Cảm giác nhâm nhi ly trà ấm ấy, ngồi bên trong vườn xanh ấy trong đầu Tử Hàn Tuyết cảm giác có chút quen, dường như trong quá khứ cô đã từng trải qua, khiến cô càng thêm phần tin rằng đây là nơi cô từng sống hạnh phúc như lời Tử Mạn Thiên nói.
“Thưa tiểu thư, bên ngoài cổng lớn có chủ tịch Nguỵ muốn gặp cô.!”. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, người hầu liền vào báo với Tử Hàn Tuyết.
Cô cau mày lại, phất phất tay thẳng thắn nói: “Kêu anh ta về đi.”
Người hầu khom người quay đầu đi ra từ chối, Tử Hàn Tuyết tiếp tục nâng ly trà nhấm nháp, lắng tai nghe tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách trong hòn non bộ gần đó.
Một lúc sau, cô người hầu kia quay lại, “Thưa tiểu thư, người đó nói hôm nay bất luận thế nào cũng phải gặp được tiểu thư, nếu không sẽ đứng luôn ngoài đó không rời đi"
Cái tên Nguỵ Triết Minh này… vì sao đang yên đang lành không yên phận làm chủ tịch quản lý nhân viên mình cho tốt đi mà lại đến đây làm khùng làm điên thế này.
Hôm nay mọi người đều đi hết rồi còn một mình cô với người hầu ở nhà dù sao chuyện cô và Hoàn Cẩn Nam sắp kết hôn đã được báo chí đăng rầm rộ bây giờ cho tên tổng tài đó vào nhà lại khua tay múa chân như tối qua, lỡ chuyện này đồn ra ngoài sẽ không hay. Nên cứ mặc kệ hắn, một lát đứng mệt sẽ tự động bỏ cuộc mà rời đi thôi.
“Kệ tên mặt dày đó đi, không gặp.!”
Tử Hàn Tuyết một câu dứt khoát kêu người hầu đi trả lời. Người hầu chưa kịp rời đi bất thình lình nhìn thấy gương mặt Nguỵ Triết Minh đang trơ trẽn ngồi ghế đối diện còn chống hai tay lên cằm mắt chớp chớp nhìn thẳng mặt cô khiến cô khó xử chỉ biết kêu người hầu lánh mặt để cô giải quyết anh ta.
Nguỵ Triết Minh và Tử Hàn Tuyết mặt đối mặt trong một lúc, ánh mắt long lanh tựa như muốn nói vô vàn điều gì đó. Tử Hàn Tuyết có chút ưu tư, anh ta nhìn cô không rời, đột nhiên Nguỵ Triết Minh đứng bật dậy vươn tay ra đặt lên hai vai Tử Hàn Tuyết, cô kinh ngạc ngẩng đầu tròn mắt nhìn thẳng mặt anh ta, thấy trên mặt Nguỵ Triết Minh thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm thì càng thêm phần khó hiểu.
“Hãy cẩn thận vời người làm em cười vui vẻ, biết đâu một ngày nào đó người ta sẽ khiến em khóc đến nghẹn lòng…” Đôi mắt dài diễm lệ kiêu căng thường ngày của Nguỵ Triết Minh lúc này long lanh ánh nước, nhu hòa và kiên định không ngờ. Môi không hé cười, nhưng khóe miệng lại run run.
Nguỵ Triết Minh bỗng kéo cô đứng bật dậy rồi ôm trọn cô vào lòng, một lúc sau, một luồng hơi thở mềm mại nhẹ nhàng phà vào đỉnh đầu cô: “Do you know which side of my heart? it’s beside you!”
“Nhất định anh sẽ không để em làm vợ người khác đâu.!” Lời nói ngang ngược thẳng thừng, nhưng khi nhìn lại vào mắt cô, trong mắt Nguỵ Triết Minh không giấu nổi vẻ bất an.
Tử Hàn Tuyết chần chừ một hồi sau đó đẩy anh ta ra, cũng không rõ vì sao cô lại mất đi vẻ trấn định xưa nay của mình, quay lưng về phía Nguỵ Triết Minh: “Đừng mong cầu điều gì hết, tôi với Cẩn Nam tình cảm đôi bên đậm sâu, hà cớ gì anh cứ phải làm phiền, đã vậy anh còn đánh anh ấy, tôi chưa bỏ qua chuyện tối qua đâu.”
Trên khuôn mặt Nguỵ Triết Minh hiện lên một mảng u ám, anh ta đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích yên tĩnh đến mức dọa người.
Sau một lúc trầm mặc khá lâu, Nguỵ Triết Minh tiến lại phía sau lưng Tử Hàn Tuyết thì thầm: “Anh biết, em cho rằng anh và em chúng ta không thuộc về nhau, không còn là của nhau nữa. Anh cố chấp trao đi tình cảm đó dù anh tổn thương, anh cố chấp yêu em dù anh sẽ đau, anh cố chấp chạy đến bên em dù anh chẳng thể có em cho riêng mình. Dẫu vậy, anh vẫn ở đây…"
Tiếp đến, cười ngạo nghễ: “Vì anh thương em.! Anh có thể không được phép thoải mái nói với em ba chữ《anh thương em》nữa, nhưng anh sẽ luôn chắc chắn với em một điều rằng《anh vẫn sẽ luôn ở đây》."
…
Cuối cùng, bọn họ tạm biệt nhau trong không khí chẳng có gì vui vẻ, đằng sau đôi đồng tử trong veo của Nguỵ Triết Minh chất chứa nỗi hoang mang không lối thoát, giống như là nỗi thương tâm lần đầu tiên trong đời của một《thằng con trai》 mới lớn.
Tử Hàn Tuyết lại ngẩn ngơ ngồi xuống bàn đá ở khuôn viên vườn cả buổi, mãi cho đến khi một tên tài xế tới báo Hoàn Cẩn Nam gọi về nói cô thay đồ đến nhà hàng nhật cùng dùng bữa, dự tiệc xong anh cũng đi thẳng qua đó luôn.
Trong lòng Tử Hàn Tuyết cảm thấy kỳ lạ, hôm nay lẽ nào Hoàn Cẩn Nam bận đến mức không thể gọi cho cô một cuộc sao. Nghĩ tới nghĩ lui người bận rộn như anh ta thì mấy chuyện ra lệnh cho trợ lý thay mình vài việc thì cũng chẳng có gì lạ, liền đứng lên vào trong chuẩn bị.
…
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tử Hàn Tuyết bước ra cổng lớn, nói: “Đi thôi, chúng ta sẽ đến nhà hàng nào vậy?”
Do dự vài giây tên tài xế kia bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán: “À! Là nhà hàng hải sản thưa tiểu thư.!”
Nhìn thấy hắn do dự một lúc như vậy, cách cư xử có vẻ cũng khó hiểu Tử Hàn Tuyết cảm thấy có chút nghi ngờ, cô suy nghĩ một lát, rõ ràng cô dị ứng với hải sản nặng mà sao Hoàn Cẩn Nam lại muốn đưa cô đến nhà hàng hải sản chứ? Không lẽ hắn quên sao, thôi kệ cứ đến đó trước, biết đâu có những món khác cô ăn được thì sao.
Tài xế kia cung kính mở cửa khom người mời Tử Hàn Tuyết lên xe rồi lại giúp cô đóng cửa, sau đó quay vào ghế lái, chiếc xe cũng lăn bánh rời đi.
…
Tới một nhà hàng nhỏ, cô men theo những bậc cầu thang gấp khúc uốn lượn đi lên trên, nhưng càng đi càng cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, Hoàn Cẩn Nam sao lại đưa cô đến một quán ăn chật chội thế này, làm sao anh ta chịu ăn ở những nơi hôi hám mất vệ sinh lại không một người khách thế này nhỉ, Tử Hàn Tuyết cảm thấy có chút không quen, đi mất cả buổi, vẫn cảm thấy như là có điều gì đó không ổn.
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên từ phía sau có một bàn tay lớn cầm theo một chiếc khăn trắng bịt miệng Tử Hàn Tuyết khiến cô trong vài giây trôi vào hôn mê, tên tài xế kia vác cô lên vai đưa trở ngược xuống dưới sau đó ném cô vào xe.
Sau đó cũng tháo mũ, lột lớp râu giả trên mặt, cùng với bộ tóc bạc giả ra, đeo chiếc kính râm lên rồi hắn cho xe lăn bánh đi một đoàn đường khá xa, đột nhiên bỗng dừng lại bên cạnh một ngôi nhà gỗ cũ nhưng kín đáo vô cùng.
Tài xế xuống xe vác Tử Hàn Tuyết ném vào trong căn nhà gỗ sau đó trói tay chân cô lại một cách thô lỗ hung ắc, sau đó nhếch mép cười gian liếc cô một cái rồi xoay người rời đi. Khi ra ngoài vẫn không quên quay người đóng cửa chốt khoá cẩn thận.
Một lúc sau, chiếc điện thoại của Tử Hàn Tuyết được tên tài xế lúc nãy cố tình đặt sẵn reo lên, khiến cô dần tỉnh giấc, trong mơ hồ chiếc điện thoại liên tục đổ chuông cô cố đưa tay đang bị trói đến gần chiếc điện thoại, dùng hết sức gạt màn hình bấm loa ngoài nghe.
"Tử Hàn Tuyết tôi để cô chờ lâu rồi!” giọng nói chanh chua, áp đảo. Người là dao thớt, ta là thịt cá, chính là giọng nói ấy.!!
Từ trong chiếc điện thoại, âm thanh đó cất lên khiến Tử Hàn Tuyết sắc mặt kinh biến, cô ngẩng phắt đầu lên mắt trừng trừng viền đỏ hồng, cô không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Bà… bà là ai?”
Là âm thanh đó, nói đúng hơn là giọng nói qua điện thoại khiến cô phải run sợ đó, đó là người đàn bà đã nghe điện thoại của mẹ cô trong đêm xảy ra tai nạn, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Trong thoáng chốc chuyện đêm hôm bố mẹ cô xảy ra tai nạn hiện lên trong đầu cô.
Tử Hàn Tuyết cố gặng hỏi bên kia đầu giây là ai, cô đang cố gắng van xin ai đó cho cô một câu trả lời, cô vẫn chưa thể nhớ hết tất thảy trong quá khứ rốt cuộc mình đã gặp chuyện gì, nhưng sao âm thanh đó vang lên khiến những hình ảnh đau thương ấy lại hiện trong đầu cô một cách mơ hồ như vậy?
Tại sao giọng nói đó lại khiến trái tim cô quặn thắt đau từng cơn? Rốt cuộc là chuyện gì, Tử Hàn Tuyết gào thét trong vô vọng cần một câu trả lời nhưng chỉ nhận lại bên đó hừ ra một tiếng cười lớn giòn giã sau đó cúp máy ngang.
Lúc này ở bên ngoài ai đó chậm rãi bước thong thả trước cửa nhà gỗ, tay còn cầm theo một can nước màu trắng lớn giọng,
“Tôi vẫn luôn hiếu kỳ, chẳng biết con gái của thằng khốn Hoàn Mặc rốt cục là loại người thế nào, nhưng không ngờ cô lại là con gái của tên khốn đó, không bằng, sẵn tiện hôm nay là ngày tốt để tôi đốt bỏ đi căn nhà gỗ mục nát này, chi bằng để tôi tiễn cô một bước theo con gái của tôi vậy.”
Bên trong Tử Hàn Tuyết ngửi thấy một mùi xăng nồng nặc, có lẽ chất đựng trong can đó chính là xăng, ai đó ở bên ngoài định đốt nơi này sao, ai đó đang âm mưu ám sát cô sao, muốn chôn vùi cô trong biển lửa vì cái gì, vì điều gì chứ?
Tay người phụ nữ kia bưng can xăng đi xung quanh hất vào căn nhà gỗ vừa cười giễu cợt đầy khinh miệt: “Tao biết, mày không biết những chuyện của bố mày gây ra năm xưa cho con gái tao, nhưng mà vì mày, mới khiến con gái tao chết oan uổng, vì thằng chó Nguỵ Văn Châu hiểu lầm cái thai trong bụng của con gái tao là của nó nên con gái tao mới chết thảm như vậy, giết, tao phải giết hết chúng mày, từng đứa một phải trả giá vì cái chết của con gái tao.”
Trong lúc nói chuyện, trên tay bà ta từ từ bật lên ngọn lửa từ chiếc quẹt màu vàng mà Hoàn Mặc thường dùng, khẽ buông tay, cố tình đánh rơi nó xuống đất, một ngọn lửa đỏ sẫm trong nháy mắt bốc lên thẳng đứng phừng phực. Xăng và lửa lẳng lặng hoà vào nhau.