Thế là hắn phải ở lại bên nắm chặt tay cô mà vỗ về, nguyên cả hơn nửa ngày hắn ở bên chăm sóc cô coi bộ cũng có chút mệt mệt rồi, hắn vẫn nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết, dựa vào cạnh giường mơ mơ màng màng chợp mắt lúc nào không hay.
Lúc Tử Hàn Tuyết tỉnh lại, theo thói quen định đưa tay dụi mắt, nhưng cảm giác tay phải bị cái gì đó giữ lại, vừa nhìn xuống, thì chính là khuôn mặt của Hoàn Cẩn Nam đang gối lên mu bàn tay mình, vẻ mặt ngọt ngào ngủ ngon lành.
Cô mơ hồ lẩm bẩm một mình: “Thật đáng tiếc, người mình yêu lại không cần mình, người mình không yêu lại vì mình mà làm tất cả.”
…----------------…
Bầu trời buổi sớm mai mới thoát khỏi màn đêm đen như mực, trong lành tinh khiết, những đám mây trắng như lông măng nhàn nhã bay bay, một cô gái ăn mặc sang trọng bước từ siêu xe xuống tiến thẳng vào bên trong sảnh lớn bệnh viện A.
Cô ta đi thẳng lên lầu, dừng lại ở căn phòng tầng chín của bệnh viện, cô ta đang định đưa tay lên gõ cửa phòng, thì cánh cửa bỗng ngoan ngoãn không đẩy mà tự mở ra.
Người bên trong mở cánh cửa ra là bác sĩ Châu, phó khoa nội tổng hợp, hắn vừa nhìn thấy cô gái trẻ kia, lập tức tròng mắt mở lớn, cổ như cứng đờ.
Người con gái kia không chút kinh ngạc với biểu cảm đó, ngược lại còn nhếch mép tự đắc, đưa tay tháo cặp kính đen đang đeo trên mặt xuống, còn cứ ngỡ là nhân vật nào hầm hố, hoá ra lại là ả tiểu tam Minh Nhược Y, hôm nay ả lại muốn dở trò gì mà lại đến tìm bác sĩ của bệnh viện A đây.?
“Cô là…?"
Ả bước chậm rãi hai bước vào bên trong, không quên xoay người đóng và cài chốt cửa. Sau đó đến bên cạnh bác sĩ Châu, kéo ghế ngồi xuống một cách thoải mái,
“Tôi là người mà phu nhân Hoàn sai tới gặp ông - Minh Nhược Y! Không mất nhiều thời gian của ông, những gì cần nói có thể là mẹ nuôi tôi đã trao đổi qua với ông. Việc sống chết của cô ta có lẽ đều nằm trong tay của bác sĩ Châu đây rồi.!”
“Quý cô đây lại nói quá rồi.!”
Đôi mắt đen thăm thẳm của ả Minh Nhược Y nhìn soi mói bác sĩ Châu, sắc mặt ả ta mập mờ khó hiểu, nói,
“Tôi nghe nói nhiều năm nay, trong công việc bác sĩ Châu luôn nhẫn nhịn chịu khó, tôi thấy rất hài lòng, bác sĩ dốc lòng dốc sức vì bệnh nhân, dành giựt với Tử Thần để mang lại mạng sống cho mọi người, đúng là người có công lao to lớn”
“Quý cô quá khen rồi, tất cả cũng là trách nhiệm người làm bác sĩ như tôi thôi” bởi thế mới có câu ‘Lương Y Như Từ Mẫu’ đó.
“Hôm nay tôi trực tiếp tới gặp riêng bác sĩ là có chuyện muốn nhờ, nếu bác sĩ làm tốt, dĩ nhiên chức trưởng khoa chắc chắn sẽ thuộc về bác sĩ Châu đây.”
Trưởng khoa sao? Khóe môi bác sĩ Châu từ từ cong lên, trong lòng vui vẻ không gì sánh được. Cái ghế trưởng khoa ông ta mơ ước phấn đấu bao nhiêu năm nay, chỉ vì cái tên Nam Phong Kỳ kia là con của giám đốc bệnh viện, nên ông ta không thể nào có được vị trí đó, không ngờ ông trời đã nhìn thấu lòng trắc ẩn của hắn, mang đến cho hắn một cơ hội đạt được ước mơ rồi, ngại gì mà không thử lắng nghe xem đó là gì chứ,
''Quý cô cứ giao việc, nếu trong khả năng của tôi, nhất định tôi sẽ dốc hết ruột gan mình giúp đỡ quý cô.!"
Ả không chút do dự lập tức ra lệnh: “Hãy giúp tôi kết thúc cuộc đời của Tử Hàn Tuyết một cách nhanh chóng và gọn gàng sạch sẽ nhất có thể.”
Bác sĩ Châu mắt trợn tròn, hoang mang vô cùng, bỗng cảm thấy cô gái này không được hiền hậu cho lắm, ông ta lắp bắp nói vài lời,
“Chuyện này… sức khoẻ của cô Tử không ổn định thật, nhưng làm thế là trái với công việc cứu người của tôi… e là…”
“Một con khốn nghèo rách tầm thường mà ảo tưởng bước chân vào giới thượng lưu làm phu nhân, đoạt đi trái tim của những người đàn ông hoàn mỹ, nếu còn để cô ta sống thì cô ta còn quyến rũ thêm bao nhiêu người nữa chứ.? Vì cô ta mà người đàn ông của tôi hết lần này đến lần khác gặp chuyện.! Giết con khốn đó cho tôi.”
Bác sĩ Châu đưa mắt quan sát ả ta một cách tinh tế, ông ta cũng ngượng nghịu nặn ra một nụ cười giả tạo, vẻ sợ sệt trông đến là đáng thương,
“Tôi địa vị thấp hèn, phòng bệnh của cô Tử là phòng vvip của bệnh viện, lại có rất nhiều người canh gác ở đó, tôi…”
Minh Nhược Y vuốt vuốt mái tóc nâu hạt dẻ của mình, mỉm cười gian xảo với ông ta, khoe hàm răng có đính vài viên đá lấp lánh,
“Ông chỉ cần làm nhiệm vụ của mình, mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo, nếu làm tốt, việc thăng chức của bác sĩ Châu đây tôi sẽ cân nhắc với giám đốc bệnh viện, còn nếu làm không xong, thì kết cục thế nào tự hiểu đi.”
Hai chữ “Tự Hiểu” này tên bác sĩ Châu đặc biệt dè chừng, cảm xúc trong lòng trào dâng rồi lại thấp thỏm lo âu, nửa có chút run sợ về việc mình sắp làm, nửa còn lại hết sức hớn hở vì cái điều mình mong muốn nay sắp đạt tới, nên tạm thời hắn cứ về phe của cái lợi trước vậy,
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.!”
…----------------…
Phòng làm việc trưởng khoa nội tổng hợp!
22:00
Nam Phong Kỳ đang ngồi một mình trong căn phòng làm việc của mình, vì định đi nghỉ ngơi nên anh tắt đèn tối om.
Cách!
Cửa phòng anh đột ngột bật mở. Ban đầu, anh cứ nghĩ mình nghe nhầm.
Nhưng sau khi định thần nhìn kĩ lại ra ngoài cửa, anh nhận ra đó là một bóng người nhỏ nhắn thư sinh, hình như người đó cũng mặc áo blouse trắng.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài hắt vào, tên thư sinh kia từ từ đi vào trong. Mắt cậu ta hoàn toàn nhắm nghiền.
Rất hùng dũng, cái tạo vật chết dẫm ấy đã trèo lên giường Nam Phong Kỳ (với đôi mắt vẫn nhắm tịt) và hình như là quyết định đánh một giấc ở đó thì phải, trong khi Nam Phong Kỳ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
5 phút sau, trên giường có tiếng ngáy đều đều vang lên.
Nam Phong Kỳ: “…”
Bình tĩnh bình tĩnh nào, cái này chỉ là tưởng tượng, là do Nam Phong Kỳ anh bận rộn quá nhiều mà sinh tưởng tượng thôi.
Thế là Nam Phong Kỳ…
~ Đi qua ~
~ Đi lại ~
Cái sự tưởng tượng mắc dịch đó vẫn hồn nhiên bám cứng lấy giường của anh.
Chết – tiệt!
Cái tên nhóc này tới đây với mục đích gì thế? Trộm thì chắc hẳn không phải rồi, lật cả quả Địa cầu này lên cũng cóc tìm ra được tên trộm nào đột nhập phòng làm việc người khác thành công rồi lại lăn đùng ra ngáy như thế cả.
… Cuối cùng, đêm hôm đó, Nam Phong Kỳ đã ngoan ngoãn nằm ngủ trên ghế sô pha như một thằng ngố vô dụng, cùng một sự thật khó tin là khi anh đến gần nhìn thử, hoá ra cái người mà dám tuỳ tiện leo lên giường anh chễm chệ ngủ thế kia không ai khác, chính là crush của anh, Tử Mạn Thiên!
Trời sập cũng mặc, phải ngủ cái đã, sáng mai tính, anh đuối lắm rồi.
Có thể Tử Mạn Thiên áp lực công việc nặng nề quá mà mắc bệnh tâm thần, biến đổi hóc môn gì gì đó, hoặc cũng có thể là bị mộng du, đại loại vậy.
Thôi thì cứ để cậu ấy ngủ tạm ở đó, anh cũng cần được ngả lưng rồi, cần gì thì mai giải quyết sau.
…----------------…
Nhưng sáng hôm sau, Tử Mạn Thiên đã bốc hơi mất béng, như một giấc mơ. Và rồi vào những thời khắc đen tối trong tâm trí, mọi nghi vấn đang nhảy múa trong đầu Nam Phong Kỳ, rốt cuộc Tử Mạn Thiên làm sao thế?
Đến thì ngang nhiên, đi thì âm thầm. Quả đúng là chị em ruột, sao lại khó hiểu như nhau vậy chớ.
Sau khi bình tĩnh lại, Nam Phong Kỳ khẳng định, Tử Mạn Thiên rõ ràng là có một bí mật.
Nam Phong Kỳ đã quen biết rất nhiều người, nhưng không có ai chọn cách tiếp cận anh theo hướng kì lạ như thế, anh cũng muốn biết tại sao Tử Mạn Thiên không chờ anh thức để say bye, mà rời đi trong im lặng.
…
Nắng rón rén bước vào phòng, để lại những vệt loang lổ mờ nhạt dưới sàn.
Bên trong căn phòng vvip của bệnh viện A. Hai người đàn ông một trẻ một trung niên, một ngồi một đứng.
Tôi rất tò mò, và định mệnh đã cho tôi gặp lại cô lần nữa.
Bên trên giường bệnh, cô gái nằm yên, nhắm nghiền hai mắt kia không ai khác đó là Tử Hàn Tuyết!
Nguỵ Triết Minh ngồi trên ghế sô pha gần đó ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ của mình đang nằm đó hôn mê.
Bố Tử Phi cũng không kém gì Nguỵ Triết Minh, ông cứ đi qua, đi lại rồi lại đi tới đi lui, không biết là đến vòng thứ bao nhiêu rồi mà vẫn không thấy chóng mặt.
“Không ngờ tới đời con gái tôi mà tôi cũng không bảo vệ được cho nó, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ qua một đêm con bé lại hôn mê sâu, trở nặng thế này chứ?”
Nguỵ Triết Minh ôn nhu nhìn bố Tử Phi, đứng dậy đi lại khẽ khom người điềm tĩnh trấn an ông ấy,
“Xin chú bớt lo tránh đổ bệnh, Hàn Tuyết tỉnh dậy biết chú vì cô ấy mà lo lắng không thôi thì sẽ đau lòng. Cô ấy là người con gái đầu tiên con yêu và cũng là người mà con nhất định sẽ nắm tay đi suốt cuộc đời, vì thế chắc chắn con sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì. Chưa kể đây là bệnh viện lớn có các y bác sĩ có tiếng trong và ngoài nước, những người bạn và cả Mạn Thiên chắc chắn sẽ giúp Tiểu Tuyết khoẻ mạnh lại. Con tin là vậy!”
Đôi mày kiếm của bố Tử Phi nhíu lại, vẻ mặt cứng rắn, liếc Nguỵ Triết Minh một cái rồi lại thở ra một hơi hết sức nặng nề.
Để giảm bớt căng thẳng nơi đây, Nguỵ Triết Minh đưa tay cầm lấy điều khiển TV. Màn hình mở ra ngay lúc đang công chiếu chương trình hát kịch mà Tử Hàn Tuyết và anh vẫn thường cùng nhau nghe.
Bố Tử Phi đang đi qua lại khoảng chừng hai bước chân bỗng ngừng lại, chắp tay nhìn lên màn hình TV, trong đôi mắt lạnh lẽo trong suốt hiện lên một nỗi nhớ thương da diết nào đó.