Đào Chi Yêu đứng trước tám gương lớn^g khảm hoa, lặng lẽ ngắm nhìn bản thân.
Phía sau cô, có một phu nhân đang đứng, dù ánh mắt soi mói đánh giá Đào Chi Yêu, nhưng trên mặt lại mang theo sự hài lòng.
"Nói thật thi, ta thật không muốn con ta cưới cô."
Đào Chi Yêu cười, cố ý cường điệu nói: i“Mẹ chồng tương lai, dù mẹ không muốn, đáng tiếc Cung vẫn muốn kết hôn với con."
"Hừ,’’ Phu nhân khinh thường nói: “Năm đó cô để lại thư tuyệt tinh, không nói một tiếng đã chạy mát, để nó mát mặt, cậi nậy còn :chưa tính, cổ đã làm nó đau khổ đến cực điểm. Làm sao tôi có thể yên tâm giao con minh cho một người phụ nữ như vậy?"
Biểu tình của bà thật cao ngạo.
Nói đến hỏn lễ kia, Đào Chi Yêu biết mình có lỗi, cho nên ngoan ngoãn nhận sai nói: l"Xin lỗi lão phu nhân. Con hứa với người, không bao giờ có lần thứ hai nữa. Lúc này đây, điều con nói đều là thật, xin người tin con"
“Hừ! Tốt nhất nên như thê!'' Phu nhân nói xong, liền ra khỏi phòng cô dâu.
Cô nói cũng không sai, con mình đă thích, người làm mẹ như bà có phán đối cũng vô dụng, vì giữ hòa khí, lại muốn có thêm đứa chấu nội ngoan ngoãn, bà miễn cưỡng đồng ý vậy!
Nhìn mẹ đi rồi, nghĩ trước giờ mẹ luôn bất hòa với Cung Nhã Thương, Cunp Nhược Hạ lên tiếng an ủi cô: “Em đừng đe ý bà ấy, tính bà ấy là vậy. Chị em chị cũng không chịu được.”
Chi Yêu cũng không mất hứng, thản nhiên cười nói: “Không sao, lần trước, quả ^ thật là em sai, không trách lão phu nhân được. Đúng rồi. Cám ơn chị đã đến tham gia hôn lễ của chúng em, còn phiền Luyến Nhi làm phù dâu nữa.”
Cung Nhược Hạ cười nói: "Không phiền, chị thấy Luyến Nhi còn vui không hết ý." Được làm phù dâu với anh Tiểu Đào mà nó thích nhát, Luyến Nhi mong còn chẳng được.
Cung Nhược Hạ lại nhìn về Đào Chi Yêu đang trang điểm lại lần cuối trước gương, lẳng lặng đánh giá cô.
Váy cưới trắng dài, tà váy thẳng tắp, vài satin đang phất sáng, nhìn như một bức tranh tự nhiên tuyệt đẹp. Viển hoa có nếp uốn trong suốt, chiếc vay rộng nhiều tầng, cộng thêm tay áo được thiết kế tinh xảo, đường viển hoa trải dài, áp dụng cách thiết kế hoa lệ của hoàng cung Pháp, khiến người trước mắt sáng rực. Đào Chi Yêu mặc chiếc áo này vào, như thể đưa mọi người như quay lại vương triều Hy Lạp cô đại xa hoa nhất, mà Đào Chi Yêu, là Hoảng phi vô cùng cao quý tôn nghiêm.
Tóc được búi lại tự nhiên, trên đội vương miện thủy tinh, bao tay đựợc làm bằng loại gấm tốt nhấỊ cảng tô điểm thêm ngón tay thon dài của cô, trên mặt trang điểm nhẹ, vốn là phù dung trong nước thì không cần trang sức vẫn tuyệt trần, lúc này lại trang điểm thêm một chút, càng khiến Đào Chi Yêu thêm tuyệt sắc, điên đảo chúng sinh!Đi thôi, đẹp lắm rỗi. Hôn lễ đã bắt đầu!"l Cung Nhược Hạ thúc giục nói.
Đào Chi Yêu có chút khẩn trương: ‘‘Em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt ” Cô thừa nhận, cô có chút luống cuống.
'Đi thôi, không sao, em lấy em trai chị, cũng không phải là mãnh thú mâ " Cung Nhược Hạ ép cô đi ra khỏi phòng.
Đào Chi Yêu giãy không được, chỉ có thể liều bước ra.
Trong ánh vàng rực rỡ, hôn lễ lộng lẫy như chuyện cổ tích tại lễ đường, tiếng nhạc êm tai mà du dương từ từ vang lên, tất cá mọi người đứng lên từ chỗ ngồi, thử đầu tiên đập vào mắt là thảm trải đây hoa hồng, Đào Tiểu Đào và Luyến Nhi làm phù dâu đi ở phía trước rải hoa dẫn đường, mà theo tiếng nhạc, một cỗ xe sang trọng đẹp đẽ,
so với chiếc xe cô bé lọ lem đã đi trọng câu
Chuyện cổ tích còn hoa lệ hơn gấp trăm lần, thong thả đi trên thảm đỏ, khi bức rèm che kia được vén lên, cô dâu hơi cúi người, bước ra từ chiếc xe tiến đến nơi chú rể đang đứng chờ ở kia.
Như một câu chuyện cổ tích đang hiện ra trước mắt, hôn lễ có một không hai này diễn ra trong sự chờ mong của mọi người, trên mặt chú rể mang theo nụ cười hạnh phúc, đi đén gần, quỳ xuống cầm tay cô, dlu cô xuống xe.
Một khắc Cung Nhã Thương nhìn Đào Chi Yêu, hai mắt sáng lên, anh hôn lên tay cô, tán thưởng nói: “Em thật đẹp.”
Đào Chi Yêu đánh giá anh liếc mắt một cái, mặc âu phục màu trắng, nối bật lên thân hình cao ráo mà quý phái, cô cũng mỉm cười khen ngợi anh: “Anh cũng không tệ.”
Hai người nhìn nhau cựời.
Cung Nhã Thương nắm tay cô, dịu dàng cười nói: “Đi thôi.”
Nói xong, hai người từ từ đi đến chỗ cha xứ đang đứng cách đó không xa.
Hai người đưng lại trước đài cao, cha xử nhẹ giọng nói: “Hiện tại, hai con tuyên thệ trước đi. Đế mọi người cùng nghe lời thề của hai con.”
Cụng Nhã Thương cúi đầu, dùng giọng nói trầm thấp mà thành kính nói:
,,€Cung Nhã Thương muốn Đào Chi Yệu làm vợ, ca đời này là người yêu duy nhất cùa anh. Anh sẽ quý trọng em, yêu em, dù hiện tại hay tương lai, sẽ là mãi mãi. Anh sẽ tin em, tôn trọng em. Anh sẽ cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng em. Anh sẽ mãi yêu em. Dù phải đối mặt với cuộc sống thế nào, anh cũng sẽ ở đây, nắm chặt tay em, anh sẽ giao sinh mệnh của minh chọ em."
Cùng anh, Đào Chi Yêu cũng cúi đầu tuyên thệ nói:
l“Đào Chi Yêu, muốn Cung Nhã Thương làm chồng, cả đời này là người yêu duy nhát của em. Em sẽ quý trọng anh, yêu anh, dù hiện tại hay tương lai, sẽ là mãi
mãi. Em sẽ tin anh, tôn trọng anh. Em sẽ
cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng anh.
Em sẽ mãi yêu anh. Dù phải đối mặt với cuộc sống thế nào, em cũng sẽ ở đây, nắm chặt tay anh, em sẽ giao sinh mệnh của
minh cho anh."
Hai người tuyên thệ xong, đồng thời tươi cười.
Cha xứ nhìn hai người, hỏi Cung Nhã Thương nói: "Cung Nhã Thương, cọn có tin hôn lễ này là do thượng đế sắp đặt, có nguyện ý lấy Đào Chi Yêu làm vợ không?"
Cung Nhã Thương nhìn Đào Chi Yêu, thâm tình nói: “Con nguyện ý."
Cha xứ lại nhìn Đào Chi Yêu, hòi: “Đào Chi Yêu, cọn có tin hôn lễ này là do thượng đế sắp đặt, có nguyên ý lấy Cung Nhã Thương làm chòng?”
Đào Chi Yêu hít sâu một hơi, thật lâu không nói,
Cung Nhã Thương sợ đến mức lo lắng nhin cô, bọn họ đã bỏ lỡ một lần rồi, hắn tuyệt đối không đế có ịần thứ hai.
Khi hắn quay đầu nhìn cô, thấy Đào Chi Yêu mỉm cười nhìn hắn, thành kính nói: "Con nguyện ý."
Cha xứ mỉm cựời nhìn hai người, gật đầu nói: l“Bây giờ, chú rể và cô dâu có thể trao nhẫn cho nhau."
Đào Chi Yêu vươn ngón tay mành khảnh, Cung Nhã Thương lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong hộp gấm ra, nhẹ nhàng đeo cho Đào Chi Yêu, vừa đeo vừa nói: “Đào Chi Yêu, dù em có chạy trốn thế nào, lúc này dây, em tuyệt đối trốn không thoát, bởi vì em đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.” Cung Nhã Thương có chút đắc ý dạt dào.
Đào Chi Yêu cũng không yếu thế, lấy chiếc nhẫn nam từ hộp gấm ra, đeo cho hắn, vừa đeo vừa trêu ghẹo nói: “Cung Nhã Thương, từ nay về dù anh yêu người đàn ông nào, cũng không thể, anh đã hoàn toàn thuộc về em rồi.”
Cha xứ nói tiếp: "Giờ thì, chú rể có thể hôn cô dâu."
"Đào Chi Yêu, anh yêu em."
Cung Nhã Thương không khách khí nữa, ôm eo nhỏ của cô, dịu dàng lại bá đạo hôn lên môi cô.
Đào Chi Yêu không nói gì, chỉ nhiệt tinh dùng hành động đáp lại tình yêu của anh.
Trời đất xoay chuyển, thế giới như quay vòng, hạnh phúc đóng chiếm hai người, hai người ôm nhau hôn thật sâu.
ở một góc khác, Debbie thẹn thùng nhìn Dạ Lang bên cạnh, do dự nói: "Anh nói em mặc áo cưới có đẹp như cô ấy không?"
Dạ Lang dịu dàng cười nói: "Trên thế giới này. bất kỳ ai khi làm cô dâu cũng là thời khắc đẹp nhất.
Debbie nghe xong, cảm động ôm cổ hắn. Tình yêu của hai người, cuối cùng cũng bước vào ánh mặt trời, đơm họa kết trái.
Mà phù dâu Đào Tiều Đào và Luyến Nhi ở bên cạnh, nhin cô dâu chú rể hôn nhau, Luyến Nhi huých nhẹ Đào Tiểu Đào, cúi đầu, mặt đò bừng rất đáng yêu, mới nói: "Anh Tiểu Đào, sau khi lớn lên, em làm cô dâu của anh được không?"
Đào Tiểu Đào mặt đổi sắc nói: "Không tốt." Nói đùa, sau khi vất và lớn lên mới có the kết hôn,fc^ nó nhất định phải tìm một người phụ nữ xinh đẹp như mẹ, nó không muốn lớn lên cùng đứa em gái này rồi lại kết hôn đâu, đùa cũng không.
"Vì sao lại không tốt?” Luyến Nhi phụng phịu nói.
”Nói sao giờ đây? Đào Tiểu Đào từ chối trả lời.
Luyến Nhi oán hận hừ một cái, đột nhiên, quay đầu lại, nhún mũi chân, nhào vào người Đào Tiểu Đào, ôm chặt nó, trong ánh mắt kinh ngạc cùa nó, hôn thật sâu lên môi, như để lại ấn ký cùa cô bé trên người mình yêu.
Bị cô bé đè lên mặt đất, vẻ mặt Đào Tiểu Đào kinh ngạc, Luyến Nhi hài lòng đứng dậy, vỗ vỗ tay, kiêu ngạo nói: “Tốt lắm, anh Tieu Đào, anh trốn không thoát đâu, từ nay về sau, anh là người của em."Một câu chuyện khác lại bắt đầu. Hắc hắc.