Trên đời này có quá nhiều điều bất công, về sức khỏe, về tài sản, về tình cảm… Chỉ có thời gian là ngoại lệ.
Bất luận nghèo khó hay giàu sang, xinh đẹp hay bình thường, bệnh tật hay khỏe mạnh, cuộc sống bình lặng hay thăng trầm sóng gió, mỗi người đều chỉ có hai mươi bốn giờ.
Dòng chảy thời gian không hề lay động bởi mong muốn của bạn, dù bạn muốn nó trôi nhanh, trôi chậm, hay dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.
Trần Vụ đang gõ mõ, chép kinh Phật trên hòn đảo nhỏ ở nước ngoài đang chờ anh đặt tên, khiến hai mươi tư giờ trở thành bội số.
Sóng gió thương trường trong nước đang nhanh chóng lắng xuống.
Yến Vi Sí tan làm, gọi bác sĩ đến thay thuốc cho vết thương của mình.
Hắn nằm trên giường trong phòng nghỉ định chợp mắt một lát, nhưng cơn buồn ngủ bị một sự cố bất ngờ làm gián đoạn.
Yến Lam Phong bị tấn công, bị thương rất nặng, sau khi được đưa đến bệnh viện đã hôn mê bất tỉnh.
Nguyên nhân bắt nguồn từ đứa con trai vốn học giỏi của chị, sau một lần tụ tập bạn bè đã dính vào chất gây ảo giác, đánh chết người rồi bắt đầu sa đọa, hợp tác với kẻ khác dàn dựng một vụ bắt cóc giả.
Máu me đầy mình là nước sốt cà chua, giả vờ bị cắt đứt ngón tay út, khóc lóc gào thét mình không muốn chết, mẹ ơi cứu con.
Tạo ra tình huống nguy hiểm thảm khốc chỉ để tống tiền chị năm tỷ.
Yến Lam Phong không thể có ngay nhiều tiền mặt như vậy, vì nóng lòng cứu con, chị đã không đợi nhóm cố vấn của mình đưa ra phương án chu toàn nhất mà trực tiếp liều thân đi giao dịch.
Lúc đó chị có dẫn theo người, cuộc phục kích không thành công, hai bên đã xảy ra đấu súng.
Giai đoạn hiện tại là bóng tối trước bình minh, mọi loại yêu ma quỷ quái đều xuất hiện.
Trên đường tới bệnh viện, Yến Vi Sí nghe báo cáo, sắc mặt sa sầm.
Chết tiệt, đúng là điên rồi.
Thư ký Kiều gõ bàn phím trên đùi nhanh đến mức như xuất hiện bóng mờ.
Năng khiếu máy tính của y khá cao, từng phụ trách vụ sạt lở của anh Trần, cũng từng có hơn một lần giao tranh với Quý Minh Xuyên và đội ngũ đằng sau, giành chiến thắng sát nút.
Làm thư ký không hẳn là lãng phí tài năng, dù sao cũng là làm việc cho ông chủ.
Thư ký Kiều bình tĩnh nói: “Chúng tôi đã điều tra ra cậu ta bị bạn bè xúi giục mới dàn dựng vụ bắt cóc.
Cậu ta thực sự muốn kiếm tiền mua ma túy để thỏa mãn, không biết có kẻ muốn nhân cơ hội này lấy mạng mẹ cậu ta.”
Thái dương Yến Vi Sí đau nhức, sự mệt mỏi kéo dài khiến tâm trạng hắn trở nên tồi tệ, giọng nói cực kỳ gay gắt: “Người đâu?”
Thư ký Kiều tinh ý giảm lực gõ phím: “Đồng bọn không lấy được tiền, đã ném cậu ta xuống biển cho cá mập trắng ăn rồi.”
Trong xe không còn tiếng nói.
Hai mươi phút sau, tại bệnh viện…
Nhân viên y tế tham gia cấp cứu thông báo cho Yến Vi Sí biết tình hình của bệnh nhân.
Hắn đứng ở phòng quan sát, nhìn qua cửa kính thấy Yến Lam Phong đang nằm trên giường bệnh với các ống truyền cắm vào người.
Thư ký Kiều và đội trưởng Lạc thấy thiếu gia đứng yên tại chỗ rất lâu, họ không ai bước tới.
“Anh nói xem, thiếu gia đang nghĩ gì?”
“Chắc đang nghĩ việc đi du học cùng vào nửa cuối năm nay không thành rồi.”
Yến Lam Phong đã làm việc ở bộ phận cốt lõi của Yến thị hai mươi năm, sau đó còn làm quyền chủ tịch hội đồng quản trị vài năm.
Trong thời gian làm quyền chủ tịch, chị không phạm sai lầm lớn nào, xử lý công việc ổn định và đáng khen ngợi, có thể tưởng tượng được tầm ảnh hưởng của chị đối với Yến thị.
Bây giờ chị xảy ra chuyện, thị trường chứng khoán của Yến thị bị ảnh hưởng.
Yến Vi Sí họp đến tận đêm khuya, cả người tê liệt.
Các lãnh đạo cấp cao lần lượt rời khỏi phòng họp, hắn vẫn ngồi trên ghế, mặt cứng đờ không biểu cảm.
Hoàng Ngộ lo sốt vó, chạy đến Yến thị vào giờ này, muốn hỏi xem có gì giúp được không.
“Anh Sí, tuyệt đối đừng khách khí với tao.” Hoàng Ngộ uống một ngụm cà phê, trong sự nghiêm túc có chút háo hức, mong chờ được anh Sí giao phó trọng trách.
Yến Vi Sí: “Vậy thì…”
Hoàng Ngộ nín thở chờ đợi nhiệm vụ.
Yến Vi Sí: “Đến dinh thự một chuyến, giúp tao cho mèo và chó ăn.”
Hoàng Ngộ: “…”
Gã nhìn anh Sí, ngoài sự mệt mỏi thì mọi thứ khác vẫn ổn, không luống cuống tay chân như gã tưởng.
Những tin tức về Yến thị trên truyền thông có thật có giả, Hoàng Ngộ không quan tâm lắm, mấy lão già họ Yến mới khó chơi.
Gã lo lắng anh Sí bị ức hiếp.
Hiện tại Trần Vụ lại không ở bên anh Sí.
Nếu có Trần Vụ ở đây, với nhiều mưu mẹo của mình, chắc chắn anh sẽ có cách để giúp anh Sí giải tỏa áp lực, thoát khỏi tâm trạng này, có một giấc ngủ ngon.
Hoàng Ngộ bỗng giật mình, chuyện gì thế này, sao mình lại bắt đầu nhớ đến những điểm tốt của Trần Vụ rồi?
Không phải, mình không hề!
Giờ là tình huống đặc biệt, phải đối xử đặc biệt.
Đúng, không sai.
“Anh Sí, hôm nay mày chúc ngủ ngon với Trần Vụ chưa?” Hoàng Ngộ cố gắng lợi dụng Trần Vụ để chuyển hướng sự chú ý của anh Sí, cho hắn có thời gian nghỉ ngơi.
Yến Vi Sí liếc nhìn gã.
Hoàng Ngộ ngay lập tức cảm thấy chột dạ vì ý đồ nhỏ của mình bị phát hiện, anh Sí không muốn ai nhắm đến Trần Vụ, bất kể xuất phát từ lý do gì.
“Nói gì mà chúc ngủ ngon, như học sinh tiểu học yêu nhau ấy.” Yến Vi Sí chỉnh lại cổ áo, hơi nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường hành vi này.
Hoàng Ngộ trợn trắng mắt.
Phải, cách của mày thật cao siêu và hoa mỹ, là tấm gương cho bọn tao noi theo.
Tự mình đá ghế rồi treo mình lên, người bình thường không làm nổi.
Đừng tưởng tao không biết nhé, lát nữa tao đi rồi, mày sẽ lấy điện thoại ra mà làm thôi.
Hoàng Ngộ thầm đáp trả trong lòng, chủ yếu là vì hận rèn sắt không thành thép.
Đã bao nhiêu năm rồi, gã vẫn không thể chấp nhận việc anh Sí cong, cong hoàn toàn, uống một hơi cạn bát canh mê hồn của Trần Vụ.
“Anh Sí, mật mã dinh thự là bao nhiêu?” Hoàng Ngộ nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng, “Tao đi cho chó mèo ăn, tiện thể ngủ lại nhà mày một lát, dắt chó đi dạo cho mày luôn.”
Yến Vi Sí nói ra một dãy số.
Hoàng Ngộ dùng ngón chân nghĩ cũng biết có liên quan đến Trần Vụ.
Gã bưng cà phê lên uống ừng ực: “Còn gì khác cần tao mang cho không?”
“Vài bộ quần áo để thay.” Yến Vi Sí cong bốn ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn, “Phòng quần áo do Trần Vụ sắp xếp, anh ấy có thói quen riêng, đừng làm xáo trộn lên.”
Hoàng Ngộ: “…”
Anh Sí định ngủ lại công ty trong thời gian tới sao?
Yến Vi Sí bảo Hoàng Ngộ tắt đèn đi về, hắn muốn nằm nghỉ trong phòng họp tối một lát.
Sau khi đèn trong phòng họp tắt, một tia sáng xanh hiện lên.
Nó đặc biệt nổi bật trong bóng tối, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt có vài tia máu của chủ tịch Tiểu Yến.
Hắn cầm điện thoại cá nhân, gõ vào khung chat với người được lưu tên là “Sương Núi Đón Gió(1)“.
(1) Sơn Vụ Hữu Phong 山雾有风 có chữ Vụ 雾 trong tên của Trần Vụ.
[Chúc ngủ ngon vợ yêu.]
Ngay giây tiếp theo, Yến Vi Sí đã rút lại tin nhắn.
Quá muộn rồi.
Ngày mai còn đặt báo thức dậy sớm.
Khi ngủ cùng nhau, họ thường nói hai từ này, khi xa nhau cũng luôn kết thúc video bằng cách này.
Tin nhắn thì ít hơn.
Yến Vi Sí tự nhấm nháp cảm giác này một lúc, một chút ngọt ngào áp chế sự đắng chát trong cổ họng do khói thuốc và cà phê.
Hắn tắt màn hình, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu toàn là hình ảnh làn da mềm mại và cơ thể thơm ngát của người yêu.
Có được, mất đi, mất đi, có được, hai điều này gắn kết với nhau, không thể tách rời.
Hoặc là không có gì, hoặc là có tất cả.
Yến Vi Sí đã bắt đầu lo lắng về việc làm sao để nói với Trần Vụ rằng hắn không thể đi cùng anh du học.
Năm ngoái hắn bay đi bay về mới chịu đựng được, hắn không muốn Trần Vụ cũng phải như vậy, rất vất vả.
Vẫn nên để hắn gánh vác thôi, hắn sẽ nghĩ cách.
Công việc thì làm mãi không hết, nhưng cuộc sống có hạn, phải tranh thủ làm những việc có ý nghĩa hơn trong cuộc sống hữu hạn này.
Thủ Thành lúc này vẫn tấp nập như thường, Hoàng Ngộ lái xe đến dinh thự.
Xế chiều nay cha gã đột ngột đến công ty, giao cho gã một công việc phải đi công tác hơn nửa tháng.
Ông còn nói đó là một dự án lớn, nếu đàm phán thành công sẽ giúp Thánh Thụy lên một tầm cao mới.
Nhảm nhí.
Chẳng phải là muốn gã tránh xa khỏi những sóng gió của Yến thị, để tránh bị vạ lây hay sao?
Anh em gặp khó khăn, gã có thể trốn tránh chắc?
Nếu hôm nay chỉ lo thân mình, ngày mai người khác cũng sẽ làm như vậy.
Nguyên tắc sống và kinh doanh của Hoàng Ngộ luôn đề cao chữ “nghĩa”, cha gã vô phương cứu chữa, tư tưởng và quan niệm cổ hủ không thể thay đổi, hễ gặp chuyện chưa xảy ra, chỉ mới là khả năng tổn thất thì đã muốn tránh né.
Vì vậy, hai cha con tranh cãi và không đạt được thỏa thuận.
Hoàng Ngộ xoay vô lăng, việc anh Sí giao cho gã, bất kỳ trợ lý nào cũng có thể làm được, có lẽ anh Sí cũng muốn cho gã biết mình còn có chút tác dụng, không đến nỗi phải chạy không một chuyến.
Haiz…
Nếu Chiêu Nhi ở đây, nhất định sẽ giúp được anh Sí nhiều hơn gã.
Gã thở dài, bình tĩnh lái xe.
Chị ba của anh Sí gặp chuyện, chồng chị sẽ đến sớm nhất vào ngày mai.
Hy vọng người nọ đừng chơi trò bán cổ phiếu vào lúc này, nếu không anh Sí sẽ lại phiền lòng thêm.
Hoàng Ngộ đoán không sai, chiều tối mai chồng của Yến Lam Phong đến Thủ Thành, hắn ta gọi điện cho Yến Vi Sí, giọng điệu không hề hoảng loạn sụp đổ, có vẻ đã chuẩn bị tâm lý cho việc Yến Lam Phong gặp nạn.
Ở vị trí cao mà không có mạng lưới bảo vệ mạnh mẽ áp đảo, sớm muộn gì cũng bị tính toán.
Việc hắn ta cần làm bây giờ là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nếu vợ hắn ta không tỉnh lại.
Yến Vi Sí ứng phó xong với chồng của Yến Lam Phong, Khương Vệ Dân gọi tới ngay sau đó.
Trời sắp sáng rồi mà vẫn còn nhiều người chưa ngủ.
Yến Vi Sí nhíu mày ném điện thoại lên bàn, trong ống nghe là giọng nói quan tâm thân thiết của Khương Vệ Dân: “Cháu trai, vẫn đang bận rộn à?”
Không nhận được phản hồi, Khương Vệ Dân cũng không bận tâm: “Cần sự giúp đỡ của Khương thị thì cứ việc nói.”
Yến Vi Sí đáp lại lạnh nhạt: “Không cần.”
“Không thể nói như vậy được, đời người đầy rẫy những bất ngờ, cháu à, có nhiều chuyện cháu không thể ngờ tới đâu.” Khương Vệ Dân nghiêm túc nói: “Chú để Minh Xuyên đến giúp cháu nhé? Hai đứa là cậu cháu, người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nó không thể khoanh tay đứng nhìn vào lúc này.”
“Chú à, nếu Lương Chiêu ở đây thì có thể giúp cháu.” Yến Vi Sí cười một tiếng: “Con rể chú còn chưa bằng một nửa nó, đừng mang ra làm hại người khác.”
Nghe tiếng tút tút, Khương Vệ Dân cảm thấy bực bội.
Chưa từng bị một hậu bối nào cúp máy, lần này lại gặp phải.
“Hành động bốc đồng.” Ông ta cảm thấy thất vọng với thái độ của cậu út Yến: “Có thêm bạn bè thì có gì không tốt?”
Khương Vệ Dân liếc con rể: “Minh Xuyên, tạm thời cậu làm việc của mình ở công ty, đừng tới Yến thị.”
Quý Minh Xuyên cụp mắt xuống, không nói gì.
Đối với việc con rể và cậu út Yến như nước với lửa, Khương Vệ Dân không để tâm lắm, hiện tại không hòa hợp, sau này chưa chắc đã như vậy.
Ông ta đã lăn lộn trên thương trường nửa đời người, chuyện gì cũng đã thấy.
Ngay cả kẻ thù không đội trời chung cũng có thể bắt tay giảng hòa.
Thấy con rể mãi không trả lời, chủ tịch Khương hỏi: “Nghe thấy chưa?”
Quý Minh Xuyên: “Vâng.”
“Trước cứ như thế, về đi.” Chủ tịch Khương cắt điếu xì gà, tối nay không định ngủ.
Đứa trẻ kia đi rồi, không biết đã chạy đến nơi nào, ông ta vẫn chưa quen.
Quý Minh Xuyên đứng dậy khỏi ghế, ngồi lâu nên các khớp xương kêu răng rắc, khuôn mặt đờ đẫn như phủ một lớp sương giá.
“Trần Vụ kia.” Chủ tịch Khương thuận miệng nhắc tới, “Không ít người đang tìm.
Cậu út Yến che giấu rất kịp thời.”
Xong lại nói, “Quan trọng là Trần Vụ cũng phối hợp.”
Lúc này Quý Minh Xuyên không còn nói từng từ rời rạc nữa mà là một câu rành mạch hoàn chỉnh: “Chỉ cần anh ấy sẵn lòng thì chuyện gì cũng có thể.”
Vài ngày sau, trong giới không biết từ đâu nổi lên một cơn bão.
Hình như người trong lòng cậu út Yến đã mất tích, tuy hắn đã giấu người đi từ lâu, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, trong số vệ sĩ hắn phái tới xuất hiện kẻ phản bội.
Cậu út Yến nhận được tin tức trong cuộc họp, ngất xỉu ngay tại chỗ, tim ngừng đập vài lần suýt nữa đi luôn.
Hắn dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm người yêu, không còn lòng dạ để ý đến những việc khác.
Truyền thông không đưa tin là vì Yến thị tạo áp lực ngăn cản, sợ tin tức lan truyền sẽ gây ra một làn sóng hỗn loạn khác.
Không biết người trong lòng cậu út Yến đang ở đâu, còn sống hay đã chết, chỉ nghe nói rằng nhà họ Dư nổi trận lôi đình, cụ Dư phá lệ vận dụng mạng lưới quan hệ cũ kỹ của mình để truy tìm kẻ chủ mưu.
Thánh Thụy cũng điều động nhân mã, ngay cả nhà họ Triệu cũng tham dự vào, bởi vì trưởng nữ mới trở về nhà họ Triệu gần đây có quan hệ rất tốt với người yêu của cậu út Yến.
Trần Vụ, nhân vật chính của sự kiện, hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện này, liên hệ giữa anh và thế giới bên ngoài chỉ giới hạn ở Yến Vi Sí.
Điện thoại đã được cài đặt, chỉ có thể nhận và gọi số của Yến Vi Sí.
Chủ tịch Tiểu Yến tìm người khắp thế giới đang nằm phơi nắng trong biệt thự riêng của mình: “Muốn uống trà sữa.”
Trần Vụ dựng điện thoại dựa vào góc tường, ngồi xổm bên cạnh nhổ cỏ: “Vậy em sai người đi mua giúp em một cốc.”
Yến Vi Sí thở dài: “Quen uống trà sữa anh làm rồi, đồ ngoài tiệm không ngon.”
Hắn dí sát vào màn hình: “Nhổ cỏ sao không đeo găng tay? Nhỡ có con côn trùng nào cắn anh thì đội ngũ y tế em sắp xếp đi theo chưa chắc xử lý được.”
“Không có côn trùng đâu.” Trần Vụ nói.
Nghe giọng điệu của Trần Vụ có vẻ không vui, như thể ước gì có vài con côn trùng lạ xuất hiện, Yến Vi Sí không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Qua ống kính của Trần Vụ, Yến Vi Sí có thể nhìn thấy mấy tờ báo nhăn nhúm được trải dưới ánh mặt trời, trên báo bày la liệt một hàng chuột chết.
Nhìn số lượng có lẽ là cả một gia đình, chết thẳng cẳng.
Trong đó còn có hai con chuột chũi mập mạp.
Xác của chúng đều được đặt ngay ngắn, chân duỗi thẳng đơ.
Phía sau lũ chuột là nhện, rết, gián, đỉa.
Không phải bị bỏ thuốc, mà là bắt tay không.
Cấp dưới đã lén quay cảnh Trần Vụ bắt trứng đỉa và gửi cho Yến Vi Sí, một lúc lâu sau hắn vẫn không tìm được từ nào để khen ngợi, vợ mình thật tuyệt.
Trần Vụ gom một nắm cỏ dại đặt xuống đất: “A Sí, em thấy chưa?”
Yến Vi Sí: “Cái gì?”
Trần Vụ cầm điện thoại đi đến chỗ xác động vật đang phơi khô, chuyển camera sang hướng chúng: “Anh bắt đấy.”
Vẻ mặt ngượng ngùng, chờ được khen ngợi.
Yến Vi Sí im lặng.
Hòn đảo không chỉ là nơi để hưởng tuần trăng mật, mà về sau hắn còn muốn thỉnh thoảng dẫn Trần Vụ đến nghỉ dưỡng.
Vì vậy, ngoài vườn thuốc, còn có một phòng đầy sách y học.
Trần Vụ đã đọc những gì thế này?
“Còn đây nữa.”
Đầu bên kia video vang lên tiếng Trần Vụ, Yến Vi Sí nhìn theo.
Trong camera là một đống hạt nhỏ màu đen, đựng trong hộp giấy.
Nhờ cấp dưới kịp thời phổ cập kiến thức, hắn mới biết đó là phân chuột chũi.
Ống kính chuyển sang khuôn mặt Trần Vụ, nụ cười sạch sẽ không giấu nổi niềm vui của một vụ mùa bội thu: “Ngày mai anh sẽ treo chúng lên, phơi thêm một ngày nữa là được.”
Yến Vi Sí chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, ánh mắt sâu lắng đầy yêu thương: “Không có cái nào là để cho em uống đúng không?”
Trần Vụ sửng sốt, cân nhắc nhìn lại thành quả của mình, sau đó nhìn Yến Vi Sí để xác nhận điều gì đó: “Tùy tình hình, nếu em muốn uống thì anh…”
“Em không muốn, em không uống.” Yến Vi Sí lập tức mở miệng.
Trần Vụ: “… Là dược liệu mà, qua xử lý rồi em sẽ không cảm thấy gì đâu.”
Yến Vi Sí không bị thuyết phục.
“Thật đấy.”Trần Vụ nói, “Anh từng dùng rết xay thành bột để pha thành thuốc cho em uống, em rất thích mà.”
Yến Vi Sí: “…” Rết còn được, so với mớ hỗn độn kia thì dễ nhìn hơn nhiều.
“Còn nữa… “
Còn nữa? Để dừng ngay chủ đề đầy mùi vị axit dạ dày và chất nhầy này, Yến Vi Sí vội vàng nói: “Để em hát cho anh một bài nhé.”
Cả thế giới như ngừng lại.
Trần Vụ ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Sinh nhật anh còn chưa tới mà.”
Yến Vi Sí: “…”
“Hát cho anh một bài…” Đầu óc Yến Vi Sí trống rỗng, ngày thường nghe nhạc không ít, đến lúc quan trọng lại quên sạch, không nhớ nổi bài nào ngoài bài hát sinh nhật.
Trần Vụ bỗng nói: “A Sí, em vất vả rồi.”
Yến Vi Sí: “Em còn chưa hát.”
Trần Vụ: “Anh nói là, vất vả cho em vì đã cố gắng nghĩ bài hát.”
Mặt Yến Vi Sí giật giật, hắn ấm ức nói: “Thật ra dạo này em ngủ không ngon, ảnh hưởng đến trí nhớ.”
Trần Vụ bảo hắn bây giờ nên ngủ một lát, trời nắng đẹp như vậy.
“Không ngủ, một ngày không đón được anh về, một ngày em ngủ không yên.” Yến Vi Sí ăn một viên kẹo bạc hà.
Thư ký Kiều xuất hiện trong khung hình: “Thiếu gia.”
Thì thầm gì đó vào tai hắn.
Yến Vi Sí lười biếng: “Làm theo kế hoạch.”
Sau đó hắn cắn viên kẹo bạc hà, nói với Trần Vụ: “Chúng ta tiếp tục.”
Trần Vụ không hiểu: “Tiếp tục gì cơ?”
Yến Vi Sí vắt chéo hai chân dài chống xuống đất: “Tiếp tục yêu đương.”
“Yêu, yêu đương á, nhưng mà…” Trần Vụ chỉ vào đám cây cỏ dại bên đường đang phát triển rất tốt, “Anh còn rất nhiều cỏ chưa nhổ.”
“Hãy lo cho bạn trai của anh trước đi.” Yến Vi Sí nghiêm mặt, “Con người không có dinh dưỡng sẽ chết.”
Lúc Trần Vụ nghi hoặc, Yến Vi Sí nói: “Anh chính là dinh dưỡng của anh.”
Nhóm vệ sĩ có thính giác cực tốt ở gần đó: “…”
Thiếu gia thật sến sẩm.
Làm sao thiếu gia có thể sến sẩm như vậy.
Thiếu gia có lẽ còn có thể sến sẩm hơn nữa.
Tân Thanh.
Trong một biệt thự giữa rừng ở ngoại ô, phòng tuyến của Yến Chấn đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Ông ta, người đáng lẽ phải ngồi trên xe lăn, bị áp giải xuống lầu, nhìn đám người xông vào.
Người thanh niên dẫn đầu ngồi trên ghế sô pha, khóe môi nở nụ cười: “Bác hai.”
Yến Chấn không ngạc nhiên khi y cuối cùng sẽ tìm đến, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Vào lúc này, vào thời điểm quan trọng này.
Đám người không phận sự đều lui ra ngoài, phòng khách yên tĩnh lại, hai bác cháu một người đứng, một người ngồi.
Quý Minh Xuyên đưa tay vào trong cổ áo, sờ vào tấm thẻ gỗ mới đeo hôm qua.
Căn bệnh bẩm sinh, có đến chín mươi phần trăm khả năng là do di truyền, nhưng y đã kiểm tra rồi, người mẹ được cho là đã chết ngay sau khi sinh ra y không có bệnh tiềm ẩn, ông bà ngoại và gia đình họ Quý cũng không có người thân nào mắc bệnh.
Vậy căn bệnh tiềm ẩn của y từ đâu mà có?
Quý Minh Xuyên hoài nghi về thân thế của mình, nên sau khi hồi phục, y đã bí mật đi làm xét nghiệm, quả nhiên…
Kết quả báo cáo cho thấy, Quý Trường Hà và y không phải là cha con ruột.
Không chỉ Trần Vụ, mà chính y cũng là con nuôi.
Quý Minh Xuyên đã thử thăm dò Quý Trường Hà mấy lần, phản ứng của Quý Trường Hà không đúng, trong lòng có quỷ không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Sau đó Quý Trường Hà mất đi khả năng giao tiếp bình thường, Quý Minh Xuyên suýt nữa đã bóp chết lão.
Giữa biển người mênh mông, y phải làm sao để tìm ra thân thế của mình?
Cho đến một ngày, có một cuộc điện thoại nặc danh gọi đến điện thoại y.
Giọng nói đã qua xử lý đặc biệt, không thể phân biệt được nam hay nữ, nhưng miêu tả chính xác đặc điểm diện mạo của Quý Trường Hà và tình trạng bệnh bẩm sinh của y, đồng thời cung cấp bằng chứng Quý Trường Hà đã bắt cóc y.
Quý Trường Hà là một kẻ trộm, một kẻ buôn người, gia đình của y ở Thủ Thành, là gia tộc lớn, việc y bị bắt cóc dính dáng đến rất nhiều lợi ích.
Muốn có thêm manh mối về thân thế của mình, y phải đến Trung học Số 1 của Xuân Quế, tiếp cận một cô gái tên là Khương Hi.
Khương Hi, người nhà họ Khương ở Thủ Thành, sắp vào học lớp Mười, tiểu công chúa của một gia tộc giàu có.
Cuộc đời của Quý Minh Xuyên quá hạn hẹp, đúng lúc thiếu một cái thang để đi lên, nếu cái thang đã đưa tới trước mặt y thì y thuận tay nắm lấy thôi.
Thân thế, thù hận, có thể có được tài sản, quyền lực, và cả căn bệnh bẩm sinh của y.
Bất kể điều nào cũng khiến y không thể từ chối.
Vì vậy, y đã đi theo con đường này.
Y thuận lợi giành được sự tin tưởng và tình cảm của Khương Hi, biến thiệt hại do căn bệnh tái phát làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học thành lợi ích, thành công bước vào con đường du học ở nước ngoài.
Thông tin then chốt về thân thế vẫn chưa có, và không thể tìm ra ai là người đứng sau thao túng.
Quý Minh Xuyên chỉ đành vừa xây dựng một gia đình ấm áp với mẹ con nhà họ Khương, để Khương Hi sẵn sàng đối đầu với gia đình vì y và không gả cho ai khác ngoài y, vừa thành lập đội ngũ phát triển phần mềm để rèn luyện bản thân, chờ đợi hoàn thành việc học.
Bước ngoặt xuất hiện sau cái chết của Khương Lương Chiêu.
Khương Vệ Dân không tiếc bất cứ giá nào để y về nước, cưới Khương Hi.
Nhất định là biết về thân thế của y, nhận được đáp án trước y một bước.
Sự kiên quyết của Khương Vệ Dân bất chấp sự phản đối của Khương thị, cũng tiết lộ đáp án.
Chỉ có thể là nhà họ Yến, đứng đầu trong bốn gia tộc lớn.
Vậy là ai trong nhà họ Yến? Chỉ cần tìm ra Khương Vệ Dân đứng về phe phái nào, y có thể thu hẹp phạm vi và xác định mục tiêu.
Cho nên y đã liên lạc với Đới Kha, người đã được y sắp xếp bên cạnh Khương Vệ Dân từ rất sớm để làm nội gián dự phòng, và giao thêm một nhiệm vụ.
Gia đình Đới Kha là một trong những nạn nhân của Khương Vệ Dân, có thù oán với nhà họ Khương, lại ở độ tuổi mới tốt nghiệp trung học, rất dễ kiểm soát.
Nhưng tiến độ của cậu ta rất chậm, một kẻ vô dụng, may mắn là không có ý đồ gì khác.
Quý Minh Xuyên còn chưa xác định được người cần tìm thì đã nhận mẹ con với cô ba Yến, ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần để gia nhập hội đồng cổ đông, đón nhận lễ nhận tổ quy tông long trọng.
Cũng chính lúc ấy, Yến Vi Sí đã rời khỏi nhà họ Yến từ lâu lại đột ngột trở về, giẫm lên vinh quang và kế hoạch tự cho là kín kẽ của y, cũng như sự tự tin dễ dàng đạt được mục tiêu, khiến y thất bại.
Tiếp theo là Yến lão gia tử chết bệnh.
Tuần trước, Đới Kha đã đánh cắp bí mật của Khương thị, cuối cùng Quý Minh Xuyên đã xác định được Yến Chấn.
Nếu thân thế là do Yến Chấn tiết lộ, chắc chắn ông ta là người đứng sau thao túng cuộc đời y, làm người dẫn đường.
Yến Chấn không thể vô duyên vô cớ giúp y tìm người thân, lấy được quyền thừa kế của Khương thị, có tiếng nói nhất định ở Yến thị.
Nhất định ông ta đang nắm giữ thứ gì đó mà y không thể ngờ tới, đợi y đứng ở vị trí đủ cao rồi mới lấy ra.
Gần đây Yến thị liên tiếp xảy ra sự cố, Yến Vi Sí đang bí mật điều tra động tĩnh của Yến Chấn, y cũng đang tìm kiếm.
Mỗi người đều có mục đích riêng.
Quý Minh Xuyên chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng: “Có phải Trần Vụ đang ở trong tay ông không?”
Yến Chấn đã suy nghĩ về việc y sẽ bắt đầu tra hỏi từ đâu, chi tiết nào, năm nào, nhưng không ngờ lại là chuyện này, hoàn toàn không liên quan đến mối quan hệ giữa họ.
Đó là tin tức giả, do em út của ông ta tung ra để đánh lạc hướng dư luận.
Một số thủ lĩnh phe phái thất bại, thuộc hạ trung thành còn sót lại chờ đợi cơ hội báo thù, nghĩ rằng đây chính là cơ hội, nhưng thực ra vừa ló đầu đã rơi vào bẫy.
Không ngờ Quý Minh Xuyên cũng…
Yến Chấn gần như có thể khẳng định, không phải hôm nay Quý Minh Xuyên mới biết nơi ẩn náu của ông ta, hẳn là cho người theo dõi trước, sau đó mới tính toán tiếp.
Xuất hiện vội vàng như vậy, vì sợ Trần Vụ chết trong tay ông ta.
Yến Chấn nhắm đôi mắt sinh học lại, đứa cháu mà ông ta tự tay bồi dưỡng để làm con rối không phải là đối thủ của em trai ông ta.
Hơn nữa, rất có thể việc ông ta bị bại lộ dưới thế lực của Quý Minh Xuyên đều là do em trai ông ta sắp đặt.
“Đồ vong ân bội nghĩa, những người bỏ phiếu đồng ý trong cuộc họp cổ đông hôm đó đều là người của tôi, họ đã trở thành quân cờ vì cậu.” Yến Chấn trừng mắt nhìn Quý Minh Xuyên, khuôn mặt già nua có vài phần lạnh lùng.
Các thành viên trong phe của ông ta ngửi thấy nguy hiểm nên sinh ra nội loạn, một số lão già vì tự bảo vệ mình, đã bí mật bán tháo cổ phần lấy tiền thật chạy ra nước ngoài.
Cổ phần đã bị một số công ty nước ngoài thu mua lại.
Những công ty đó cũng giống như ba công ty với ETNL dẫn đầu kia, đều do em trai ông kiểm soát, một lần thu hết vào túi.
Quý Minh Xuyên không mảy may quan tâm đến chủ đề này, không biết ơn cũng không cảm động.
Y không nhận được tin tức của Trần Vụ, chuyển sang một câu hỏi quan trọng hơn: “Ông biết bệnh tiềm ẩn của tôi là từ đâu ra.”
Yến Chấn đột nhiên nở nụ cười quái dị: “Tôi không chỉ biết về bệnh di truyền của cậu…”
Không phải chân của ông ta không thể cử động nên mới phải ngồi xe lăn, ông ta có thể đi, chẳng qua hơi chậm, bị đánh khi ở trên gác.
Ngay khi ông ta băng qua gần hết phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế trước bức tranh sơn thủy binh mã, ông ta nói, “Tôi còn biết mẹ ruột của cậu là ai.”
Đồng tử của Quý Minh Xuyên co rút lại.
“Ngạc nhiên không? Nên thấy ngạc nhiên.” Yến Chấn lấy ra tấm ảnh mà ông ta đã nhét vào quần áo khi ở trên gác, hai ngón tay nhăn nheo đầy đốm đồi mồi kẹp bức ảnh, giơ lên một cách vững vàng.
Trong ảnh là vợ chồng Yến Ngọc Tâm ngồi ở hàng ghế trước của xe, người bảo mẫu ngồi ở ghế sau đang bế một đứa trẻ sơ sinh.
Yến Chấn lấy ra những gì vốn định chờ thêm một thời gian nữa mới tiết lộ, quá trình mà ông ta mong đợi nhất, bao bọc trong nỗi oán hận vì những năm tháng dày công kinh doanh và lên kế hoạch cả trong lẫn ngoài gia tộc Yến đều thành công cốc.
“Đây là mẹ ruột của cậu.” Ông ta chỉ vào người bảo mẫu kia..