“Lão Đinh ——”
Tiếng kêu sợ hãi của Triệu Tiềm vang lên cách đó không xa, cô chạy về phía này, đánh rơi cả một chiếc dép lê mà lúc ra cửa quên thay nhưng cũng không dừng lại.
Có người tới song Yến Vi Sí vẫn không ngừng.
Hắn kéo tóc Đinh Huy Tuyền, ném mạnh lên đống đá tam giác một cách thô bạo.
Đinh Huy Tuyền mềm oặt trượt xuống dưới đống đá sắc nhọn, nhìn không ra sống hay chết.
Đầu óc Triệu Tiềm rối bời, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô lo lắng chạm vào Đinh Huy Tuyền: “Lão Đinh, mày sao rồi?”
Đinh Huy Tuyền không có phản ứng.
“Mẹ kiếp!”
Triệu Tiềm túm lấy Yến Vi Sí định rời đi với đôi mắt tràn ngập hung tợn: “Anh Sí, lão Đinh làm gì cậu mà cậu đánh nó thành như thế hả?”
“Tự hỏi cậu ta đi.” Yến Vi Sí hất Triệu Tiềm ra, sau đó như nghĩ đến điều gì nên ngồi xổm xuống tát vào mặt Đinh Huy Tuyền.
Đinh Huy Tuyền khó khăn mở mắt.
Yến Vi Sí: “Điện thoại.”
“Ở hồ… Hồ nước…” Đinh Huy Tuyền thở dốc đứt quãng.
Yến Vi Sí lau chùi bàn tay đã chạm vào Đinh Huy Tuyền trên phần quần áo sạch sẽ của mình, sau đó đứng dậy rời khỏi.
“Mẹ kiếp đang làm cái quái gì thế!” Triệu Tiềm vừa chửi bậy vừa đi kiểm tra vết thương của Đinh Huy Tuyền.
Đinh Huy Tuyền suy yếu hé ra khép lại đôi môi.
“Mày nói cái gì?” Triệu Tiềm lau vết máu bên miệng cậu ta, kề sát tai vào nghe.
“Cậu ấy chú ý tới…” Đinh Huy Tuyền vui vẻ lẩm bẩm, “Chú ý tới tao rồi.”
Có thể nhắm ngay mục tiêu là cậu ta, gọi cậu ta ra ngoài, khẳng định là đã chú ý tới cậu ta và phân tích cậu ta.
Cuối cùng không phải là có cũng được mà không có cũng không sao.
Ngày nhập học Trung học Số 1, cậu ta ngồi trong xe nhìn thấy cậu trai trên đường, một ánh nhìn nhớ thương vạn năm.
Vì thế cậu ta bỏ Trung học Số 1 để đến Tây Đức.
Cậu ta không tính toán áp dụng hành động gì.
Bởi cậu ta phải ở Xuân Quế quản lý mấy tiệm cơm trong nhà, mà anh Sí không thuộc về nơi này, bọn họ không phải người chung đường.
Thêu tên trong túi là chuyện to gan nhất mà cậu ta từng làm.
Mặc dù vậy, cậu ta cũng chỉ thêu hai chữ cái.
Cậu ta vốn định cất giấu tâm tư không có kết quả cũng không thể thấy ánh sáng này cho tới khi tốt nghiệp, nhưng sự xuất hiện của Trần Vụ đánh tan lý trí của cậu ta.
Mọi chuyện bắt đầu khi cậu ta phát hiện cái tên mình thêu lên đã biến mất.
Anh Sí không có khả năng tháo chỉ xuống, Khương Lương Chiêu và Hoàng Ngộ cũng không làm được, bao gồm cả Khương Hi kia nữa.
Bọn họ như vậy, còn không nhất định biết cầm kim.
Chỉ có thể là người khác.
Người khác, trước đây chưa từng xuất hiện, gần nhất mới nhảy ra.
Cậu ta bắt đầu âm thầm chú ý.
Năm ngoái đã phát hiện manh mối, lần đó anh Sí hóng gió ở sân thượng, nhân viên bảo vệ mới tới có vào tòa nhà trong giờ làm việc, lúc anh Sí xuống dưới thì vết rách trên tay áo hắn đã được khâu lại.
Một khi đã có đối tượng hoài nghi, sau đó sẽ càng dễ thu thập manh mối hơn.
Trải qua vài lần thử nghiệm liền xác định.
Ban đầu cậu ta không muốn sử dụng loại thủ đoạn mờ ám này, song cậu ta đã đánh giá thấp sức tàn phá của lòng ghen tị, đến khi nhận ra thì đã dùng rồi.
“Khụ…”
Đinh Huy Tuyền ho khan cuộn mình lại.
Triệu Tiềm muốn kéo cậu ta lên lưng, còn cậu ta bật cười như mất trí: “Tiềm Tiềm… Tao đánh ngất Trần Vụ ném bên hồ nước… Nên anh Sí mới đánh tao…”
Sắc mặt lo lắng của Triệu Tiềm rã rời, cô đấm vào mặt cậu ta một cú.
Điều đáng sợ nhất là suy đoán được chứng thực.
Triệu Tiềm cả giận đến phát run: “Mày toàn làm chuyện quái gì thế! Với kỹ xảo mèo cào này thì mày có thể xử lý được ai chứ con mẹ nó, đồ ngu mới không nhìn ra! Còn gây sự với Trần Vụ, anh Sí có thể đánh chết mày đấy!”
Đinh Huy Tuyền bị Yến Vi Sí đánh đến độ rơi vào niềm vui sướng cuối cùng đã được để ý, rồi lại bị Triệu Tiềm đánh tỉnh táo.
Cậu ta trợn to đôi mắt chảy đầy nước mắt sinh lý: “Mày biết Trần Vụ và anh Sí quen nhau à?”
Triệu Tiềm hận mài sắt không thành kim mà nghiến răng nghiến lợi: “Đã thích thầm lâu như vậy, tại sao phải hại người khác?”
Đinh Huy Tuyền bật cười: “Đến mày cũng biết…”
Còn chưa dứt lời liền hôn mê bất tỉnh.
Triệu Tiềm đá mạnh vào chồng đá tam giác, khom lưng cõng Đinh Huy Tuyền đi bệnh viện.
Có một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi đậu bên đường, một bàn tay thò ra từ cửa sổ bên ghế lái, móng nào móng nấy gắn đầy đá màu.
Bàn tay đó gõ gõ lên cửa xe: “Lên xe.”
Triệu Tiềm không hề do dự đặt Đinh Huy Tuyền vào ghế sau, sau đó tự mình mở ra ghế phụ ngồi vào.
Mùi nước hoa ngọt ngào nồng nặc tràn ngập trong xe.
Triệu Tiềm lau gương mặt cứng đờ: “Có thuốc lá không?
Lý Tiêu ném cho cô một bao thuốc cho nữ: “Bật lửa ở bên tay trái mày đấy.”
Triệu Tiềm hút thuốc chốc lát, tầm mắt chuyển từ kính chiếu hậu sang cảnh đêm đang lùi xa ngoài cửa sổ: “Mày bám theo tao tới đây.”
“Tao ngâm tắm xong trở về khu chung cư, trông thấy chị Tiềm đầu tóc bù xù chạy ra ngoài, mới lạ biết bao, chưa kịp quay video làm kỷ niệm đã theo đến tận đây rồi.” Lý Tiêu tóm được cơ hội ngàn năm có một, phải trào phúng một phen, “Cứ tưởng có thể được xem một tuồng kịch xuất sắc tuyệt luân, kết quả chỉ thế này, lãng phí thời gian ghê.”
Triệu Tiềm nhả khói một cách thông thạo: “Đánh tiếng với anh Sí chưa?”
“Có cái gì để đánh chứ.” Lý Tiêu ngậm miệng không nói thật ra mình sợ bị thương ngoài ý muốn, Yến Vi Sí như thế rất hiếm thấy.
Hồi khai giảng khối Mười, hắn bị khối Mười Hai nhắm thẳng vây đánh mà cũng không mất khống chế đến vậy.
Triệu Tiềm tùy ý lau máu và vết nôn dính trên bộ đồ ngủ: “Không hỏi à?”
Lý Tiêu tràn đầy khinh thường.
Triệu Tiềm nhìn chằm chằm cô nàng bằng ánh mắt sắc bén, dò xét hỏi: “Mày đã biết gì rồi?”
“Mày biết cái gì thì tao biết cái đó.” Lý Tiêu thần bí nhếch đôi môi đỏ, “Sẽ chỉ hơn mày chứ không kém mày đâu.”
Đinh Huy Tuyền có thể làm Yến Vi Sí dẫn cậu ta tới bên này vào đêm hôm khuya khoắt để chăm sóc đặc biệt, chỉ có thể là do chọc vào Trần Vụ.
Lý Tiêu lần nữa cảm thấy may mắn, năm ngoái thủ hạ của cô nàng không làm quá mức.
Cô nàng bật một bài hát xập xình, vừa lái xe vừa lắc lư theo giai điệu.
“Tắt đi!” Đầu óc Triệu Tiềm phình to.
Lý Tiêu ha hả: “Ở trên xe tao mà còn cuồng như thế, ỷ vào đâu chứ?”
Triệu Tiềm bóp tắt điếu thuốc: “Ỷ vào việc cha tao phát tiền lương cho cha mày, ỷ vào việc mày không đánh lại tao.”
Lý Tiêu: “…” Đệt.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Lý Tiêu đi một con đường cứ dăm ba bữa lại tắc kín mít.
Thấy chưa, chắn hết rồi kìa.
Đinh Huy Truyền hôn mê bất tỉnh ở ghế sau, Triệu Tiềm cuống đến nỗi liên tục ngoái ra sau nhìn.
“Đứa lớp dưới năm ngoái ồn ào đòi nhảy lầu rặn ra pha lê kia, mày có ấn tượng không?”
Giọng Lý Tiêu kẹp giữa tiếng kim loại “ting”, cô nàng đang nghịch chiếc bật lửa màu đỏ rực, “Người tao muốn nói tới không phải cậu ta, mà là người bạn thân đi thuê phòng cùng người yêu cậu ta.
Kẻ này từng ngủ cùng rất nhiều người ở Tây Đức.”
Mí mắt Triệu Tiềm đột nhiên giật giật, cô lạnh lùng quát: “Lái xe thì cứ lái đi, mày có thể ngậm miệng lại được không?”
Lý Tiêu ung dung nói: “Có một lần tao nhìn thấy lão Đinh nhà mày và người nọ cùng vào khách sạn.” Cô nàng nhún vai, “Có làm từ đầu đến cuối không thì không biết nha.”
Sau đó Triệu Tiềm không nói gì nữa.
Tới bệnh viện, Lý Tiêu gục trên tay lái, dùng một câu đánh vỡ bầu không khí nặng nề tột cùng: “Ngày mai nhớ rõ trả thuốc lá cho tao, phiền mày cũng chuyển cả tiền rửa xe và thay đệm ghế cho tao nữa.”
Triệu Tiềm ôm Đinh Huy Tuyền theo kiểu ôm công chúa, cầm bàn tay cậu ta giơ ngón giữa với Lý Tiêu.
“Đã bảo mày là đồ ngốc mà.” Lý Tiêu hất bộ tóc giả màu đỏ rượu, xoay người nghênh ngang rời đi.
Triệu Tiềm kéo lê thân thể mỏi mệt về đến nhà.
Đèn phòng khách sáng trưng, lão Triệu đang chơi cờ với chính mình, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Hôm nay cha đã nói chuyện với Tiểu Yến.”
Triệu Tiềm ở lối vào nâng lên bàn chân rơi mất dép lê, đi trần cả một đường, bàn chân lạnh lẽo phủ kín tro bụi và những vết lồi lõm do đá cấn lên.
“Chiếu tướng.”
Lão Triệu đập mạnh quân cờ xuống cái “cạch”, “Sắp đến tháng rồi, nếu không nói sẽ muộn đấy, phải cho nó thời gian ra quyết định, đến lúc đó con sẽ đi theo nó.”
Triệu Tiềm đá chân trần đi vào, giọng khàn khàn, không có năng lượng: “Cũng phải là người ta sẵn lòng mới được, đừng lao lên tự mình đa tình.”
“Đều là tình hữu nghị cách mạng cùng trường ba năm, có gì không sẵn lòng chứ.” Lão Triệu nói như đã dự tính trước.
Triệu Tiềm vào bếp mở tủ lạnh: “Vào nhà máy có gì không tốt, ai cũng không muốn vào thì ai tới làm công nhân tầng chót đây?”
“Vào nhà máy không có gì không tốt cả, dây chuyền sản xuất không cần động não, bình thường tiết kiệm chút tiền đã có thể sống, nhưng cũng đừng mong lấy về những gì mẹ con để lại.” Lão Triệu thành thạo đánh cờ.
Trong bếp không có thanh âm, Triệu Tiềm ôm chai nước có ga lớn đi lên gác.
Lão Triệu ném quân “Soái” vừa ăn được vào hộp cờ: “Khả năng cao nó sẽ đi học ở trường quốc tế Gia Thược, cha sẽ đưa con vào đó, các con tiếp tục làm bạn cùng trường.”
Triệu Tiềm lạnh tanh nói: “Bước cờ này của cha đi ba năm, sợ rằng ngay từ lúc bắt đầu đã đi nhầm rồi, cậu ấy trở về chưa biết chừng sẽ bị biết bao nhiêu người cười nhạo đấy.”
“Càng như vậy thì càng phải đi theo nó, hoạn nạn gặp chân tình.” Lão Triệu như thể không nhận ra ý tứ châm chọc trong lời nói của con gái.
Triệu Tiềm một bước vượt ba bậc thang, nhanh chóng lên đến tầng hai.
Sau lưng truyền đến một câu hỏi: “Con đánh nhau có thắng không, sao lại mất một chiếc dép, bị đứa con gái nhà họ Lý đoạt luôn à?”
Trông như vẫn đang đánh cờ không quan tâm tại sao cô trở về muộn và có vết bẩn trên quần áo, song thực tế đều chú ý cả.
Triệu Tiềm lên gác, cửa phòng bị cô đóng sầm lại.
“…” Lão Triệu tức giận nhấc chân ngồi xếp bằng, đánh nhau thì đánh nhau, làm ra vẻ gà trống bại trận cho ai xem?
Già mới có con, được đứa nghịch tử.
Triệu Tiềm quét sạch hơn nửa bình nước ngọt, uống đến no căng muốn nôn.
Cô nhắn mấy tin cho Yến Vi Sí, đến giờ cũng chưa có chút động tĩnh gì.
Yến Vi Sí chắc chắn vẫn còn tức giận, không trả lời cô cũng là chuyện bình thường.
Triệu Tiềm lướt đến số đầu tiên trong lịch sử cuộc gọi và bấm xuống, cô đã chuẩn bị tinh thần rằng điện thoại vẫn tắt như trước, nhưng không ngờ lại được nghe máy.
Không biết Trần Vụ đang buồn ngủ hay không khỏe, tiếng nói nhẹ và chậm hơn ngày thường: “Bạn Triệu, em tìm anh có chuyện à?”
Triệu Tiềm hít sâu: “Anh, hôm nay lão Đinh quá đốn mạt, em thay nó xin lỗi anh.”
Trần Vụ mù mờ: “Cậu ta đã làm gì?”
Triệu Tiềm: “…”
“Lần này anh gặp chuyện, là do nó gây ra.” Cô hổ thẹn nói.
Trần Vụ kinh ngạc hồi lâu: “Vô duyên vô cớ…”
“Dạ, nó bị ma quỷ ám ảnh, bị đánh chết cũng đáng đời.” Triệu Tiềm nói, “Em dạy dỗ nó rồi, trước tốt nghiệp có lẽ nó phải dưỡng thương, sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu.”
Trần Vụ hỏi: “Bị thương à?”
“Tự chuốc lấy, đều là tự chuốc lấy cả thôi.” Triệu Tiềm đè nén cảm xúc lại sắp dâng lên, “Anh, anh có thể xin nghỉ thêm mấy ngày, một hai tuần không tới cũng không sao, vẫn trả tiền lương.”
Trần Vụ ngượng ngùng nói: “Không thể như vậy được đâu.”
“Em nói có thể là có thể.” Triệu Tiềm nói với giọng điệu phóng khoáng bình thường, “Ngày mai em tới thăm anh nhé?”
Trong điện thoại là tiếng thuật lại rất nhỏ bé của Trần Vụ, “Bạn học Triệu nói ngày mai bạn ấy muốn tới thăm tôi.”
Nét mặt Triệu Tiềm biến đổi, Yến Vi Sí ở bên cạnh Trần Vụ?
Đã trễ thế này cũng chưa đi, xem ra là phải qua đêm.
Trần Vụ sẽ không chịu thiệt chứ?
Ngay sau đó cô nghe thấy giọng trầm biếng nhác của Yến Vi Sí, “Chờ sức khỏe anh khá hơn rồi nói sau.”
“Được được được.” Triệu Tiềm cười nói.
Triệu Tiềm không tán gẫu nhiều với Trần Vụ, dặn dò anh chú ý nghỉ ngơi rồi kết thúc trò chuyện.
Ngồi trong căn phòng rộng lớn, Triệu Tiềm nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu, tại sao lại nhận Trần Vụ làm anh trai?
Đây là một viên gạch mà cha già lát trên đường.
Năm ngoái cha cô đột nhiên bảo cô kết bạn với người bảo vệ mới đến, không nói nguyên nhân.
Cô rất phản cảm với sự sắp xếp của ông già nhà mình, chẳng chút nghĩ ngợi đã từ chối, chính ông đã cho cô xem một đoạn cắt của video giám sát, hình ảnh trong video không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ để cô xác nhận rằng, một người mặc đồng phục đã thay cô ăn một cú đánh trong cuộc ẩu đả đó.
Mà người trực ban đêm đó chính là bảo vệ mới tới, Trần Vụ.
Cô lại là người không trả hết ân tình thì toàn thân sẽ khó chịu.
Vì thế cô nghe theo ý cha mình, nhân tiện chăm sóc quan tâm Trần Vụ ở Tây Đức, mời anh ăn và dẫn anh đi chơi nhiều hơn.
Dòng hồi tưởng của Triệu Tiềm dừng lại, vẫn phải tìm một cơ hội thẳng thắn với Trần Vụ thôi.
Mặc dù cô đã coi Trần Vụ trở thành người bạn đáng giá chơi thân từ lâu, nhưng mục đích tiếp xúc ban đầu của cô với anh thực sự có trộn lẫn một ít tạp chất.
Chẳng biết cha già đã sớm biết mối quan hệ giữa Trần Vụ và Yến Vi Sí kiểu gì.
Cũng kéo anh vào.
Không phải là tương lai sẽ lợi dụng anh thế nào, mà là tính toán để cô có nhiều bạn bè nhiều con đường hơn, cẩn tắc vô ưu.
Triệu Tiềm uống hết số nước ngọt còn lại, lần này cũng không phải là chuyện nhỏ.
Đến giờ cô vẫn cảm thấy hoảng sợ, nếu Trần Vụ bị ném vào trong nước…
Triệu Tiềm thầm chửi Đinh Huy Tuyền trong lòng một trận, nhưng nghĩ đến việc cậu ta bị thương như vậy, cô đỏ mắt lại mắng thêm vài tiếng: “Ngu xuẩn!”
Vì cú điện thoại này của Triệu Tiềm, Trần Vụ bò ra khỏi ổ chăn.
Anh bọc chăn ngồi dựa lên ván gỗ đầu giường: “Người cứu tôi chính là bạn Đinh, người hại tôi cũng là bạn Đinh.”
Yến Vi Sí cười lạnh: “Tôi đã bảo anh rồi, phải có lòng cảnh giác với người xung quanh.”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Không có lý do mà.”
“Đó là anh tưởng thế thôi.” Yến Vi Sí giật lấy chiếc di động mà Trần Vụ đang cầm, hắn nói mình nhặt bên hồ nước, tên này tin luôn, ngốc nghếch hiếm có khó tìm.
Trần Vụ không hiểu: “Tôi và cậu ta không có thù oán hay mâu thuẫn gì, cậu ta cũng cười nói với tôi, nhân duyên ở Tây Đức rất tốt, làm việc chu đáo lại yêu cười, không giống kẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.”
“Ngoại trừ có thể nhìn ra Quý Minh Xuyên diễn kịch, đối với anh, người khác toàn là thật lòng thật dạ.” Yến Vi Sí khựng lại, nếu nghĩ như thế, Quý Minh Xuyên lại trở thành điều đặc biệt?
“Đừng quan tâm tới những người không liên quan nữa.” Hắn bực bội đặt điện thoại lên tủ đầu giường, “Có lẽ buổi tối anh sẽ sốt đấy, có thuốc chưa?”
“Hộp thuốc ở trong ngăn dưới tủ quần áo, cậu lấy cho tôi đi.” Trần Vụ nói.
Yến Vi Sí tìm kiếm: “Nói luôn với tôi không phải là được rồi à.”
“Không được, có mấy loại thuốc cảm, không thể uống lung tung.” Sắc mặt Trần Vụ vẫn không hồng hào lắm, anh di chuyển nằm về giường, cọ chân vào tấm ga trải giường, chạm tới túi chườm nóng đã được đổ đầy.
Không bao lâu sau, Trần Vụ lấy hết thuốc mình cần uống ra cất cẩn thận.
Anh cuộn tròn cơ thể không còn lạnh cóng, mơ màng thiếp đi, rồi đột nhiên nói một câu: “Làm thế nào mà bạn Triệu biết tôi đã xảy ra chuyện nhỉ?”
Yến Vi Sí dựa lên bức tường cuối giường: “Chuyện này mà cũng không nghĩ ra? Cậu ta và Đinh gì đó là cùng một bọn.”
“Không tính là một bọn đâu.” Trần Vụ lắc đầu, “Mọi người đều là người trưởng thành, có tư tưởng độc lập, nhân cách độc lập, suy nghĩ và hành động cũng không giống nhau.”
Yến Vi Sí liếc anh: “Đây là lần thứ mấy anh nói đỡ cho cậu ta rồi?”
Trần Vụ nói: “Tính bạn ấy khá tốt.”
“Đi ngủ, lập tức.” Yến Vi Sí tắt đèn, hạ mệnh lệnh.
Ban đêm, quả nhiên Trần Vụ phát sốt, anh không nói mê sảng cũng không phát giận lung tung vì ốm bệnh nhạy cảm.
Là một lò lửa yên tĩnh.
Yến Vi Sí vén tóc mái của Trần Vụ, thấy trán anh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhíu mày nói: “Thế này không ổn.”
“Nếu không tôi giúp anh…” Yến Vi Sí làm động tác nuốt nước bọt, “Lau người nhé?”
Đôi mi nhắm nghiền của Trần Vụ run lên, con ngươi dưới mí mắt di chuyển, nhưng chúng không mở ra.
“Tôi đi múc nước đây.” Yến Vi Sí coi đây là ngầm đồng ý.
Khi hắn trở lại bên giường, hai tay trống trơn, không cầm cả chậu và khăn.
Hắn che khuôn mặt đen kịt quay ngược lại.
Lúc lại trở về, hắn đã mang theo chậu, cũng cầm cả khăn.
Nhưng quên thay nước, lạnh rồi.
… Đệt.
Yến Vi Sí tự nghi ngờ bản thân, sao hắn không làm tốt được chút việc nhỏ vậy?
Trở lại lần thứ ba, tất cả những thứ cần dùng đã sẵn sàng.
Yến Vi Sí ngồi bên giường, đặt chậu nước trên đùi.
Hắn nhìn gương mặt tỏa nhiệt của Trần Vụ, hồi lâu không nhúc nhích.
Đầu tiên làm gì nhỉ, lau cổ?
Đúng, cổ.
Yến Vi Sí gấp đôi chiếc khăn lông ấm áp, đắp nó lên một bên cổ Trần Vụ rồi chậm rãi di chuyển lau xung quanh.
Sau khi lau qua lại một lần, chiếc khăn được xả sạch bằng nước và vắt khô.
Tiếp theo làm gì nhỉ, trước ngực sau lưng.
Phải cởi quần áo, hoặc là tay cầm khăn thò vào trong quần áo.
Chọn một.
Yến Vi Sí kéo chăn trên người Trần Vụ xuống một chút, để lộ phần thân trên ướt đẫm mồ hôi của anh.
Hắn duỗi tay lại gần, đặt trên cúc áo đầu tiên của bộ đồ ngủ, khớp ngón tay cứng đờ.
Mẹ kiếp, không phải chỉ là lau người thôi à, sao mình cứ như tên biến thái thế này?
Yến Vi Sí quay đầu, vèo vèo cởi áo ngủ của Trần Vụ.
Sau đó…
Đối diện với một đôi mắt ướt át mơ màng.
“Nhắm mắt.” Cổ họng Yến Vi Sí khản đặc, hắn lên tiếng.
Trần Vụ ngơ ngác hơi hé bờ môi khô: “Cậu đang làm gì thế?”
“Hạ sốt vật lý cho anh.” Nét mặt Yến Vi Sí nghiêm túc chính trực, hắn lau làn da sáng bóng phiếm đỏ trên ngực anh đâu ra đấy.
Trần Vụ ngẩn ngơ nở nụ cười, mắt cười cong cong, anh nói: “Cảm ơn cậu nha bạn Yến, làm phiền cậu rồi, vất vả cậu quá.”
“…” Những ý nghĩ rất không trong sáng đang rục rà rục rịch trong Yến Vi Sí hoàn toàn biến mất.
Mình đúng là tên súc sinh.
Đêm nay không ngủ, úp mặt vào tường suy ngẫm và làm người lần nữa thôi.
Trần Vụ nằm ở nhà hơn một tuần, trong lúc đó Triệu Tiềm có tới thăm anh, xách theo rất nhiều đồ bổ được chọn lựa kỹ lưỡng.
Triệu Tiềm không hề đề cập đến Đinh Huy Tuyền, chỉ bảo Trần Vụ để tháng sau trở về đi làm luôn một thể.
Vì thế Trần Vụ tiếp tục nghỉ phép.
Cuối tháng là sinh nhật Yến Vi Sí, nhưng Trần Vụ không biết.
Hoàng Ngộ nói cho anh, bảo anh đến lúc đó gọi Yến Vi Sí ra liên hoan.
Hôm đó, Trần Vụ đến nhà một đồng nghiệp trước.
Là người đồng nghiệp mọc mụn mủ lớn toàn thân, anh ta dùng phương thuốc mà Trần Vụ nói, đã gần lành hẳn, cất công mời Trần Vụ ăn cơm.
Khi Trần Vụ ra cửa, anh ta còn nhét cho anh cái bao lì xì rất dày.
Trần Vụ nhận lấy.
Vợ đồng nghiệp lần đầu tiên thấy người nhận lì xì sảng khoái như thế: “Sao cậu ta chẳng khách khí gì cả? Phải kéo đẩy chút chứ.”
“Vì cậu ấy biết nếu mình không nhận, thâm tâm anh sẽ băn khoăn.” Đồng nghiệp đóng cửa lại.
“Thoạt trông không giống người khôn khéo lắm.”
“Đây không gọi khôn khéo.” Đồng nghiệp không quá đồng ý với cách nói của vợ mình, nhưng lại không nghĩ ra tính từ thỏa đáng hơn, “Dù sao cũng là một người thiện lương.”
Trần Vụ dán nhãn thiện lương đi trên đường, dùng lì xì còn nóng hổi mua quà sinh nhật cho Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí gọi cho anh, hỏi có phải anh đang ấp trứng ở trên đường không.
Trần Vụ đi ra khỏi một cửa hàng: “Tôi đang mua quà cho cậu.”
Yến Vi Sí thoáng sửng sốt: “Không cần đâu, tôi không thiếu gì cả.”
Trần Vụ nói: “Ồ, thế tôi không mua nữa.”
Không biết vì sao Yến Vi Sí cảm thấy lúc này khóe miệng mình xụ xuống, bất đắc dĩ nói: “Anh mua đi anh mua đi, anh cứ từ từ chọn.”
“Tôi mua xong sẽ qua.” Trần Vụ tới cửa hàng tiếp theo đi dạo, Hoàng Ngộ tìm anh ở wechat.
Hoàng Ngộ: [Buổi tối trước kỳ nghỉ đông năm ngoái, có phải anh đã nhắn tin cho anh Sí không?]
Trần Vụ: [Đúng là có nhắn mấy tin.]
Hoàng Ngộ: [Tôi đã bảo là có cảm giác kiểm tra quen thuộc mà, nhân vật chính là anh à.]
Hoàng Ngộ ở nhà hàng chờ đợi đến choáng váng đầu óc, chợt nhận ra rằng mình thế mà lại nhắn đi rồi, gã run tay xóa tin.
Trần Vụ hẳn là không đọc được… Nhỉ?
Người có phản ứng chậm như vậy, không thể nào nhìn thấy đâu.
Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng của Yến Vi Sí ở Xuân Quế đã không trọn vẹn tới cuối được, vì Trần Vụ bị dị ứng sau khi uống một ly trà sữa.
Lúc ấy Yến Vi Sí vừa ăn hết một miếng xôi trộn đường thì nhìn thấy Trần Vụ cào cánh tay cách lớp tay áo lông, tiếng hít thở cũng không ổn định, trông như sắp nôn ra bất cứ lúc nào.
Không ăn bánh kem, không mừng sinh nhật, Yến Vi Sí đưa Trần Vụ đi bệnh viện, đến thẳng phòng cấp cứu để tiêm thuốc chống dị ứng, thậm chí trên mông còn bị hai mũi.
Lúc tiêm xong, nửa bên mông của Trần Vụ cứng ngắc.
Mấy ngày trước ngâm nước bị lạnh cảm mạo mới khỏi, hôm nay lại đến dị ứng không quá nghiêm trọng cũng không nhẹ, gần sao Thủy nghịch hành(1).
(1) Theo chiêm tinh học, sao Thủy nghịch hành là hiện tượng sao Thủy di chuyển ngược lên trên bầu trời, khiến cho mọi thứ bị mất cân bằng, thông tin bị sai lệch dẫn đến xảy ra nhiều rủi ro.
Yến Vi Sí làm thủ tục nhập viện cho Trần Vụ, để anh ở lại một đêm, mặc dù bác sĩ lại một lần giải thích rằng anh tới khá kịp thời nên không đến mức phải nhập viện, có thể về nhà.
Yến Vi Sí xanh mét mặt trừng Trần Vụ: “Dị ứng trà sữa mà còn dám uống à?”
Thân thể Trần Vụ ngừng run, giọng nói cũng không run nữa, triệu chứng rõ ràng đã thuyên giảm, anh thở dài một hơi vừa lúng túng vừa vô tội: “Tôi không biết mình dị ứng trà sữa.
Tôi uống sữa bò không sao mà, cậu uống trà sữa nói chuyện với tôi, tôi ngửi mùi cũng không có vấn đề gì cả.”
Yến Vi Sí: “…”
Lần nào mua trà sữa cho hắn, tên này toàn mua nước trắng cho mình, hắn tưởng chẳng qua là không thích uống, nào biết còn bị dị ứng.
Thấy Trần Vụ định dậy, Yến Vi Sí lại nổi giận: “Làm gì đấy?”
“Không muốn nằm.” Trần Vụ nói, “Tôi đã khỏe rồi.” Anh đeo kính lên, “Cậu có thể cùng tôi xuống dưới đi dạo một lát không?”
“Anh bao tuổi rồi, còn cần người đi cùng sao?” Yến Vi Sí nhìn lời chúc sinh nhật của bạn bè ở phía nhà bên kia gửi tới, chẳng buồn trả lời tin nào.
Trần Vụ xỏ dép, cúi đầu đi ra ngoài, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ bẹp trên trán.
Thái dương Yến Vi Sí giật giật, hắn chuyển bước theo ra ngoài.
Trần Vụ đi dạo trong khu vườn nhỏ ở tầng một bệnh viện chốc lát rồi trở về phòng bệnh đi ngủ.
Trên đường tới bệnh viện, vùng da lộ bên ngoài của anh nổi lên rất nhiều nốt đỏ, giống hệt vết muỗi cắn, kích thước khác nhau.
Xuất hiện nhanh chóng, không cho người ta có thời gian để phản ứng.
Bây giờ các nốt đỏ đã rút lui gần hết, chỉ còn lẻ tẻ vài nốt khá ngoan cố không chịu rút lui.
Yến Vi Sí nắm lấy cổ tay Trần Vụ, khom lưng chậm rãi cúi đầu, mím môi lại gần và vụng về thiếu tự nhiên thổi thổi vết đỏ trên xương cổ tay trái của anh.
Ngoài cửa phòng bệnh, Khương Hi lừa anh trai lén lút tới đây thì chứng kiến cảnh này, hai tay đan nhau che miệng lại mới không la toáng lên.
Hóa ra không phải mình suy nghĩ nhiều, mà là sự thật.
Đều là thật.
Một ánh mắt bọc lấy sự cảnh cáo nghiêm khắc bắn ra từ trong phòng bệnh, Khương Hi không chút nghĩ ngợi đã xông vào, đầu óc trống rỗng, hét lên những lời vô nghĩa: “Tại sao chứ, anh Sí, anh là nam, anh ta cũng là nam…”
Yến Vi Sí kéo cô bé ra ngoài rồi gọi điện cho Khương Lương Chiêu: “Lăn tới đây, mang em gái mày đi.”
Khương Hi mở to mắt, cũng ngẩng cao đầu, như thể chỉ cần làm vậy thì mình sẽ không chật vật bật khóc: “Em không muốn đi, em muốn nói chuyện với Trần Vụ!”
“Nói cái gì?” Yến Vi Sí khép hờ mi, cúi đầu nhìn cô, “Để anh nghe trước xem.”
Khương Hi sợ tới mức lùi ra sau vài bước, sức mạnh tự tin và ngang ngược kiêu ngạo cũng biến mất.
Cô nhóc run rẩy nức nở, lệ rơi đầy mặt: “Anh xem, anh thích uống trà sữa nhưng anh ta bị dị ứng với trà sữa.”
Giở trò ầm ĩ như đứa trẻ bị bắt nạt, “Các anh đã được định trước là không thể ở bên nhau, anh ta và anh, hôn anh xong còn phải uống thuốc chống dị ứng kìa.”
Yến Vi Sí cười thành tiếng: “Anh bị dở hơi chắc, tại sao cứ phải hôn anh ấy vào lúc đang uống trà sữa?”.