Nguyên Bình vừa nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết, vừa tỉnh bơ phe phẩy đung đưa cánh tay để mở ra một nửa, nói: “Anh hiện tại không phải nhân viên cũng chẳng phải cấp dưới, không thuộc về Nguỵ An, không câu nệ cũng không bó buộc, chẳng hiểu chủ tịch Nguỵ Triết Minh đây rốt cuộc lấy danh nghĩa gì sa thải tôi?”
Nguỵ Triết Minh lạnh lùng cười, nhón lấy một chiếc lá trong tay, không nhanh không chậm nói: “Tôi thiết nghĩ dựa vào quyền lực của tôi không cần đến cái gì gọi là danh nghĩa, cho anh thân bại danh liệt chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi.”
Nguyên Bình run lên, khóe miệng cong lên đầy ủy khuất, “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?"
Nguỵ Triết Minh liếc nhìn Nguyên Bình nói: “Không biết anh có tiếp nhận uy hiếp của tôi hay không đây?”
Nguyên Bình tiu nghỉu thở dài, lưu luyến không đành buông tay Tử Hàn Tuyết ra, bộ mặt thảm thương thê lương nói với cô: “Em yên tâm, chờ anh thêm thời gian ngắn nữa thôi nhất định anh sẽ đoạt lại em! Rửa sạch các mối hận!”
Nguỵ Triết Minh nhíu mày lườm Nguyên Bình đang bô lô ba la thề non hẹn biển dài dòng lải nhải, lập tức mở miệng: “Cút!”
Vẫn không ngoan ngoãn đi ngay, hắn vẫn ráng quay đầu lại nói với Tử Hàn Tuyết: “Nhớ nhắn tin cho anh nha, không nhận được tin nhắn của em, anh sẽ nhớ em lắm đó.!”
Nguỵ Triết Minh hai mắt tối sầm, Tử Hàn Tuyết làm lơ, mặt xám lại, mang theo bộ dạng tức giận xoay người bỏ vào trong biệt thự, Nguỵ Triết Minh cũng hớt hải chạy theo sau.
Vào tới bên trong khuôn viên biệt thự, Nguỵ Triết Minh đưa tay níu Tử Hàn Tuyết lại, cô vội vã hất tay, khiến anh ta vấp chân loạng choạng, cũng may đưa tay chộp được một thân cây, mới miễn cưỡng đứng vững được.
Chợt thấy trong lòng bàn tay đau nhói như lửa đốt, buông tay nhìn thử, cũng tại vội vàng chộp lấy thân cây, lòng bàn tay Nguỵ Triết Minh bị làn da nhăn nheo của cây tùng già rạch vài đường, tróc mất lớp da, máu rươm rướm chảy ra, đau đến mức anh ta vung tay liên tục.
Tử Hàn Tuyết bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn anh ta đang cầm lòng bàn tay thổi vừa lắc, trong một khoảnh khắc ánh mắt chợt mềm đi, đầu ngón tay khẽ động nhưng rồi cương quyết thu trở lại.
Nguỵ Triết Minh giơ tay lên chăm chú nhìn vào mảng sưng đỏ từ từ hiện ra, vờ cúi đầu chuẩn bị nặn ra một ít nước long lanh nơi đáy mắt, ngẩng đầu nhìn cô bằng vẻ mặt yếu đuối đáng thương, dùng bàn tay bị thương sợ sệt lay lay ống tay áo của cô, lí nhí nói,
''Lần này là anh sai, lần sau nhất định chú ý một chút. Em đừng tức giận có được
không? Chỉ là hoàn cảnh bắt buộc thôi à. Nên anh mới…"
“Lần sau? Còn có lần sau?!” Sắc mặt Tử Hàn Tuyết vốn đã trở lại bình thường, nhưng nghe được nửa câu sau phút chốc lại biến thành băng đá.
“Oh, không có không có, không có lần sau nữa, em nói cái gì thì là cái đó, anh đều nghe lời em có được không? Từ lúc em xuất viện đến hôm nay anh mới được gặp em, anh nhớ em nhiều lắm. Không hiểu lý do tại sao em không muốn gặp anh, nhưng anh thì chưa giây phút nào ngừng nghĩ tới em.” Nguỵ Triết Minh cực kỳ phối hợp luôn miệng nói những lời ngọt ngào.
Nghe đến đó, Tử Hàn Tuyết khẽ run lên, rùng mình một cái.
“Đau lắm sao?” Trên tay Nguỵ Triết Minh bỗng ấm áp, là bởi vì Tử Hàn Tuyết đã nâng bàn tay bị thương của anh ta lên, tay kia cầm cái gì đó giống như một cây kim châm giúp anh lể những mảnh dằm đâm vào lòng bàn tay ra.
Hoá ra lúc nãy khi tên tổng tài ngốc này đang cúi đầu cố nặn ra những giọt nước mắt giả trân để lấy được sự thương hại của Tử Hàn Tuyết, thì lúc đó cô đã nhanh chân vào chóng lấy một cây kim nhỏ ra sẵn rồi, chỉ là đứng lại xem một chút màn kịch giả trân của anh ta thế nào thôi.
Dưới chân, gió nhè nhẹ thổi qua, quấn quýt quanh những cây xanh trong vườn của bố Tử Phi, tạo thành những âm thanh như ai đó gảy từng sợi dây đàn.
Tử Hàn Tuyết cúi gằm mặt, chăm chú làm việc trong tay, sợi tóc mai đen nhánh rũ xuống bay bay theo gió, nhẹ nhàng tung lên, lại nhẹ nhàng lượn xuống.
Vốn chẳng qua chỉ là bị quẹt trầy mấy đường, lúc đầu có hơi đau, bây giờ thì không còn khó chịu nữa rồi, nhưng tổng tại họ Nguỵ này vẫn giả đò lên tiếng: “Đau lắm đó ~”
Nghe vậy, Tử Hàn Tuyết khẽ nhăn mày, ánh mắt căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh ta, liền rơi tõm vào trong ánh mắt của anh, lúc đó chẳng hiểu sao Nguỵ Triết Minh cũng đang nhìn cô chằm chằm, trong khoảnh khắc, trong đôi mắt trong vắt kia dường như có một cái đuôi cá sặc sỡ chầm chậm bơi qua.
Bàn tay đang nắm tay Nguỵ Triết Minh bỗng rụt lại, đột nhiên Tử Hàn Tuyết nhắm hai mắt lại quay mặt sang một bên, giấu đi sắc mặt của mình, nói thì thào: “Là tôi ra tay hơi nặng, vốn muốn…, không ngờ, cuối cùng lại là tự làm đau chính mình, thôi bỏ đi…”
Tử Hàn Tuyết ấp úng hỏi anh ta: “Anh sẽ… kết hôn với Minh Nhược Y à.?"
Nguỵ Triết Minh nhìn lên cổ của Tử Hàn Tuyết, nói: "Chiếc nhẫn đang được luồn bên trong sợi dây chuyền đeo trên cổ em là nhẫn kim cương đẹp nhất thế giới và đắt nhất thế giới, trước kia có tên là The Steinmetz Pink and The Pink Star. Viên kim cương trên mặt nhẫn được khai quật vào năm 1999 tại châu Phi, dưới dạng thô và mất 2 năm để chế tác và đánh bóng. Hình dáng hiện tại của nó là dạng bầu dục, được gắn vào một chiếc nhẫn. Đây là viên kim cương hồng lớn nhất mà Viện Đá quý Hoa Kỳ (GIA) từng đào được. Ngoài giá trị thực của nó thì bên cạnh đó nó còn là chiếc nhẫn hồi môn bà nội anh để lại cho mẹ và mẹ để lại cho con dâu. Anh tặng nó lại cho em, em còn không hiểu được hay sao?”
Sau đó sắc mặt Nguỵ Triết Minh thấp thoảng vẻ ảm đạm, có chút thất vọng nói: “Mặc dù hai chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện hiểu lầm gây tranh cãi, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ hy vọng đưa em về lại bên mình…"
Tử Hàn Tuyết đưa tay mân mê chiếc nhẫn trên cổ mình, không ngờ chiếc nhẫn này quý giá như vậy, may mà lúc giận anh ta không tiện tay vứt đi, nếu không thì cả đời cô bán thân làm việc cho Nguỵ An cũng không đủ tiền mua lại được.
Có được thứ quý giá như vậy, Tử Hàn Tuyết vô cùng áy náy với những gì mình từng đối xử với anh ta, không phải vì cô thực dụng, mà chỉ là cô đã hiểu được tấm chân tình của Nguỵ Triết Minh, liền sáp lại gần ngoạm lấy môi của anh ta.
Ai dè, Nguỵ Triết Minh giật mình, hai má ửng hồng như ráng chiều, một lát sau, vẻ mặt lại chuyển sang phiền muộn, rồi giống như lúc nãy nắm hai vai Tử Hàn Tuyết đẩy ra xa cách một sải tay, vẻ đau đớn hiện rõ trên đầu mày, xoay người đưa lưng về phía cô, mặt hướng về biệt thự trống trải của bố Tử Phi, trông bộ dạng có phần như muốn đoạn tuyệt với thế giới.
Trông thấy dáng vẻ anh ta như vậy, Tử Hàn Tuyết bỗng dưng sáng tỏ: “Anh như vậy là có ý gì, lời nói và hành động khớp nhau, là anh đang đùa giỡn với tôi à, thực ra anh hoàn toàn không còn tình cảm với tôi…”
Lời còn chưa dứt, thì Nguỵ Triết Minh đột ngột xoay người lại, cắt lời: “Sao anh lại có thể hết tình cảm với em chứ!”
Trong lúc Tử Hàn Tuyết còn đang hồ đồ, thì Nguỵ Triết Minh lại buồn bã lắc đầu, nói: “Phải, em nói đúng, anh quả thật không còn tình cảm với em… Em cứ xem như anh chưa bao giờ yêu em, em cũng chưa bao giờ yêu anh…”
Gì nữa? Sao thoắt cái lại thành không yêu rồi? Tính cách sao lại thất thường hơn cả con gái vậy chứ, có điều hình như là anh ta đang có chuyện gì đó khó xử, cũng có thể do say rượu chăng, cái câu “không yêu em” mà Nguỵ Triết Minh nói không thật chút nào, ấp úng, lí nhí, vì vậy, Tử Hàn Tuyết tạm thời an tâm thoải mái, ngoan ngoãn đáp: “Được. Tôi đương nhiên nghe lời anh."
Nghe vậy, sắc mặt Nguỵ Triết Minh bỗng chốc thê lương, vén mớ tóc trên trán Tử Hàn Tuyết, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng… em có thể để anh đeo lại nhẫn xuống tay cho em không?"
Tử Hàn Tuyết gật đầu nhẹ nhàng, sau đó Nguỵ Triết Minh luồn tay ra sau đầu tháo sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn ra, đặt tạm chiếc nhẫn trong túi áo vest rồi đeo sợi dây chuyền về vị trí cũ, lại chậm rãi xỏ chiếc nhẫn màu hồng quý giá kia vào tay Tử Hàn Tuyết, nói: “Em đeo chiếc nhẫn này, để nó thay anh ở bên em, hôm nay anh gặp được em ở đây là anh vui rồi, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ gặp lại…"
"Chủ tịch Nguỵ Minh đây có thể làm như thế thiết nghĩ không còn gì tốt hơn.” Một cơn gió lạnh thấu xương thổi ngang qua, đưa tới một giọng nói uy nghiêm.
Nguỵ Triết Minh nhẹ nhàng cất tiếng cười, nghe như chất chứa vị đắng chát của trà tim sen: “Đúng là hạng người không biết lí lẽ. Hiện tại đã hiểu rõ quan hệ giữa mình và Hàn Tuyết chưa, đừng cố thân thiết rồi làm liên luỵ tới cô ấy.”
“Việc này vốn là chuyện giữa tôi và cô ấy, không cầ…” Hoàn Cẩn Nam còn chưa dứt lời, thì Nguỵ Triết Minh nhanh miệng cướp lời: “E rằng đã muộn.” Vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Hoàn Cẩn Nam mũi chân khựng lại, ngả người về phía trước, mặt nghiêm trọng nói: “Anh có ý gì?”
“Hôm nay là ngày sinh của bố ruột tôi, Hàn Tuyết cũng đến tham dự, trong lúc vô tình mặt chạm mặt trực diện với bố, tôi đã cho mọi người biết cô ấy là người tôi sẽ cưới làm vợ." Giữa hai hàng lông mày của Nguỵ Triết Minh thấp thoáng nét u sầu.
Tử Hàn Tuyết thấy lời nói của Nguỵ Triết Minh không đúng với những gì anh ta đã làm trong bữa tiệc, cô nhất thời sững sờ, quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt bất thiện.
"Anh thật sự đã công khai với mọi người tôi là người phụ nữ của anh sao? Anh chắc chắn chứ?” Tử Hàn Tuyết nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Nguỵ Triết Minh.