói với khuôn mặt đểu giả: “Haizzz… Biết đâu đêm qua vì bận phải hưởng thụ sự sung sướng nên… Tử Hàn Tuyết quên mất đường về nhà rồi chăng?"
Gương mặt Nguỵ Triết Minh đăm chiêu nhìn vào gương chiếu hậu của xe phản chiếu mặt của ả tiểu tam kia chợt nhớ ra, từ đêm qua đúng là ban đầu khi anh gọi cô ấy không bắt máy, nhưng vài lần sau thì cô ấy lại liên tục tắt máy nên anh mới suy nghĩ là cô còn hờn dỗi nên mới không muốn nghe máy.
Thấy Tử Hàn Tuyết tắt máy Nguỵ Triết Minh phần nào yên tâm mà chợp mắt, định sáng nay lên công ty sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy vậy mà…
Anh ta đang định mở miệng mắng ả tiểu tam, thì nghe ả nói: “Nếu anh nghĩ tôi nói dối, bịa đặt, thì bây giờ lập tức tới khách sạn Zeus phòng 1100, nơi đó sẽ có câu trả lời dành cho anh…”
Ánh mắt Nguỵ Triết Minh thoáng mờ đi, leo lên xe phóng như bay, vài giây sau là đã mất hút khỏi tầm quan sát của Minh Nhược Y.
Khi đến đúng địa điểm mà Minh Nhược Y nói, Nguỵ Triết Minh không khỏi bất ngờ. Mở toang cửa ra nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang đứng đó với trang phục mỏng manh, anh ngẩn người, hình như trước giờ anh chưa từng nghĩ đến người con gái anh yêu sẽ làm những chuyện này.
Nguỵ Triết Minh đảo đảo tròng mắt khắp phòng, nhìn thấy dòng chữ trên gương càng thêm phần phẫn nộ, không kiềm chế được mà lao đến bóp chặt cổ Tử Hàn Tuyết, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, anh thấy cô như đang mất hồn mất vía, đang cố van xin anh, lập tức khiến trái tim lạnh lùng của tổng tài như lộn tùng phèo trong chảo dầu sôi ùng ục.
Nguỵ Triết Minh buông bàn tay tàn nhẫn của mình ra, bỏ chạy khỏi căn phòng ghê tởm đó, anh liên tục lắc đầu, đấm tay vào lồng ngực mình tự trách bản thân ích kỷ, tại sao không hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại nhẫn tâm mạnh tay với Tử Hàn Tuyết như vậy.
Chính anh, chính anh cũng là thằng đàn ông không ra gì kia mà.
…
Sau chuyện đó, Nguỵ Triết Minh luôn tự thấy bản thân có lỗi nên quyết định đến biệt thự CL tìm Tử Hàn Tuyết để giải thích và xin lỗi, nhưng không ngờ lại gặp cảnh tượng tối qua.
Vẫn là cái tính nóng nảy bốc đồng, anh ta lao tới tấn công Hoàn Cẩn Nam trước mắt Tử Hàn Tuyết, lại tạo cơ hội cho khoảng cách giữa anh và cô ngày một xa hơn.
…----------------…
Hôm sau vừa mở mắt ra, đã nghe chim hót hoa thơm, nắng sớm ngập tràn. Tử Hàn Tuyết dụi mắt chuyển mình ngồi dậy, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi đã sạch sẽ thơm tho, cô bước ra phòng khách nhìn quanh một vòng, sau đó lại ghé qua phòng của bố nhìn thử xem Hoàn Cẩn Nam còn ngủ hay đã thức, nhưng lại chẳng thấy đâu, chắc anh ta đã thức dậy từ sớm và trở về Hoàn Gia.
Bố Tử Phi không có nhà, hắn ta lại bị thương, nên Tử Hàn Tuyết mới để hắn ngủ lại phòng của bố một tối, khi thấy hắn đã say giấc thì cô mới trở về phòng mình, Tử Hàn Tuyết không biết, tôi qua bố đã trở về mà lại còn uống rượu cùng với cái tên tổng tài Nguỵ Triết Minh đang khiến cô nổi giận kia.
