Bố Tử Phi bị Tử Hàn Tuyết làm cho nghẹn họng, trên mặt nổi lên một vầng sáng nhàn nhạt, đỏ hồng, một lát mới nói: “Con của lúc trước…"
Câu nói dừng lại ở nửa chừng, Tử Hàn Tuyết bỗng dưng giống như đánh hơi được một bí mật khủng khiếp gì đó, quay sang ra dấu bằng mắt với bố, khiến ông ấy mím chặt môi, không nói thêm nửa lời nào.
Bố Tử Phi thở dài, đưa tay lên phủi phủi bụi bám trên vai Tử Hàn Tuyết đầy yêu thương, thấp giọng thì thầm bằng một giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi vẫn thường nói rằng đứa nhỏ ngốc nghếch Tiểu Tuyết này là đứa con gái giống mẹ, không thể không nói mẹ nào con đấy mà…”
Lát sau ngẩng đầu nói với Nguỵ Triết Minh: “Nhưng mà, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng và tha thứ cho cậu đâu. Bởi những gì cậu làm đối với con gái tôi là rất nặng tay đấy. Tôi chỉ có một đứa con gái và một thằng con trai bé bỏng, nó là xương là thịt của tôi, nếu cậu còn một lần nữa khiến nó đau lòng, tôi nhất định sẽ ăn thua đủ với cậu."
Sự thật thì bố mẹ nào mà không thương không xót cho con cái của mình chứ, nghe xong những lời của bố Tử Phi, Nguỵ Triết Minh thấy có chút hụt hẫng, cuối cùng vất vả lắm mới có thể chấn tĩnh lại sắc thái, nhưng đầu óc anh ta đã bắt đầu choáng váng.
Rồi thấy Tử Hàn Tuyết và bố Tử Phi trước mặt bắt đầu đong đưa lúc lắc, một người lắc thành hai người, hai người lắc thành bốn người, những hình ảnh càng ngày càng nhiều cứ lắc lư.
Tử Hàn Tuyết nhanh nhẹn giơ cánh tay ra đỡ lấy anh ta từ phía sau lưng, bố Tử Phi cuống quýt sắc mặt kinh biến cũng phụ Hàn Tuyết một tay dìu Nguỵ Triết Minh vào trong, đặt anh ta nằm gọn lên sofa ở phòng khách, bố đưa tay đặt lên chiếc trán đang nóng hổi như lửa đốt của anh ta,
“Nãy giờ mải đứng nói mà không để ý, cái tên nhóc con này ngấm nước mưa có lẽ sốt rồi. Con mau đi chuẩn bị khăn và thau nước ấm lại đây, bố vào phòng Tiểu Thiên tìm cho tên nhóc này bộ đồ. Không thể để nó mặc đồ ướt suốt đêm được.”
“Vâng.!”
Dứt lời, hai bố con Tử Hàn Tuyết tất bật chạy đi làm việc vừa giao.
Lúc này, một luồng hơi lạnh thấu xương không gì cản nổi xông thẳng lên đỉnh đầu Nguỵ Triết Minh, anh ta vùng vẫy giãy giụa, rồi chìm vào mê man, nói mớ.
…
Trước mắt Nguỵ Triết Minh lúc này bỗng nhiên trống trải, hoa trải ngút ngàn, giữa cảnh trời trong nắng đẹp, một cô gái ngồi ngay ngắn ở ghế đá công viên, áo váy gọn gàng, ánh mắt đang đắm chìm trong cuốn sạch đặt trên tay, rồi đột nhiên cô gái đó ngẩng đầu lên tươi tắn mỉm cười với anh ta: “Anh yêu, anh đến rồi sao.”
Lúc Nguỵ Triết Minh còn đang ngơ ngác, thì phía sau một bóng người quần tây áo sơ mi trắng toát bước xượt qua vai anh ta: “Hàn Mạn. Anh tới rồi.” Giọng nói êm ái như nước chảy róc rách, ấm áp như gió xuân.
Dưới gốc cây đa rũ bóng, hai bóng người sánh vai lật từng trang sách. Đang đến chỗ thơ mộng, thì cô gái kia bỗng đứng bật dậy, xoải bước nhẹ nhàng rời khỏi chàng trai, chàng trai cũng thuận theo hướng cô ta, ai ngờ cô ta đột nhiên xoay người lại, chàng trai kia không hề đề phòng, bị lực đẩy bất ngờ mà cả hai vô tình rũ ngã xuống đất.
Nguỵ Triết Minh bỗng nổi hứng thú bừng bừng, đợi xem tiếp theo chàng trai định xử lý kiểu gì. Hai người si ngốc ôm lấy gương mặt của nhau nhìn ngắm một hồi lâu, nước mắt rơi tí tách còn sôi nổi hơn cả cánh hoa trên ngọn cây,
“Tình yêu chân thành to lớn của anh, Hàn Mạn không có tư cách để nhận nó, mong anh sớm quên em đi…”
Ack… họ hôn rồi…
Nguỵ Triết Minh chống tay hai bên má ngồi xổm xuống một bên chuẩn bị căng mắt nhìn kỹ hai người bọn họ, rõ ràng bóng lưng chàng trai đó rất quen nhưng mãi vẫn không quay mặt về phía anh, còn cô gái kia từ đầu đến cuối vẫn hướng mặt về phía anh nhưng hoàn toàn xa lạ.
Đang tò mò về gương mặt chàng trai kia thì Nguỵ Triết Minh lại nghe văng vẳng bên tai tiếng nói ồn ào ầm ĩ.
“Đã qua hơn một ngày rồi mà sao còn chưa tỉnh vậy chứ? Liệu có chuyện gì xảy ra hay không đây? Thật là khiến người khác lo lắng mà.” Giọng người nói có phần run rẩy, tựa như đang sợ hãi điều gì đó.
Ai đó chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: "Chị đừng căng thẳng quá, anh ấy nhiều ngày không ăn uống nghỉ ngơi nên cơ thể bị suy nhược dẫn đến hôn mê lâu, chứ hoàn toàn không có gì nghiêm trọng, kẻo ảnh hưởng đến…” Anh biết đây chính là giọng của Tử Mạn Thiên.
“Đứa bé… vốn là máu mủ của nó… suốt những tháng qua nó không làm tròn chức trách” Lời nói của bố Tử Phi chất chứa nỗi oán trách ai đó, đau đớn nói: “Linh hồn của mẹ tụi nhỏ ở thiên đàng nếu biết được bố để con cái bố chịu tủi nhục thế này, tương lai bố còn mặt mũi nào mà đi gặp cô ấy đây!"
“Bố, e rằng bố đã hiểu lầm rồi… Đứa bé sao lại là máu mủ của anh ta được…" Tử Mạn Thiên ngày thường ăn nói lưu loát nhưng lúc này lại nói năng vấp váp, lời nói có chút không thận trọng.
Bố Tử Phi suy nghĩ lời nói của Tử Mạn Thiên, rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Đừng để chuyện đứa bé đến tai thằng nhóc Nguỵ Triết Minh này. Bố không muốn nó biết đến sự hiện diện của đứa bé.”
Cả không gian bỗng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.
“Con trai của tôi thế nào rồi!” Phía sau có giọng quát nạt đầy nghi hoặc phóng tới, còn chưa kịp quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông mặc một bộ vest đắt tiền màu lam đang từ cửa phòng bệnh bước vào, trong đôi mắt lãnh đạm của ông ta thấp thoáng vẻ âu lo.
Không ai khác đó chính là Nguỵ Văn Châu!
Hôm qua sau khi thay đồ và chườm khăn cho Nguỵ Triết Minh suốt 3 tiếng mà anh ta vẫn không hạ sốt. Ngủ mê miên man mà còn nói mớ, hết sức hoảng hốt nên Tử Hàn Tuyết buộc nhờ bố cùng đưa anh ta đến bệnh viện.
Trùng hợp là sáng nay Nguỵ Triết Minh có hẹn với bố mình cùng dùng bữa sáng. Không thấy anh ta tới cũng không thấy liên lạc gì nên Nguỵ Văn Châu mới cho người điện thoại cho trợ lý Dương, mới biết là con trai độc tôn của mình đã nhập viện, vậy nên ông ta mới tức tốc chạy đến xem tình hình con trai thế nào.
Ở bên cạnh, vừa nhìn thấy Nguỵ Văn Châu, bố Tử Phi thân thể bỗng rúng động, khuôn mặt thanh nhã biến sắc kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Tử Hàn Tuyết cũng không khác gì bố Tử Phi, sắc mặt kinh hãi, hình như rất hoảng hốt, cung kính chắp tay chào Nguỵ Văn Châu.
Ông ta không nói gì, thần sắc phức tạp đảo mắt quanh phòng rồi lại nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt sắc bén.
Nét mặt Tử Hàn Tuyết lúc mới thấy ông ta có chút chấn động nhưng dưới ánh mắt quan sát nghiêm nghị của ông ta, cô liền từ từ ổn định lại, hóa thành một gương mặt thản nhiên, mở miệng nói: “Chào chủ tịch Nguỵ.!"
Cô ngập ngừng, nhưng chỉ chốc lát đã quyết định, liền trịnh trọng cúi thấp người trước mặt Nguỵ Văn Châu: “Hàn Tuyết tại đây có điều muốn nói với chủ tịch.”
Đôi mắt sắc bén của Nguỵ Văn Châu nhìn thẳng vào Tử Hàn Tuyết, biến ảo khó lường, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Chẳng biết tôi với cô có gì để nói với nhau? Tư cách của cô là gì mà tôi phải lắng nghe."
“Hàn Tuyết tôi có tội lớn, tội không biết thân biết phận mà chèo cao, co tình cảm với Triết Minh con trai ông! Hàn Tuyết tôi tuy không phải là người tài đức thánh thiện, nhưng cũng không phải là loại bất tài vô dụng, tôi đã rung động trước con trai của chủ tịch ngay từ lần đầu gặp mặt và cũng may mắn được anh ấy cảm mến lại, nên bây giờ tôi chỉ có thể giao trái tim cho một mình anh ấy, sau này tuyệt đối sẽ không thể kết hôn với ai ngoài anh ấy, do đó ắt phải làm trái với mong muốn của chủ tịch, tôi tự biết lỗi của mình, nhưng mong được chủ tịch chấp thuận!’’
Nguỵ Văn Châu khóe miệng rơi xuống: "Cô có biết chống đối với Nguỵ Văn Châu tôi thì người đó sẽ phải trả giá thế nào không?”
Tử Hàn Tuyết vươn thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn về phía Nguỵ Triết Minh đang hôn mê, mỉm cười đưa tình: “Cuộc đời của tôi… có điều gì khủng khiếp mà chưa từng trải qua đâu. Tôi chỉ cần được ở bên những người tôi yêu thương, nếu phải trả giá đắt như thế nào thì tôi cũng xin chấp nhận.”
Thần sắc trên mặt Nguỵ Văn Châu chuyển đổi liên hồi: “Mạnh miệng đấy cô gái, tôi không muốn thấy mặt cô ở đây nữa, biến đi cho tôi.”
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết bất di bất dịch, mím môi nói: “Trái tim tôi, cũng như lý trí tôi đã quyết, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không hối hận!”
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Coi bộ suốt ngần ấy năm số phận có thay đổi nhưng bản chất thì vẫn thấp hèn như xưa. Ỷ mình là người có quyền hạn rồi chèn ép phe yếu thế, là hèn chứ chẳng phải là thể hiện bản lĩnh sự oai phong giống như cách mà ông vẫn tự huyễn hoặc từ đó đến giờ đâu. Nếu ông giỏi, đừng nói chuyện với phái yếu bằng quyền lực.”
Nguỵ Văn Châu đang cao ngạo, đưa mắt tìm kiếm giọng nói đó, bỗng nhìn thấy bố Tử Phi ở phía sau lưng Tử Hàn Tuyết bước lên thì ánh mắt khựng lại, sắc mặt nghi hoặc chấn động.
Sau vài giây, dường như cảm nhận được điều gì đó khi nhìn thấy bố Tử Phi, đuôi mắt ông ta bỗng nhướn cao, nhưng mà gương mặt đã xị xuống dài đến ba tấc rồi.
Đôi mắt đen sẫm xưa nay vẫn luôn lạnh lẽo của bố Tử Phi phóng thẳng vào mặt Nguỵ Văn Châu, nhưng hai bàn tay khuất sau lưng đang siết lại càng lúc càng chặt, các khớp ngón tay đã trắng bệch.
Tử Hàn Tuyết nghi vấn, Nguỵ Văn Châu tức giận, còn bố Tử Phi phẫn nộ. Giữa tiếng tí tách của từng giọt nước biển đang rơi xuống bên trong ống dẫn, ba người nhìn nhau không nói năng gì.