Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng


Cả người Túc Kỳ không ngừng run lẩy bẩy, kinh hãi khi bất giác nghĩ tới những gì khủng khiếp nhất mà em gái Tử San đáng thương của mình đã phải đau đớn trải qua.

Trái tim cô như bị ai bóp nát, nếu không có vòng tay âu yếm của Hoắc Kiến Trương ôm lấy, chắc hẳn Túc Kỳ đã ngã khuỵu.
Khi Tử San trở về nhà sau gần một năm bận học, lần đầu gặp lại cô, thái độ của Tử San có chút lạ khiến Túc Kỳ chột dạ.
- Tử San, em bị cảm hay sao?
Tử San vội vàng lắc đầu cười khì, kiếm cớ chống chế:
- Em bị viêm dây thanh quản, sợ mọi người lo lắng nên không dám báo về.

Cũng may có Huệ Phi giúp đỡ giải quyết ổn thỏa, cha mẹ và chị đừng lo lắng quá!
Kể từ khi trở về nhà, Tử San trở nên năng động hẳn.

Thỉnh thoảng tự ra sân làm cỏ vườn, hăng hái giúp đỡ việc nhà cho cha mẹ.


Lúc đó, ông bà Vương chỉ nghĩ như thế này, con gái học ở môi trường giáo dục thật tốt, tính cách trầm tĩnh đáng lo ngại đã được thay đổi hẳn.
Túc Kỳ phải tăng ca nhiều nên tương đối bận rộn, ít khi về nhà.

Khi khách sạn điều chuyển nhân viên đi nơi khác cách nhà khá xa, Túc Kỳ quyết định thuê nhà trọ ở.

Mặc dù điều kiện không tốt nhưng cũng đủ để Túc Kỳ sinh hoạt qua ngày.
- Kỳ Kỳ, em đã nhớ ra mọi chuyện từ khi nào?
Ánh mắt sắc lẻm của Hoắc Kiến Trương vẫn nhìn chằm chằm về phía cặp vợ chồng thâm hiểm trước mắt.

Suýt chút nữa họ đã là bố mẹ chồng của anh, là người vợ đầu ấp tay gối của anh cơ đấy.

Thử nhìn mà xem, những khuôn mặt méo mó vặn vẹo không có nhân tính kia đang làm cái trò hề gì vậy? Gϊếŧ chết một mạng người oan ức đáng thương, đẩy Túc Kỳ vào vòng xoáy oan oan tương báo, công kích anh báo thù cho con gái rượu của họ.

Hoắc Kiến Trương nghiễm nhiên trở thành bù nhìn, thay họ đẩy gia đình Túc Kỳ vào bước đường cùng như thế này.
Túc Kỳ bám chặt cánh tay anh, gằn giọng nói rõ từng tiếng:
- Đêm Huệ Phi xảy ra tai nạn, em đã trở về phòng an toàn.

Nhưng thuộc hạ của lão già đó đã phục sẵn ở trong phòng, đánh ngất em, đem em tới hiện trường vụ án.

Xác chết bị bầm dập mặt mũi tới mức biến dạng kia chắc chắn là người giúp việc xấu số thế mạng.
Mọi chuyện hoàn toàn vỡ lở.

Ông bà Vương hoàn toàn gục ngã, đau đớn gào khóc gọi tên Tử San tội nghiệp.


Túc Kỳ nhớ ra tất cả, hiểu được thái độ lạnh nhạt và ghét bỏ của Vương Tử San kia từ đâu mà có.

Thậm chí, khi cô bị chúng đánh tới chấn thương vùng đầu, Huệ Phi còn lén lút tiêm thêm thuốc suy giảm trí nhớ cho cô, hòng để Túc Kỳ cả đời này quên đi sự việc xảy ra, trở thành tội đồ thiên cổ.
- Haha! Thì ra là vậy! Cho nên ông bà mới giả vờ cao thượng, không nhận tiền đền bù của chúng tôi!
Ông Vương trợn mắt mắng nhiếc, hùng hổ xông lên phía Điền Minh, vung tay toan đấm ông ta một trận.

Nhưng Điền Minh đã nhanh tay hơn, vội vàng nghiêng người né tránh, làm ông Vương ngã uỵch xuống đất, mặt mũi tối sầm hẳn lại.
Huệ Phi vẫn ngồi trên đất, tay ôm khư khư gói thuốc, há hốc miệng không tin vào những gì chính tai mình đang nghe thấy.

Bí mật hoàn hảo mà cô ta dốc công xây dựng lên, phải đánh đổi bằng cả khuôn mặt và thân phận thực sự, ai ngờ lại bị vạch trần chỉ trong một đêm.
Hoắc Kiến Trương vội vàng chạy tới đỡ ông Vương ngồi dậy, lừ mắt ném về phía Điền Minh cái nhìn vô cùng khinh bỉ:
- Ngạc nhiên lắm phải không? Hừ, Đỗ Huệ Phi, thói quen dùng tay trái của cô vẫn không thể bỏ được nhỉ?
Nghe anh nói, lúc bấy giờ Huệ Phi mới giật mình kinh ngạc, giơ hai bàn tay lên trước mặt quan sát.

Để có thể đóng giả làm Tử San sao cho tròn trĩnh nhất, Huệ phi còn cẩn thận tập luyện sử dụng tay phải.


Ai ngờ, chỉ vì một chút bất cẩn, cô ta hoàn toàn bị sập bẫy của Túc Kỳ.
Chiều nay, để khẳng định thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng, trong bữa cơm tối, Túc Kỳ cố tình hất thìa ăn của Huệ Phi rơi xuống.
- Ối!
Nghe tiếng kêu, Huệ Phi theo phản xạ vội vàng vươn tay bắt lấy thìa nhỏ, thuần thục dùng tay trái.

Khi Lý Phiên Phiên giả ma gửi thư, dọa Huệ Phi có tật giật mình, sợ tới xanh mắt, khóc lóc bù loa ngoài sân, Túc Kỳ đã thừa cơ chạy lên phòng cô ta, lục lọi tìm kiếm, phát hiện gói thuốc kháng sinh dùng dở được Huệ Phi giấu kín.

Loại thuốc này là dạng đặc trị những phản ứng khác thường xuất hiện sau các cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng khác chi búa rìu tát bôm bốp vào mặt Huệ Phi.
Hoắc Kiến Trương cẩn thận đứng canh chừng cho cô.

Sau khi thấy Túc Kỳ lững thững đi xuống, mặt mũi tái xanh, anh liền hiểu ra mọi chuyện, bèn dịu dàng vòng tay ôm lấy cô an ủi.
- Đừng lo em yêu à! Dù cho trời đất nghiệt ngã có sập, anh vẫn ở đây, luôn ở đây, dang tay sẵn sàng che chở và bảo vệ cho em tới suốt cuộc đời này!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận