Con người gặp họa gặp phúc bất ngờ, tổng giám đốc Tiểu Hoàng luôn kêu gào rằng phải điên cuồng tận hưởng khi còn trẻ, đã gặp tai nạn khi đua xe.
Vào thời điểm ấy, Lý Tiêu cũng đang chơi ở khu vực đó.
Cô nàng không tham gia cuộc đua, mà chở Triệu Tiềm hóng gió phô trương, tận mắt chứng kiến Hoàng Ngộ cùng xe bay ra khỏi một khúc cua, các linh kiện của xe vỡ vụn dưới cú va chạm mạnh như những lưỡi dao đoạt mạng.
Một mảnh vỡ bay vun vút trong gió núi lao về phía Lý Tiêu, Triệu Tiềm ngồi sau hét lên kinh hãi trong mũ bảo hiểm, Lý Tiêu bị cô bấu chặt vào eo kịp thời điều khiển xe trượt sang một bên, suýt soát tránh được.
Lý Tiêu chạy xe đến điểm xảy ra tai nạn của Hoàng Ngộ, xuống xe kiểm tra tình hình của gã, không tùy tiện lật người gã lại, chỉ gọi vài tiếng, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.
“Chết tiệt, sao lại thế này, chán sống à! Vào cua gắt thế kia!” Triệu Tiềm gọi điện thoại cho đội cứu hộ của đường đua nhanh chóng đến đây.
“Với kỹ thuật lái xe của Hoàng Ngộ, khúc cua vừa rồi không thể nào ngã được, chắc là do ký hợp đồng nhiều quá nên lúc bóp phanh mất cảm giác rồi.” Lý Tiêu nhún vai, chiếc quần đùi đen bó sát cặp đùi săn chắc.
Chiếc quần không phải là phong cách của cô nàng, áo ba lỗ cùng màu bên trên còn quê mùa hơn.
Bộ trang phục này là do Triệu Tiềm ép cô nàng thay, đồ của cô nàng là bộ đồng phục thủy thủ.
“Hồi xưa nó còn bốc hơn.” Lý Tiêu không đúng lúc hồi tưởng lại những ngày cả nhóm tìm bãi đất trống ở ngoại ô Xuân Quế, đua xe thâu đêm suốt sáng, coi trời đất như của riêng.
“Không biết tự lượng sức mình, mười tám tuổi có thể muốn làm gì thì làm, chứ hơn hai mươi rồi thì còn làm trò trống gì?!” Triệu Tiềm hãi hùng khiếp vía mắng Hoàng Ngộ đang bất tỉnh vài câu.
Cô ôm mũ bảo hiểm ngồi xổm bên cạnh gã, trong mùi máu tanh nồng nặc, cô liên lạc với anh Sí.
Lúc ở Tây Đức, Hoàng Ngộ đua xe không bao giờ đeo đồ bảo hộ, gã cho rằng đeo vào là hèn nhát, tự cho mình ngầu nhất.
Lần này gã đã đeo, may mà có đeo.
Mũ bảo hiểm và các trang bị bảo hộ khác đều không phải hàng giả, chất lượng tiêu chuẩn, đã cứu mạng gã một phen, nếu không thì chắc não đã văng ra đường rồi.
Các thành viên trực hệ bàng hệ họ Hoàng vội vã chạy đến bệnh viện, một đám người chen chúc trong hành lang, cầu nguyện với đủ các thần thánh như Như Lai, Quan Thế Âm, Thượng Đế, Tôn Đại Thánh, Chúa Jesus.
Trong bốn gia tộc lớn, phong cách của gia tộc họ Hoàng xem như kỳ lạ.
Cúc áo sườn xám của Hoàng phu nhân bị cài lệch mà bà không hề nhận ra, trước mặt mọi người, chủ tịch Hoàng đã cởi cúc áo và cài lại đúng vị trí cho bà.
“Làm gì vậy, bây giờ là lúc nào rồi.” Giọng điệu của Hoàng phu nhân rất đặc trưng, âm cuối mềm mại, lời trách móc từ miệng bà nói ra nghe như đang làm nũng.
“Thằng nhãi ranh sẽ không sao đâu.” Chủ tịch Hoàng cài xong cúc áo cho vợ, ôm bà vỗ về.
Hoàng phu nhân gục đầu vào vai chồng, nhẹ nhàng khóc thút thít.
Những người khác trong nhà họ Hoàng cũng mồm năm miệng mười an ủi.
“Chắc chắn người tốt sẽ gặp may mắn”, “Tiểu Ngộ có ngôi sao may mắn chiếu mệnh”, “Cũng coi như một bài học, lần sau sẽ biết chừng mực hơn, còn trẻ mà, vẫn có cơ hội sửa sai”.
“Do đánh nhẹ quá đấy, lần sau tôi sẽ đổi cái thắt lưng khác.” Chủ tịch Hoàng tức giận nói.
Lúc này, từ đầu hành lang có hai người trẻ tuổi bước tới, người họ Hoàng lần lượt nhìn thấy họ, vội vàng thu lại cảm xúc và chào hỏi.
Trần Vụ và Yến Vi Sí vừa chui ra từ ổ chăn, cả hai vẫn đang mặc áo phông quần đùi, chân đi dép lê, toàn là quần áo ở nhà.
Yến Vi Sí nói với chủ tịch Hoàng: “Có cần cháu liên hệ với các chuyên gia phẫu thuật khác không chú?”
“Chờ thêm đã.” Chủ tịch Hoàng vẫn bình tĩnh.
Yến Vi Sí không đề nghị gì thêm, kéo Trần Vụ tìm một chỗ biết trống không từ lúc nào rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt.
Trần Vụ cúi đầu nhắn tin lại cho Triệu Tiềm.
Triệu Tiềm đã rời đi khi người nhà họ Hoàng đến, lúc này đã về tới nhà.
Triệu Tiềm: [Anh, vị hôn thê của Hoàng Ngộ đã đến chưa?]
Trần Vụ: [Chưa.]
Trần Vụ: [Anh không rõ cha mẹ Hoàng Ngộ đã thông báo cho cô ấy chưa, cô ấy vẫn đang lưu diễn ở nước ngoài.]
Triệu Tiềm: [Vậy khi Hoàng Ngộ phẫu thuật xong, anh hỏi bố mẹ nó xem đã báo chưa, có cần báo không, biết đâu họ sợ làm gián đoạn buổi biểu diễn của nghệ sĩ, ảnh hưởng đến phong độ.]
Trần Vụ: [Cũng đúng, anh sẽ hỏi.]
Triệu Tiềm: [Hoàng Ngộ đeo đồ bảo hộ chắc là ý của vị hôn thê nó, cái tên đó thích làm màu, chắc chắn không phải tự mình muốn đeo, nó đại nạn không chết là nhờ bộ đồ bảo hộ đó.]
Không chờ Trần Vụ trả lời, Triệu Tiềm lại gửi thêm một tin nhắn.
Triệu Tiềm: [Anh, khi nào có kết quả phẫu thuật của tên đó thì báo cho em nhé.]
Trần Vụ cất điện thoại vào túi quần đùi, ngay sau đó tay bị Yến Vi Sí đang nhắm mắt nắm lấy, hai bàn tay khô ráo bao bọc lấy năm ngón tay của anh.
Hành lang chìm vào im lặng.
Đến sáng sớm, đèn phòng phẫu thuật tắt, các bác sĩ áo blouse trắng bước ra, trong sự mệt mỏi có nét nhẹ nhõm.
Thấy vậy, dây thần kinh căng như dây đàn của Hoàng phu nhân đứt phựt, cả người ngất lịm đi.
Chủ tịch Hoàng không quan tâm đến đứa con trai vẫn còn nằm trên bàn mổ, vội vàng ôm người vợ đang bất tỉnh đi tìm bác sĩ.
Hoàng Ngộ mở mắt vào buổi sáng, có một cảm giác mơ hồ như vừa từ cõi âm trở về dương gian.
Cô y tá gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra xong gọi cha gã đến, gã vừa mở miệng đã hỏi: “Mẹ con đâu?”
Chủ tịch Hoàng sa sầm mặt mày như mất sổ gạo: “Mẹ con bị con chọc tức đến ngất xỉu, đang nằm trên tầng năm, gọi bà ấy làm gì, còn chê bà ấy chưa đủ tức à?”
Hoàng Ngộ yếu ớt bĩu môi.
“Sau này còn dám đua xe nữa không?” Chủ tịch Hoàng cố nén cơn giận không bùng nổ vào lúc này, sợ con trai lại bị đẩy vào phòng mổ cấp cứu, dù sao cũng chỉ có một đứa con trai độc nhất, không có đứa thứ hai thứ ba.
“Đó là tai nạn.” Hoàng Ngộ cứng miệng nói một câu, sau đó đảo mắt ngất đi.
Dọa cha gã sợ hết hồn, mặt trắng bệch, vị chủ tịch Hội đồng quản trị đứng ngây ra như mất trí, không biết gọi ai.
Trợ lý bước vào trông thấy cảnh này, vội vàng gọi nhân viên y tế đến.
Một phen hú hồn.
Tình trạng của Hoàng Ngộ không thay đổi, gã cố gắng tỉnh lại, nhưng cơ thể không cho phép gã làm loạn, kéo gã vào trạng thái ngủ đông.
Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ, tinh thần của Hoàng Ngộ mới có dấu hiệu hồi phục.
Cú ngã này khiến gã gần như không thể đi công tác được nữa, ít nhất phải nằm trên giường bệnh đến sau tháng mười một.
Hơn nữa, nếu không điều dưỡng tốt, sẽ để lại những tổn thương không thể khắc phục cho cơ thể.
Yến Vi Sí tan làm đến thăm, Hoàng Ngộ mất mặt quá thể đáng, lúc trước ở thư phòng vênh váo bao nhiêu thì bây giờ thảm hại bấy nhiêu.
Gã lí nhí gọi: “Anh Sí, đến rồi à? Sao chỉ có mình mày, Trần Vụ không đi cùng sao?”
“Tự mình ngã sấp mặt, còn muốn cả nhà tao đến thăm à?” Yến Vi Sí kéo ghế ngồi xuống.
Hoàng Ngộ: “…” Hóa ra cả nhà mày chỉ có mày với Trần Vụ.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng giấy tờ ma sát xen lẫn tiếng gõ bàn phím, Yến Vi Sí ngồi bên cửa sổ xử lý công việc.
Gương mặt dán vài miếng băng gạc của Hoàng Ngộ giật giật, rốt cuộc anh Sí đến thăm mình, hay là chuyển địa điểm tăng ca từ công ty đến đây? Tiết kiệm thời gian quá đáng ghê.
“A Ngộ, vị hôn thê của mày thế nào rồi?” Yến Vi Sí thản nhiên hỏi.
Trần Vụ nhờ hắn hỏi thăm, nếu không hắn cũng chẳng bận tâm.
“Vẫn biểu diễn bình thường, còn năm chặng nữa.” Chân Hoàng Ngộ bị bó bột treo cao, gã hơi buồn nôn, nuốt nước bọt để đè xuống cơn buồn nôn sinh lý.
Vị hôn thê nói với gã qua điện thoại rằng, lần này dàn nhạc không dẫn theo người thay thế vị trí của cô, cô không thể rời đi, phải đợi đến khi kết thúc chuyến lưu diễn mới có thể quay về.
Hoàng Ngộ không những không thất vọng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vị hôn thê vừa nghe tin gã bị thương đã bỏ bê sự nghiệp của mình, bất chấp tất cả bay về, gục xuống bên giường gã khóc lóc không ngừng, thì gánh nặng tâm lý của gã sẽ rất lớn.
Gã không muốn trở thành tất cả của ai đó.
“Tất cả”, thật là một từ đáng sợ.
Hoàng Ngộ liếc nhìn anh Sí đang cúi đầu gõ bàn phím, tất nhiên, mọi việc không có gì là tuyệt đối.
Không phải nói cách xử lý tình cảm đó hoàn toàn không tốt, tùy thuộc từng người, chỉ là không phù hợp với gã.
“Anh Sí, năm đó mày ở Gia Thược…” Hoàng Ngộ nhắc đến một chuyện, “Vết sẹo trên mặt mày sâu lắm, bây giờ không thấy dấu vết gì nữa…” Gã ngại ngùng nói, “Trần Vụ bôi thuốc gì cho mày thế, cho tao bôi với được không?”
Yến Vi Sí: “Tự nói với anh ấy đi.”
“Không phải là phải báo trước với mày một tiếng sao?” Hoàng Ngộ cười hì hì, so với các khoa thẩm mỹ trong và ngoài nước, gã tin tưởng Trần Vụ hơn, tin tưởng vào khả năng của Trần Vụ.
Tuy nhiên, khả năng không đồng nghĩa với nhân phẩm, dù sao gã vẫn tin chắc rằng Trần Vụ đã quăng móc câu anh Sí.
“Anh Sí, ngày mai mày đi công tác đúng không?” Hoàng Ngộ không bị va đập lú lẫn, vẫn nhớ rõ ngày này, nếu không xảy ra sự cố, hôm nay gã đã ở nước ngoài rồi.
Yến Vi Sí tháo cà vạt hơi lỏng, nhét đại vào túi quần tây, sắc mặt mệt mỏi: “Ừ.”
Hoàng Ngộ nói: “Trần Vụ đang nghỉ, cứ dẫn theo đi.”
“Dẫn cái gì…” Yến Vi Sí không để bụng, “Tao chỉ đi có hai ngày, đâu phải hai tháng.”
Hoàng Ngộ cười thầm trong bụng, song trên khuôn mặt đầy băng gạc đầy vẻ thành khẩn: “Hai người có thể cùng đến vườn nho mới mua của tao, coi như đi tham quan ngắm cảnh.”
Yến Vi Sí khựng lại: “Sao không nói sớm?”
Muộn rồi.
Trần Vụ đã đồng ý ham gia buổi tiệc thương mại tối mai cùng Triệu Tiềm.
Yến Vi Sí rời khỏi bệnh viện, lên đường đến trung tâm thương mại.
Trần Vụ đang đi mua sắm cùng Triệu Tiềm.
Sau vài tháng sống trong nhung lụa ở nhà họ Triệu, Triệu Tiềm vẫn nhớ nhung nhà máy lớn của mình, việc làm đại tiểu thư chỉ là do trúng kế của Lý Tiêu.
Đã làm rồi thì cũng đành làm một thời gian, nhà máy lớn vẫn ở đó, cũng không chạy đi đâu được.
Lý Tiêu đang làm móng ở tầng một của trung tâm thương mại, còn Triệu Tiềm kéo Trần Vụ đi mua giày.
“Anh, anh thấy em đi đôi nào đẹp?” Triệu Tiềm chỉ vào một hàng giày cao gót được chọn ra đặt trên sàn.
Thường ngày quanh năm suốt tháng cô đều đi giày thể thao, giày cao gót là thứ cô không thích nay lại lần đầu tiên xuất hiện trong phạm vi lựa chọn của cô.
Ai quy định váy dạ hội nhất định phải kết hợp với giày cao gót chứ, làm người giàu đúng là phải giả vờ, mong là tối mai sẽ không ngã sấp mặt.
“Anh giúp em chọn đi.” Triệu Tiềm chờ đợi câu trả lời từ Trần Vụ.
Trần Vụ nói: “Đều đẹp cả.”
Triệu Tiềm không thể tưởng tượng: “Sao anh lại biết mấy câu nói kiểu này vậy?”
Trần Vụ bối rối: “Đây là kiểu nói xã giao sao?”
“…” Triệu Tiềm Triệu Tiềm cười phá lên, để lộ cả răng hàm trắng tinh khỏe mạnh, nhận được ánh mắt ghen tị của một nhân viên bán hàng bị sâu răng nặng.
“Vậy em lấy hết.”
Cô lấy một chiếc thẻ từ trong ba lô ra, đập “cạch” một cái lên quầy, thẻ do Triệu Khoát đưa, không dùng thì phí.
“Anh, bên kia có giày nam, anh có thích đôi nào không, em tặng anh nhé.” Triệu Tiềm hào phóng nói.
Trần Vụ lắc đầu: “Anh không hợp đi giày da, nhà đã đầy giày rồi.”
Triệu Tiềm không nhịn được cười, anh Sí đã chuẩn bị quần áo bốn mùa cho Trần Vụ, thu thập từ khắp nơi trên thế giới, đặc biệt chú trọng đến chất lượng vải và kiểu dáng thoải mái, đây là bí mật mà giới thiết kế ai cũng biết.
Tuy nhiên anh luôn chỉ mặc vài bộ đó, còn lại thì chẳng bao giờ đụng đến.
“Tiềm Tiềm, em không cần mua trang sức nữa đúng không?” Trần Vụ bước tới hỏi.
“Không cần đâu.” Triệu Tiềm viết địa chỉ, bảo nhân viên cửa hàng giao giày đến đó.
Cô đặt tay lên vai Trần Vụ đẩy anh ra khỏi cửa hàng, dẫn anh đi mua đồ uống.
Về chuyện liên quan đến Quý Minh Xuyên, anh Sí đã cảnh cáo cô đừng nhắc đến trước mặt Trần Vụ, đến nay cô vẫn chưa tiết lộ một chữ nào.
Thực ra trong thời đại internet này, dù Trần Vụ không đọc tin tức, xung quanh cũng khó tránh khỏi có những lời bóng gió bàn tán, chắc chắn anh đã biết, nhưng nhất định anh không để tâm.
Bởi vì việc có để tâm hay không, có thể tìm thấy chút manh mối từ trạng thái của một người.
Triệu Tiềm thầm nghĩ, thế giới của Trần Vụ rất rộng lớn, trồng đầy cây rừng vô tận, nhưng cũng rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức chỉ quan tâm đến con đường dưới chân và phong cảnh trước mắt.
Những gì anh không muốn nghĩ, thì thật sự có thể không nghĩ đến.
Thật sự rất tài tình, làm thế nào mà làm được vậy, cô muốn học cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Trần Vụ mới uống một ngụm trà hoa nhài thì Yến Vi Sí đã đến, Triệu Tiềm đưa mắt nhìn họ rời đi, sau đó quay đầu đi tìm Lý Tiêu đang làm móng, không biết có định làm tới lúc trời tối không.
Xe rời khỏi trung tâm thương mại, rẽ ở ngã tư.
Lúc chờ đèn đỏ, Yến Vi Sí nghiêng đầu nếm thử trà hoa nhài.
Không phải qua ống hút, mà là qua môi lưỡi của Trần Vụ.
Trà cho thêm đá làm khoang miệng Trần Vụ mát lạnh, bị Yến Vi Sí hôn cho ấm lên từng chút một, còn thêm chút vị đắng chát của khói thuốc.
“A Sí, Hoàng Ngộ thế nào?” Trần Vụ ngồi trở lại ghế phụ.
Yến Vi Sí khởi động xe: “Ngã đến mức đó rồi mà vẫn không sửa được cái tật nói năng không suy nghĩ.”
Trần Vụ thở dài: “Anh đã bảo đua xe nguy hiểm mà.”
“Vẫn là anh có tầm nhìn xa.” Yến Vi Sí nghiêm túc nói, “May nhờ có lời nhắc nhở của anh, em mới sớm rửa tay gác kiếm, quay đầu là bờ.”
Trần Vụ đẩy kính: “Đó cũng là do em chịu nghe anh…”
Yến Vi Sí vừa mới cảm động, đã nghe thấy anh nói tiếp, “Người xưa nói đúng, nghe lời khuyên, no cái bụng.”
Chủ đề bỗng chốc chuyển từ văn học lãng mạn sang tục ngữ dân gian.
“A Sí, ngày mai anh đưa em ra sân bay nhé.” Trần Vụ cầm cốc trà hoa nhài uống.
Cổ áo sơ mi đen của Yến Vi Sí lỏng lẻo mở rộng, để lộ xương quai xanh màu lúa mì và cần cổ thon dài, cả người toát lên vẻ gợi cảm bất cần: “Được.”
“Bữa sáng em muốn ăn gì?” Trần Vụ lẩm bẩm, “Ăn gì dễ tiêu, thanh đạm một chút?”
Yến Vi Sí tả lời: “Gì cũng được.”
“A Sí…” Trần Vụ tiến lại gần nhìn, “Cà vạt của em đâu rồi?”
Yến Vi Sí bỏ một tay khỏi vô lăng, xoa xoa tai anh: “Trong túi phía bên anh ấy.”
“Cái cà vạt đó đắt lắm, sao em lại nhét bừa bãi thế?” Trần Vụ thò tay vào lấy ra, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn rồi gấp lại.
Yến Vi Sí cười: “Thứ anh mua, em đảm bảo thế nào mang ra ngoài thì thế đó mang về nhà.”
“Anh đang học cách phối đồ thời trang rồi.” Trần Vụ nuốt một ngụm trà lạnh, “Để mua quần áo cho em.”
Yến Vi Sí khịt mũi: “Bạn trai anh là cái mắc áo di động, mặc miếng giẻ rách cũng ra dáng hàng hiệu.”
Trần Vụ: “..”
Yến Vi Sí giả vờ bất mãn: “Sao, không thừa nhận à?”
“Thừa nhận thừa nhận, anh thừa nhận một trăm lần, thật mà.” Trần Vụ nói, “Em đúng là mắc áo di động, dáng người rất đẹp, tỷ lệ cũng đẹp, cơ bắp trên người chỗ nào đều đẹp.”
Yến Vi Sí mặt đỏ tai hồng, đây là làm gì, hắn đang lái xe, nghiêm túc tuân thủ luật giao thông, tự dưng lại khen hắn lên tận mây xanh thế này, có nghĩ đến khả năng tự chủ của hắn không?
“Vậy anh học phối đồ làm gì, cứ mua đại là được.” Yến Vi Sí ho khan.
Trần Vụ nói thầm: “Vẫn không thể mua đại được, em ra ngoài toàn mặc đồ công sở.”
Yến Vi Sí bực bội nói: “Cho nên mới trông già.”
Trần Vụ: “…”
“Tối mai ở bữa tiệc thương mại, anh không ở bên cạnh em, em phải tự mình xoay xở.” Yến Vi Sí dặn dò đầy lo lắng, “Một khi anh quay đầu đi, rượu trong tay không được uống nữa, nước cũng vậy.
Có việc gì có thể tìm cháu trai cả, nó sẽ vào cùng anh.”
Cháu trai cả chính là luật sư Tiểu Yến, khả năng ứng biến rất tốt.
Trần Vụ gật gật đầu: “Anh biết rồi.”
Đây là lần đầu tiên Yến Vi Sí đi công tác kể từ khi đi làm, theo đúng nghĩa đen.
Không giống như lần du học trước đây.
Yến Vi Sí vừa lên máy bay không lâu, Trần Vụ đã nhận được điện thoại của chú Lưu.
Chú Lưu đã lâu không gọi cho anh.
Khi cuộc gọi được kết nối, phía bên kia không nói gì, chỉ có tiếng thở rất bất thường, như thể đang kìm nén điều gì đó, anh dừng xe ven đường, chưa kịp hỏi thì một tiếng khóc vang lên bên tai.
Chú Lưu vừa khóc vừa chửi.
Con gái bị bắt cóc, kẻ ác gửi video cho chú, điều kiện là chú phải tìm Tiểu Trần, thuyết phục Tiểu Trần đi gặp Quý Minh Xuyên.
“Tiểu Trần —— cháu cứu con gái chú với ——” Chú Lưu gào lên.
Vốn dĩ chú đã an hưởng tuổi già rồi, bỗng chốc bị kéo trở lại vũng lầy quyền lực, lại trở thành một quân cờ.
“Chú, chú đang ở đâu, cháu đến tìm chú.” Trần Vụ nín thở.
“Được được, cháu đến đi, ngay tại nơi giam giữ em trai cháu, tên sát nhân đó.” Chú Lưu giàn giụa nước mắt.
Chú đã cùng lão Triệu xem đoạn video Quý Minh Xuyên giết người bị làm mờ trên mạng, hai người họ sống hơn nửa đời người, đã chứng kiến nhiều mặt tối của xã hội nhưng vẫn không khỏi rùng mình.
Trước khi vào tù, Quý Minh Xuyên có thể làm bất cứ điều gì, bây giờ y vào tù rồi, lại càng không kiêng nể gì, nếu trong vòng nửa tiếng không gặp được Trần Vụ, không thể nói chuyện với Trần Vụ hai mươi phút trở lên, con gái chú thật sự sẽ một xác hai mạng.
Chuyện con gái mang thai, chú lại biết được từ miệng bọn bắt cóc.
Đứa bé chắc là của Triệu Khoát.
Nói là muốn đổi môi trường để thư giãn giải sầu, không cho chú tìm đến, nhớ chú thì sẽ gọi điện, thực chất là muốn giấu chú, giấu tất cả bạn bè đồng nghiệp, đến một nơi xa lạ để sinh con.
Mang thai vất vả như vậy, cứ nhất quyết tự mình gánh chịu, nghĩ gì thế không biết.
Chú Lưu ngồi trên bậc thang vừa khóc vừa chảy nước mũi, bây giờ không phải lúc trách móc, an toàn của con gái quan trọng hơn hết thảy.
Trần Vụ nhanh chóng gặp được chú Lưu.
Luật sư Tiểu Yến cũng nghe tin vội vàng chạy đến, cùng xuất hiện còn có các vệ sĩ được Yến Vi Sí sắp xếp bảo vệ Trần Vụ.
“Anh Trần, chúng tôi đang truy tìm.” Tiểu Yến Luật nói.
Chú Lưu xen vào: “Truy tìm thế nào, video vừa xem xong đã tự động tiêu hủy rồi, có thể truy tìm được không? Các cậu đừng đánh rắn động cỏ, nhỡ đâu, nhỡ đâu…”
Trần Vụ nắm lấy bàn tay run rẩy không ngừng của chú Lưu, hỏi luật sư Tiểu Yến: “Vậy các anh còn cần bao lâu nữa?”
Luật sư Tiểu Yến không đưa ra câu trả lời chính xác.
Thư ký Kiều đã đi công tác cùng thiếu gia, bây giờ cũng đang trên máy bay, trong nhóm kỹ thuật viên, y là người giỏi nhất, những người khác kém hơn một chút.
Lúc này, đội ngũ đang chiến đấu với tin tặc nước ngoài trên mạng.
Cả hai bên đều đang tranh giành thời gian.
Chú Lưu đột nhiên ngừng thở dốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sáng lên.
Lại có một đoạn video nữa.
Người phụ nữ bị trói trên ghế, trên bụng bầu căng tròn bị buộc một quả bom.
Năm phút đếm ngược.
Đây là thời gian dành cho Trần Vụ, hết thời gian mà anh chưa vào trong, quả bom sẽ phát nổ.
Chú Lưu lập tức khuỵu xuống đất.
Đột nhiên có tiếng phanh gấp vang lên phía trước, Triệu Khoát đang đi khảo sát ở nơi khác vội vàng quay về.
Gã loạng choạng chạy xuống xe, tóc tai rối bù, không màng hình tượng vượt qua lớp bảo vệ của nhà họ Yến, đứng trước mặt người được bảo vệ.
“Trần Vụ, tôi xin anh.” Triệu Khoát cúi gập người, “Làm ơn.”
Trần Vụ mím chặt môi.
Thời gian trôi qua từng giây, Trần Vụ không thể chờ đợi thêm được nữa: “Bây giờ tôi sẽ đi.”
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ta.” Trần Vụ nhìn cháu trai cả của Yến Vi Sí và các vệ sĩ, “Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ nói với A Sí rằng đây là quyết định của riêng tôi.”
Luật sư Tiểu Yến im lặng một lúc rồi tránh đường, các vệ sĩ cũng theo sau.
Đối phương đã tính toán thời gian rất chuẩn.
Năm phút có thể làm rất nhiều việc, máy bay cũng có thể bay được hai ba trăm km, nhưng họ không đợi được thái độ và câu trả lời của thiếu gia.
May mà anh Trần vào trong không có nguy hiểm cá nhân, cùng lắm chỉ là tấn công tâm lý.
Hơn nữa, kể cả khi thiếu gia có mặt ở đây, nếu anh Trần muốn thì cũng không ai ngăn cản nổi, thiếu gia cũng không được.
Theo quy định thông thường, những phạm nhân chưa bị kết án trong trại tạm giam chỉ được gặp luật sư, cấm người nhà đến thăm.
Tuy nhiên, cảnh sát không thể không thực hiện biện pháp khẩn cấp do tình huống đặc biệt này.
Trần Vụ xuất hiện trước mặt Quý Minh Xuyên, có một bức tường ngăn cách họ.
Quý Minh Xuyên ngồi trên ghế bên trong, quay lưng lại với bức tường trắng xóa, tay cầm ống nghe, trông như một đứa trẻ đang đợi phụ huynh đón về nhà.
Trần Vụ nhấc ống nghe treo bên cạnh: “Tôi đến rồi, có thể tháo bom chưa?”
“Ngay giây phút anh ngồi trước mặt em, đồng hồ đếm ngược của quả bom đã dừng lại.” Quý Minh Xuyên gầy đi rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt như bị ai đó gọt mất một phần, nhưng tinh thần của y lại rất tốt, tốt đến mức phấn khích, “Ban đầu định để anh ngồi với em hơn hai mươi phút, nhưng sợ anh không kiên nhẫn rồi nổi giận với em, vậy mười phút thôi, anh ở lại với em mười phút, chúng ta nói chuyện.”
Trần Vụ đặt điện thoại lên bàn.
“Anh không đến thăm em.” Quý Minh Xuyên dường như không nhận ra Trần Vụ bắt đầu tính thời gian, “Ngày nào em cũng đợi anh, ngày nào cũng không đợi được, chỉ có thể nghĩ cách để anh đến.”
“Em sắp phải ngồi tù rồi, anh ơi, người đàn ông của anh muốn em chết trong tù.” Y tỏ ra cực kỳ tủi thân.
Trần Vụ lạnh lùng nói: “Chính cậu đã phạm pháp, chỉ là bị phán quyết theo pháp luật thôi.”
“Theo pháp luật?” Quý Minh Xuyên cười khẩy, “Pháp luật là gì? Em chỉ là ngộ sát, em bị Yến Chấn kích động mới lỡ tay giết ông ta, lúc đó em hoàn toàn không tỉnh táo, em bị căn bệnh hành hạ trong thời gian dài, khi xảy ra chuyện vừa mới đeo tấm thẻ gỗ lên chưa kịp phát huy tác dụng, bấy giờ em còn không biết mình đang làm gì.
Em đã xin được giám định tâm thần nhưng bị từ chối, hừ, đến luật sư cũng chỉ là người ở thành phố nhỏ, chỉ làm cho có, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Trần Vụ không nói lời nào.
“Anh không biết em đã nghe được những gì từ Yến Chấn đâu, anh không thể tưởng tượng được, nếu anh biết, nếu anh là em, anh cũng sẽ làm như vậy thôi.
Không ai có thể chịu đựng nổi, không một ai.” Quý Minh Xuyên vẫn đang cười, “Nhất định phải kết tội em là cố ý giết người, em không oan uổng ư?”
Trần Vụ: “Đừng nói với tôi những điều này, tôi không phải là luật sư, tôi không hiểu.”
Quý Minh Xuyên cười, đôi mắt đa tình cong lên: “Anh không hiểu, chẳng qua anh không muốn hiểu thôi.”
“Cha có một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong có một cuốn sổ ghi chép lại mọi chuyện.” Trần Vụ đột ngột đưa ra một chủ đề, đặt giữa mình và Quý Minh Xuyên, “Tôi đã xem hết rồi.”
Quý Minh Xuyên vẫn giữ nguyên nụ cười rõ ràng trên môi, trong mắt là khuôn mặt trắng như sứ lạnh của Trần Vụ, trong ống nghe là giọng nói ấm áp đặc trưng của Trần Vụ, tạo nên một cảm giác đối lập chiếm trọn giác quan của y.
“Hôm đó cha đang làm việc ở nhà máy phía sau dòng sông, ông ấy trốn ra ngoài để nghỉ ngơi một chút, nghe thấy tiếng động của vụ tai nạn liền chạy đến cứu người, tình cờ chứng kiến mẹ cậu không cứu cậu, cứ thế nhìn cậu bị nước cuốn trôi.”
“Là cha đã men theo dòng nước xuống hạ lưu tìm cậu, vớt cậu ra khỏi đám lau sậy khi cậu trông như đã không còn dấu hiệu sự sống, dốc mọi sức lực cứu sống cậu, đưa cậu đến thôn Lão Thạch.”
“Cha từng làm việc ở tiệm đàn của mẹ cậu, quen biết bà ấy.
Những năm đó ông đã đến Thủ Thành vài lần, nhưng vì khác biệt về địa vị nên không thể tiếp cận bà, cũng không thể dò hỏi tin tức về việc bà ấy tìm kiếm cậu, chỉ biết bà ấy nói với bên ngoài rằng cậu đã chết cùng cha ruột cậu.”
“Ông ấy chỉ mong cậu học hành thật tốt, khi cậu trưởng thành sẽ nói cho cậu biết về thân thế của cậu, hy vọng cậu có thể dựa vào sự ưu tú của bản thân để nhận được sự yêu thương từ mẹ cậu.”
“Một tháng trước khi cậu trưởng thành, cha đã ra đi, không kịp nói cho cậu biết.”
Quý Minh Xuyên ngừng cười: “Anh muốn nói gì? Em vô lương tâm, em lòng lang dạ sói, em vong ân bội nghĩa?”
Trần Vụ lặng im không nói.
Quý Minh Xuyên yên tĩnh nhìn Trần Vụ hồi lâu, các ngón tay cầm ống nghe không biết từ lúc nào đã siết chặt đến trắng bệch: “Vậy em sai lầm sao? Từ nhỏ em đã được Quý Trường Hà truyền dạy tư tưởng phải nổi bật vượt trên người khác, em muốn làm người đứng đầu, muốn hơn người khác một bậc, muốn đứng trên đỉnh cao quyền lực, muốn có được tất cả những gì em muốn, em có gì sai?”
Trần Vụ nhìn thời gian trên điện thoại: “Mười phút đã hết, mong cậu giữ lời hứa.”
“Lời hứa? Giữ lời? Anh ơi, anh tỉnh táo lại đi.” Ánh mắt Quý Minh Xuyên lộ ra ý cười quỷ dị, “Em đã hứa sau này khi sự nghiệp thành công sẽ đeo nhẫn cho anh, chẳng phải cũng không làm được sao?”
Giọng điệu của Trần Vụ thay đổi: “Quý Minh Xuyên, tôi coi Lưu Du là chị gái.”
Quý Minh Xuyên hạ mắt, hàng mi dài rủ xuống che khuất những gì ẩn chứa trong mắt: “Sai lầm duy nhất của em chính là quá nóng vội.
Căn bệnh của em tái phát là khởi đầu của thất bại.”
Y vẫn còn tay chân chưa bị Yến Vi Sí tóm gọn, là những kẻ bất hợp pháp ở nước ngoài, có thù với nhà họ Yến, có thể phá vỡ hệ thống bảo vệ của đồn cảnh sát bất cứ lúc nào, âm thầm tìm người đánh bom cảm tử trong nước, một quả có thể giết chết một nhóm người.
Người của Yến Vi Sí sớm muộn gì cũng sẽ túm được sợi dây cuối cùng của y, cắt đứt và nghiền nát.
Y biết.
Nhưng trước khi bị kết án, điều đó là không thể.
Vì vậy, Yến Vi Sí, để y không kéo theo người vô tội chết cùng, cũng để cố tình hành hạ y, đã cho y hy vọng, giống như treo một miếng thịt trước mặt y, dụ y bò về phía trước.
Trong ba lựa chọn tử hình, chung thân, trên mười năm tù, y sẽ là cái cuối cùng.
Mà án tù có thời hạn có thể được giảm nhẹ, song giảm rồi thì sao, ra ngoài còn làm được gì nữa?
Đôi khi, hy vọng cũng là một loại trói buộc.
Quý Minh Xuyên thản nhiên nói: “Anh à, khi em giết Yến Chấn, trước khi trút hơi thở cuối cùng ông ta đã nói với em rằng, năm đó ông ta phát hiện ra em là do Yến lão gia tử sắp đặt, bao gồm cả…”
Y cố tình dừng lại ba đến năm giây rồi nói tiếp, “Bao gồm cả các loại dược liệu anh trồng, những cuốn sách y học kỳ lạ, việc điều chỉnh công thức… Anh chữa bệnh cho em, mỗi lần anh thử nghiệm trên người em, đều là thuốc dẫn cho mẹ của Yến Vi Sí, mẹ cậu ta cũng giống em, chỉ khác nhau về mức độ nặng nhẹ của triệu chứng.
Em là một vật thí nghiệm thấp hèn, không có quyền tự quyết định số phận, vậy anh là gì? Anh à, anh cũng chẳng hơn gì em đâu.”
Mí mắt Trần Vụ khẽ động đậy.
“Cuộc đời ngắn ngủi nực cười của em, tất cả của em đều bị thao túng dẫn dắt, chỉ để em trở thành đối tượng luyện tập của Yến Vi Sí.”
Quý Minh Xuyên nhìn chằm chằm vào Trần Vụ ở phía bên kia cửa kính, không chớp mắt, cố gắng tìm ra chút ngạc nhiên hay xúc động, “Bởi vì trong bàn cờ của Yến lão gia tử, anh nhất định sẽ là người của con trai út ông ta, còn em là em trai anh, mối tình đầu của anh, người đầu tiên anh thích, có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của đứa con út chung tình đó, vì thế đáp ứng được tiêu chuẩn của một người luyện tập cùng.”
“Giai đoạn thu lưới sau đó của kế hoạch được Yến Vi Sí tiếp quản.
Cậu ta hiểu rõ tính cách của em và Yến Chấn, dẫn dắt em đi tìm Yến Chấn, muốn mượn tay Yến Chấn để giải quyết em, cũng mượn tay em để giải quyết Yến Chấn.”
Quý Minh Xuyên tiến lại gần, bộ đồ tù nhân màu xám xanh rộng thùng thình trên thân hình cao gầy.
Y cười khàn khàn: “Em đã giết một người, tay dính máu, anh thấy em đáng sợ đúng không? Nhưng cậu ta có vô số cách để người khác dính máu thay mình, mà chính bản thân cậu ta không dính một giọt máu nào, chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?”
Trần Vụ ngồi im lặng một lúc lâu rồi mở miệng: “Bây giờ có thể thả Lưu Du ra chưa?”
Quý Minh Xuyên không nhìn thấy điều mình muốn trên khuôn mặt Trần Vụ, khóe môi y run lên: “Yến lão gia tử đã dùng Yến Chấn để chia rẽ em và anh.
Đây là một âm mưu được những kẻ có địa vị cao hơn vạch ra cho những người thuộc tầng đáy như chúng ta, kéo dài suốt bảy năm.”
“Anh không tin à?” Ánh mắt của Quý Minh Xuyên lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trần Vụ, rồi lại thu về, “Yến Vi Sí biết rõ mọi chuyện, anh có thể dùng những gì em nói để thử cậu ta, quan sát biểu cảm của cậu ta, xem cậu ta có dám thừa nhận không.”
“Cậu ta đã giấu anh biết bao nhiêu chuyện rồi, anh ngủ chung giường với một người như vậy, không sợ sao anh?”.