Tiểu tam Minh Nhược Y liếc Tử Hàn Tuyết một cái, rồi vội vàng đuổi theo sau, không biết có phải là ảo giác của Tử Hàn Tuyết hay không, chứ cô thấy được cái liếc đó của ả có phần hả hê, khoan khoái.
Tử Hàn Tuyết ngơ ngác dõi theo bóng lưng bọn họ rời đi, cô cũng không xác định được trong nụ cười vừa rồi của Nguỵ Triết Minh là có ý gì, rốt cuộc cô phải hiểu anh thế nào đây?
Chỉ sau khi Minh Nhược Y đuổi theo Nguỵ Triết Minh khoảng hơn mười bước, Tử Hàn Tuyết cũng mang theo tâm trạng nặng nề bỏ đi.
Nguyên Bình chạy theo muốn nói gì đó với cô, nhưng Tử Hàn Tuyết chỉ xua xua tay tựa như cự tuyệt, anh ta đành mỉm cười ôn hòa, đi về hướng khác, dường như vô cùng tiếc nuối, vài ba bước lại quay đầu lại nhìn Tử Hàn Tuyết.
Đi mãi đi mãi mới tới được trạm xe bus, đã rất lâu rồi cô chưa có cảm giác một mình đi xe bus, một mình đón xe bus và một mình lạnh lẽo ở trốn đông người qua lại thế này.
Đôi chân cô đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn tinh tú đầy trời thầm nghĩ ‘cô không chắc mình có thể nhớ rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh, nhưng cô rất rõ mình đã hạnh phúc khi bên anh là thế nào…’
Lúc này, chợt nghe xung quanh có rất nhiều tiếng kinh hô hoảng hốt,
“Này cô gái!”
“Cô gì ơi, có nghe tôi nói không?”
“Làm thế nào đây? Cô ấy bất tỉnh rồi!”
“Mau, mau gọi cứu thương đi.”
…
Bệnh viện A!
Nghe tin dữ từ Vũ Vũ, Nguỵ Triết Minh không khỏi chấn động, tựa như có một vật sắc nhọn nhỏ xíu đang đục khoét vào sâu trong ruột gan, anh tức tốc bỏ hết công việc vội vàng chạy đến bệnh viện.
Nguỵ Triết Minh bên này không khỏi hối hận, vừa vài tiếng trước anh vừa mới lạnh lùng bỏ rơi cô gái anh yêu ở trước nơi mà họ đã từng có những ngày tháng hạnh phúc, nhưng hiện giờ cô vì anh mà dẫn đến tâm bệnh, bỏ ăn thiếu ngủ, suy nhược cơ thể.
Lúc này Vũ Vũ cũng thông báo anh phải trở về công ty gấp, sắp tới giờ họp cổ đông rồi, đây là cuộc họp quan trọng, không có mặt là không được.
An nguy của Tử Hàn Tuyết thế nào hiện anh còn chưa nắm rõ, làm gì còn tâm trí nào mà họp với hành đây,
“Không được, không được rồi tôi phải ở lại đây đến khi Hàn Tuyết tỉnh lại, không đi đâu hết.”
Vũ Vũ nhíu chặt lông mày, vô cùng dứt khoát: “Này, này, này… cậu nói gì đấy.!! Công việc chất như tháp đang chờ cậu xử lý, còn phải gặp đối tác quan trọng tôi đâu thể nào làm thay cậu như những lần trước được, đừng có làm bừa vậy chứ.!” Đảo mắt nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, rồi lại thuận thế vỗ lên vai Nguỵ Triết Minh tiếp tục nói,
“Biết là cậu lo cho cô ấy, chính tôi là bạn tôi cũng thấy lo, nhưng biết làm sao bây giờ cậu không thể bỏ công việc lúc này. Dù sao vẫn còn có chú Tử, em trai và những bạn thân cô ấy, họ đều là bác sĩ, nhất định họ sẽ chăm sóc cô ấy tốt. Chỉ cần cậu mau chóng xử lý công việc trong hôm nay thật tốt, xong rồi chúng ta có thể quay lại đây với Tử Hàn Tuyết.!”
“Liệu họ sẽ chữa trị cho cô ấy ổn chứ?” Làm bạn với nhau bao nhiêu lâu rồi, vậy mà Nguỵ Triết Minh anh lại vô thức đặt một câu hỏi hoài nghi thực lực của Nam Phong Kỳ với Tử Mạn Thiên như vậy. Họ mà nghe thấy thì liệu tình bạn thời gian qua còn tiếp tục được không đây?