Cô ung dung hớn hở đi ra sân vườn, vừa bước ra đã thấy bố Tử Phi đang ngồi trong sân một tay cầm chum trà, một tay cầm quân cờ, quay đầu sang nhìn cô mỉm cười như hoa nở: “Con gái ngoan của bố, đêm qua ngủ có ngon không?”
Tử Hàn Tuyết cười đáp lại bố, nói: “Rất ngon ạ. Nhưng mà bố về lúc nào mà con không hay biết vậy? Sao không nói để con ra đón!"
Bố Tử Phi bưng ấm trà lên rồi rót gần đầy vào chiếc chén trống ở phía đối diện, nói: “Đón cái gì không biết, bố đi đi về về trong và ngoài nước liên tục thì cần gì mà phải đón.”
Tử Hàn Tuyết bưng chum trà mà bố vừa rót cho, cầm một quân cờ trắng đặt xuống, nhìn xung quanh một lát, rồi quay sang bố Tử Phi xác nhận: “Bố có nhìn thấy Hoàn Cẩn Nam không?”
“Hôm nay là sinh nhật phu nhân của chủ tịch hội từ thiện Thượng Lưu. Lúc bố trở về phòng có nhìn thấy thằng nhóc đó vội vội vàng vàng rời khỏi đây, chắc là trở về Hoàn Gia để chuẩn bị tham dự bữa tiệc rồi."
Bố Tử Phi bình thản nói, ánh mắt ấm áp hơi ngước lên, lúc vô tình lướt qua cổ Tử Hàn Tuyết thì hình như có chút khựng lại, quân cờ đen trong tay bạch một tiếng hạ xuống một chỗ kỳ lạ trên bàn cờ: “Chiếc nhẫn đó… từ đâu mà con có vậy?”
Tử Hàn Tuyết đang suy nghĩ bước cờ này chẳng lẽ lại là một cách đánh mới nào đó, nên buột miệng trả lời không suy nghĩ: “Con cũng không rõ là từ đâu mà có nữa, chỉ biết từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện đã thấy nó được luôn qua sợi dây này đeo trên cổ con rồi.”
Bố Tử Phi làm ra vẻ mặt thong thả dùng hai ngón tay kẹp một quân cờ đen trong hộp lên: “Được rồi, bố biết rồi!”
Thời gian chưa đến một tiếng, cuộc cờ tàn đã đến hồi kết thúc, Tử Hàn Tuyết thắng suýt soát được hai quân, không khỏi có chút hí hửng, nói với bố Tử Phi: “Ban đầu con cứ tưởng tên chủ tịch Nguỵ Triết Minh của con là một cậu bé vượt qua hoàn cảnh, nhưng không ngờ bố của anh ta cũng là một vị chủ tịch quyền lực đó bố.”
“Thế à?!”
“Vâng, là Nguỵ Văn Châu, chủ tịch tập đoàn TTM đó bố!”
Bố Tử Phi đang cầm hộp đựng cờ bằng vàng thu thập lại các quân cờ, nghe vậy, bàn tay nghiêng đi, các quân cờ đã hốt lại xong xuôi ngay lập tức bị đổ ra hơn một nửa.
Nhìn xem kích động chưa kìa!
Ông ấy đặt hộp đựng cờ xuống lấy lại bình tĩnh nhìn Tử Hàn Tuyết một lúc rồi nói: “Nguỵ… Nguỵ Văn Châu sao.?”
“Có chuyện gì sao bố?”
“À… à không, hình như cái tên này bố từng nghe qua đâu đó rồi thì phải.”
Tử Hàn Tuyết vỗ trán, sực tỉnh nói: “Lúc nãy bố có nói Hoàn Cẩn Nam vội vàng trở về để tham dự tiệc gì đó, vậy bố thì sao? Bố có tham dự không?"
Nhìn đồng hồ đeo tay thấy cũng không còn nhiều thời gian, bố Tử Phi vội vàng vào trong để chuẩn bị đến tiệc.
…
Biệt thự bây giờ chỉ còn lại một mình Tử Hàn Tuyết.
Bầu trời hôm nay đẹp, cây cối xanh tươi mát mẻ cô ngồi nhâm nhi ly trà ấm người hầu vừa mang ra thêm.