Yến Vi Sí cau chặt mày không biết suy nghĩ gì, hắn không mở miệng nên Trần Vụ cũng không nói.
Chẳng bao lâu sau, những bông tuyết li ti tung bay.
Lại bắt đầu rơi.
“Về thôi.” Yến Vi Sí xoay người đi về hướng xe motor đỗ.
Sau lưng truyền đến thanh âm yếu ớt, “Tôi còn chưa tan làm.”
“Trần Vụ, có phải là anh có bệnh không hả?” Yến Vi Sí quay đầu lại liền mắng.
Trần Vụ cụp mi, ánh mắt dịu dàng như nước, ngón tay nhéo nhéo tay áo đồng phục, vì lạnh nên anh hắt xì một cái, thân thể khẽ run từng đợt.
Yến Vi Sí nhìn chằm chằm anh một lúc: “Chờ mười phút, tiếp tục trực ban của anh đi.”
Nói xong cưỡi thẳng motor đi luôn.
Khi Trần Vụ về trường, cổng trường vắng tanh và không một dấu vết nào cho thấy hiện trường đánh nhau.
Chẳng có chút rác rưởi nào trên mặt đất, bao gồm máu.
Như thể giây trước đang đánh kịch liệt, giây sau đột nhiên ngưng chiến, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Trần Vụ đóng cánh cửa nhỏ của phòng bảo vệ lại.
Anh ngồi trên ghế hòa hoãn một lúc rồi cởi hết những chiếc cúc còn lại của bộ đồng phục, sau đó che bụng bằng một quả cầu tuyết mang từ bên ngoài vào.
Vài tiếng tiếp theo đều gió êm sóng lặng.
Đồng nghiệp chuyển ca tới muộn, bày ra vẻ xin lỗi Trần Vụ, Trần Vụ cũng không nói gì, giao ban rồi rời đi.
Ra khỏi trường học, Trần Vụ đi thẳng đến cửa hàng kính mắt gần nhất.
Nhân viên giới thiệu cho anh các loại gọng kính trong cửa hàng, bảo anh xem trước.
Anh ấn đôi mắt khô khốc: “Lấy loại rẻ nhất đi.”
“Kiểu nào ạ?” Nhân viên chỉ vào nhóm trông đẹp mắt và bán khá đắt hàng, “Là ở đây ạ?”
“Không phải, tôi muốn loại rẻ nhất.” Trần Vụ nói.
Cô nhân viên không hề tỏ ý khinh thường, nụ cười nhiệt tình trên mặt vẫn không thay đổi: “Được, mời anh theo tôi vào khám mắt.”
Trần Vụ rất phối hợp trong suốt quá trình, khi không cần anh thì anh an tĩnh ngồi đó.
Bác sĩ đo thị lực chủ động trò chuyện với anh: “Cậu đẹp trai, độ cận thị của cậu hơi cao.”
“Đọc nhiều sách quá.” Trần Vụ ngáp một cái rồi đáp, ánh mắt rã rời.
Bác sĩ đo thị lực: “Lên lớp mấy rồi?”
“A… Không phải…” Vẻ buồn ngủ trong mắt Trần Vụ giảm bớt vài phần, “Khám xong chưa? Tôi có thể đi ra ngoài không?”
“Được rồi.” Bác sĩ đo mắt gọi nhân viên cửa hàng, bảo cô dẫn Trần Vụ đi chọn tròng kính.
Nhân viên tưởng rằng Trần Vụ sẽ chọn loại rẻ nhất giống như chọn gọng kính, cô trực tiếp dẫn Trần Vụ tới quầy lễ tân, viết hóa đơn cho anh, mới nhấn nắp bút, không lường đến anh sẽ đột nhiên nói ra một loại tròng kính nhập khẩu.
“Chỗ các cô có loại này không?”
“Có… Có! Có!” Cô nhân viên thoát khỏi niềm kinh ngạc, đi ra kiểm kho cho anh, đầu vẫn ngó về phía anh.
Yêu cầu gọng kính rẻ nhất nhưng tròng kính đắt nhất, thật là một người kỳ quặc.
Trần Vụ mua bữa sáng trở về, phát hiện Yến Vi Sí không ở nhà, rất có khả năng là chưa từng trở về từ sau nửa đêm.
Trong phòng không có máy sưởi cũng không được lắp điều hòa, gió thổi khắp nơi, chỗ nào cũng lạnh cóng.
Trần Vụ ăn gì đều không trôi, anh tháo xuống cặp kính mới làm, ngồi bên mép giường nhỏ, cởi áo khoác, cuộn tròn tay chân dưới lớp chăn bông lạnh lẽo, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi của chú Lưu.
“Tiểu Trần, chú đã nghe nói chuyện tối hôm qua, cháu sao rồi?”
Trần Vụ miễn cưỡng xốc tinh thần: “Không có việc gì ạ.”
“Ca đêm rất dễ phát sinh tình huống, chú đã bảo cháu ở trong phòng bảo vệ, khóa trái cửa, đừng quản gì mà.” Chú Lưu hỏi, “Cháu làm như thế chứ?”
Trần Vụ lúng túng nói: “Lúc ấy cháu quên mất.”
“Quên mất?” Chú Lưu nôn nóng nói, “Bây giờ cháu đang ở bệnh viện nào? Có bị thương xương cốt nội tạng gì không, cần làm phẫu thuật gì?”
“… Không có, ở nhà ạ.” Trần Vụ nói, “Vẫn khỏe lắm.”
Chú Lưu không tin, nếu đi ra ngoài thì ít nhất phải nằm viện mấy ngày.
Đây đều có tiền lệ cả, bài học xương máu.
“Lúc ấy có học sinh cứu cháu.” Trần Vụ nhét cái gối ra sau đầu, “Cháu không bị thương mấy.”
Chú Lưu nghi hoặc: “Trung học Tây Đức còn có loại học sinh này hả?”
“Cũng có khả năng không thuộc trường chúng ta.” Trần Vụ hỏi, “Chú, trường học nói thế nào?”
“Có thể nói thế nào chứ, xem như không có gì xảy ra thôi.” Chú Lưu nhấp một ngụm trà đặc, khẽ nói, “Trung học Tây Đức là ngôi trường loạn nhất Xuân Quế, có nhiều sự kiện bạo lực tới nỗi chúng ta đã chết lặng, cháu mới tới, không thể làm quen ngay lập tức, nhưng va chạm vài lần là quen thôi.”
Trần Vụ “Ồ” một tiếng, khô khan kể: “Đám học sinh tối qua đột nhiên giải tán.”
“Lưu manh cũng có thủ lĩnh, nói một câu là được.” Phía chú Lưu có người gọi tên chú, chú buông di động vội rời đi.
Trần Vụ không cúp điện thoại, anh nằm sấp bất động, mí mắt nhiều lần nhíu lại thành nếp rồi chìm xuống.
Không bao lâu sau, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng, “Tiểu Trần, chú đã xin giúp cháu, phân cho cháu cái dùi cui điện!”
Trần Vụ cảm kích đáp: “Cảm ơn chú.”
“Cảm ơn cái gì, cháu nhất định phải nhớ kỹ, lần sau đừng rời khỏi phòng bảo vệ.” Chú Lưu thở dài, “Trước cứ thế đã, cháu ngủ đi, những chuyện khác chờ ngày mai cháu đi làm thì nói sau.”
Trần Vụ lại lần nữa rơi vào mộng đẹp, mùi rượu thuốc nồng nặc kéo anh về thực tại, anh chống người khỏi giường và thấy Yến Vi Sí đang nhìn bữa sáng mà anh mua.
“Bạn học Yến, cậu không đến trường à?”
“Lười đi.” Yến Vi Sí xoay chuyển bữa sáng trên bàn mấy lần, “Nguội ngắt hết, không ăn được món nào.”
“Để tôi hâm nóng cho cậu.” Trần Vụ xốc chăn lên, cầm lấy chiếc quần bông cũ hơi nhỏ bên gối mặc vào.
Anh đứng dậy túm cạp quần kéo lên, dùng lực làm đỏ mặt tía tai.
Yến Vi Sí không nỡ nhìn thẳng: “Thời điểm lạnh nhất ở Xuân Quế cũng chưa tới âm năm độ, đến mức này cơ à?”
“Vào mùa đông, tôi mà không mặc quần bông dày là sẽ không có cảm giác an toàn, quen rồi.” Trần Vụ giẫm giẫm chiếc chăn trên giường, lẩm bẩm nói, “Giống chiếc chăn này, mềm nhẹ, đắp lên không thấy chắc chắn như bằng vải bông.”
Yến Vi Sí: “…”
Hắn liếc cặp kính đầu giường của Trần Vụ, đến gần cầm lên: “Mới làm à?”
Trần Vụ gật đầu.
“Anh chẳng có chút thẩm mỹ nào luôn hả?” Yến Vi Sí không dám tin, “Gọng kính xấu thế mà anh cũng mua?”
“Cũng, cũng vẫn được mà.” Trần Vụ nhỏ giọng nói rồi hơi ngẩng mặt.
Cận thị nặng tương đương mù một nửa, khi không đeo kính, dù cố gắng mở to mắt để làm mình trông nghiêm túc thì trong mắt người khác, đôi mắt vẫn rất mơ màng.
Yến Vi Sí thoáng khựng lại, sau đó ném kính lên giường: “Anh nhìn đi, móa nó đẹp à?”
Trần Vụ vuốt phần tóc mái mềm mại đen nhánh lên, từ từ đeo kính lên tử tế, các đường nét trên khuôn mặt nghiêng mờ nhạt, chiếc gọng da báo xỉn màu lại trở thành vật trang trí.
Yến Vi Sí không thốt ra được cụm “vừa quê mùa vừa cợt nhả”, hắn cau mày, giống người cha già bảo thủ, một đống lời giáo dục bỗng nhiên mắc kẹt trong cổ họng.
Mặc kệ.
Anh ta xấu của anh ta, chẳng ảnh hưởng gì đến mình.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân két kẹt trên tuyết, là mấy người câu cá đi ủng cao su, tay xách ngư cụ, nuốt mây nhả khói, lòng tràn đầy hoài bão muốn làm một vố lớn vào hôm nay.
Một lát sau, những người đó chán chường quay trở lại.
Họ đi đi lại lại trên con đường này, nhưng không tìm thấy chỗ đặt mồi.
Trời đông giá rét.
Yến Vi Sí nằm nghe nhạc trên võng, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng đang hâm bữa sáng.
Giờ phút này, hắn bỗng dưng lâm vào trầm tư, phải chăng phản ứng tối hôm qua của mình có hơi quá đáng.
Trần Vụ kéo tay áo lên, có cảm ứng mà quay đầu nhìn lại.
Yến Vi Sí đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trần Vụ, dòng suy nghĩ lập tức bị cắt đứt.
Hắn giành quyền chủ động: “Đã hâm nóng bữa sáng chưa? Nhanh lên.”
Trần Vụ vội vàng đổ đầy nước vào nồi, đặt cái bát lớn đựng bánh bao vào trong.
Đun trong chốc lát là bánh bao sẽ nóng lên.
“Trần Vụ, lại đây.” Yến Vi Sí đột nhiên mở miệng, “Bôi rượu thuốc đi.”
Trần Vụ đưa sữa đậu nành nóng cho Yến Vi Sí trước, sau đó mới đi đến bên bàn sách của hắn, cầm lên xem xét rượu thuốc hắn mang về.
“Đã mở rồi à.” Lẩm bẩm một câu.
“Không phải đồ mới là không cần nữa à?” Yến Vi Sí ngậm túi sữa đậu nành nhảy xuống khỏi võng, làm bộ muốn lấy lại rượu thuốc.
“Tôi chưa nói là không cần!” Trần Vụ nhanh chóng đổ ít rượu thuốc ra tay, không màng chuyện vặn nắp đã với tay vào trong quần áo, chậm rãi xoa bóp dọc theo chỗ bị thương.
Tác dụng của rượu thuốc rất mãnh liệt, làn da nơi đó rất nhanh chuyển từ mát lạnh sang nóng rực, Trần Vụ thở hắt ra: “Tối qua thật sự quá đáng sợ, mọi người đều là bạn học, đánh nhau làm gì chứ.
Cũng may không đóng băng, nếu đóng băng, ngã một cái là dập mông, rất nguy hiểm.”
Anh liếm môi, tìm kiếm sự tán đồng, “Cậu thấy đúng không, bạn Yến.”
“Ừm, sữa đậu nành khá được.”
Trần Vụ: “… Ngày mai tôi lại mua cho cậu.”
Yến Vi Sí không nghe những gì Trần Vụ nói, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào hai dấu tay trên tai trái của anh.
Không dùng sức lớn lắm, mà sao đã bầm tím rồi.
Non mềm thế cơ à?
Yến Vi Sí bất giác nhớ lại cảm giác chạm tay đó, hình như là rất mềm.
Chợt nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, hắn nghiến chặt hàm dưới nuốt xuống sữa đậu nành ngọt ngào ấm áp trong miệng, sau đó đỡ trán ra ngoài hóng gió lạnh.
Đang yên đang lành véo tai người ta làm gì.
Trước kia chưa làm chuyện này bao giờ.
Động tác ngồi xổm của Yến Vi Sí chợt cứng đờ.
Trước kia… Đã từng làm rồi, còn là với cùng một người.
Đệt.
Yến Vi Sí uống hết một túi sữa đậu nành trong gió, chẳng suy nghĩ ra được cái gì, lười biếng sải bước về phòng đi ngủ.
Cuộc ẩu đả đã trôi qua được mấy ngày, Yến Vi Sí phát hiện Trần Vụ vẫn vô cùng tốn sức khi khom lưng, tiếng thở dốc cũng sẽ trở nên dồn dập không ổn định.
Nếu không phải trên người Trần Vụ suốt ngày mang mùi rượu thuốc, Yến Vi Sí đều sẽ hoài nghi anh không bôi rượu thuốc tử tế.
“Tại sao vết thương trên bụng anh còn chưa lành?” Yến Vi Sí dựa vào cửa phòng tắm, “Vén quần áo lên để tôi xem.”
Trần Vụ đang rửa mặt, ngây ngẩn cả người.
“Tôi đếm đến ba, nếu anh không làm theo thì tôi sẽ tự động thủ.” Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào Trần Vụ trong gương bằng đôi mắt đen sắc bén của mình, giọng điệu hờ hững, “Một, hai…”
Bọt nước thơm mùi xà phòng đọng trên cằm Trần Vụ, lách tách rơi xuống bồn rửa mặt.
Anh vừa xoay người đã bị một luồng lực đè trên bồn rửa.
“Bạn Yến, cậu trước hết để tôi… Cậu đừng…”
Trần Vụ mất giọng.
Yến Vi Sí xốc cả áo khoác bông, áo len và quần áo lót giữ nhiệt của Trần Vụ lên, lộ ra vòng eo và một phần ngực trắng trẻo lóa mắt của anh.
Cùng với một vết bầm to trông ghê người.
Hoàn toàn không cùng cấp độ với lời miêu tả của Trần Vụ.
Yến Vi Sí sửng sốt, sắc mặt tái mét: “Con mẹ nó anh giỏi thật đấy.”
Hắn phát hiện Trần Vụ nổi một lớp da gà, cũng phát hiện tư thế không đúng lắm nên lùi về sau một bước, nghiêng đầu châm điếu thuốc, “Ai đá, còn nhớ rõ không?”
Trần Vụ rũ mắt sửa sang lại quần áo: “Không thấy rõ…”
“Vậy đều có khả năng.” Yến Vi Sí dùng sức cắn đầu mẩu thuốc lá, thanh âm trầm thấp khó nghe thấy, “Tính hết.”.