Cẩn Duệ Dung không biết đã đứng phía sau bọn họ từ lúc nào, uể oải bước tới nói: “Chẳng qua chỉ là mười năm kinh nghiệm với vai trò Bác Sĩ Nội Tổng Quát và bốn năm kinh nghiệm làm trưởng khoa thôi mà, giả sử có là lang băm thì chắc chắn cũng sẽ không để bạn của chúng tôi nguy kịch được."
“Tôi… tôi không có ý đó!” Khuôn mặt chính trực của Nguỵ Triết Minh ửng đỏ, có lẽ là cảm thấy xấu hổ vì đã lo lắng quá mà sinh nghi, lập tức liền liên tục nhận lỗi với Cẩn Duệ Dung.
Vũ Vũ thấy sắc mặt Nguỵ Triết Minh do dự áy náy như vậy, vội hỏi Cẩn Duệ Dung: “Nghe nói hôm nay Tử Hàn Tuyết nhập viện trong tình trạng hôn mê, chuyện rốt cuộc là thế nào, em có thể nói rõ cho tụi anh biết không.?”
Gương mặt Cẩn Duệ Dung buồn bã thê lương trắng bệch ra,
“Nghe người dân đưa Hàn Tuyết vào viện kể lại thì bọn họ người đứng kẻ ngồi đang chờ xe ở trạm xe bus, đột nhiên thấy nó ôm ngực lảo đảo loạng choạng, chân đứng không vững, thân thể như một cái cây cổ thụ lớn đổ cái rầm. Nó dọa cho mọi người ở đó sợ quá, mà thần trí điên đảo, lúc thấy Hàn Tuyết ngã xuống đất, họ nhanh gọi cứu thương đưa nó vào đây, lúc nó được đẩy vào phòng cấp cứu thì tôi vừa hoàn thành ca phẫu thuật, gặp Tử Mạn Thiên ngoài cửa chỉ kịp hỏi tới đó thôi.”
Chưa kết thúc ở đó, Cẩn Duệ Dung vì lo lắng mà nói thêm: “Đã có bệnh trong người, phải tự biết chữa trị kịp thời, sao cứ phải chịu đựng như vậy chứ. Thật không biết lo cho mình thì cũng phải lo cho co…"
Đợi đến lúc Cẩn Duệ Dung kịp phản ứng, may là lời cuối chưa ra khỏi miệng.
Nguỵ Triết Minh nhìn Cẩn Duệ Dung kiên trì, như thể bằng mọi giá phải biết rõ nguồn cơn mới chịu: “Em có biết Tiểu Tuyết bên trong bây giờ thế nào rồi không?”
Thần sắc của Cẩn Duệ Dung vẫn giữ nguyên không thay đổi: “Giờ Tử Hàn Tuyết vẫn đang hôn mê nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch, trách nhiệm của các y bác sĩ ở đây là cứu người, Tuyết Tuyết lại là bạn thân của tụi tôi, nhất định sẽ dốc hết sức để chăm sóc tốt cho nó. Hai người về lo công việc đi, có chúng tôi lo cho Tuyết Tuyết rồi.”
Nghe được câu trả lời của Cẩn Duệ Dung, Nguỵ Triết Minh bỗng thở dài đầy tâm sự, hàng lông mày thanh tú chau lại một chỗ, rất trầm tư. Rồi khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc, trang trọng mở miệng,
“Khi nào cô ấy tỉnh làm ơn báo với tôi…”
“Vũ Vũ chúng ta đi thôi.”
Vũ Vũ nãy giờ vẫn đưa vẻ mặt si mê nhìn về phía Cẩn Duệ Dung, trước khi rời đi anh còn không quên nhắc nhở cô ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ. Gần đây cả hai đều bận rộn, không có thời gian dành cho nhau, gần hai tuần rồi không gặp, ngày gặp lại thì ở trong hoàn cảnh thế này, thật tình có muốn thắm thiết với nhau một chút cũng khó.
Cả hai lưu luyến bịn rịn giữ không được đành buông ra, để Vũ Vũ trở về hoàn thành công việc rồi hẹn bữa sau bù đắp yêu thương vậy.
…
Hai người họ rời đi không lâu thì Tử Hàn Tuyết nằm trên băng ca cũng được đẩy đến phòng bệnh ViP.
Từ lúc về phòng bệnh đến giờ đã qua ba tiếng, mắt Tử Hàn Tuyết vẫn khép chặt, cho đến khi Nam Phong Kỳ, Tử Mạn Thiên cùng với Cẩn Duệ Dung đều có việc phải rời đi một lúc thì cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Không ngờ người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt sau mấy tiếng hôn mê lại là Hoàn Cẩn Nam.!
Bố Tử Phi hiện đang đi công tác, ba người bạn của cô bận rộn công việc đã đành, người cô nghĩ thì lại không thấy đâu, người cô không ngờ lại đang ngồi đây bên cô.
Thấy Hoàn Cẩn Nam đang loay hoay với cái điện thoại của anh ta, Tử Hàn Tuyết lại nhắm chặt hai mắt, không nói không rằng, đầu mày nhíu chặt, quai hàm căng cứng, chắc là đau đến mức phải cắn chặt hàm răng đây mà, chỉ có điều trên gương mặt lộ ra rõ vẻ tái nhợt suy nhược, hình như nơi khoé mắt hai dòng lệ long lanh đã thấp thoáng lăn dài xuống hai bên mang tai.
Hoàn Cẩn Nam vừa đọc tài liệu trên điện thoại vừa nơm nớp lo cho Tử Hàn Tuyết, hắn liên tục đảo mắt nhìn cô.
Đúng lúc đó, Tử Hàn Tuyết trên giường ho nhẹ mấy tiếng, tựa như đau đớn không chịu nổi, mười ngón tay đều hơi cong lại, thấy cô như vậy, bất giác Hoàn Cẩn Nam dẹp luôn cái điện thoại vào túi quần, đứng lên vội đi rót cho cô một cốc nước ấm.
Tuy rằng trước nay bệnh tim của Tử Hàn Tuyết không đột nhiên phát ra như lần này, chưa bao giờ cô tỏ ra dù chỉ một tí ti yếu đuối trước mặt bất luận người nào, ấy vậy mà hôm nay vì trái tim đau đến nỗi không thể chịu được mà ngất đi thì chắc là nó phải liên tục chịu áp lực nhiều quá đây mà.
Vì vậy, nghe tin cô nhập viện vì lên cơn đau tim mà bất tỉnh giữa đường, Hoàn Cẩn Nam liền bỏ qua mọi thắc mắc trong lòng, không ngại trì hoãn công việc mà ở bên chăm sóc cô lúc này.
Hai mắt Tử Hàn Tuyết đột nhiên mở toang, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hoàn Cẩn Nam, anh ta giật mình suýt tí nữa thì đánh rơi cốc nước ấm trong tay xuống đất.
Hoàn Cẩn Nam cố gắng ổn định lại tinh thần, nói với Tử Hàn Tuyết: “Nếu em tỉnh rồi, thì để anh sai đầu bếp ở nhà nấu gì ngon ngon mang đến cho em ăn lấy sức nhé, ăn để còn uống thuốc."
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng người làm nhà Hoàn Thị cũng đưa thức ăn tẩm bộ đến cho Tử Hàn Tuyết.
Hoàn Cẩn Nam dịu dàng đỡ Tử Hàn Tuyết ngồi dậy, dựa vào thành giường, dùng muỗng múc cháo tổ yến thổi cho bớt nóng rồi đút cô uống.
Hình như là lần đầu chăm sóc người bệnh, Hoàn Cẩn Nam bất cẩn đút cháo còn nóng khiến đôi môi mềm mỏng của Tử Hàn Tuyết bỏng mà sưng phồng lên.
Hoảng hốt, Hoàn Cẩn Nam luýnh quýnh định chạy đi kiếm cho Tử Hàn Tuyết vài viên đá lạnh, nhưng sự vụng về của anh khiến Tử Hàn Tuyết không nỡ trách mắng, nhẹ nhàng trấn an hắn rằng cô không sao.
Lần này hắn cẩn thận đưa thìa cháo lên miệng thổi lâu hơn một chút, để cháo thật nguội, rồi mới dám đút tới miệng Tử Hàn Tuyết, cô nếm thử một chút, rồi mới miễn cưỡng ăn vào, nửa chén cháo tổ yến bổ dưỡng, dưới sự ép buộc của Hoàn Cẩn Nam, cuối cùng phải mất hết ba mươi phút Tử Hàn Tuyết mới ăn hết.
Ăn xong ba mươi phút sau Hoàn Cẩn Nam dìu Tử Hàn Tuyết nằm lại xuống giường, thấy hơi thở cô từ từ đều đặn, mặt mày giãn ra, nghĩ chắc đỡ nhiều rồi, hắn liền đứng dậy định ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý, bỗng nhiên nghe Tử Hàn Tuyết bắt đầu rên rỉ đau đớn.