Người thừa kế nhà họ Khương, cũng là giám đốc Tiểu Khương trẻ tuổi đầy triển vọng của Khương thị, đã qua đời trong một vụ tai nạn, chỉ để lại đống đổ nát của chiếc xe và những bộ phận cơ thể không thể nhận dạng được.
Có chiếc xe nhân chứng đã chứng kiến cảnh hắn ta bất ngờ mất lái khi đang lái xe trên đường, tông vào lan can rồi phát nổ, tin tử vong do chính Khương thị công bố.
Tin tức truyền ra, mọi người đều xôn xao.
Người ngoài thổn thức không thôi, công tử nhà giàu anh tuấn trẻ trung lắm tiền, không lăng nhăng không sa đọa, giữ mình trong sạch, phẩm hạnh đoan chính như thế.
Lần gần đây nhất hắn ta gây được nhiều lượt truy cập trên nền tảng truyền thông là lúc tham dự lễ khai trương một nhà hàng mới, hắn ta lịch sự cởi áo vest để che cho một người phụ nữ sắp lộ thân, sao đã chết rồi, đáng tiếc.
Hắn ta là người duy nhất trong một gia đình giàu có có điều kiện vượt trội về mọi mặt mà chưa có vợ sắp cưới, cũng chưa có người yêu.
Rất nhiều cô gái trẻ yêu mến và ngưỡng mộ hắn ta không thể chấp nhận được điều này.
Người trong giới lại nhìn nhận tình huống đột phát này theo một góc độ khác, trực hệ nhà họ Khương chỉ có Khương Lương Chiêu và em gái sinh đôi Khương Hi, không có hiện tượng tranh giành quyền lợi.
Hắn ta đã may mắn và thoải mái hơn rất nhiều so với con cháu của các gia tộc khác, vừa sinh ra đã bị buộc trở thành quân cờ tranh quyền đoạt thế ném tới ném đi.
Sớm muộn gì công ty cũng là của hắn ta, nhà họ Khương cũng là của hắn ta.
Tuy nhiên, hắn ta lại không phát được huy tài năng của mình.
Đến vị trí còn chưa ngồi lên được, chết trước sinh nhật hai mươi mốt tuổi ba ngày.
Hoặc là bàng hệ nào đó của nhà họ Khương giở trò quỷ.
Hoặc là thật sự phúc dày mệnh mỏng.
Nghĩa trang công cộng dưới cơn mưa to tầm tã càng vắng vẻ hơn bình thường, không khí chết chóc nặng nề đến nỗi hạt mưa có dày đặc hơn cũng không thể phá vỡ được.
Khách khứa đến dự tang lễ sẽ bị người khác chú ý, liên quan đến mối quan hệ bên ngoài của nhà họ Khương.
Yến thị do thư ký thứ nhất của Yến Lam Phong đại diện thay chị đến.
Mà nhà họ Yến cũng có người tới, cậu út muốn tiễn bạn nối khố quãng đường cuối cùng, bên cạnh là tròng mắt được hắn bảo vệ chặt chẽ, ngôi sao đang lên trong ngành lâm nghiệp.
Phía nhà họ Triệu là đứa con ngoài giá thú được coi trọng nhất – Triệu Khoát tham dự, giám đốc Viện Khoa học Lâm nghiệp Lưu Du đi cùng.
Phía nhà họ Dư là chủ tịch Dư đích thân có mặt.
Người ra mặt từ nhà họ Hoàng là đứa con trai duy nhất chính thức tiếp quản Thánh Thụy vào tháng trước, đồng thời là một người bạn nối khố khác của Khương thiếu gia.
Các gia tộc khác xếp hạng đằng sau chỉ có một phần nhỏ là thế hệ trẻ, hầu hết đều là gia chủ, nể mặt chủ tịch Khương, đằng sau còn dính dáng đến việc làm ăn và giao tình.
Tất cả mọi người mặc áo đen quần đen, trước ngực gắn một bông cúc trắng.
Đám vệ sĩ nhà họ Khương cầm ô đen đứng sau bọn họ một bước, bọn họ buông thõng hai tay đang đan vào nhau trước người.
Mặc niệm.
Văn bia(1) không ngừng bị nước mưa cọ rửa, nhìn không rõ lắm.
(1) Văn bia: là những bài văn khắc trên bia đặt ở chùa chiền, đền miếu, lăng mộ, cầu, đình,… để ghi công tích các bậc danh nhân, anh hùng hoặc các sự kiện quan trọng đáng nhớ, thường viết bằng văn xuôi, phần minh thường được viết bằng văn vần, gồm phần ghi chép tiểu sử, lai lịch và phần ngợi ca, phẩm bình.
Vị linh mục già đọc điếu văn kinh thánh cầu nguyện cho người trẻ tuổi đã khuất.
Trông chủ tịch Khương già nua hơn rất nhiều, Khương phu nhân được con gái khoác tay, một nhà ba người ôm lấy nỗi buồn thương sâu sắc.
Bên cạnh là đại biểu bàng hệ nhà họ Khương, có khoảng hơn chục người, đều đi làm ở Khương thị, sắc mặt họ cũng đầy đau buồn.
Sau khi niệm xong, linh mục bước ra khỏi ô, chậm rãi tiến lên, đặt một cây thánh giá trước mộ.
Khương Hi nức nở đến gần, vệ sĩ theo sát đằng sau che ô cho cô nàng.
Cô nàng đặt hoa tươi sắp bị bóp nát trong tay lên, trên làn váy đen toàn hạt mưa.
Mọi người lục tục rời đi.
Người cảm tính sẽ nghĩ, bạn và tôi đều là phàm nhân, không ai có thể đoán trước được tương lai. Bất luận bần cùng hay giàu có, chúng ta đều bị mắc kẹt trong khuôn khổ vô thường của thế gian, cuộc sống không phải lúc nào cũng đi theo hướng bạn mong đợi hay từ chối, tất cả những gì bạn có thể làm là trân trọng hiện tại.
Cảm khái không đau không ngứa như thế chỉ giới hạn trong một lễ tang.
Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ quay trở lại thế giới riêng của mình, tiếp tục thận trọng từng bước, không từ thủ đoạn, thích ứng hoàn cảnh, thuận theo tự nhiên, buông thả suy đồi.
Giống như lúc đi học nghe giáo viên chủ nhiệm mở họp lớp.
Hối hận muốn phấn đấu chỉ kéo dài tối đa một tiết bốn mươi lăm phút.
Cũng có những kẻ không khỏi ngoái đầu nhìn lại mà rưng rưng nước mắt, một người yêu thích nhiếp ảnh nhưng trên bia mộ lại là một bức ảnh thẻ, hình như được chụp thời đi học trung học dạy nghề ở Xuân Quế, xem ra chính hắn ta đã dặn dò luật sư từ lúc nào chẳng hay, rằng nếu một ngày hắn ta chết thì sử dụng bức ảnh nào.
Lớp thế hệ từ nhỏ đã được chỉ định làm người thừa kế này đã sớm nắm vững cách chơi phổ biến của thương trường.
Trong thời kỳ thanh xuân ngây thơ, khi bạn đồng trang lứa xao động ngượng ngùng trước nam nữ trong mộng, bọn họ đã băt đầu chơi cổ phiếu và đầu tư, hầu hết tiền sinh tiền ở nước ngoài, rời khỏi gia tộc cũng có thể tự do tài chính.
Nghe nói Khương Lương Chiêu đã quyên tặng toàn bộ tài sản cá nhân, không nhất thiết phải có sự đồng ý của gia đình.
Tính cách ôn hòa lịch sự, song cũng có một mặt nổi loạn.
Các ngôi mộ ở nghĩa trang công cộng đều được trồng hoa, hoa nở quanh năm.
Đoàn tang lễ đi qua, lưu lại những dấu vết lộn xộn và sự giễu cợt lạnh lùng, tính toán sâu xa của một số người ở nơi tĩnh mịch này, rồi chúng nhanh chóng bị mưa cuốn trôi.
Vệ sĩ nhà họ Khương lần lượt đưa các vị khách lên xe, từng chiếc xe cả gọi được tên lẫn không gọi được tên dần chạy ngược hướng mưa.
“Trần Vụ!”
Một tiếng kêu chói tai đột ngột vang lên, Khương Hi đội mưa chạy vội tới, đằng sau là vệ sĩ đuổi theo.
Cô bất chấp mà chất vấn Trần Vụ, “Minh Xuyên không có cách nào về nước, có phải là do anh gây ra không?”
Trần Vụ dừng bước cách chiếc xe không xa, một lớp sương mù mỏng phủ lên tròng kính của anh, tầm nhìn bị ảnh hưởng khiến anh nheo mắt lại.
Khương Hi xem đây là khiêu khích, run môi hét to: “Quả nhiên là anh bảo anh Sí làm!”
Khách khứa chưa đi xa ném tới ánh mắt ẩn ý.
Hóa ra bạn trai của thiên kim nhà họ Khương không thấy bóng dáng, không xun xoe thể hiện vào thời điểm này, là do bị mắc kẹt ở nước ngoài.
Có kẻ trút giận mà không phân biệt tình huống, hiển nhiên cũng có kẻ giễu cợt mà không phân biệt trường hợp.
Yến Vi Sí xua đám vệ sĩ nhà họ Khương đang che ô cho họ ra, cầm chiếc ô đen sải bước tới kéo Trần Vụ đi về phía xe.
Khương Hi lại chạy đến trước mặt họ, mưa gió quất vào cơ thể run rẩy và khuôn mặt hốc hác của cô, mái tóc đen thẳng ôm sát đường nét trẻ trung: “Có người thiết kế hãm hại Minh Xuyên dính dáng đến buôn lậu ma túy, ngăn cản anh ấy về nước.
Danh tiếng của anh ấy ở nơi làm việc rất tốt, thậm chí còn chẳng hề có xung đột.”
Dứt lời, cô trừng Trần Vụ bằng đôi mắt sưng đỏ, trừng người duy nhất từng có liên quan với Minh Xuyên.
“Vẫn chưa xong?” Ánh mắt Yến Vi Sí cực kỳ lạnh lẽo, “Muốn phát điên thì sang một bên điên đi.”
Khương Hi co rúm lại tránh đường.
Yến Vi Sí lấy chìa khóa trong túi Trần Vụ rồi bấm nút, sau đó chạm vào đuôi tóc hơi ẩm ướt của anh: “Vào trong chờ em.”
Trần Vụ lên xe, mở bình giữ nhiệt uống vài hớp nước ấm, cần gạt nước lay động lau đi vết nước xuất hiện liên tục trên tấm kính trước mặt.
Mọi thứ đều mờ ảo, uốn lượn, vặn vẹo.
Ngoài xe, Yến Vi Sí cầm ô xoay người, nhìn Khương Hi đuổi tới không buông.
Lúc này Khương Hi đã ướt sũng toàn thân, ôm cánh tay từ chối ô của vệ sĩ, cũng không biết đang phát điên cái gì.
Cô nói với Yến Vi Sí: “Là Trần Vụ bảo anh làm đúng không? Chỉ có thể là anh, anh toàn nghe anh ta.
Anh ta bảo anh làm gì thì anh làm cái đó, anh chẳng có chút tự tôn nào cả.
Anh vẫn luôn không tỉnh táo, anh mê muội, khi ở Xuân Quế đã vậy, bây giờ lại càng vậy.
Trở về Thủ Thành không nghĩ biện pháp về nhà tổ, chỉ ru rú trong dinh thự để yêu đương, ra nước ngoài cũng không chăm chỉ học tập mà lãng phí thời gian hữu ích, không có chí hướng không có hoài bão, anh đã sớm quên mất con đường mình từng đi rồi… Minh Xuyên từng phụ lòng Trần Vụ, đã qua nhiều năm anh cũng chưa quên.
Anh muốn trả thù cũng được thôi, nhưng tại sao nhất quyết phải vào thời điểm này? Anh trai em đã xảy ra chuyện mà anh ấy không thể bầu bạn với em, giúp đỡ gia đình em lo liệu…”
Yến Vi Sí thấy nhàm chán: “Theo như cô nói, tôi chính là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi thì có thể giẫm ai?”
Khương Hi cắn chặt miệng bật máu: “Em không biết anh dùng cách gì, em chỉ biết, việc Minh Xuyên bị hãm hại chắc chắn là ý của Trần Vụ.”
Không rõ là bị ai truyền đạt tư tưởng, hay là hạt giống “Trần Vụ không thật sự buông bỏ Quý Minh Xuyên, giữa họ còn chưa có hồi kết” chôn dưới đáy lòng trong quá khứ đã nảy mầm vào giây phút này, cành cây mọc bừa bãi, ăn sâu vào trí óc và trái tim cô, làm xói mòn khả năng suy nghĩ bình thường của cô.
“Em không biết, em biết, chắc chắn…” Yến Vi Sí lặp lại những từ cô nàng dùng, “Logic lộn xộn đến mức này, tôi đề nghị cô đi khám bệnh trước đi.”
Mặt Khương Hi nóng rát, cô bộc lộ bản tính ngang ngược kiêu ngạo nay rất hiếm khi thể hiện: “Bảo Trần Vụ xuống xe, em muốn nói chuyện với anh ta.”
Đằng sau vang lên tiếng dò hỏi trầm thấp của Dư Trản: “Tiểu Hi, cháu có chứng cứ không?”
Khương Hi không trả lời được.
Dư Trản vẫn giữ giọng điệu không nóng không lạnh: “Không có bằng chứng, chẳng phải là oan uổng người ta hay sao?”
Dư Trản vừa dứt lời, Lưu Du ở phía sau hắn không xa cũng liếc Khương Hi, cái liếc mắt tràn ngập sự phản đối thậm chí là phản cảm đối với việc cô nàng vô cớ gây sự.
Lưu Du và Khương Hi từng qua lại, mục đích là để cô giới thiệu bác sĩ đông y đáng tin cậy, cô còn cất công dành thời gian để sắp xếp một danh sách.
Lúc này không còn chút tình cảm ấm áp nào.
Khương Hi nhoáng cái thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Cô nàng phản ứng rất lớn, gào thét đầy chột dạ thiếu tự tin: “Các người đều đứng về phía Trần Vụ! Đều nói đỡ cho anh ta!”
Dư Trản bật ô đi đến bên cạnh cô, giơ ô trên mái tóc ướt nhẹp của cô: “Hôm nay là ngày gì, đây là nơi nào? Cháu gây ồn ào như thế, không sợ quấy rầy linh hồn của anh trai cháu sao?”
Sắc mặt Khương Hi nhất thời trở nên tái mét, cô hối hận siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Trần Vụ tới làm gì, anh ta cũng không thân với anh cháu, anh ta không tới thì cháu sẽ không thế này…”
Yến Vi Sí gọi điện thoại: “Chú Khương, con gái chú đang lên cơn ở cổng Nam của nghĩa trang, sao chú không đến xem xem?”
Khương Hi vô thức nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng của người thanh niên, màn hình khóa là ảnh Trần Vụ hôn hắn.
Một bàn tay túm chặt cổ tay của cô, cô run rẩy muốn hất ra, Hoàng Ngộ kéo cô ra khỏi ô của Dư Trản, “Thai song sinh long – phượng có cảm ứng tâm linh.
Lúc anh trai em gặp chuyện, em có cảm giác được gì không?”
Gã không tin Chiêu Nhi cứ chết như thế.
Có giọt nước rơi vào mắt Khương Hi: “Không có.”
Hoàng Ngộ cũng nhỏ giọt khắp người, bông cúc trắng trước ngực héo rũ thành quả cầu.
Gã dùng ánh mắt dò xét đóng đinh Khương Hi tại chỗ: “Sao lại không có chứ?”
“Có, có, có, không có.
Em cũng không biết.” Khương Hi tránh thoát thoát khỏi sự kiềm chế của Hoàng Ngộ, loạng choạng đi đến chỗ một vệ sĩ, bảo đối phương đỡ mình trở lại tìm cha mẹ vẫn còn ở trước ngôi mộ, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Nội tâm cô nàng bị niềm áy náy và tuyệt vọng nặng nề xâm chiếm, nếu quãng thời gian ấy cô không quấn lấy Minh Xuyên thân mật, chưa biết chừng có lẽ cô sẽ có giác quan thứ sáu hoảng sợ gọi điện cho anh trai mình, phải chăng kết quả sẽ khác đi…
Không biết, hiện tại nói gì cũng không kịp nữa.
Yến Vi Sí mở cửa ghế phụ ngồi vào, Hoàng Ngộ cũng lên chiếc BYD, ngồi ghế sau.
“Sau lưng ghế của tao có khăn đấy.” Yến Vi Sí nhận cốc nước từ Trần Vụ, nói với Hoàng Ngộ.
Hoàng Ngộ cầm khăn lau đầu lau mặt, đâu đâu cũng ướt đẫm, khăn lông nhanh chóng bị thấm ướt.
Gã chỉ đơn giản cởi chiếc áo khoác ướt vứt dưới chân, tựa cái đầu ướt đẫm và tấm lưng lạnh lẽo lên thành ghế.
Vào ngày xảy ra sự việc, gã gặp anh Sí vừa trở về từ quê Trần Vụ, nói sẽ làm rõ nguyên nhân cái chết của Chiêu Nhi.
Ba ngày trôi qua, chẳng lôi ra được bất kỳ thông tin nào.
Gã nhắm mục tiêu vào kẻ trục lợi tiềm ẩn lớn nhất – Quý Minh Xuyên, nhưng lúc mấu chốt này chỉ có Khương Hi về nước một mình, đối phương không đi theo.
Sau khi nghe ngóng mới biết là bởi Quý Minh Xuyên đang bị cảnh sát nước ngoài điều tra.
Rất kỳ quặc.
Anh Sí mình không ra tay.
Gã hỏi đó là phương nào không cho Quý Minh Xuyên về nước, anh Sí bảo gã xem diễn.
Tức là Quý Minh Xuyên tự biên tự diễn, rũ sạch hiềm nghi cho bản thân.
Bình thường Hoàng Ngộ cũng thích diễn kịch, nên gã biết rõ, một vở kịch sẽ có cao trào, kết thúc kết quả.
Gã muốn xem xem kịch bản của Quý Minh Xuyên sẽ đi đến đâu.
Anh Sí còn dặn dò gã, có phát hiện gì thì hãy giữ bình tĩnh và không tự ý quyết định, cũng đừng kể việc điều tra vụ tai nạn của Chiêu Nhi cho gia đình biết.
Gã hiểu, tốt nhất thế hệ của gã không nên tham gia vào mạng lưới quan hệ của thế hệ trước.
Suy nghĩ của Hoàng Ngộ trở lại hiện thực: “Anh Sí, tối nay bay London à?”
Yến Vi Sí nói: “Ngày mai đi.”
Hoàng Ngộ bị mưa xối nên hơi nhức đầu: “Chú ý an toàn.”
Đã chào tạm biệt, dù người vẫn ở trong xe chưa xuống.
Trần Vụ khởi động xe, Hoàng Ngộ theo bọn họ về dinh thự Triêu Lăng, ăn chực một bát mì nóng hổi rồi ngủ trong phòng ngủ phụ luôn trống không ở phía Bắc.
Nhà họ Khương rơi vào cảnh hỗn loạn vì người thừa kế qua đời, chủ tịch Khương không có thời gian đắm chìm trong nỗi đau khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ông ta nắm bánh lái Khương thị, cần phải ổn định tình hình càng sớm càng tốt mới có thể tránh bị người ngã ngựa đổ.
Tang lễ vừa kết thúc đã mở cuộc họp Hội đồng quản trị, các thành viên Hội đồng quản trị rất bất lực trước sự sụt giảm nghiêm trọng của giá cổ phiếu.
Đây đã là cuộc họp thứ hai kể từ khi sự việc xảy ra, những gì nên bàn bạc đều đã được thảo luận, cuộc họp kéo dài nửa tiếng cơ bản không có ai phát biểu.
Chủ tịch Khương về nhà thì ở yên trong thư phòng không ra ngoài.
Khương phu nhân bê một bát canh gừng lên gác, tiếng nói bên trong đột nhiên im bặt.
Bà gõ cửa đi vào, không hỏi ông ta đang trò chuyện với ai ở bên trong mà hỏi trắng ra: “Ông đứng về phe nào của nhà họ Yến?”
Chủ tịch Khương hất đổ canh gừng: “Bà là một người phụ nữ ở nhà nội trợ, quan tâm cái này làm gì!”
“Khương Vệ Dân, đừng quên, trước khi cưới ông, tôi đã học bằng kép chuyên ngành tài chính kế toán tại một trường đại học hàng đầu thế giới.” Khương phu nhân không gào khóc khản giọng, không náo loạn ầm ĩ, có thể nói là dịu dàng điềm tĩnh, “Có chuyện gì là tôi không hiểu, khiến ông cảm thấy hai chúng ta không thể giao tiếp?”
Chủ tịch Khương cầm lấy giấy tờ ướt nhẹp canh gừng lắc lắc, giọng điệu nhẹ hơn: “Tôi không có ý đó, chẳng qua tôi cảm thấy thương trường toàn chuyện bẩn thỉu, biết ít mới có thể ngủ ngon.
Bà có thời gian chi bằng xem phim làm đẹp đi.”
“Tôi còn có tâm tư làm những cái đó sao?” Lý trí của Khương phu nhân lập tức sụp đổ, “Chiêu Nhi không còn nữa.” Bà che mặt lau sạch nước mắt, “Kiểm tra xe cẩn thận chưa, thật sự không bị người khác động tay chân à?”
Chủ tịch Khương lắc đầu: “Đã phái mấy nhóm chuyên gia tới kiểm tra rồi.”
Đây không phải lần đầu tiên Khương phu nhân hỏi, cũng biết đáp án, song vẫn không thể tin được rằng một người con xuất sắc có tương lai tươi sáng lại ra đi như thế, cuộc đời kết thúc vào một buổi sáng bình thường trên đường đi làm.
Trước mắt bà biến thành màu đen: “Trước kia Chiêu Nhi ủng hộ cậu út họ Yến.
Sau khi trở về từ Xuân Quế, nhất định nó phát hiện ông kéo nhà họ Khương chuyển sang phe khác.
Tâm tư của nó tinh tế đến vậy, biết thì cũng chỉ giữ trong lòng…”
Chủ tịch Khương khắc nghiệt ngắt lời: “Đừng nói nó còn chưa kế nhiệm, kể cả nếu nó thật sự ngồi lên vị trí của tôi, trước khi nó có khả năng lực thay đổi hai phần ba mạng lưới quan hệ mà tôi thiết lập, mọi chuyện cũng vẫn do tôi quyết định!”
Khương phu nhân trầm giọng hỏi: “Cho nên ông đứng phía sau ai?”
“Đây không phải là việc bà nên biết.” Chủ tịch Khương đặt tập tài liệu ướt trong tay lên một chỗ sạch sẽ trên bàn, rút ra vài tờ giấy đặt lên trên cho thấm nước.
Khương phu nhân mệt mỏi nhắm đôi mắt sưng đau.
Lúc vị thành niên, con trai chống lưng cho anh em là hành động theo cảm tính, còn chồng chia phe là đặt cược toàn bộ nhà họ Khương.
Sai một bước là không có đường lui.
Ông ta lại độc đoán khăng khăng cố chấp.
Bà là người bên gối của ông ta, vợ chồng, mẹ của hai đứa con, mà cũng không có quyền được biết.
Khương phu nhân bàng hoàng nhìn chồng mình, ông ta bật một trong số những chiếc điện thoại cá nhân, vài giây sau bỗng chốc đứng dậy: “Bà đi ngủ sớm một chút.”
Không chờ bà kịp phản ứng, ông ta đã rời đi.
Sải bước vội vã đến mức không kịp dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn làm việc.
Con trai mới được chôn cất, đã trễ thế này còn muốn đi đâu, xã giao?
Khương phu nhân bỗng cảm thấy rất lạnh, cái lạnh truyền từ lòng bàn chân lên, chỉ chớp mắt đã đông cứng mạch máu.
Bà khép áo choàng lông bước dọc hành lang dài, tiến vào phòng của con gái.
Khương Hi phát sốt, mơ màng vươn tay: “Mẹ ơi.”
Khương phu nhân ngồi bên mép giường, nắm lấy tay con gái, chạm vào nhiệt độ nóng bỏng: “Uống thuốc chưa?”
“Không muốn uống.” Trên trán Khương Hi lấm tấm mồ hôi, “Cha đâu ạ?”
Khương phu nhân đáp: “Bận việc rồi.”
Hai mẹ con như thể có cảm ứng, Khương Hi nâng mí mắt nặng nề: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
“Chỉ là mệt mỏi thôi.” Khương phu nhân xoa tóc con gái, chẳng lẽ muốn bà nói, mẹ nghi ngờ cha con không chung thủy?
Quá xấu hổ.
Mùa đông năm nay, tin tức về nhà họ Khương nhận được sự chú ý cao, tung ra rất dày đặc.
Chủ tịch Khương đề bạt một người thuộc bàng hệ dẫn theo bên cạnh tham gia các loại tiệc hội, thảo luận dự án cũng bảo anh ta theo cùng, không hổ là người cầm quyền sát phạt quyết đoán, vượt qua nỗi đau mất con với tốc độ nhanh chóng, tìm kiếm ứng viên mới để đào tạo dưới danh nghĩa của mình.
Cứ thế hơn nửa tháng trôi qua, giới kinh doanh tưởng rằng kế hoạch của Khương thị đã hoàn tất, người của bàng hệ đã bị chuyển đi một cách lặng lẽ.
Hiển nhiên là có lựa chọn càng tốt hơn.
Động thái tiếp theo của chủ tịch Khương khá lớn, cả địch lẫn bạn đều nhận được thông tin, đối tượng mà ông ta đổi sang bồi dưỡng là bạn trai của con gái.
Một người ngoài.
Khương phu nhân đến Khương thị đón chồng tan làm, bày tỏ ý kiến của mình với ông ta.
Bà cho rằng so với Minh Xuyên, người thuộc bàng hệ kia càng thích hợp hơn.
Chủ tịch Khương đang vận dụng mọi nguồn lực để đưa Quý Minh xuyên về nước, ông ta nói: “Đội ngũ phần mềm của thằng nhóc kia đã thu hút được sự chú ý của một số công ty trong nước, điều chỉnh một chút là có thể chèo chống được.”
Khương phu nhân thật sự không hiểu nổi quyết sách của chồng mình.
Tuy bà tán thưởng dung mạo và tài năng của Minh Xuyên, nhưng y thiếu một yếu tố quan trọng là gia thế, chỉ có thể là người yêu của con gái, không vào được cửa lớn nhà họ Khương.
“Chẳng qua là mộng tưởng của mấy học sinh thôi, thậm chí còn chưa chạm tới rìa sân khấu lớn.” Khương phu nhân nói, “Sức nặng có thế mà đã khiến ông chọn nó rồi à?”
“Lựa chọn của tôi nhất định đã được cân nhắc kỹ lưỡng, đừng nhọc lòng,” Chủ tịch Khương uống trà, không còn tâm trạng lo lắng chán nản như mấy ngày trước.
Ông ta nhìn vợ mình, trên gương mặt chẳng biết được làm căng da không chịu nhận già từ khi nào bỗng nở nụ cười, “Ra nước ngoài dưỡng sức đi, miễn phải thấy cảnh quen lại trào dâng cảm xúc, khó chịu mất ngủ suốt đêm.”
Khương phu nhân vuốt tóc mái đã lẫn vài sợi trắng, ban đầu cũng bảo bà sống ở nước ngoài đi, nói là khí hậu bên đó thích hợp cho bà nuôi dưỡng sức khỏe, giờ ngẫm lại không khỏi thấy buồn cười, giọng bà rất nhẹ: “Tôi muốn đến chùa Thiền Mính niệm kinh siêu độ cho Chiêu Nhi.”
Chủ tịch Khương cau mày: “Bà hà tất phải vậy, người không còn nữa, làm những thứ này cũng chỉ có thể làm người sống an tâm thôi.” Ông ta thở dài, “Tùy bà.”
Không chỉ Khương phu nhân, mà các cổ đông khác của Khương thị cũng cảm thấy khó hiểu trước hành vi của chủ tịch Khương.
Quý Minh Xuyên ở rể, dẫu có sửa thành họ Khương thì dòng máu chảy trong xương cốt cũng không phải huyết mạch họ Khương.
Hơn nữa chủ tịch Khương đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực để giải quyết phiền phức ở nước ngoài của Quý Minh Xuyên cho y về nước, dường như Khương thị cần Quý Minh Xuyên chứ không phải y âm mưu nhằm vào Khương thị.
Mọi người không thể hiểu được sự sắp xếp của chủ tịch Khương, nhưng Hội đồng quản trị đã biểu quyết thông qua, dù sao trước mắt chỉ có thể đi theo chủ tịch Khương.
Hy vọng có điều quan trọng gì đó chủ tịch Khương biết mà bọn họ còn chưa biết.
Khương Hi cũng không hiểu tại sao thái độ của cha mình lại có thay đổi lớn động trời như vậy.
Cô nàng đã sẵn sàng vứt bỏ tất cả và cắt đứt mối quan hệ với gia đình, chạy trốn cùng Minh Xuyên, sống cả đời ở một nơi không ai biết đến họ.
Đột nhiên, cô nàng không còn anh trai, sau đó mọi khó khăn chắn trước cô và Minh Xuyên đều biến mất.
Hiện thực khuấy động thần kỳ, con đường trước mặt bằng phẳng không hố sâu không đá tảng, nhẵn bóng như được đánh mài, nhưng không hiểu sao cô không dám cất bước.
Khương Hi ngơ ngác tiến vào Đại học Lâm nghiệp, nghe ngóng tin tức về Trần Vụ rồi tới chặn đường anh.
Đêm đông giá rét, một đám học sinh hết tiết tự học buổi tối, nhanh nhẹn hoặc thong thả đi ra khỏi khu dạy học, miệng thở ra hơi trắng xóa, xoa tay giậm chân cắm đầu chạy như điên về hai phương hướng ký túc xá và căng tin.
Trần Vụ cầm sách đi xuống cầu thang, Đới Kha bên cạnh vươn vai: “Anh có tham gia buổi hội thảo giao lưu bảo vệ môi trường rừng của Viện Khoa học Lâm nghiệp không?”
“Tham gia, hai tuần nữa sẽ đi.” Trần Vụ đáp.
Đới Kha lẩm bẩm: “Bận thật.” Cậu ta vỗ vỗ mũ len trắng trên đầu Trần Vụ, “Học kỳ này anh xin nghỉ nhiều, cuối kỳ sẽ không trượt môn đâu nhỉ?”
“Không đâu.” Trần Vụ nói, “Địa điểm thi cuối kỳ đã được ấn định cho chúng ta rồi.”
Đới Kha bĩu môi: “Có lẽ tôi sẽ trượt.”
“Năm ngoái cậu cũng trượt môn.” Trần Vụ nghiêm túc an ủi cậu ta, “Năm nay nhất định đã quen thuộc quy trình.”
Đới Kha: “…” Cảm ơn anh đã an ủi.
Trần Vụ đột nhiên dừng bước: “Đới Kha, tôi đi đây.”
Đới Kha hà hơi: “Lạnh biết bao, tối nay trọ ở trường đi, đằng nào chăn của anh cũng ở ký túc xá.”
“Mèo chó đang ở nhà chờ tôi.” Trần Vụ giơ bàn tay trống không núp trong tay áo lên, vẫy vẫy với cậu ta, “Bye bye.”
Đới Kha bị lây từ Trần Vụ, cũng vẫy hai cái.
Trần Vụ đứng yên cạnh khu rừng tre phía sau một tòa nhà, sau đó xoay người, một người phụ nữ đeo khẩu trang và mũ tai bèo hồng nhạt chậm rãi bước ra khỏi góc ngoặt.
Là Khương Hi bám theo anh suốt dọc đường.
Anh nhận cuộc gọi: “A Sí, ừm, sắp về rồi.”
“Có nhớ em, về nhà sẽ gọi video với em.” Giây trước Trần Vụ cúp máy, giây tiếp theo bên tai vang lên giọng nói chất chứa nghẹn ngào nức nở đè nén sau lớp khẩu trang của Khương Hi, “Tôi mang thai rồi.”
Trần Vụ tiếp tục bước đi, bóng hình dưới đèn đường rất bình tĩnh.
Khương Hi bám theo anh như một hồn ma lang thang, dường như đã quên mất cảnh tượng chất vấn anh ở nghĩa trang lúc trước: “Tôi tưởng rằng gia đình nhất định sẽ không cho tôi kết hôn với Minh Xuyên… Cuối năm… Cha nói rồi… Sẽ không đơn giản như vậy, lợi ích… Anh trai tôi không còn nữa… Nếu anh ấy ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ giúp tôi phân tích, tôi, tôi không biết phải làm sao…”
Nói năng lộn xộn, đã cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc nhưng vẫn hơi kích động, vô cùng bất thường.
Trần Vụ cũng không quay đầu lại, trong giọng điệu tràn đầy nghi hoặc đơn thuần: “Cô không có ai khác để giãi bày những điều này à? Tại sao lại chạy tới tìm tôi?”
Khương Hi không biết.
Thường nói có thể nhìn ra một người yêu hay không yêu.
Thời đại học, Minh Xuyên được ngấp nghé hơn hẳn hồi cấp ba, nhưng y tuyên bố công khai rằng cô là bạn gái y, là tình yêu của đời y.
Sau khi tốt nghiệp, bất luận tăng ca muộn đến mấy thì y cũng sẽ trở về, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Khi cô buồn ngủ không muốn rời giường, y sẽ giúp cô xỏ tất, mặc quần áo chải đầu, ôm cô đi rửa mặt.
Mỗi khi cô đau bụng kinh nổi nóng, y đều dỗ dành cô, ở bên cô.
Lễ tết hàng năm nhất định phải chúc mừng, y tỉ mỉ sắp xếp, dành tặng cho cô những điều lãng mạn khiến cô cảm động, chưa bao giờ qua loa.
Ngay cả sinh nhật của mẹ, Minh Xuyên cũng sẽ chuẩn bị.
Lúc nào y cũng đặt cô lên hàng đầu, cô sẽ không nghi ngờ tình cảm của y dành cho cô.
Thế nhưng…
Ban đầu cô biết y thích kỹ thuật phần mềm nên cũng đăng ký chuyên ngành đó, nhưng cô lại không thể tham gia vào đội ngũ của y.
Y nói làm phần mềm quá mệt mỏi, không muốn cô vất vả như vậy.
Vì vậy cô lại học ngành hóa dược với hy vọng có thêm kiến thức trong lĩnh vực này, giúp y chăm sóc sức khỏe.
Y không sử dụng cây thuốc mua được từ phòng đấu giá Hắc Đích mấy tháng trước, bằng không y sẽ không hề không có chút thay đổi nào, vẫn dựa vào lượng lớn thuốc viên sống qua ngày.
Tại sao không sử dụng? Câu trả lời mà y đưa ra là phải suy nghĩ kỹ xem nên dùng thế nào.
Đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc còn phải suy nghĩ bao lâu nữa?
Y không dễ bị nhìn thấu giống thời trung học.
Trưởng thành rồi, vòng xã giao cũng rộng lớn hơn, tiếp xúc với nhiều phương diện hơn, cô không còn là người duy nhất trong thế giới của y.
Còn cả cha nữa, một người luôn coi trọng lợi ích và tuân thủ nghiêm ngặt gia quy gia tộc, sẽ thỏa hiệp không báo trước vì hạnh phúc của đứa con gái như cô sao?
Trước kia rõ ràng nói hôn nhân là ranh giới cuối cùng, cô có thể tự do yêu đương, nhưng cần phải kết hôn thương mại.
Cô nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân tại sao cha mình lại thay đổi thái độ.
Không rõ là sự che giấu của cha và Minh Xuyên, hay sự ra đi đột ngột của anh trai khiến cô cảm thấy bỗng không thể phân biệt được hiện thực và giấc mơ.
“Trần Vụ.” Khương Hi vòng từ phía sau ra phía trước, cả thân hình như thể đang trôi nổi trong biển rộng tối tăm vô biên, ánh mắt nhìn Trần Vụ hệt như đang nhìn một ngọn hải đăng, “Anh là người hiểu Minh Xuyên nhất.”
Cô nàng nắm chặt cánh tay Trần Vụ, “Anh ấy sẽ mãi yêu tôi chứ?”.