Tử Nguỵ

Trước đây chưa bao giờ thấy Tử Hàn Tuyết có thái độ với Hoàn Cẩn Nam như vậy, trái lại cô chỉ dành sự ngọt ngào này cho Nguỵ Triết Minh, chẳng biết cô hiện tại bị trúng phải bùa ngải gì rồi không.

“Khụ…” Chợt nghe có một tiếng ho nhẹ, Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, liền thấy bố Tử Phi nhàn nhã bước từ xe đang tiến lại gần.

Hoàn Cẩn Nam thu hồi bàn tay đang đặt trên mặt Tử Hàn Tuyết, hai má nổi lên một màu hồng nhạt, lộ rõ vẻ ngại ngùng bối rối, cúi đầu cung kính nói với bố: “Dạ thưa chú mới sang.”

Bố Tử Phi gật đầu ấm áp, bước đến chỗ ghế đá ngồi xuống, phóng mắt nhìn mặt hồ trong xanh và rừng hoa trong khuôn viên Hoàn Gia.

Hoàn Cẩn Nam cũng đưa mắt nhìn ra bầy cún con của lão Hoàn Mặc đang nhàn nhã dạo chơi, cuối cùng quay sang bố Tử Phi: “Rất bất ngờ với sự xuất hiện của hai người ở đây, con xin phép có thể biết lý do hai người bất ngờ đến đây được không?”

“Sáng sớm mở mắt ra, đứa con gái ngốc này của tôi năm lần bảy lượt đòi tôi đưa đến đây để thăm ông của cậu. Nó nói đã rất lâu rồi nó không gặp ông ấy, thời gian con bé ở ẩn là vì nó bận đi học để bổ sung thêm kiến thức cho công việc của nó, giờ trở về rồi trước là gặp bố sau là muốn gặp người nhà Hoàn Thị. Vì thế mới có sự xuất hiện của bố con tôi ở đây, vào giờ này.” Bố Tử Phi dịu dàng cất tiếng.

Mặt trời ngày càng lên cao, sau cơn mưa sớm sáng nay, cầu vồng xa xa cũng dần dần tan biến, bố Tử Phi bỗng nhiên chuyển đề tài: “Sáng nay cậu không bận công việc ư, sao tự nhiên lại ngồi đây nhàn nhã thưởng thức trà vậy?"

Hoàn Cẩn Nam cầm lấy một lọn tóc lòa xoà bên vai của Tử Hàn Tuyết đưa lên mũi ngửi, vui vẻ thoải mái nói: “Sáng nay ông nội có nói con ở nhà phụ ông tiếp khách quý, gần đây công việc của công ty cũng không quá bận, không đến công ty một vài buổi chắc cũng ổn thôi thưa chú.”


Bố Tử Phi có chút nghi hoặc, mới vừa nghe rõ ràng là gần đây Hoàn Thị gặp biến cố, sao bây giờ phó chủ tịch của Hoàn Thị lại nói ra những lời đó? Không khỏi nghi ngờ, không lẽ Hoàn Mặc còn thế lực ngầm nào đứng sau chống lưng cho hắn ư? Sao có thể vực dậy nhanh thế chứ.

Tử Hàn Tuyết khẽ thở dài, tiếng thở tan vào gió.

Hoàn Mặc bận một chút việc riêng nên bữa sáng chỉ có Tử Hàn Tuyết, bố Tử Phi và Hoàn Cẩn Nam. Sau đó Hoàn Cẩn Nam cũng xin phép rời đi khoảng thời gian ngắn để giải quyết công việc của tập đoàn.

Lúc này, chỉ còn lại hai bố con họ Tử. Ngồi lâu một chỗ cũng nhàm chán, Tử Hàn Tuyết nêu ý kiến rủ bố cùng đi dạo khuôn viên.

Hai bên con đường rộng thênh thang tràn đầy hoa tươi rực rỡ đủ màu sắc, bố Tử Phi đang đi ở bên cạnh Tử Hàn Tuyết thì bỗng ngừng lại, chắp tay nhìn đám hoa cỏ được chăm sóc cẩn thận kia, đôi mắt lạnh lẽo trong suốt hiện lên nỗi nhớ thương da diết.

“Tiểu Tuyết, bố vốn không muốn con dính líu tới người nhà họ Hoàn." Một lúc lâu sau, ông ấy hoàn hồn xoay người qua, nhưng lời vừa ra lại khiến Tử Hàn Tuyết cảm thấy mờ mịt.

Thực ra Tử Hàn Tuyết sớm đã biết cái chết của mẹ cô có liên quan đến Hoàn Thị, chỉ trách ở thời gian cô mới biết chuyện, đang trong lúc tình yêu chớm nở nồng cháy với Nguỵ Triết Minh, mà bỏ qua mối thù ấy. Từ sau khi hết lần này đến lần khác cô chứng kiến Nguỵ Triết Minh lừa dối mình, thì ngay lập tức cô đã có ý dẹp bỏ chuyện yêu đương với anh ta, mặc dù lợi dụng tình cảm Hoàn Cẩn Nam thì cũng có chút áy náy với hắn, nhưng thật tiếc, hắn mang trong mình dòng máu Hoàn Gia nên buộc phải chịu chung số phận với những người có thù với nhà Tử Hàn Tuyết.

Bố Tử Phi đến gần Tử Hàn Tuyết, vỗ vỗ lên đầu Tử Hàn Tuyết đầy yêu thương, ông nhìn cô với ánh mắt dịu dàng mà thầm nghĩ: ‘Tuy bố hận Hoàn Thị, nhưng không thể vì oán hận của người lớn mà phá huỷ yêu thương của con cái, bố chỉ mong con được hạnh phúc suốt đời bên cạnh người trong tim con. Dù là ai thì tình cũng chỉ có một, dễ kiếm bảo vật vô giá, nhưng khó có được người chồng như ý, thời gian trước bố thấy cái tên Hoàn Cẩn Nam này quả thực có tình cảm chân thật đối với con, nhưng nếu con có tình cảm với hắn thì những ưu tư trong lòng bố sẽ khó mà trút bỏ.’


Rõ ràng là cuộc gặp của hai gia đình Tử - Hoàn, nhưng không biết vì sao mấy ngày trước, Hoàn Mặc lại sai người đến đưa một cái thiếp mời rực rỡ, mời Nguỵ Triết Minh đến.

Lúc trợ lý của Hoàn Mặc đưa thiếp mời vô cùng phô trương lãng phí kia đến công ty của Nguỵ Triết Minh, anh ta đang ở trong văn phòng làm việc, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn tấm thiếp một cái rồi lại cúi xuống chuyên tâm vào cây bút máy đắt tiền của mình, tuy chưa giở ra xem nhưng làm như đã biết rõ nội dung trong đó rồi vậy.

Đi dạo một hồi, bố con họ Tử liền đi theo sự chỉ dẫn của người hầu vào trong sảnh, nơi tổ chức bữa tiệc chào đón Tử Hàn Tuyết trở về.

Tử Hàn Tuyết ngồi xuống bên cạnh Hoàn Cẩn Nam, cách một khoảng trung tâm sảnh lớn chéo xa xa với bố Tử Phi.

Hoàn Cẩn Nam vừa thấy Tử Hàn Tuyết đi tới ngồi cạnh liền nở một nụ cười như gió nhẹ nắng ấm với cô. Cô ta theo bản năng cũng cười trừ lại một cái rồi quét mắt một vòng chung quanh, mặc dù đã lâu không đến đây nhưng Tử Hàn Tuyết vẫn thản nhiên thả lỏng sống lưng, thở ra hít vào một cách thư thái, tự nhiên bưng ly rượu trước mặt lên uống thỏa thích.

Hoàn Mặc với bố Tử Phi ngồi nghiêm chỉnh phía trên chính diện, mặt hướng ra cửa lớn, thời hạn giam giữ của mụ Hoàn Tĩnh Chi cũng đã hết, hiếm thấy mụ ấy hôm nay có được một ánh mắt nhìn Tử Hàn Tuyết mà không khinh miệt coi thường.

Bố Tử Phi thì vẫn ngồi ngay ngắn khoan thai như thường ngày, dáng vẻ nhàn hạ vững chãi ngồi bên cạnh lão Hoàn Mặc, không hề chào hỏi với lão ta.


Thỉnh thoảng có một vị giám đốc cũng là chỗ quen biết, đến chào hỏi bắt tay với bố Tử Phi, ông ấy liền nhẹ nhàng gật đầu đưa tay đáp lại.

Chỉ trong chốc lát, các đối tác người quen xa gần được mời tới đều tề tụ đầy đủ trong sảnh khách của căn biệt thự rộng lớn này.

Hoàn Mặc trang trọng đứng lên, các quan khách đang rì rầm thăm hỏi nhau đều đồng loạt im lặng, rồi nghe giọng nói chậm rãi oang oang của lão thận trọng nói,

“Các vị quan khách ở đây đều biết, Hoàn Mặc tôi có một đứa cháu trai, từ hơn một năm trước đã từng đứng trên sân khấu trong bữa tiệc thọ của tôi mà thông báo sẽ kết hôn với người con gái nó yêu. Sau bao biến cố và xa cách, hai đứa trẻ lại tìm về bên nhau, hôn sự này tự nhiên như nước chảy thành sông. Hôm nay tôi thông báo với các vị đang có mặt ở đây, chính là muốn thương lương cùng ông Tử đây chọn ra một ngày lành tháng tốt để Cẩn Nam cưới Tiểu Tuyết về Hoàn Thị, cảm phiền các khách quý làm chứng cho.”

Vì giận dỗi Nguỵ Triết Minh lừa gạt tình cảm của mình và vì để tiếp cận gần với bí mật bị chôn vùi năm xưa, Tử Hàn Tuyết phải một lần nữa quay trở lại Hoàn Gia, lợi dụng lòng tin tình cảm ông cháu Hoàn Gia để moi móc thông tin chuyện năm ấy, nhưng hôm nay Hoàn Mặc trịnh trọng thông báo chuyện này như vậy, chẳng hiểu sao Tử Hàn Tuyết lại có một cảm giác là lạ không rõ lắm, như thể là lo lắng, mà cũng có cảm giác tiếc nuối điều gì đó.

“Mùng mười tháng sau chính là ngày tốt.” Một giọng nói giòn tan xen vào cắt ngang luồng suy nghĩ của Tử Hàn Tuyết. Nhìn theo tiếng nói, thì ra là giám đốc của công ty Hải Hội, là đối tác lâu năm của Hoàn Thị và cũng là người bạn thân nhất của lão già Hoàn Mặc đây mà.

Không ngờ, các vị quan khách còn lại đều nói: “Không sai, mùng mười tháng sau chính là ngày tốt.”

Hoàn Mặc quay đầu sang, cung kính hỏi ý bố Tử Phi: “Như vậy, không bằng quyết định chọn mùng mười tháng sau, ông Tử nghĩ thế nào?”


Bố Tử Phi nhìn Tử Hàn Tuyết, chỉ gật đầu, kèm một từ “Được” như đinh đóng cột.

Vũ Vũ không biết đến từ lúc nào, ngồi ngay ở phía sau Tử Hàn Tuyết mặt mày nhăn nhó nhỏ giọng lải nhải: “Sao có thể được, sao có thể được? Triết Minh nhà tôi thì phải làm sao đây?” Rồi lại nói với Tử Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, sao em có thể cự tuyệt tình cảm với Triết Minh bạn anh như vậy?"

Lúc Tử Hàn Tuyết đang định hỏi Vũ Vũ việc cô kết hôn với Hoàn Cẩn Nam thì liên quan gì việc cô cự tuyệt tình cảm với Nguỵ Triết Minh chứ, là anh ta lừa dối cô trước mà.

Chưa kịp cất lời thì cửa lớn sảnh khách “ầm ầm” một tiếng bị đẩy ra, như tiếng sấm giữa trời nắng chang chang, khiến tất cả mọi người trong bữa tiệc đều giật bắn cả mình. Chỉ thấy một người đang đứng ngược sáng, dáng người sừng sững, trước mặt bị khuất sáng lại bị bao phủ trong bóng mát của sảnh khách toát lên vẻ âm u.

Bóng người cao lớn ấy đi chậm từng bước tiến vào trong, dần dần thấy rõ mặt mũi của người vừa đến, thì mới nhận ra đó là Nguỵ Triết Minh.

Bảo vệ trông cửa phía sau anh ta hoảng sợ nói với Hoàn Mặc: “Thưa Chủ Tịch Hoàn, chủ tịch Nguỵ… chủ tịch Nguỵ…"

Hoàn Mặc thở dài, phất phất tay, tên bảo vệ kia như trút được gánh nặng đóng cửa lui ra.

Hoàn Mặc che miệng ho một tiếng, miễn cưỡng chào hỏi: “Thật vinh dự khi chủ tịch Nguỵ An có mặt ở đây, tôi có cho cấp dưới tới gửi thiếp mời, nghe nói thời gian qua sức khoẻ của chủ tịch Nguỵ không tốt, cứ nghĩ cậu không tới, vậy mà vẫn nể mặt bớt chút thời gian quý báu tới tham dự tôi thật vinh dự quá…”

Nguỵ Triết Minh không quan tâm tới lời của lão ta, cất bước đi vào trong bữa tiệc, bộ vest trắng toát như trời nước hòa vào nhau đến chỗ bên dưới bố Tử Phi nhẹ nhàng ngồi xuống,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận