Va va đập đập khi chơi bóng là chuyện hết sức bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyển động thì đều là đứng dậy và tiếp tục.
Nam sinh bị Trần Vụ va phải thầm thích Triệu Tiềm, nhìn anh không vừa mắt nên cố ý quỳ ở đằng kia gào muốn chết muốn sống.
“Ồn khiếp, không chơi nữa.” Yến Vi Sí xoay người rời khỏi.
Những người khác bám theo hắn như cái đuôi.
Nam sinh kia thì phải chạy, vội vàng theo sau anh Sí nói xin lỗi, quấy rầy đến hứng thú của hắn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ sân bóng rổ chỉ còn lại mỗi Trần Vụ.
Anh cầm áo khoác măng tô trên ghế lên, phủi phủi mấy cái rồi mặc vào, điện thoại trong túi truyền ra âm thanh thông báo.
Có một tin nhắn đến.
Yến Vi Sí: [Ngẫm xem buổi tối nên nói thế nào.]
Độc đoán và ngang ngược cứng rắn.
Trần Vụ không trả lời ngay lập tức.
Anh trở về phòng bảo vệ, uống hai hớp nước ấm rồi mới nhắn lại.
[Cậu đã lên lớp chưa?]
Di động yên tĩnh hồi lâu.
Lúc tan tầm, Trần Vụ chào tạm biệt các đồng nghiệp, chậm rãi đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường, đi dọc ven đường.
Cây hoa quế thơm nửa xanh nửa trắng đong đưa trong làn gió thổi, tuyết trên cành bay xuống, vụn thành từng mảnh nhỏ rơi trên mũ Lôi Phong của anh.
Anh hít một hơi rồi đạp một chân lên xe.
“Hi!”
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét, Trần Vụ bị hù dọa run lên.
Anh quay đầu thấy người đi tới, vô cùng kinh ngạc: “Bạn Triệu, sao em…”
Triệu Tiềm nhướng mày cười khanh khách: “Làm sao, vì không quấy rầy công việc của anh nên em vẫn luôn chờ ở ngoài đó.”
Trần Vụ hỏi một cách đúng quy củ: “Bạn Triệu có chuyện gì à?”
“Sao nghiêm túc thế nhỉ, không có chuyện gì thì không thể tìm anh à?” Triệu Tiềm trêu chọc dừng ở mức độ thích hợp, “Em ngửi thấy mùi rượu thuốc trên người anh, là vết thương lần đó sao?”
Trần Vụ thừa nhận: “Ừ, sắp lành rồi.”
Triệu Tiềm xoa cổ mấy lần, ảo não nói: “Xin lỗi, em óc heo, lúc ấy không chú ý đến chuyện này, còn kéo anh chơi bóng nữa.”
Trần Vụ dịu giọng: “Không sao, nếu anh không tham gia được thì chắc chắn sẽ nói cho em.”
Triệu Tiềm giật mình, nở nụ cười: “Anh còn rất biết nghĩ cho người khác.”
Cô chỉ con Mercedes-Benz ven đường, “Anh sống ở đâu, em chở anh về, sẽ có người đưa xe về cho anh.”
Trần Vụ ngừng động tác đẩy kính, thoáng luống cuống.
“Sao phải câu nệ thế nhỉ, bây giờ cũng thế mà ở trong trường học cũng vậy.” Triệu Tiềm lại muốn đùa anh, cô ho khan vài tiếng kiềm chế bản thân, “Anh là anh của em, ngoài việc đừng đụng vào ba vị kia, những lúc khác luôn có thể đi nghênh ngang.”
Đang nói thì điện thoại đổ chuông, cô cau mày hỏi: “Lão Đinh, mày làm gì đấy? Không phải là tao đã nói tan học có việc, bảo mày đừng tìm tao à?”
Đinh Huy Tuyền nói: “Tiềm Tiềm, đám anh Sí tới cửa tiệm nhà tao rồi.”
“Thì cứ tới chứ sao, cũng chẳng phải lần đầu tiên, mày chiêu đãi là được… Tao? Mày muốn tao đi làm gì, làm sao, phải uống rượu hả? Gọi tao đi giữ mặt mũi? Tao không uống được, gần đây ông già nhà tao có huyết áp hơi cao, cũng không dám kích thích ông ấy.” Triệu Tiềm và Đinh Huy Tuyền hàn huyên vài câu rồi cúp.
Sau đó cô vuốt lại mái tóc ép sát vào da đầu, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn tỏa sáng rực rỡ trong ánh đèn ô tô đan chéo.
Đôi lông mày rậm đầy sức sống, mắt hai mí to tròn, các đường nét khuôn mặt đều mang vẻ đẹp của phụ nữ phương Đông, qua vài năm nữa sẽ càng trở nên quyến rũ hơn.
“Lên xe đi.” Cô mở cửa xe Trần Vụ.
Trần Vụ ôn hòa từ chối.
Triệu Tiềm nhìn ra anh thật sự không muốn nên cũng không làm khó dễ, hào phóng nói: “Thế thôi vậy, lần sau sẽ mời anh ăn cơm báo đáp anh nhé.”
Trần Vụ kéo kéo chiếc găng tay len màu nâu trên tay, chợt nhớ ra điều gì đó, vội gọi giật lại Triệu Tiềm ngồi ở ghế sau xe: “Bạn Triệu, có thể giúp anh hỏi thăm nam sinh kia thế nào không? Có cần đi bệnh viện chụp phim xem không, anh thật ngại quá.”
“Anh không nhìn ra cậu ta giả vờ hả? “Triệu Tiềm thấy Trần Vụ đầy vẻ hoang mang, không khỏi giật mình, “Thực sự không nhìn ra à?”
Trần Vụ sững sờ.
Ánh mắt Triệu Tiềm trở nên phức tạp: “Chưa từng gặp người nào như anh.”
Trần Vụ hỏi: “Anh là dạng gì?”
Triệu Tiềm nghĩ không ra từ hình dung chuẩn xác, hồi lâu sau mới bật ra một từ có vẻ nông cạn: “Đơn thuần.”
Trần Vụ ngơ ngác: “Hả?”
Triệu Tiềm nói: “Khen anh đấy, lời hay.”
“À, cảm ơn em nhé.” Trần Vụ cười ngại ngùng.
Triệu Tiềm dán lên cửa sổ xe dõi theo thanh niên cưỡi xe rời đi, cô cảm thấy mới mẻ, tặc lưỡi: “Ngốc ghê.”
Khi Trần Vụ đến hồ chứa nước, một chiếc xe máy đang đậu dưới gốc cây long não ở ngã tư.
Người vốn nên ở bên ngoài ăn cơm đang ngồi hút thuốc trên motor, đôi mắt nhắm hờ, thỉnh thoảng phun ra một làn khói, sắc mặt rất xấu, hơi thở nặng nề.
“Bạn học Yến, sao cậu lại ở…” Trần Vụ còn chưa dứt lời, một mẩu tàn thuốc đã bắn lại phía anh, suýt nữa va trúng vành tai anh.
Anh hít một hơi nhẹ, buông lỏng bàn tay đặt trên ghi đông xe rồi vươn người về phía trước, với tay lấy chiếc túi vải mới ấn vào chiếc giỏ phía trước xe đạp.
“Tôi có mua mấy món nguội.” Dè dặt nói xong một câu rồi mở nó hướng về phía Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí thoáng nhìn, đều là món hắn thích ăn.
Nhưng vô dụng thôi.
Vẫn phải đi theo quy trình, đừng hòng mong nhảy qua bước này.
Yến Vi Sí không tiếp tục đốt thuốc nữa, hắn dùng bật lửa trong tay gõ nhẹ lên kính chiếu hậu hai lần: “Giải thích.”
Không nghe thấy mấy lời kiểu “Hẳn là cậu ở trong trường đã nghe người ta nói”, mà là cụ thể đầu đuôi những gì trải qua.
Thái độ này làm hắn hài lòng.
Sắc mặt Yến Vi Sí dịu lại: “Khi ấy rất hỗn loạn, lúc nào cũng có thể thất thủ đánh trúng đồng bọn, hơn nữa bốn phía cũng tối đen như mực, khó có thể nhìn rõ cái bộ đồng phục xấu hoắc của anh, làm sao mà cậu ta xác định được?”
Trần Vụ: “Thấy bảo là trực giác phụ nữ.”
“Chỉ thế?” Yến Vi Sí lôi một viên kẹo từ trong túi áo gió ra rồi bóc vỏ, “Không hỏi có phải là anh trực ca vào tối ngày mười bảy không, cũng không kiểm tra vết thương của anh hay bảo anh miêu tả quá trình sao?”
Khuôn mặt Trần Vụ nhất thời hiện lên một tia do dự nhưng rất nhanh liền xua tan nghi hoặc, bộ dáng hoàn toàn tin tưởng: “Nhất định là đã âm thầm điều tra rồi, nên không lại tìm tôi xác nhận nữa.”
Yến Vi Sí bỏ viên kẹo vào miệng, sau đó ghét bỏ nhổ vào giấy gói kẹo: “Anh có bao giờ nghĩ tới không, thật ra Triệu Tiềm vốn không để bụng việc nhỏ này mà là đang tìm lý do để tiếp cận anh?”
Trần Vụ sửng sốt: “Sao có khả năng được, thị dân bình thường như tôi…”
“Ý của tôi là, không thể không có lòng đề phòng người khác.” Yến Vi Sí nhíu mày, “Thôi, về nhà đi.”
Trần Vụ phản ứng chậm, Yến Vi Sí đã cưỡi xe máy phóng đi một đoạn đường mà anh vẫn ngồi trên xe đạp, hai chân chống nền bê tông, lớp lông thưa thớt trên chiếc mũ đung đưa trong gió lạnh.
“Anh ở đó hóng gió à?” Yến Vi Sí gầm lên một tiếng làm anh rùng mình, anh luống cuống thu hồi túi vải, cầm lấy ghi đông nhấn chân lên bàn đạp.
Suốt đường đi là khí thải phun ra từ mông xe motor.
Yến Vi Sí tắt máy trước cửa nhà, chờ Trần Vụ tới liền thúc giục nói: “Đi nấu cơm tối đi, tôi sắp chết đói rồi.”
Hắn đọc tin tức rồi ra ngoài một chuyến, lúc trở về ngửi thấy mùi cơm chín bình đạm và thông thường, xen lẫn ít mùi cá tanh khó chịu.
Theo mùi hương đi đến trước hồ nước, hắn nhìn xuống và phát hiện phía dưới có nửa chậu cá, toàn là cá nhỏ.
Yến Vi Sí hỏi Trần Vụ từ trong phòng tắm ra: “Ở đâu ra đấy?”
Trần Vụ giống đứa trẻ con chia sẻ niềm hân hoan với phụ huynh, đôi mắt sau tròng kính tràn ngập vui thích: “Cậu còn nhớ cái lần cậu phát sốt, tôi làm quen với một người câu cá không?”
Yến Vi Sí sầm mặt xuống, hắn nhớ lại rồi, cái lần tên ngốc này cười không đáng một xu đó.
Chẳng buồn phản ứng, Yến Vi Sí đá văng ghế đi về phía chiếc võng, chìa khóa xe bị hắn ném ngược ra sau rơi trên bàn.
Hắn làm đổ cốc nước, nước đổ ra nhỏ tí tách, Trần Vụ đi qua lau dọn.
“Hôm nay anh ấy lại tới câu cá, câu ở ven bờ Tây Nam.
Trước khi về, anh ấy có đến xin tôi một ngụm nước, nói rằng cá quá nhỏ không đủ nhét kẽ răng nên lười nấu, mới cho tôi hết, tôi muốn đưa anh ấy tiền nhưng anh ấy không nhận… Anh trai ấy xem như là nửa đồng hương của tôi…”
Yến Vi Sí cởi được nửa đôi giày, một ngọn lửa không tên đột nhiên xông thẳng lên đỉnh đầu: “Mẹ kiếp anh gọi người ta là gì hả Trần Vụ?”
Trần Vụ dừng bàn tay đang định thả chìa khóa xe xuống bàn ở giữa không trung: “Sao đang yên đang lành tự dưng lại giận rồi?”
Tất cả biểu cảm trên mặt Yến Vi Sí lập tức biến mất: “Tại sao tôi phải giận?”
Trần Vụ lúng túng nhìn hắn: “Tôi biết đâu…”
Yến Vi Sí mím chặt khóe môi thành một đường thẳng, không biết là được rồi, ông đây cũng chẳng biết.
Đệt.
Thấy Trần Vụ còn đang đợi đáp án, nơm nớp thấp thỏm như con cừu non, Yến Vi Sí chuyển mắt cởi giày: “Học ai?”
“Hả?” Trần Vụ chạy bước nhỏ qua, “Bạn học Yến nói gì thế? Mới rồi tôi không nghe rõ.”
“Mặc kệ tôi.” Yến Vi Sí cởi giày hồi lâu mà giày vẫn ở trên chân, không phải không ai gọi hắn là “anh trai”, có cả nam lẫn nữ, hắn nghe nhưng không có cảm giác, không phản cảm cũng không yêu thích.
Tại sao đến chỗ Trần Vụ lại giống như kéo trúng dây thần kinh nào đó của hắn nhỉ?
Còn là gọi người khác, chẳng liên quan gì đến hắn.
Yến Vi Sí nghiêng người lật xem quyển truyện tranh trên bàn, hắn đột nhiên mở miệng: “Gọi ngay trước mặt người ta à?”
Trần Vụ lắc đầu như trống bỏi, bờ môi mím chặt của Yến Vi Sí thoáng thả lỏng, sau đó hắn nghe thấy anh nói với vẻ không chắc chắn, “Tôi không nhớ lắm.”
“…” Yến Vi Sí đẩy truyện tranh lung tung vào trong, rồi lại không biết phát hỏa với ai, quơ lấy một quyển dùng sức lật soạt soạt.
Trần Vụ mấp máy môi còn định nói điều gì đó, Yến Vi Sí lại bắn một ánh mắt lạnh qua, “Đừng tiếp tục chủ đề này cho tôi.”
“Tôi muốn nói với cậu là, ăn cơm thôi.” Trần Vụ nhặt quyển truyện tranh rơi dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt trên bàn của hắn, “Bạn Yến, cậu không ăn à?”
Cảm xúc dao động của Yến Vi Sí đã bình ổn lại: “Ăn chứ.”
Đồng hương cho cá chép nhỏ và cá mương, đều tươi sống.
Trần Vụ nuôi cá chép nhỏ trong chậu, cá mương được bọc lớp bột và chiên giòn, trông không khác gì món được bán ngoài tiệm.
Yến Vi Sí không chạm vào miếng nào.
Trần Vụ không có ý định ăn một mình, hỏi hắn: “Cậu không nếm thử cá nhỏ à?”
“Không nếm.” Yến Vi Sí ngậm đậu phụ om ngọt trong miệng, thanh âm biếng nhác mơ hồ.
Trần Vụ gắp miếng cá mương nhỏ vàng ruộm, cắn một miếng đuôi của nó: “Giòn lắm.”
Yến Vi Sí chẳng thèm ngó tới.
“Đây là lần tôi chiến giòn ngon nhất.” Trần Vụ ra sức chào hàng tác phẩm của mình, “Xương cũng giòn, có thể ăn cả luôn, cậu muốn nếm thử không?”
“Đã nói là không ăn, anh nghe không hiểu tiếng người à?” Yến Vi Sí cực kỳ không kiên nhẫn, ánh mắt như có như không liếc con cá nhỏ chiên giòn.
“Cậu gắp ăn một miếng thử xem.” Trần Vụ bê đĩa đưa đến trước mặt hắn, “Thơm lắm, thật đấy.”
“Cá trong hồ chứa nước được nuôi chuyên để cho người ta câu, thơm mới là lạ.” Yến Vi Sí chế giễu, dùng đũa gẩy ít thịt cá vụn để ăn.
Thơm thật..