Đêm. Thành Khai Phong. Tiểu viện của Bạch Ngọc Đường.
Viện tử khá lớn. Hai gian phòng của chủ nhân. Hai gian phòng cho tôi tớ. Nhà bếp phòng tắm chẳng thiếu gì cả. Ban đầu vốn có hơi tồi tàn. Sau này được Bạch Ngọc Đường mua lại rồi sửa sang một lượt. Lại trồng thêm không ít cây cối hoa cỏ trong sân. Tuy không thể nói là hoa lệ. Nhưng cũng rất đẹp đẽ thanh tịnh.
Người khác nhìn thấy thế nào Bạch Ngọc Đường không quan tâm. Ngược lại Triển Chiêu khá yêu thích căn nhà mới này. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho Bạch Ngọc Đường cảm thấy những thứ vàng ròng bạc trắng bỏ ra kia cũng đáng giá.
Bạch Ngọc Đường mua viện tử này từ sáu tháng trước. Mục đích thì đương nhiên là để tóm mèo rồi. Dù sao Bạch Ngọc Đường cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến. Lúc trước phải qua lại giữa phủ Khai Phong với Hãm Không đảo thực sự là quá mất thời gian. Bây giờ tiết kiệm được một chút thời gian là có thể sớm ăn được mèo rồi. Nghĩ. Bạch Ngọc Đường bắt đầu ảo tưởng biểu hiện lúc động tình của con mèo nào đó…
Triển Chiêu nhìn cái loại biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường kia… ừm… có thể miễn cưỡng gọi là vẻ mặt của một tên hái hoa đạo tặc nào đó khi gặp được mỹ nhân. Vạn phần nghi hoặc. Từ tháng tám năm ngoái sau khi Ngọc Đường thần bí biến mất mấy ngày. Trở về thì thành ra như vậy. Hằng ngày không chỉ có hành vi ôm ôm ấp ấp gia tăng không ít. Rõ ràng cũng quan tâm hơn nhiều…
“Ừm… Ngọc Đường… Gần đây ngươi làm sao vậy?”
Thần trí Bạch Ngọc Đường lôi tuột tâm hồn còn đang lơ lửng trên chín tầng mây trở về. Sờ sờ mũi có chút ngứa. “Không có chuyện gì!… Hắt xì!! Hắt xì!!”
Không sai. Đúng như ngươi thấy. Bạch Ngọc Đường sinh bệnh. Người tập võ một khi sinh bệnh thực sự là nghiêm trọng a. Nói chung. Hiện tại Bạch Ngọc Đường chỉ là một con chuột bệnh!
Hai người lại trò chuyện vài câu. Triển Chiêu muốn bảo Bạch Ngọc Đường trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng con chuột trắng lại cứ làm càn không muốn. Bất đắc dĩ. Triển Chiêu đành tiếp tục đọc sách dưới ánh nến. Còn con chuột trắng thì tiếp tục ngẩn người ngắm y.
Dưới ánh sáng ấm áp. Gương mặt thanh tú của Triển Chiêu càng thêm ôn nhuận như ngọc. Bạch Ngọc Đường yên lặng ngắm nhìn dung mạo của y. Trong lòng càng lúc càng đắc ý. Mèo con của hắn thực sự là rất xinh đẹp. Chỉ hy vọng. Thời gian lúc này có thể ngừng trôi thì tốt biết mấy.
Triển Chiêu có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt hơi nóng lên. Ánh mắt nóng bỏng như vậy… không thích ứng cũng không quen. Có chút ngượng ngùng. Sắc mặt khẽ ửng đỏ.
Bầu không khí ám muội lại càng tăng thêm. Bạch Ngọc Đường chống cằm. Mở to cặp mắt chuột tha thiết ngắm Triển Chiêu. Triển Chiêu đáng thương vốn dĩ da mặt mỏng. Không tự nhiên ho một cái.
“Ừm… Ngọc Đường. Viện tử này ngươi tu sửa rất tốt.” Cái này chính là một loại kiếm lời gợi chuyện điển hình.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nói chuyện. Cũng không nghe rõ. Thuận miệng liền nói. “Mèo con. Ta thích ngươi!”
Lần này. Không chỉ có Triển Chiêu ngẩn ra. Bạch Ngọc Đường cũng mắt choáng váng. Triển Chiêu nghĩ. Thích. Ờm. Ý là kiểu giữa bằng hữu với nhau đi. Nghĩ. Trong lòng liền cao hứng lên. Triển Chiêu trong lòng không nói. Nhưng đúng là coi Bạch Ngọc Đường như tri kỷ. Mà Bạch Ngọc Đường á? Buồn bực cái kia a. Vốn định bụng là bên hoa dưới trăng. Trăng tròn hoa thắm. Hoa rơi kín đất. Gió mát nhè nhẹ. Thu nguyệt vô biên. Cái kia gì gì đó. Dù sao cũng là phông nền cho khung cảnh thổ lộ a. Lúc đó phải lãng mạn hơn a. Vậy mà bây giờ. Chỉ có một con chuột bệnh với một con mèo mơ mơ màng màng. =_=|||
Tuy buồn bực. Nhưng Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là Bạch Ngọc Đường. Dứt khoát nói thẳng. Lằng nhằng dây dưa không phải là tính cách của Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường hắn!
“Mèo con! Ta thích ngươi!”
Triển Chiêu mỉm cười. “Ta biết. Ngọc Đường. Ngươi bằng lòng coi ta là tri kỷ ta rất vui.”
Mèo con. Sao ngươi lại trì độn như thế a!!!! Bạch Ngọc Đường gào thét trong lòng.
“Không phải thích kiểu đó. Là kiểu khác cơ!”
Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ mơ hồ của Triển Chiêu. Trong lòng nghĩ ‘Mèo con như này thật đáng yêu!’ có điều không nói thẳng e là con mèo này còn lâu mới hiểu. Lại có điều. Đôi lúc hành động so với lời nói dễ hiểu hơn nhiều.
Đứng dậy đi đến bên giường Triển Chiêu. Cúi người. Nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi của Triển Chiêu. Môi Mèo con rất mềm mại lại man mát. Khiến Bạch Ngọc Đường nhớ đến món bánh mật trước đây đã từng ăn.
Bạch Ngọc Đường không dám lưu luyến thêm. Bỏ lại một câu “Ta chờ ngươi đáp lời” rồi dùng khinh công bay vút đi. Nhanh chóng biến mất. (đồ con chuột lưu manh, ăn đậu hũ con nhà người ta xong bỏ của chạy lấy người vậy đó hả >_<)
Theo quy luật của tiểu thuyết. Lúc này cái người bị hôn kia sẽ phải sửng sốt. Vì vậy Triển Tiểu Miêu sửng sốt.
Ánh trăng trong veo rọi xuống mặt đất. Một lát sau. Triển Chiêu mới hồi phục lại tinh thần. Nói. “Thôi chết. Mất nụ hôn đầu rồi!” Này. Miêu Miêu. Không phải lưu ý cái này chứ. Xin cho phép ta được một đầu hắc tuyến =_=|||.