Tử Nguỵ

"Máu mủ ư… Chị em sao? Tôi và em sao? Tôi với em chưa bao giờ là người chung dòng máu, quá khứ không phải, hiện tại không phải, tương lai lại càng không phải.”

Nguỵ Triết Minh quay lưng về phía Tử Hàn Tuyết, ánh nắng chói chang phủ bóng ôm lấy tấm lưng cô độc ngạo mạn của anh ta vào lòng,

"Có điều, không thể trách em, chỉ trách bản thân tôi, từ trước đến nay, chỉ là sai lầm của một mình tôi…,.” Sau đó lại ngửa đầu cười tự giễu, “Chỉ là mơ tưởng…”

Cô tiến lên một bước, choàng tay khẽ ôm Nguỵ Triết Minh từ phía sau, vô cùng thân mật. Toàn thân anh thoáng run lên, đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay cô,

“Phận làm con cái như chúng ta đều có trách nhiệm báo hiếu cho bố mẹ. Trong lòng chúng ta chắc chắn đều có ân oán của bố mẹ, nếu không thể khoan hồng độ lượng, chi bằng chúng ta cứ thẳng tay mà hành động.”

Nguỵ Triết Minh đột ngột xoay người, cái bóng của cô liền lọt thỏm vào giữa ngực anh ta một cách kỳ lạ: “Em nói cái gì? Ân oán? Em đã biết những gì?”

Tử Hàn Tuyết cầm tay anh ta, ra sức trấn an: “Anh yên tâm, tuy rằng bố của em giết mẹ anh, nhưng mà, em sẽ cho phép anh…”

Nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của Nguỵ Triết Minh, cô tổng kết lại một câu: “Cho nên nói đời người biết thêm một khúc mắc chính là tự chuốc vạ vào thân."

Tử Hàn Tuyết nheo nheo hàng mi dài, hai tay nắm ngược lại hai tay Nguỵ Triết Minh: "Anh biết không, khi em biết bản thân mình không phải con ruột của bố Tử Phi, em đã ngã quỵ trên nền đất đầy sỏi đá kia. Nhưng nó không kinh khủng bằng việc em biết chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau vì…” Khí thế của cô bỗng nghiêm túc bức người phà vào mặt.

Bỗng nhiên trầm ngâm suy nghĩ, Nguỵ Triết Minh dựa sát vào cổng biệt phủ, thì thào: “Phải chăng có ẩn tình gì trong cái chết của mẹ chúng ta năm xưa? Thảo nào bố em hôm đó muốn nói lại thôi…”

Tử Hàn Tuyết nhíu mày cúi đầu trầm tư, lo lắng ưu phiền, lúc ngẩng đầu lên lại lần nữa sắc mặt đã trở lại bình thường: “Tôi còn công việc, phải đi trước đây.”

“Tôi nhất định sẽ tìm ra lời giải đáp. Nhưng có điều, thời gian này em… đừng gặp bố tôi!" Nguỵ Triết Minh hai tay nắm lấy vai Tử Hàn Tuyết, khuôn mặt tuấn tú chỉ cách mặt cô trong gang tấc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ừm.” Tử Hàn Tuyết nghiêm túc gật đầu.

Có được lời bảo đảm của nhau rồi, nhưng Nguỵ Triết Minh vẫn không buông Tử Hàn Tuyết ra.

Bàn tay nắm giữ cô chẳng những không thả lỏng mà còn siết chặt hơn, trong mắt có một dòng suối chảy càng lúc càng si mê, càng lúc càng gần, gần đến mức đầu mũi thẳng đứng cọ xát vào chóp mũi của cô.

Hơi thở vừa ấm nóng vừa ẩm ướt, nhìn vào đôi môi bóng loáng căng mọng của Tử Hàn Tuyết, Nguỵ Triết Minh bỗng nhiên thè lưỡi ra liếm liếm môi cô.

Trong mắt anh ta lóe lên vẻ dị thường, lúc chạm lên đôi môi cô khoảng năm giây, thì hai mắt Tử Hàn Tuyết bỗng mở to, rời môi ra, mặt sượt qua tựa vào bên tai Nguỵ Triết Minh thở ra nặng nề, Nguỵ Triết Minh cũng buông vai cô ra.

Đang chuẩn bị tìm một câu nói nào đó cho hợp tình hợp lý lúc này, rồi rời đi, thì Tử Hàn Tuyết bỗng nghe đằng sau lưng có một âm thanh từ tốn: “Là Tiểu Tuyết của anh đây sao!”

Cô quay đầu lại, liền thấy Nguyên Bình chẳng biết đã đứng ngay sau lưng cô từ khi nào, lúc này đang khom người thân mật nhìn chăm chú vào gương mặt Tử Hàn Tuyết.

Vài giây sau hắn bỗng ngẩng đầu ai oán, suýt nữa thì va phải cằm của Tử Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết vì sao mới mấy ngày không gặp đã hốc hác thế này rồi? Tốt xấu gì cũng phải gọi cho anh một cuộc điện thoại chứ, có biết anh nhớ và lo lắng cho em lắm không?”

Nguyên Bình quay sang Nguỵ Triết Minh mỉm cười diêm dúa, nói một cách móc méo: “Ai chà, lại gặp chủ tịch Nguỵ rồi, chúng ta có vẻ rất có duyên đấy.”

Nguỵ Triết Minh mặt lạnh như băng, không nói nửa lời đảo mắt nhìn sang Tử Hàn Tuyết. Cô ngây ra, sau một lát, lại ngượng ngùng một chút rồi hỏi Nguyên Bình: “Anh… sao anh ở đây?”

Nguyên Bình nhíu mày, nghiêng người đáp: “Em quên là anh đã từng nói anh sống ở khu này à.?”

“Hôm nay nhớ em quá, định đi chạy bộ về sẽ gọi cho em nhưng may mắn thật lại gặp được em ở đây.” Nói xong Nguyên Bình vẻ mặt si mê nhìn về phía Tử Hàn Tuyết, làm cô rùng cả mình.

Tử Hàn Tuyết nghe thế có chút ngượng nghịu nặn ra một nụ cười đáp lại cho có lệ, vẻ sợ sệt y hệt hươu con nhìn Nguyên Bình,

“Cứ giỏi nói khùng nói điên.!”

Nguyên Bình bỗng cầm lấy tay của Tử Hàn Tuyết xoa xoa nắn nắn, lòng bàn tay toả hơi ấm ấm, để hắn xoa quả nhiên bớt lạnh đi hẳn,

“Này Tiểu Tuyết, em đang có chuyện gì không vui à? Nhìn vào mắt em, anh có thể thấy được, dường như ai đó đã khiến em đau lòng. Đúng không?”

Trên mặt hắn hiện rõ vẻ thèm thuồng như cún con nhìn thấy khúc xương quả thực khiến người Tử Hàn Tuyết phát hãi. Cô rùng mình, rụt bàn tay lại bỏ vào hai bên túi áo khoác.

“Không… không có chuyện gì đâu.”

“Một người con trai nếu như thật tình thích em, thì tuyệt đối sẽ không nổi giận với em, chẳng hạn như tình cảm anh dành cho em vậy nè, một người con trai nếu như thật tình yêu em, thì lúc em vui sẽ còn vui hơn em, lúc em buồn sẽ tìm cách làm cho em vui, sẽ yêu thương em còn hơn cả bản thân anh ta, biết cách quan tâm chăm sóc em còn hơn cả bản thân anh ta. Như lúc anh biết em xảy ra chuyện phải nhập viện, lòng anh đau như dao cứa, đau đớn giống như bị nghiền nát vậy.”

Ánh mắt Nguỵ Triết Minh như đao quang kiếm ảnh chớp lóe phang về phía Nguyên Bình,

“Nếu tôi nhớ không lầm, tôi sống ở đây cũng nhiều năm vậy mà chưa lần nào nhìn thấy cậu, ấy vậy mà từ khi Hàn Tuyết bước chân đến nơi này thì năm lần bảy lượt cậu đều ‘trùng hợp’ gặp cô ấy là vì sao?”

“Người xưa thường nói tâm linh tương thông trong phạm vi hẹp giữa người với người. Tất nhiên là vì mỹ nhân nên anh mới có cơ hội thấy tôi nơi này.” Nguyên Bình không thèm đưa mắt dòm lấy Nguỵ Triết Minh nửa lần, mà chỉ chăm chăm nhìn vào mặt Tử Hàn Tuyết một cách âu yếm bịn rịn.

Nguỵ Triết Minh tay vịn thành cổng, cười đến mức u ám: “Lần trước có vẻ tôi còn nhượng bộ nhỉ.”

Nguyên Bình bỗng chốc như người bị đâm sâu bảy tấc, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Đúng lúc đó, phía xa có chiếc xe hơi hạng sang màu đen bóng loáng lăn bánh tới dừng trước cổng biệt phủ, người bước xuống xe chính là thư ký chủ tịch tập đoàn TTM - Minh Nhược Y, quần là áo lượt xanh xanh đỏ đỏ trông đến là chói mắt.

Ả ta ôn hòa mỉm cười bước tới gần, nhưng lúc vừa nhìn thấy Nguyên Bình thì cứng đờ, trên mặt có phần bất an, rồi thoáng chốc lại khôi phục sắc mặt ung dung nói với Nguỵ Triết Minh,

“Thật trùng hợp, chủ tịch sai tôi gửi lời tới anh là tối nay ông ấy muốn anh đến nhà nói chuyện, vốn định đến tận nơi để báo cáo, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Tử Hàn Tuyết cánh mũi phập phồng, nhìn Nguỵ Triết Minh chằm chằm, hình như lửa giận không nhỏ, nhưng lại chỉ dám giận mà không dám nói.

Nói với tư cách gì đây? Lúc thì anh ta muốn bắt đầu lại từ đầu với cô. Lúc thì anh ta lại lạnh lùng không liên lạc. Đến khi gặp nhau thì lại làm như hận thù không thể ở bên nhau.

Mặc dù biết anh ta là con người mưa nắng thất thường, nhưng cứ thất thường theo ý của mình mà không chịu một lần nhìn đến tổn thương của Tử Hàn Tuyết cô phải chịu thì thôi vậy, coi như lần này chấm hết thật sự cho rồi. Đỡ phải mệt lòng ai.

Sắc mặt Nguỵ Triết Minh trở nên hoang mang thấp thỏm trước ánh mắt đó của cô, anh đang định mở miệng, thì ả tiểu tam Minh Nhược Y kia dường như đánh hơi được gì đó liền nhanh miệng nói chen vào,

“À đúng rồi, chủ tịch muốn tối nay tôi cùng anh đến ăn tối tại nhà riêng của ông ấy, tiện thể có chuyện muốn nói về… chúng ta.!”

Trong lời lẽ ả ta không có một chút do dự hay ngượng ngạo. Quả nhiên mặt dày, vô liêm sỉ!

Dứt lời, ả lại quay sang ân cần kéo tay Tử Hàn Tuyết, nói: “Trước nay từng nghe phó chủ tịch của Hoàn Thị và cô Tử đây có hôn ước, nhưng lâu nay thấy hai người vẫn im lặng, Minh Nhược Y tôi có thể hỏi một câu không thỏa đáng hay không, chẳng biết đã quyết định ngày kết hôn chưa? Đến lúc đó không được quên tôi đâu đó.” Giọng điệu đúng là bốc mùi mà, cái miệng thì múa mép liên hoàn, nhưng rốt cuộc ánh mắt vẫn liên tục liếc nhìn sang Nguỵ Triết Minh.

Là cô ta muốn khiêu khích Tử Hàn Tuyết, hay đang muốn thử lòng Nguỵ Triết Minh đây? Rốt cuộc cô ta còn bao nhiêu trò bẩn chưa giở ra hết?

“Tất nhiên là không dám quên. Ngày kết hôn của tôi với Cẩn Nam có lẽ cũng nhanh thôi.” Tử Hàn Tuyết cũng không ngại mà mở lời châm chọc khiêu khích lại ả ta.

Lúc này đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nguỵ Triết Minh nheo nheo, không ai hiểu anh ta đang nghĩ gì.

Chỉ có Tử Hàn Tuyết là cảm nhận được một luồng khí lạnh lan tỏa toàn thân, tuy rằng anh ta bình thường vui buồn không lộ ra mặt, nhưng cho đến hiện tại, quả thật cô vẫn chưa hiểu anh ta được bao phần.

Mọi người nơi đây đều cảm nhận rõ mùi sát khí bao trùm không gian, chát chúa trong lời nói, hàn quang hiện ra trong đôi mắt Nguỵ Triết Minh từng tấc từng tấc một.

Trái tim Tử Hàn Tuyết đang đập thình thịch liên hồi dồn dập.

Nguyên Bình khẽ chuyển động, lách người cản ở trước mặt Tử Hàn Tuyết, sau lưng hắn gồng lên cứng ngắc, giống như cung đã căng dây, chỉ còn chờ vận đủ sức là bắn tên.

Hai người giằng co trong chốc lát, đột nhiên Nguỵ Triết Minh ngửa đầu cười âm hiểm: “Được thôi, nếu em đã quyết định vậy, tôi tôn trọng em.!” Nói xong, đưa mắt nhìn qua Tử Hàn Tuyết, trong ánh mắt dường như điềm tĩnh đó cô thoáng thấy ánh lên vẻ oán hận không có thiện cảm. Sau đó anh ta lặng lẽ xoay người bỏ vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui