Ngoại trừ Trần Vụ không có lý lịch gì, những người khác toàn có gia thế hiển hách.
Bao gồm hai người đàn ông đang thân mật nồng nhiệt trong nhà vệ sinh.
Nhân viên công tác tới gõ cửa phá hỏng cuộc vui của họ, họ vừa chửi rủa vừa chỉnh lý trang phục.
“Tôi muốn đến khách sạn, cậu lại cứ đòi tới nhà vệ sinh, giờ thì hay rồi, lãng phí thời gian.”
“Sau khi đi vào, anh bám luôn lên người tôi còn gì.”
“Uống nhiều quá.”
“Xì, lát nữa tôi còn có xã giao, hẹn lần sau nhé.”
“Cộc cộc.”
Tiếp đó là tiếng khoá cửa chuyển động.
Hai người liếc nhau, nhân viên công tác phát hiện cửa khóa trái thì sẽ không ngu ngốc đến mức không biết gì, lúc này xông vào đâm đầu vào chỗ chết, trừ phi có người yêu cầu.
Người nọ ở trong nhà vệ sinh, còn là khách quý của nhà họ Hoàng, có quyền lên tiếng nhất định.
Không loại trừ khả năng đến làm việc giống họ.
Chỉ cần họ ngồi xổm xuống tìm chân là có thể biết được số người.
Nhưng họ đều là nhân vật có uy tín có danh dự, không làm ra được loại hành vi thấp kém này.
Cậu ấm nhà giàu vừa lấy lại vẻ ngoài đạo mạo bước đến buồng vệ sinh đầu tiên, dùng giày da đá vào cửa: “Lăn ra đây.”
“Làm mất mặt người có học thức.” Người còn lại không đồng tình với cách làm thô bạo này, “Chúng ta đã làm phiền người khác, nên nói xin lỗi mới đúng.”
Y nhẹ nhàng nói, “Đừng làm lớn chuyện, cậu không biết xấu hổ, nhưng tôi vẫn cần thể diện đấy.”
“Hôm nay tôi nhất định phải xem xem là thần tiên phương nào.” Cậu ấm chỉnh lại bộ tây trang rồi đá lên buồng vệ sinh thứ hai.
Ở buồng cuối cùng, Yến Vi Sí vẫn giữ tư thế trán chống trán với Trần Vụ.
Hơi thở có chút dồn dập của Trần Vụ phả lên cằm Yến Vi Sí.
“Hoảng cái gì, chờ đấy.” Sau khi thì thầm khe khẽ xong, Yến Vi Sí mở cửa ra ngoài.
Cả hai người kia đều rất bất ngờ.
Cậu ấm cười giả lả: “Yến tiểu thiếu gia, là cậu à?”
Yến Vi Sí đi rửa tay: “Đã có tuổi rồi mà không tự kiềm chế được bản thân à? Giao phối ở ngay nơi bẩn thỉu này.”
Hai người mới hơn hai mươi: “…”
Bọn họ quan sát người thiếu niên, từ mức độ sạch sẽ của quần áo và trạng thái của hắn có thể nhìn ra, buồng vệ sinh cuối cùng không giống như bọn họ nghĩ.
Thật sự là một mình đi vệ sinh, nghe không nổi chuyện kia.
Yến Vi Sí liếc cậu ấm, nheo mắt: “Một vài tình nhân khác của anh cũng tới đây, nhỏ tuổi mới thành niên, lớn tuổi tới trung niên.
Hay là tôi bảo thằng bạn nối khố của tôi chuẩn bị cho bọn họ một bàn mạt chược nhé?”
Sắc mặt cậu ấm thay đổi, vì nguyên nhân thân phận nên mối quan hệ với người tình trung niên vô cùng bí mật, tại sao tên phế thái tử này sẽ biết, là do hai người bạn thân tiết lộ cho?
Không còn thời gian suy nghĩ nhiều ở đây, cậu ấm kéo người kia rời đi.
Yến Vi Sí ra hiệu nhân viên ngoài nhà vệ sinh rời khỏi rồi nói với buồng cuối cùng: “Ra đi.”
Trần Vụ đẩy ra cánh cửa khép hờ: “A Sí, làm sao cậu biết tình nhân của người ta là ai?”
Yến Vi Sí không còn vẻ tôn quý và ưu việt vừa chảy ra từ trong xương, hắn trở về làm cậu thiếu niên bình thường có thể cùng ăn buffet với Trần Vụ.
Hắn đáp ngắn gọn: “Nói bừa đấy.”
“Thực ra không thể nói là giới này loạn, mà là người loạn.” Trần Vụ mở miệng.
“Ừ.” Yến Vi Sí nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa vài phần hậm hực bị đè nén, “Giới gay có người một tuần bảy ngày hoạt động tập thể, có người lại theo Plato.”
Trần Vụ đi đến chiếc sô pha sát tường của nhà vệ sinh, Yến Vi Sí ở sau lưng anh nói, “Anh còn muốn ở lại đây à? Không sợ lát nữa lại xem thêm một lần sao?”
Yến Vi Sí còn chưa dứt lời, Trần Vụ đã đột ngột chuyển thành chạy bước nhỏ ra ngoài.
“Không đợi tôi đúng không, chạy nhanh thế nhỉ?” Yến Vi Sí đuổi theo anh, cởi áo khoác vest cầm trong tay, cau chặt mày, “Sao trước đây chưa từng nghe thấy anh nói mình thuộc chủ nghĩa tình yêu tinh thần thuần khiết?”
Trần Vụ đi vội, không chú ý nên va phải chậu hoa lớn cạnh tường.
Chiếc bình đắt tiền nhìn không ra niên đại rung chuyển lắc lư, Yến Vi Sí duỗi chân đỡ nó.
Trần Vụ thở phào nhẹ nhõm: “May mắn không bị vỡ.”
“Ai bảo anh hấp tấp.” Yến Vi Sí đè nén dòng cảm xúc dâng trào như thủy triều mùa xuân, “Đáp án đâu?”
Trần Vụ và Yến Vi Sí nhìn nhau.
Đôi mắt của anh rất đen rất sáng, trong suốt đến mức tròng kính cũng không che khuất được, mùi khói lửa nhân gian sạch sẽ trong trẻo tràn ngập khóe mắt lông mày anh.
Yến Vi Sí suy nghĩ một cách bất ngờ lại như đương nhiên, Plato thì kệ Plato, ăn chay cả đời cũng chẳng có gì to tát.
Miễn sao món chay là người này.
“A Sí.”
“Hửm?” Yến Vi Sí nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm, thật ra là đang mất tập trung.
Đang độ trẻ trung, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được.
Có lẽ vẫn có thể đấu tranh thêm một chút.
Ngộ nhỡ trở ngại đằng trước không phải ngọn núi mãi mãi không trèo lên được mà là một đống đất nhỏ, hắn còn chưa nhấc chân đã quay đầu, chẳng phải là sẽ hối hận chết không nhắm mắt sao?
Yến Vi Sí vẫn đang nhìn Trần Vụ, thậm chí hồi lâu sau cũng chưa chớp mắt.
Trần Vụ đi sát vào tường, gục đầu như ông cụ non: “Không phải do tôi không nói, mà là không có cơ hội, tôi không thể vô duyên vô cớ mà…”
Mà làm sao? Yến Vi Sí bước đi chậm rãi ở phía sau, dưới lớp quần tây là đôi chân thon gọn rắn chắc.
Trần Vụ đi đằng trước có ống quần dài, giấu bên trong là đôi tất trắng cùng hệ màu với Yến Vi Sí, bọn họ một trước một sau bước xuống cầu thang.
“A Sí, tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta đi xuống thôi, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc đâu.” Trần Vụ quay đầu ngoái nhìn.
Yến Vi Sí nào có tâm trạng đó.
Trần Vụ đứng ở bậc thang chờ hắn xuống.
Vì thế bọn họ đi song song, dưới chân là những bậc thang trải thảm vàng, họ một thân đen một thân trắng, xứng đôi đến mức tạo nên sự kết hợp tự nhiên mà lại có nhiều tâm tư suy tính.
“Aiz.”
Trần Vụ thở dài một hơi, giữa môi răng vẫn còn sót lại chút hương vị kẹo marshmallow, “Chuyện này thật sự quan trọng lắm à?”
“Tôi tin rằng không có ai không thích.” Nghĩ đến quần thể kia, Yến Vi Sí sửa lời, “Hầu hết mọi người đều thích thân mật với nửa còn lại của mình.”
Sắc mặt Trần Vụ chính trực: “Về mặt tinh thần linh hồn thì không tính à?”
“Tính.” Giọng điệu Yến Vi Sí vẫn biếng nhác như mọi khi, nhịp điệu nói chuyện khiến mọi người cảm thấy buồn ngủ.
Hắn thoáng khựng lại, nghiêng mắt nhìn nơi khác, “Cùng với khoảng cách tiếp xúc âm.”
Trần Vụ đỏ bừng mặt, trong mắt lộ vẻ bối rối, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề chưa từng liên quan này.
Hiện tại Yến Vi Sí không chắc chắn Trần Vụ bẩm sinh hay do nhân tố nào đó gây ra.
Hắn dùng một tay cầm áo vest âu phục, tay kia đút trong túi quần tây, cố gắng tỏ ra thản nhiên nhất có thể: “Mối tình đầu tiên không hôn không làm, chính là vì nguyên nhân này à?”
“Không phải,” Trần Vụ một mình đi xuống tầng, cúi đầu, phần gáy trắng sáng giống như ngọc thạch được trưng bày trong phòng triển lãm, “Cậu ta chưa từng nói muốn.”
Gần như ngay sau đó, Yến Vi Sí hỏi: “Vậy nếu cậu ta có nói thì anh sẽ làm thế nào?”
Trần Vụ hoang mang khó hiểu: “Tại sao phải giả thiết điều chưa bao giờ tồn tại?” Anh nói thẳng thừng, “A Sí, tôi không muốn suy nghĩ về vấn đề vô nghĩa này.”
Yến Vi Sí thấp giọng chửi bới, khi không nhắc đến kẻ không bằng heo chó kia làm gì.
“A Sí?” Trần Vụ đã đến tầng một ngước lên nhìn hắn.
Yến Vi Sí nhanh chân sải bước: “Tới đây.”
Bữa tiệc tiến vào phần phẩm rượu, Đàm tiểu thư tiếp đãi khách khứa với tư cách con dâu tương lai của nhà họ Hoàng.
Mặc dù cô là một nghệ sĩ biểu diễn dàn nhạc nồng đậm hơi thở nghệ thuật, nhưng cô cũng có thể ứng phó được xã giao danh lợi, sẽ không tỏ ra thanh cao khiến bầu không khí trở nên khó xử.
Gia đình kinh doanh, đã bị cha mẹ ảnh hưởng mưa dầm thấm đất.
Đàm tiểu thư búi tóc cao, mặc một bộ sườn xám xanh lá thêu hoa, chiều dài nằm giữa mức độ bảo thủ cũ kỹ và tuỳ tiện dung tục, rất xứng với hai nhúm tóc nhuộm xanh lá của Hoàng Ngộ.
Cô nâng ly rượu đi theo gã lần lượt trò chuyện với các doanh nhân, đoan trang và xinh đẹp tao nhã.
Bọn họ giống cô dâu chú rể mời rượu.
Có người bày dáng vẻ bề trên trêu chọc hai câu.
Khi nào đính hôn, gene tốt như thế thì con cái sẽ đẹp lắm. Vị hôn thê có vóc dáng đẹp biết bao, không thể chơi đùa lộn xộn bên ngoài, kiềm chế lại.
Lúc Hoàng Ngộ phát cáu sắp mất bình tĩnh, Đàm tiểu thư sẽ kịp thời tiếp lời, cô mỉm cười thỏa đáng suốt quá trình.
“Mệt chết rồi mệt chết rồi.” Hoàng Ngộ ngồi bơ phờ ở bàn của Trần Vụ và Yến Vi Sí, đặt ly rượu thấy đáy trong tay lên bàn.
Gã không màng hình tượng mà kéo cà vạt ném lên theo, “Việc này thật sự không phải cho con người làm.
Sao tao lại không có anh chị em gì nhỉ? Con ngoài giá thú cũng được mà.”
Hoàng Ngộ than thở, “Anh Sí, mày chia cho tao một trong số anh chị của mày đi, tao lập tức nhường ra vị trí người thừa kế.”
Yến Vi Sí dựa vào thành ghế: “Tùy chọn đấy.”
“Toàn người hung hãn có thể nhẫn nại có thể chờ đợi, tao sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.” Hoàng Ngộ đã nhận ra mình nói chủ đề không nên nói.
Thấy anh Sí không tức giận, gã thả lỏng lại, rung chân giơ tay với nhóm con ông cháu cha nâng ly với mình, “Có đôi khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng gì nữa”.
Trần Vụ gật đầu.
Yến Vi Sí trừng mắt: “Anh còn thay mình vào?”
Hắn đá Hoàng Ngộ, Hoàng Ngộ lập tức nói, “Không phải, ban nãy tôi chỉ làm màu thôi.”
Trần Vụ “Ồ” một tiếng.
“Anh muốn hy vọng gì, tôi tìm cho anh, bao nhiêu cũng được.” Yến Vi Sí giữ chặt hai bên ghế của Trần Vụ, để anh đối mặt với mình.
Một lúc lâu sau, Trần Vụ nói: “Tôi chỉ từng có cảm giác đấy thôi.”
Yến Vi Sí nhíu mày nhìn anh chăm chú: “Xuất hiện bao giờ, bối cảnh thế nào?”
Trần Vụ suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc lâu: “Không nhớ rõ.”
Hơi thở Yến Vi Sí dồn lên cổ họng nghẹn lại.
“Anh Sí, đây cũng là điều bình thường thôi, mọi người đều có thời điểm lười biếng tiêu cực.” Hoàng Ngộ quan sát tình hình rồi nói, “Cũng không có nghĩa là thật sự không còn hy vọng, không muốn sống nữa…”
Đáy mắt Yến Vi Sí giăng đầy mây đen: “Con mẹ nó sao còn dính dáng đến chuyện không muốn sống?”
Trần Vụ chậm rãi rút chiếc áo vest tây trang bị hắn nắm chặt ra: “A Sí, cậu đừng chỉ nghe một phần.”
Yến Vi Sí nới lỏng năm ngón tay phiếm xanh, dùng bàn tay che lại mắt rồi chìm vào im lặng.
Hoàng Ngộ cũng không dám nằm vật ra đó nữa.
Gã ngồi nghiêm túc đường hoàng, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, anh Sí thế này đâu giống như tương lai sẽ có ngày cảm thấy chán ngán chứ.
Để ý tới mức nào, mới không nghe nổi dù chỉ một câu văn vẻ vô nghĩa.
Hoàng Ngộ đứng dậy rời đi, khi trở về cầm theo đĩa trái cây: “Hai người ăn ít cherry đi.”
Trần Vụ lấy một quả đưa cho Yến Vi Sí, Yến Vi Sí không có phản ứng.
Nếu là bình thường, Yến Vi Sí sẽ không đợi được lần thứ hai Trần Vụ đưa, nhưng lần này anh liên tục bỏ vào bàn tay hắn gác bên mép bàn, hắn mở lòng bàn tay.
Cherry rơi xuống tay hắn, quả lớn nhất đẹp nhất trong đĩa.
Yến Vi Sí bỏ vào miệng.
Không phải là hắn yếu đuối bày đặt, mà hắn nghĩ tới mối quan hệ trước của Trần Vụ, nghĩ tới những lời không rõ thật giả mà Quý Minh Xuyên dùng để kích thích hắn.
Vất vả cực khổ lên đường tới đây, trong lòng ngập tràn niềm vui và những kỳ vọng mới cho cuộc sống, kết quả là chứng kiến người yêu phản bội, bị chia tay, Trần Vụ của thời điểm đó có ai để tâm sự không?
E là không.
Trần Vụ ở Xuân Quế đất khách quê người, lúc ấy anh có thể tìm ai chứ
Yến Vi Sí bỗng nhiên phát hiện mình chưa bao giờ nghĩ về việc Trần Vụ xuất hiện ở trước mặt hắn, là vài ngày sau hay là mười mấy hai mươi ngày sau khi chia tay với Quý Minh Xuyên, hoặc thậm chí còn lâu hơn.
Cần hỏi không?
Thôi, không hỏi, mẹ kiếp phiền ghê.
Yến Vi Sí vừa ăn xong, trên tay đã được thả một quả cherry.
Trần Vụ không nhìn hắn mà nói với Hoàng Ngộ: “Khí chất của Đàm tiểu thư rất hợp với cậu.”
“Có thể khống chế tình hình.” Yến Vi Sí uể oải phụ họa một câu.
Hoàng Ngộ cà lơ phất phơ: “Cha mẹ chọn đó.”
Nói thật, chỉ cần cột bạn đời của gã không phải là Tiểu Hi thì ai cũng được.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn gia đình vẫn luôn truyền thụ cho gã ý tưởng “con gái họ Khương” là lựa chọn hàng đầu, còn muốn gã đến Xuân Quế nghĩ cách theo đuổi thành công, khiến gã sợ chết khiếp.
Gã thà chơi vui vẻ bên ngoài chứ không dám sống cùng kẻ yêu đương mất não đâu.
Một đĩa cherry bị ba người xử lý hết phân nửa, Hoàng Ngộ nhổ hạt ra rồi chỉ vào phần rượu trước mặt anh Sí: “Thế nào? Sản phẩm mới lần này đó.”
Yến Vi Sí nói: “Ổn đấy.”
Tinh thần Hoàng Ngộ trở nên phấn chấn, anh Sí tiếp xúc với nhiều loại rượu và khá kén chọn, đánh giá này của hắn rất có giá trị.
“Đúng rồi, chuyện ở nhà vệ sinh tầng ba là thế nào?” Hoàng Ngộ mập mờ hỏi.
Yến Vi Sí: “Chẳng phải là có trong tin nhắn à?”
Hoàng Ngộ liếc mắt ngó Trần Vụ: “Tao đang nói bọn mày ấy.”
“Tôi đi tiểu thôi.” Trần Vụ đáp.
Hoàng Ngộ cười khẩy: “Mày cũng vậy hả anh Sí?”
Yến Vi Sí: “Không phải, tao đi xem phong thuỷ.”
Hoàng Ngộ: “…”
Hoàng Ngộ lại bị cha gọi đi.
Buổi tiệc kết thúc, Đàm tiểu thư xách một túi quà đi tới: “Anh ấy không sắp xếp đến được nên nhờ tôi tới tiễn các anh.”
“Không cần tiễn đâu, chúng tôi tự ra bãi đỗ xe.” Trần Vụ nhận túi quà.
Đàm tiểu thư nói: “Vậy các anh trở về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Trần Vụ đưa túi quà cho Yến Vi Sí, Yến Vi Sí nhướng mày: “Rượu có thể nặng bao nhiêu chứ, tự mình không nhấc nổi à?”
“Chẳng phải lần nào cũng toàn do cậu cầm sao?” Trần Vụ sửng sốt, “Thế để tôi cầm.”
Yến Vi Sí suýt nữa cười thành tiếng, đây đã thành một thói quen rồi.
Hắn xách túi quà: “Anh cứ đi đi.”
Bọn họ bắt gặp xe của nhà họ Dư ở bãi đỗ xe.
Dư Trản không tiện nói chuyện với họ ở bữa tiệc, nên đã cố tình chờ ở bãi đỗ xe.
Vừa thấy Trần Vụ, Dư Trản đã duỗi tay cho trợ lý.
Trợ lý chuyên nghiệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ đang ở trạng thái chờ.
Dư Trản giơ giơ tay.
Trợ lý tháo khuy măng sét sơ mi rồi xắn tay áo lên cho hắn.
“Túi giấy tờ!” Dư Trản cạn lời.
Bấy giờ trợ lý mới lĩnh ngộ được tâm tư của ông chủ, anh ta lấy một chiếc cặp từ trong xe, tìm ra một túi đựng tài liệu.
Dư Trản đưa nó cho Trần Vụ: “Đây là đề thi trong vòng ba năm của các môn sẽ thi vào tháng Một.”
Trần Vụ dừng động tác đẩy kính: “Tôi đã làm rồi.”
Dư Trản bật cười, hắn không chờ nổi đến lúc đại viện mà đưa luôn ngay sau khi kết thúc bữa tiệc, kết quả vẫn chậm một bước.
Hắn nói một cách tiếc nuối: “Đều đã in sẵn hết cả, chỉ đành ném vào máy hủy tài liệu thôi.”
Trần Vụ cân nhắc: “Để tôi làm thêm một phần đi, xem như là để củng cố.”
Dư Trản mỉm cười: “Cũng được.” Hắn đưa túi tài liệu qua, chợt một bàn tay duỗi tới, to rộng hơn bàn tay của Trần Vụ rất nhiều, tràn đầy vẻ sắc bén của người trẻ tuổi.
“Cháu trai, Tiểu Vụ, hai người định đi đâu thế?” Dư Trản hỏi.
Trần Vụ nói: “Về nhà.”
Dư Trản yên lặng lặp lại: “Về nhà…” Thật sự là hai chữ có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái về thể chất lẫn tinh thần.
Hắn lộ ra má lúm đồng tiền, “Vậy hai người đi trước đi.”
Không bao lâu sau, chiếc BYD chạy ra ngoài với tốc độ ổn định.
Hồi lâu sau Dư Trản vẫn không rời mắt: “Nếu không tôi cũng mua BYD đi.”
Trợ lý cầm di động đi ra một bên, sau đó quay lại báo cáo: “Tổng giám đốc Dư, BYD đã được đặt xong.”
Dư Trản: “…”
Trên đường trở về, Yến Vi Sí đưa Trần Vụ đọc tin tức mình lướt tới, “Chú ý tới cô gái đồng hành với Dư Trản không? Là đối tượng kết hôn thương mại của chú ấy đó.”
Nhân mấy giây chờ đèn xanh đèn đỏ, Trần Vụ đánh giá, kinh ngạc nói: “Cụ Dư nói nhà bọn họ không kết hôn thương mại mà.”
“Đáp trả ơn nghĩa hỗ trợ thôi.” Yến Vi Sí cảm giác được có gì đó không đúng, “Lần trước anh tới Tân Thanh gọi điện thoại hỏi tôi liệu có thể kết hôn thương mại không, là vì ông cụ kia nói thế à?”
“Không phải, là tôi muốn nên mới hỏi cậu.” Trần Vụ nằm trên vô lăng, nhìn một góc nhân gian muôn màu trên vỉa hè.
Yến Vi Sí không tin, ở đâu ra chuyện vô duyên vô cớ hỏi hắn về mặt này chứ.
Ông cụ đào góc tường của hắn?
Yến Vi Sí phục, dựa theo kiến thức yêu đương mà hắn đã bổ sung, thủ đoạn của ông cụ có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm.
Nếu nghe xong, kìm nén rồi tự tưởng tượng và suy nghĩ lung tung, ắt sẽ nảy sinh hiểu lầm, từ đó kéo theo hàng loạt rủi ro vốn dĩ có thể tránh được.
May mắn Trần Vụ không giấu trong lòng mà hỏi thẳng hắn luôn.
Yến Vi Sí sao chép đường link tin tức trên điện thoại của mình, chia sẻ cho ông cụ.
Cụ Dư thấy không tiếp tục gặm hạt bí được nữa, lập tức tìm cha hắn tính sổ: “Thằng út nhà ông xát muối lên miệng vết thương của tôi, ông cũng không quan tâm hả?”
Đầu kia thấp thoáng tiếng chuông vang vọng, xa xăm mà tĩnh mịch.
“Làm bộ làm tịch!” Cụ Dư cúp máy.
Ông cụ nhặt hạt bí đỏ bị mình ném xuống đất lên, suy nghĩ ngày mai cũng chép ít kinh Phật.
Trong túi quà của nhà họ Hoàng có một chai sản phẩm mới của Thánh Thụy, một chai Quốc Vương thuộc dòng bán chạy nhất của Thánh Thụy, còn có một chai brandy hàng chục năm.
Trần Vụ không mở gói quà mà cất toàn bộ vào hầm rượu trống.
Hầm rượu rất rộng, hai bên là dãy tủ rượu, phía đối diện cửa cũng là tủ rượu, hình thang dốc.
Trên mái có một chiếc đèn lớn kiểu châu Âu, giữa hầm rượu có bàn phẩm rượu phối với hai chiếc ghế bọc da và một chân nến.
Ba chai rượu được bỏ vào nhưng vẫn trống rỗng.
Trần Vụ tới cửa hô: “A Sí, tôi đặt thùng sữa bò trong bếp vào đây nhé.”
“Tùy anh.” Yến Vi Sí vào thư phòng.
Canh ba nửa đêm, Trần Vụ rời giường uống chút nước, không thấy bóng dáng Yến Vi Sí trên giường, phía hắn nằm đã trở nên lạnh lẽo.
Trần Vụ ra khỏi phòng ngủ, men theo ánh sáng mờ nhạt đi đến thư phòng, gõ cửa: “A Sí?”
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có ánh sáng thoát ra từ khe cửa.
Trần Vụ vặn khoá cửa, mở cửa bước vào.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Yến Vi Sí ngồi đằng sau bàn làm việc lớn, sững sờ nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Tiếng dép lê lẹt xẹt trên sàn nhà kéo dài từ cửa đến bàn làm việc, đầu dây thần kinh của Yến Vi Sí đầu bỗng chốc run lên.
Hắn trừng mắt nhìn người tiến vào từ lúc nào chẳng hay, tắt laptop, cử chỉ có chút hoảng loạn khó nắm bắt.
Trần Vụ ngơ ngác trước hành động của hắn: “Cậu đang làm gì thế?”
Yến Vi Sí không biến sắc mà cầm cốc nước, phát hiện bên trong không có nước, hắn làm một màn biểu diễn không có vật thật: “Học hành.”
“Chương trình học của trường có áp lực lớn vậy à?” Trần Vụ thấy kỳ lạ hỏi, “Chẳng phải Gia Thược theo giáo trình nước ngoài sao?”
Yến Vi Sí đặt cốc nước xuống: “Đã đi tìm hiểu rồi à?”
Trần Vụ gãi gãi mái đầu đã dài ra khá nhiều: “Tôi làm sao có thể tra được những điều này chứ, là Tiềm Tiềm nói cho tôi đó.”
Yến Vi Sí mừng hụt một lần.
Trần Vụ ngáp: “Đừng học nữa, thức khuya ảnh hưởng sức khỏe, không đáng đâu.”
“Được rồi, thế không học nữa.” Yến Vi Sí đứng dậy rời khỏi bàn học.
Plato không kiên cố vững chắc như hắn tưởng.
Trần Vụ chưa bao giờ tiếp xúc với vấn đề này, tự đưa ra định nghĩa của riêng mình.
Phải thử mới biết được đáp án chính xác.
Yến Vi Sí đi theo Trần Vụ về phòng ngủ, leo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh, gối lên nửa cái gối của anh như bị thôi miên.
Trần Vụ trợn mắt há mồm: “A Sí, sao cậu lại tới ngủ chỗ tôi?”
Yến Vi Sí: “…”
“Đừng để ý tới tôi.” Hắn nhắm mắt một cách thong dong bình tĩnh, “Tôi nằm chốc lát.”
Trần Vụ thật sự mặc kệ hắn và ngủ thiếp đi.
Yến Vi Sí lắng nghe tiếng thở đều đều bên tai, cũng dần dần bước vào mộng đẹp.
Lễ Giáng Sinh đang đến gần, Gia Thược có rất nhiều hoạt động.
Triệu Tiềm tham gia một câu lạc bộ, được bầu làm bộ trưởng tuyên truyền, có một đống việc vặt vãnh vớ vẩn.
Họp xong cô ra vườn hoa, anh Sí lại đang ngồi thiền ở vị trí Trần Vụ trước kia thường ngồi, khói thuốc bay theo gió.
Triệu Tiềm đi tới thăm dò: “Anh Sí này, tình cảm của hai người có vấn đề à?”
Yến Vi Sí phủi tàn thuốc trên quần: “Có thể có vấn đề gì được chứ?”
Triệu Tiềm đùa giỡn: “Ví dụ cậu ăn trứng vịt muối phải bóc hết ra cho vào trong bát, anh của tôi thì đập mở phần đầu rồi dùng đũa moi ra ăn, cả hai đều nói cách ăn của mình mới chính xác, vì thế hai người cãi vã một trận.”
Yến Vi Sí không tỏ ý kiến: “Tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà cãi nhau với anh ấy chỉ vì chút chuyện cỏn con này?”
“Cũng đúng…” Triệu Tiềm ho khan vài tiếng, “Anh Sí, tôi có thư mục, cậu cần không?”
Yến Vi Sí liếc mắt: “Thư mục gì?”
Triệu Tiềm thực hiện một loạt thao tác trên di động, sau đó giơ lên trước mặt hắn: “Từ nhiều quốc gia khác nhau.”
Yến Vi Sí nhất thời cứng đờ: “Cậu lấy từ đâu ra?”
Triệu Tiềm nhún vai: “Tải miễn phí trên mạng, tra cứu đại cũng có thể tìm thấy rất nhiều.”
Yến Vi Sí rít một hơi thuốc: “Cậu rảnh rỗi xem hai thằng con trai với nhau à?”
Triệu Tiềm không ngờ hắn ngây thơ như thế: “Này có gì đâu, anh Sí à, tư tưởng của cậu thụt lùi hả?”
Yến Vi Sí chống trán: “Bỏ điện thoại ra.”
Giống như trốn tránh một quả bom.
Triệu Tiềm tắt màn hình, thư mục vốn dĩ không phải do cô tải xuống, mà là con bé Lý Tiêu chẳng biết muốn chia sẻ cho ai nhưng lại gửi nhầm đến số của cô, cô tò mò bấm mở.
Nói thật, nếu không phải Xuân Quế cách Thủ Thành khá xa thì thể nào cô cũng phải đi sang đánh cho cô nàng kia một trận.
Triệu Tiềm kéo kéo chiếc áo khoác bó sát người, gió thổi lên, phác họa ra đường cong ngày càng cứng rắn săn chắc hơn của cô.
Gần đây cô mê tập thể hình, có một học sinh năm thứ ba gặp cô ở phòng tập gym rồi theo đuổi cô, bị cô đánh bầm tím mặt mũi cũng vẫn hùng hục xông lên, bám dai như đỉa.
“Anh Sí này, nếu không cậu cũng đi tập thể hình đi, việc phát tiết phù hợp có lợi cho sức khỏe thể chất tinh thần, vận động khiến con người ta độ lượng hơn.” Triệu Tiềm giới thiệu phòng gym mình hiện đang tập, gần đây có ưu đãi giảm giá khi đăng ký thẻ.
Yến Vi Sí: “Cậu tham gia nhóm chat quảng cáo, giới thiệu thêm hội viên mới thì được chiết khấu à?”
Triệu Tiềm: “…”
“Đừng ở đây làm phiền tôi.” Chút cảm xúc giữa chân mày Yến Vi Sí biến mất không tăm hơi.
Lúc Trần Vụ không có mặt, hắn hầu hết đều mang dáng vẻ vô dục vô cầu.
“Được rồi, đi ngay đây.” Triệu Tiềm nhớ tới một chuyện, lấy từ túi áo khoác ra một ống thuốc, “Công việc của anh tôi dễ bị thương ở tay cũng dễ mọc xước măng rô, cậu hãy đem cái này về, bôi cho anh ấy mỗi sáng tối đi.”
Yến Vi Sí đọc hướng dẫn sử dụng, là một loại kem dưỡng tay.
Hắn cất nó đi, giọng điệu tản mạn như thể thuận miệng nhắc tới: “Thành thật ở lại Gia Thược đi, đừng tự cho mình là thông minh.”
Triệu Tiềm thoáng khựng lại rồi cười vang: “Ok.”
Dưới sự chăm sóc kiên trì ngày qua ngày của Trần Vụ, vết sẹo trên mặt Yến Vi Sí nhạt dần, không kề sát nhìn kỹ thì gần như không phát hiện ra.
Hiếm khi được thời tiết tốt, còn là cuối tuần không cần đi làm đi học, Trần Vụ đang mày mò trồng cây trên đài quan sát.
Với diện tích rộng lớn và ánh sáng tốt như vậy, trong khi nhà người khác làm thành vườn hoa, anh lại không làm thế, mà chỉ có mỗi hai cây mang đến từ Xuân Quế.
Chỗ trống thì cứ để trống, rồi kê thêm hai ghế dựa phơi nắng.
Lúc này Yến Vi Sí đang ngồi trên một chiếc ghế, nhìn Trần Vụ xoay xoay cái cây đã trồng ở Xuân Quế sang một bên, dùng kềm cắt mỗi cây một cành ngắn.
Bên cạnh là chai nước rỗng và đất vườn đã được chuẩn bị sẵn.
“Hoa của anh là hoa từ trên cây, không phải từ hạt giống mọc lên à?” Yến Vi Sí đè tay lên tư liệu ôn tập thi tự học của anh, lười biếng hỏi.
Trần Vụ lắc đầu.
Yến Vi Sí dừng mắt trên cánh tay đang vót cành của Trần Vụ, không nhớ nổi mình đã nảy sinh tâm tư khác đối người này vào ngày nào năm ngoái.
Đại khái là mùa đông.
Bây giờ cũng là mùa đông.
Một năm rồi.
Trần Vụ nhặt mùn cưa mịn ném vào thùng rác, sau đó bắt đầu đổ đất vào các chai nước rỗng.
Không dùng công cụ gì mà dùng tay bốc luôn.
Mái tóc đen mượt và hàng mi cong cong đều đang phát sáng.
Yến Vi Sí nhớ lại năm ngoái gọi anh lên tầng thượng để khâu tay áo cho mình, anh cũng khoác trên mình ánh mặt trời ấm áp như thế này.
Không biết qua bao lâu, Trần Vụ đã sắp xếp thỏa đáng hai cành ngắn, sau đó đứng dậy với bàn tay đầy đất: “A Sí, tôi đi rửa tay rồi pha trà sữa cho cậu nhé.”
Yến Vi Sí bỗng nói: “Em thích anh.”
Trần Vụ lập tức dừng bước.
“Vốn dĩ định chờ đến lễ Tình Nhân năm nay, vẫn luôn đếm từng ngày, nhưng…” Yến Vi Sí nhìn bóng dáng Trần Vụ, ảo não nhíu mày, gương mặt nóng bừng.
Mẹ kiếp.
Nói ra trước rồi, trong khoảnh khắc ấy hắn hoàn toàn không kiềm chế nổi sự thôi thúc bùng lên từ sâu thẳm trái tim.
Trần Vụ vẫn đứng quay lưng, bàn tay bẩn bị giữ chặt, đầu ngón tay anh khẽ run lên.
“Tổ tông ơi, có thể kết thúc thời kỳ khảo sát không?” Yến Vi Sí giúp anh làm sạch bụi đất trong móng tay, “Bây giờ em muốn.”
Trần Vụ không biết phải làm sao, lông mi chớp chớp, giọng nói chậm rãi nho nhỏ: “Muốn cái gì?”
“Danh phận.” Yến Vi Sí nắm bàn tay vẫn còn đầy vết bẩn của Trần Vụ đặt lên trán mình, cúi đầu, đôi mắt hơi cụp đầy thành kính mà nồng cháy.
“Trần Vụ, em muốn danh phận.” Hắn nói..