Tù Nhân Ngc 6334


Vi Diệp đã phạm phải một sai lầm chết người.

Mười một giờ đêm, cô đi con đường tắt trước "ngôi nhà ma" bị bỏ hoang.
 
Chuyện không may nhất chính là, cô không nhìn thấy ma.
 
Mà cô nhìn thấy, một thi thể còn ấm.
 
—— cùng tên tội phạm giết người.
 
Tay chân cô bị trói bằng dây cáp, miệng bị dán băng keo, cô đã bị ném ở đây không biết bao lâu rồi.
 
Trong tầng hầm tối tăm, cô ngửi thấy mùi bụi cũ cùng với mùi máu trên mặt mình.
 
Tin tốt là cô chỉ bị bắt, không bị giết ngay tại chỗ.
 
......

"Kẽo kẹt."
 
Cửa mở ra.

Một tia sáng chiếu vào, chói tới mức nước mắt cô lập tức rơi xuống.
 
Cô cố gắng chớp mắt vài lần, mới khiến chất lỏng vướng bận kia theo lông mi chảy xuống, miễn cưỡng có thể nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại.

 
Tên sát nhân đang đến.

"Ha” Hắn cười nhẹ một tiếng: "Cả đêm không ngủ à, nhóc con?"

Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như một bàn tay lạnh lẽo trượt qua cổ áo, theo lưng trượt đến đuôi xương cụt.

Sởn hết cả gai ốc.
 
Vi Diệp vô thức khụy gối cong eo, co lại thành một cục.
 
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
 
Thật vô ích khi co người lại.
 
Cô có thể nhìn rõ, trong tay hắn đang cầm một con dao.

"Học sinh cấp ba à." Gã sát nhân khuất bóng đi tới, thanh âm vậy mà rất cảm khái, "Mười một giờ đêm mới về nhà, do quá khó khăn?"
 
Hắn đến gần cô, cúi người để sát vào: "Hay là ......”
 
"Không ngoan?"

Mũi dao chĩa vào đường viền cổ áo lỏng lẻo của bộ đồng phục, trên xương quai xanh có một vết bầm tím kỳ lạ.

Giống như dấu hôn.

Hơi thở Vi Diệp dồn dập.

Cô không hiểu hắn đang nói gì, cô không cảm nhận được đau đớn gì, cô chỉ mở to mắt, cố gắng quan sát biểu cảm của tên sát nhân.

Hắn dường như đang có tâm trạng tốt, nói rất nhiều.

Nhưng con dao vẫn chĩa vào người cô.
 
......!Thật đáng sợ.

"Máu chảy ra rồi." Hắn ân cần nhắc nhở: "Cô có thể khóc."
 
Máu?

Vi Diệp không kiềm chế được mà tự động run rẩy dữ dội.

Trên làn da trắng như tuyết, mũi dao sắc bén chìm xuống hai milimet, trên miệng vết thương nhỏ hẹp, chậm rãi rỉ ra một giọt màu đỏ son.
 

Bộ ngực phát dục tốt của cô gái phập phồng dữ dội, máu từ từ trượt vào bóng tối.

Rất ngứa.

Cô kiềm chế bản thân không nhúc nhích, để tránh chọc giận người trước mặt, trái tim gần như vỡ tan trong lồng ngực.
 
Tên sát nhân hứng thú nhìn cô: "Thật sự không khóc sao?"

Từ khi nhìn thấy thi thể, bị hắn bắt được, cho đến bây giờ.

Mặc dù đang run rẩy, mặc dù run rẩy mất kiểm sát, nhưng vẫn luôn quan sát, vẫn luôn tiếp tục ......!Chờ đợi.

"Cô bé ngoan." Dứt lời, hắn nhấc dao lên.

Trên mũi dao có máu của cô, hắn thờ ơ rũ sạch vết máu, duỗi tay xé băng dính ra khỏi miệng cô.

Đau quá.

Vi Diệp hít một hơi khí lạnh, nửa mặt dưới bị băng dính kéo mạnh trở nên nóng rát.
 
Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thở bằng miệng.

Chỉ dùng mũi cô không thể hô hấp thuận lợi.

Trong tầng hầm tối tăm, chỉ có tiếng thở hổn hển được khuếch đại trong không gian yên tĩnh.

Tên sát nhân đứng thẳng dậy, cơ thể cao lớn của hắn hoàn toàn chặn đi ánh sáng từ hành lang chiếu vào, cái bóng như ác quỷ bao trùm lấy cơ thể đang co rúc thành một cục của cô.
 
Mái tóc ngắn lộn xộn hòa lẫn với bụi đất trên sàn nhà, cô thở hổn hển nên bị sặc dẫn đến ho khan.

Đúng như hắn nghĩ, cô bé này đủ thông minh, không phát ra tiếng thét chói tai.

Vì vậy hắn cũng kiên nhẫn hơn một chút.


Cuối cùng khi cô bình tĩnh lại, hắn nói: "Cô không muốn nói gì à?"

"......" Vi Diệp nhìn hắn.

Nói cái gì?

Thả tôi đi, cầu xin anh, tôi sẽ không nói cho ai biết.

......!Cô không nghĩ rằng nói vậy sẽ có hiệu quả.

Cô liếm liếm môi, khi mở miệng, mới nhận ra giọng nói của mình đã rất khàn: "Tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Tên sát nhân đứng lên quá cao, cô đã ngẩng đầu lên hết mức nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc quần âu màu đen của hắn.

Tên sát nhân nhìn từ trên cao xuống, thờ ơ nói: "Hả "

Vi Diệp nuốt nước miếng.

"Anh muốn tôi làm gì thì tôi cũng có thể làm cho anh." Cô liếc nhanh về phía ánh đèn ngoài hành lang, "Thêm một ngày cũng được, thêm một giờ cũng được, tôi muốn sống.”

"Cầu xin anh."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận