Tù Nhân

“Đại vương, mọi người đều biết Lạc quốc triều cương bại hoại, nhưng mà băng dày ba thước không chỉ một ngày lạnh. Mặc dù thầy bói tính ra ta là thanh long chuyển thế, nhưng chính là bí mật nói cho cha nương ta, không thể tưởng được cha nương ta thật sự là người thông minh, bọn họ thông báo cho tất cả mọi người biết, ta nếu không giả bộ ngốc, có thể sống đến bây giờ sao, chỉ sợ quan phủ sớm vì việc đó liền bắt ta chém đầu, có người nào làm hoàng đế, lại có thể nhận trong dân gian có người tự xưng là thanh long chuyển thế chứ.”

“Cái này thật cũng không sai.” Tiệt Thiên Lưu gật đầu.

“Đầu óc của ta thật sự tốt hơn người khác rất nhiều, đọc nhanh như gió, nhìn qua là không quên, phu tử không cần giảng, tự ta tùy tiện xem liền hiểu, chính là tính ta rất lười, phu tử liền nghĩ ta không đọc sách, lại nói giả ngốc cũng rất thú vị, vì thế cứ tiếp tục giả bộ.”

Lạc Khả Khả lại thở dài một cái, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Kỳ thật thầy bói có tìm ta, chúng ta nói chuyện một hồi, đoạn nói chuyện này mới là mục đích trọng yếu nhất để ta giả ngốc.”

“Các ngươi nói chuyện gì?”

Tiệt Thiên Lưu hỏi, làm cho Lạc Khả Khả lên tiếng muốn nói, lại khó nói ra miệng, y nghiêng nghiêng đầu nói: “Đại vương, đoạn nói chuyện này rất kỳ quái, ngươi chỉ nghe là tốt rồi. Kỳ thật từ lúc ta còn nhỏ, ta liền thường mơ, giấc mơ này rất chân thực làm cho ta muốn quên cũng không quên được.”

Lạc Khả Khả rất ít khi lộ ra biểu tình khó xử, tay Tiệt Thiên Lưu đang xoa bóp lưng y không tự giác chậm lại, đồng thời thanh âm cũng trầm xuống.

“Giấc mơ gì?”

Lạc Khả Khả lại gãi đầu một chút, giấc mơ này từ sau khi y trưởng thành, mặc dù không thấy nữa, nhưng cảnh trong mơ vẫn rõ ràng như mới hôm qua.

“Trong mộng ta đều nhìn thấy một bạch ngạnh lão hổ toàn thân tuyết trắng, nó rất lớn! Ngươi có biết, bạch ngạnh lão hổ là vua của muông thú. Nó đứng ở nơi không xa ta, vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, hại toàn thân ta không được tự nhiên, nhưng nó không cắn ta, cũng không muốn đuổi theo ta, chính là đứng ở chỗ đó, hai chúng ta cứ như vậy nhìn nhau, ta không hiểu được nó đang nhìn ta cái gì.”

Tay Tiệt Thiên Lưu đang xoa lấy lưng Lạc Khả Khả đột nhiên dừng lại, hắn hơi hơi cau mày, lại lập tức giãn ra.

“Có lẽ nó nhìn thấy trên mặt đất, có một con thanh long lười biếng đang ngủ không biết trời đất, con thanh long kia cũng mở một đôi mắt mơ mơ màng màng ngủ không đủ trừng nó, còn không rõ tình huống liền nói “ta đói”.”

Lạc Khả Khả há hốc miệng, “Đại vương, ngươi cũng biết đoán mệnh sao? Bằng không sao lại biết lúc đó ta nói với bạch ngạch lão hổ kia là ta đói.”

Tiệt Thiên Lưu muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, cuối cùng hắn hôn lên môi Lạc Khả Khả, nhẹ nhàng nói: “Sau đó thì sao?”

“Dù sao liền thường thường mơ, con bạch ngạch lão hổ kia cũng không có vẻ ác ý với ta, hai chúng ta luôn nhìn nhau, chính là mỗi lần cự li đều ngắn lại, giống như đang nói cho chúng ta biết, sẽ có một ngày chúng ta chạm mặt, sau này ta thật không chịu nổi giấc mơ kỳ quái này, chạy đi tìm thầy bói kia, nói sự kiện này.”

“Rồi sau đó?”

Lạc Khả Khả nghiêng đầu nói: “Thầy bói nói, thanh long bạch hổ cùng ra đời, hai cường cùng tranh một phương, mệnh cách đế vị của thanh long tuy chính, nhưng đáng tiếc… Đáng tiếc tính thanh long rất lười, nói thêm nếu ta không tỉnh lại, đế vị sẽ bị bạch hổ cướp mất, ta nghe thực phiền, liền bắt đầu mắng hắn.”

“Ngươi mắng hắn?” Tay Tiệt Thiên Lưu dừng lại.

“Đương nhiên phải mắng, hắn là cái gì, bằng cái gì đến nhà người ta nói ta cái gì là thanh long chuyển thế, khiến cho ta thống khổ không chịu nổi, còn phải giả ngốc, hơn nữa còn dám sai sử chúng ta phải sống thế nào?”

Lạc Khả Khả tưởng tượng đến những thống khổ mình phải chịu, liền tức giận, một bộ dáng muốn giết người.

Thối thầy bói đáng giận, nghĩ mình đoán chuẩn là có thể nói lung tung như thế?

“Làm gì? Ta không làm hoàng đế liền chết sao, lão tử chính là không muốn làm hoàng đế, không được sao?”


Nhân sinh là từ mình quyết định, cũng không phải do trời quyết định, Lạc Khả Khả càng nói càng tức, tức đến mức những câu tục cũng đều nói ra.

“Ai muốn hắn lảm nhảm nói đông nói tây, cho nên ta liền đập bể bảng hiệu của hắn, nói với hắn – lão tử không tin, nếu một người thích nhàn tản như ta phải bất hạnh làm hoàng đế, mỗi ngày bận rộn đến muộn, việc đầu tiên ta muốn làm chính là đốt nhà hắn, cho nên đêm hôm sau hắn liền bỏ chạy hướng Bắc quốc.”

“Ha ha…” Tiệt Thiên Lưu nghe, nhịn không được cười ha ha.

Cho tới bây giờ hắn chưa nghe qua có người bởi vì bị người khác nói có thể làm hoàng đế, liền tức giận chửi đối phương, còn uy hiếp đối phương nếu phải làm hoàng đế sẽ đốt nhà hắn.

Nhưng thế này đích xác rất giống tác phong của Lạc Khả Khả, nếu muốn y làm hoàng đế, y thà… cả ngày ở nhà ngủ đến váng đầu, cũng không muốn làm hoàng đế mệt muốn chết, làm hại Tiệt Thiên Lưu lại cười không ngừng được.

Lạc Khả Khả liếc hắn một cái, có thể uy hiếp của y đối với người bình thường mà nói thực buồn cười, nhưng Tiệt Thiên Lưu phải biết mới có thể tìm hiểu tâm lý của y mới đúng.

“Không thể tưởng được tên thầy bói đáng chết, trước khi đi còn hung ác nói cho ta, hắn nói bạch hổ ở tại Bắc quốc, nếu ta không đáng tin như thế, hắn đi đầu nhập vào bạch hổ, sau này để bạch hổ phong hắn làm quốc sư: ta cũng nói với hắn “thúi lắm, nếu bạch hổ dùng ngươi, chứng tỏ bạch hổ cũng là đồ ngốc, ta cũng không tin con bạch hổ uy phong lẫm lẫm trong mơ của ta kia, lại là đồ ngốc”.

Tiệt Thiên Lưu vuốt ve mái tóc dài của y, cảm thụ sự mềm mại của tóc cùng mùi thơm ngát không ngôn ngữ nào tả được, lười biếng nói: “Cái này trái lại…”

“Dù sao một giả ngốc chơi vui, hai giả ngốc có thể tị họa, cho nên ta liền cứ giả ngốc như thế, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị bắt vào cung làm hoàng đế.”

Tưởng tượng đến đây, Lạc Khả Khả nhịn không được than ngắn thở dài, nhưng may mắn y làm hoàng đế còn chưa đăng cơ, cho nên y còn không tính là hoàng đế chân chính.

Tiệt Thiên Lưu thản nhiên nói: “Giám quốc chính là thông tri Bắc quốc đã tìm được người kế vị, nhưng không hề để ngươi chân chính đăng vị, cũng không chân chính triệu cáo thiên hạ, ta xem chỉ có mấy người biết thân phận của ngươi, cho nên ngươi cũng không phải hoàng đế, ngươi cũng không dính phải họa sát thân, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua ngươi đã là ái thê của ta.”

“Ái… Ái… Ái thê? Khụ khụ… Khụ…”

Lạc Khả Khả bởi vì hai chữ này quá kinh thế hãi tục, cho nên nghe xong thì lập tức sặc nước miếng ho không ngừng, Tiệt Thiên Lưu liền giúp y vỗ lưng thuận khí, nhưng lực của Tiệt Thiên Lưu lớn vô cùng, vỗ làm y thiếu chút nữa mất mạng.

Đôi tay nhỏ gầy của Lạc Khả Khả hướng về sau vẫy mạnh, ý bảo Tiệt Thiên Lưu ngừng tay, bằng không y không bị hai từ “Ái thê” của hắn dọa chết, cũng bị hắn vỗ chết.

“Khụ khụ… Khụ… Đừng vỗ nữa, ta sắp bị ngươi vỗ đến nội thương.”

Tiệt Thiên Lưu phóng nhẹ lực đạo, Lạc Khả Khả cuối cùng thuận khí, y lau đi nước mắt bởi vì ho mà chảy xuống, nâng lên ánh mắt nước mắt lưng tròng, cũng không biết đôi mắt sương mù đầy lệ của y làm người khác yêu tiếc như nào, chẳng qua y bày tỏ cùng với hình dạng đáng yêu của y hoàn toàn không giống.

“Yêu, Đại vương, ngươi lúc nào thì học cái loại vui đùa kỳ quái như này? Ngươi thật sự trở nên rất kỳ quái nha, hại ta thiếu chút nữa sặc chết, hai chữ “ái thê” này cũng không thể tùy tiện nói.”

“Tùy ngươi chọn, xem ngươi muốn ái thê hay muốn ái hậu, hoặc muốn ta gọi ngươi là nương tử đều được, tóm lại cả đời này ngươi chính là vợ ta, chính ngươi cũng đã nói “phu vi thiên, thê vi địa”, chúng ta nếu đã là vợ chồng, thì ngươi chính là ái thê của ta.”

Lạc Khả Khả nghe, nhíu mày. “Đại vương, ngươi càng nói càng sai, ta là nam, sao có thể làm ái thê của ngươi?”


“Thì đã sao, chúng ta đã phát sinh việc nam nữ, huống chi nam hay nữ đều là ngươi a.”

Càng nghe càng quái, hơn nữa không phải hai chữ kỳ quái có thể hình dung, cằm Lạc Khả Khả thiếu chút nữa rơi xuống.

Chẳng lẽ Tiệt Thiên Lưu điên rồi? Nhìn hắn rõ ràng thực bình thường.

Vẫn là làm hoàng đế liền bởi vì bận quá mà bị điên? Cho nên nói y không thích hợp làm hoàng đế, quả nhiên làm hoàng đế thật nguy hiểm, có thể bị điên.

“Đại vương, lúc ngươi còn chưa gặp ta, cũng cùng rất nhiều nữ nhân phát sinh quan hệ, chẳng lẽ những người này đều là ái thê của ngươi sao?”

Mặc dù Lạc Khả Khả chỉ có hai lần kinh nghiệm, nhưng hai lần này lại rất thích, làm cho y không cần nghĩ cũng biết, nhất định Tiệt Thiên Lưu có rất nhiều nữ nhân, huống chi hắn cao lớn uy mãnh, khuôn mặt anh tuấn, nữ nhân bình thường nhìn thấy là muốn ngã vào, nếu y là nữ, chỉ sợ đã sớm ngã rồi.

Sắc mặt Tiệt Thiên Lưu nghiêm lại, “Ta không yêu các nàng.”

Lạc Khả Khả càng nghe càng mơ hồ, “Ngươi không yêu các nàng, cho nên bọn họ không phải thê của người? Vậy ngụ ý là ngươi, ngươi…” Y trợn tròn đôi mắt, “Ngươi… Yêu ta?”

Sắc mặt Tiệt Thiên Lưu không thay đổi, chính là nhìn thẳng vào y, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần, làm cho Lạc Khả Khả bị hắn nhìn đến ý loạn hoảng hốt, thậm chí sợ đến lăn xuống giường, vội vàng bảo trì cự li cách Tiệt Thiên Lưu ba thước.

“Đại… Đại vương, ngươi đừng đùa ta, can đảm của ta rất nhỏ.”

Bọn y mới biết nhau vài ngày, hơn nữa một người là vong quốc chi quân (vua mất nước), một người là địch thủ quân diệt quốc, nói đến chuyện yêu hay không yêu, không khỏi rất đáng sợ.

Tiệt Thiên Lưu không giữ chặt y, càng không có ôm chặt y vào người mình lần nữa, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm y không chớp, ánh mắt kia nóng bỏng vô cùng, làm cho Lạc Khả Khả cảm giác tê dại từ đầu đến chân, cảm giác giống như sắp bị ánh mắt của hắn hòa tan, chỉ còn lại một trái tim.

“Ngươi không yêu ta sao? Khả Khả.”

“Ta… Ta…”

“Vậy vì sao ngươi nguyện ý lên giường với ta? Vì sao không muốn Bách Hoa phu nhân hầu hạ ta? Ngươi luôn luôn vô dục vô cầu, thừa nhận mình là một nam nhân có chí hướng rất nhỏ, vậy ngươi lên giường với quân chủ một nước làm gì? Nếu không phải vì quyền, không phải vì danh, cũng không phải vì lợi, vậy vì sao ngươi lại hiến thân cho ta?”

Đạo lý Tiệt Thiên Lưu nói rất rõ ràng, nhất thời Lạc Khả Khả không biết biện bác như thế nào, y đích xác không cầu danh lợi quyền thế, nhưng nếu hỏi y vì sao lên giường với Tiệt Thiên Lưu mà không dùng gian kế trốn đi, đáp án chỉ có một —— đó là y là một động vật giống đực, tham hưởng thụ hoan du. (biết là cái chi rầu đó)

“Đại vương, đó là bởi vì lên giường với ngươi thực thoải mái. Ngươi cũng không phải không biết, ta là người không sảng khoái thì không nằm, ở cùng chỗ với ngươi thoải mái như vậy, ta sao có thể cự tuyệt?”

Lạc Khả Khả càng nói càng nhỏ tiếng, bởi vì y nhìn thấy ánh mắt của Tiệt Thiên Lưu ảm đạm chìm xuống, làm cho thanh âm của y vốn đang có âm có từ, cũng theo đó giảm xuống.

Y không hiểu yêu, cũng không nghĩ yêu Tiệt Thiên Lưu, chính là y không mù, y cũng biết Tiệt Thiên Lưu đối xử với y tốt lắm.

Rõ ràng hắn có thể giết y, tra tấn y, thậm chí hắn có thể trói rồi xâm phạm y, nhưng hắn không làm cái gì, ngược lại kiên nhẫn chờ y ngã vào vòng ôm của hắn.

Không thể phủ nhận, Tiệt Thiên Lưu đối với y vô cùng ôn nhu.


“Là vậy sao? Ngươi cảm thấy như vậy sao?”

“Ân.”

Lạc Khả Khả gần như cúi đầu xuống, bởi vì ánh mắt ảm đạm của Tiệt Thiên Lưu làm cho y thật khó đối mặt, nhưng y vẫn không muốn lừa gạt Tiệt Thiên Lưu, huống chi Tiệt Thiên Lưu cũng không phải là người y có thể lừa được.

Tiệt Thiên Lưu đứng lên, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. “Tựa như ngươi nói ‘hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình’, ta cũng không phải là một người đi miễn cưỡng người khác. Ngươi có thể đi, cũng có thể ở lại, nhưng ta sẽ không ôm ngươi nữa, nếu ngươi vì sảng khoải mới ở cùng với ta, tin tưởng sẽ có nhiều nam nhân cũng có kỹ xảo tốt, có thể làm cho ngươi cảm thụ sảng khoái.”

“Đại… Đại vương…”

Mắt Lạc Khả Khả trợn tròn nhìn Tiệt Thiên Lưu đang đi khỏi cung điện của mình.

Y vươn tay, giống như muốn vãn hồi cái gì đó, nhưng chỉ bắt được không khí trống rỗng hư vô, mà Tiệt Thiên Lưu đã nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của y.

Tự cứ Tiệt Thiên Lưu vừa mới kí vẫn còn trong túi trước ngực, nhưng hiện tại tờ giấy đó không còn ý nghĩa gì nữa.

Lưng Lạc Khả Khả vẫn còn hơi đau, giữa hai đùi cũng còn cảm giác đau đớn, những việc tình giao vui vẻ giữa hai người tựa hồ không phải đêm qua, mà là chuyện thật lâu thật lâu trước kia…

~~o0o~~

“A a a a… Cái gì cũng được, đừng lại làm cho ta nhàm chán thế này.”

Lạc Khả Khả kêu to lên, sau khi kêu xong, chính là lại càng thấy trống rỗng.

Y ở trong cung này một tháng, đại bộ phận người Lạc quốc đã đầu hàng, Tiệt Thiên Lưu cũng kiến thiết quy họa các thành trấn Lạc quốc một lần nữa, người không phục chỉ còn một bộ phận nhỏ, nhưng những người như vậy do Tiệt Thiên Lưu đức chính mà càng lúc càng ít, đếm cũng không nhiều.

Lạc Khả Khả ở tại cung điện cũ, qua những ngày bình lặng.

Có lẽ bởi vì trong ánh mắt của người ngoài, y đã thất sủng, hoặc là Tiệt Thiên Lưu không cho người khác đến quấy nhiễu y; tóm lại cung điện của y, trừ thủ vệ, không có một ai đến.

Y thật hoài niệm tình cảnh có nữ nhân đến tìm y gây hấn trước đây, ít nhất y còn có thể dùng gian kế lừa người khác xoay vòng vòng, nhưng hiện nay y chỉ có thể nói chuyện với kiến.

Đến cả Hầu Lực Võ trước đây cứ rảnh là lại chạy đến nói chuyện, đều vì được viễn phái đến nơi cuối cùng có dân chúng phản kháng để tìm hiểu, nên cũng không qua đây.

Mà y hoài niệm nhất, đương nhiên là Tiệt Thiên Lưu.

Hắn không đến đây, suốt một tháng Lạc Khả Khả không nhìn thấy hắn, nghe nói hắn vì quốc sự bận rộn mà ngủ ở thư phòng, chúng nữ tử hậu cung đều đang đợi được hắn sủng ái.

Vốn Lạc Khả Khả luôn hy vọng nhân sinh được bình lặng, chỉ cần ăn đến no, ngủ đến no, y sẽ không còn muốn gì nữa, nhưng đến lúc y thật sự được sống cuộc sống mà y từng hy vọng, lại… lại… Lại cảm thấy nhàm chán muốn chết, hại y sắp “hoa oanh” rồi. (ta không hiểu từ này) (hình như nghĩa là nổ tung á, như bom nổ nhưng đây là hoa nổ? thua!)

Ô ô ô… Hiện nay y không chỉ cau mày ưu tư, mà là thảm đến muốn khóc.

Y rất nhớ Tiệt Thiên Lưu, nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi gì đi gặp hắn, tưởng tượng đến vẻ mặt cô đơn ảm đạm bỏ đi của Tiệt Thiên Lưu lúc đó, y cũng rất đau lòng.

Trong một tháng này, có rất nhiều lần Lạc Khả Khả tự hỏi đến việc Tiệt Thiên Lưu yêu y, nghĩ đến mức đầu y đau muốn chết.

Phải biết rằng làm cho đầu y đau là một chuyện thực khó khăn, bởi vì chuyện trên thế gian có khó đến đâu, y đều có thể dùng mánh khóe cùng vận may để vượt qua, chưa từng nghĩ một việc đến đau đầu.


Nhưng trong một tháng này y nghĩ chuyện yêu hay không yêu Tiệt Thiên Lưu, làm cho đầu y đau vô cùng.

Y đương nhiên không yêu Tiệt Thiên Lưu, chính là lúc hai người giao hoan thân thể vô cùng hòa hợp mà thôi.

Nhưng hiện tại không có Tiệt Thiên Lưu, buổi tối y ngủ một mình cảm thấy rất lạnh, y chưa bao giờ nghĩ mình là người có thân hư hàn, thế nhưng nửa đêm đều lạnh đến tỉnh lại, hơn nữa không nghe được tiếng cười hào sảng đến gần như làm thủng lỗ tai của hắn, y cảm thấy rất… Rất tịch mịch.

Đương nhiên y cũng đã lén chạy đến cửa ngoài Ngự Thư phòng, nhưng lại vì không biết nói gì với Tiệt Thiên Lưu, liền bước thong thả trở về cung điện.

Càng kỳ quái chính là, thân thể của y… Nói ra thật mất thể diện, nhưng cuối cùng y hiểu được vì cái gì có phụ nhân không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường.

Hạ thân y đôi khi nóng nóng cứng cứng, nhất là lúc nghĩ đến việc Tiệt Thiên Lưu cùng y giao hoan, nửa người dưới của y liền đứng lên trong nháy mắt, làm cho y không biết nên làm thế nào.

Có lẽ nào y kỳ thật là một người thực *** đãng? Chính là trước kia không biết đến cảm giác thư sướng của việc giao hoan, cho nên vẫn thủ thân như ngọc, mãi cho đến khi gặp Tiệt Thiên Lưu, sau khi được Tiệt Thiên Lưu cho “cái kia”, liền không nhịn được dục vọng của bản thân nữa.

~~o0o~~

“Lạc tiên sinh… Lạc tiên sinh…”

Vừa nghe ba chữ “Lạc tiên sinh” này, tinh thần Lạc Khả Khả liền trở lại. Trong thiên hạ, người dùng danh xưng này để gọi y, đương nhiên chỉ có Hầu Lực Võ, kể từ lúc y hiến kế thu phục phản loạn, Hầu Lực Võ rất tôn kính y, thường thường gọi y là Lạc tiên sinh.

Xem ra Hầu Lực Võ đã trở về, như vậy y sẽ không nhàm chán đến muốn khóc nữa.

Y vui sướng chạy vội tới cửa, thiếu chút nữa va vào Hầu Lực Võ, may mắn Hầu Lực Võ nhanh chóng dừng chân, nhưng Lạc Khả Khả lại té ngã, Hầu Lực Võ vội vàng giang tay ôm lấy eo y, giữ vững thân mình cho y.

“Lạc tiên sinh, ngươi không sao chứ?”

“Không… Không sao.”

Toàn thân Lạc Khả Khả run lên, tay Hầu Lực Võ mặc dù nhỏ hơn tay Tiệt Thiên Lưu một chút, nhưng cảm giác khi ôm eo y giống như Tiệt Thiên Lưu, làm cho toàn thân y tê dại.

“Lạc tiên sinh, vương thượng của ta dùng mưu kế ngươi nói, phái ta đến đó chiêu hàng tên họ Trần kia, đại bộ phận đã đầu hàng, trừ bỏ tên họ Trần cùng thân tín của hắn không chịu đầu hàng, những người khác đều đã đầu hàng, đây có thể nói là thành công rất lớn, đây đều là công lao của Lạc tiên sinh ngươi.”

“Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

Bởi vì hai người đứng rất gần, độ nóng của thân thể Hầu Lực Võ xông vào mũi Lạc Khả Khả, mà độ cao, thể hình của Hầu Lực Võ đều giống Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả nhịn không được ý nghĩ muốn vươn tay sờ ***g ngực Hầu Lực Võ.

Ô ô, làm sao bây giờ? Y hình như muốn phát xuân!

“Lạc tiên sinh, ngươi sao thế? Mặt của ngươi rất hồng? Có phải không thoải mái không?”

Đúng, y rất không thoải mái, hơn nữa là vô cùng vô cùng không thoải mái.

Lạc Khả Khả nhìn mặt Hầu Lực Võ, ảo tưởng Tiệt Thiên Lưu đang đứng trước mặt y, y kìm lòng không được giơ hai tay ôm lấy Hầu Lực Võ, Hầu Lực Võ sợ đến không dám động đậy.

“Lạc tiên sinh, ngươi sao thế?”

“Ta có chút không thoải mái, ngươi ôm ta lên giường trước đi.”

Hầu Lực Võ tưởng Lạc Khả Khả thật sự không thoải mái, lập tức ôm lấy y, đi đến một căn phòng trong cung điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận