Biết được nhiệm vụ của mình có thể bị thích khách tuỳ thời lẻn vào phủ ăn trộm xem như đối tượng uy bức lợi dụ, hoặc là sau khi sự việc đã bại lộ, bị Đông Ly Thuần dày vò, lại bị đưa vào quân doanh sung làm quân kỹ, Sở Liên Nhi chết sống cũng không nguyện đi.
Chỉ là, đánh không lại mệnh lệnh lạnh lùng của Tố Mai, và phủ quy nàng tự mình đặt ra thì nàng chỉ phải kiên trì đi.
Tố Mai vẻ mặt hòa khí, ngồi ở trong phòng hoa lệ của Bích Nguyệt hiên, uống chung trà Thanh Hà đưa tới, sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười mỉm nói với nàng: “Không đi cũng được, ta không miễn cưỡng ngươi.”
Sở Liên Nhi không tin tưởng nàng nói chuyện tốt như vậy, trầm mặt chờ câu tiếp theo của nàng.
Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Tố Mai đã đánh nàng vào mười tầng Địa Ngục, “Cho ngươi hai con đường đi, một là tự động đi Bắc viện, hướng Lưu má má ở Hình Tư viện nhận gia pháp.”
Sở Liên Nhi chưa thấy qua Lưu má má ở Hình Tư viện, bất quá, nghe ba chữ Hình Tư viện này, đã biết không có quả ngon để ăn, vì vậy, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vì sao phải đi Hình Tư viện?”
Tố Mai ôn tồn giải thích: “Quy củ trong phủ, nha hoàn phải vô điều kiện nghe lệnh đại a đầu chỉ huy điều hành, nếu như không đi, phải đưa vào Hình Tư viện, trượng trách 30, quất roi hai mươi, sau đó, phạt quỳ gạch cả ngày.”
Lời nói của Tố Mai phá lệ nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong tai Sở Liên Nhi, không thua gì phù thuỷ tới từ Địa ngục.
Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Tố Mai, không dám nghĩ, tiểu mỹ nhân động lòng người như thế, sẽ có tâm địa ngoan độc như thế, vì vậy, nàng không hi vọng hỏi: “Như vậy con đường thứ hai?”
“Ngoan ngoãn dựa theo sự phân phó của ta làm việc.”
Sở Liên Nhi hạ xuống hai vai, trong nội tâm đem tổ tông mười tám đời của Đông Ly Thuần và Tố Mai thay mặt ân cần thăm hỏi một lần, sau đó mới có tức vô lực kêu gào một câu —– người ở dưới mái hiên, có thể không cúi đầu sao?
*****
Thư phòng của Đông Ly Thuần rất rộng, cũng rất xa hoa, trên bàn sách gỗ tử đàn, xếp đặt một đống lớn giấy và bút mực, ghế bành tản mát ra ánh đỏ yếu ớt, bên trên trải một tầng da hổ mềm mại, giá sách gỗ lê rỗng, bên trên bày thiệt nhiều sách, trong thư phòng có mấy cái bình phong, có thêu hình non nước mỹ lệ, đem thư phòng to lớn cách ra vài không gian nho nhỏ độc lập.
Trên tường có treo một bộ ảnh trúc xanh, một ít xanh trúc liên tiếp, bút lực cứng cáp, hùng hậu uy nghiêm, đứng thẳng tận trời xanh.
Bên kia có treo một thanh bảo kiếm, còn có thần nỏ giương cung, xem trên bàn sách này bầy đặt các loại văn kiện, cùng với hơn mười chiếc ghế gỗ lê thượng đẳng, nhìn ra được, tiểu nhân này ở trong triều chẳng những có thế lực rất sâu, còn là một tên dã tâm bừng bừng.
Phòng sách này hẳn là thường xuyên quét dọn, tùy tùy tiện tiện lau xong việc, tiểu nhân có tìm nàng phiền toái hay không. Xem bộ dáng sợ hãi quá sâu của nha hoàn Hồng Nhi đối với hắn, cùng với thần sắc đồng tình lo lắng khi nhìn mình, Sở Liên Nhi biết rõ, thời gian tương lai của nàng chắc chắn sẽ không sống khá giả.
Hiện tại Sở Liên Nhi cũng thấy được địa vị thảm không chịu nổi của hầu gái cấp thấp trong phủ này.
Vừa rồi nàng tìm không thấy đường thư phòng, mang theo thùng nước tại hành lang sân nhỏ đi dạo nửa ngày, đụng với mộr phụ nữ trung niên nhìn như ma ma, hỏi thư phòng nhị hoàng tử ở đâu, đối phương quét xiêm y vải thô màu xanh trên người nàng mặc, thần sắc khinh thường trên mặt dần dần dày, sau đó, mắng nàng đến cái vòi phun máu chó.
Trong thư phòng còn có một cái gương, nàng thuận tay cầm đến soi hình dạng của mình, khi thấy mộ nữ tử diện mạo xinh đẹp tuyệt trần trong gương thì
Không khỏi thở dài, nàng biết diện mạo của mình đẹp, mẫu thân mình chính là loại đại mỹ nhân trăm phần trăm, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nam nhân chất lượng tốt theo đuổi mẫu thân nàng vẫn có khối người.
Sở Liên Nhi di truyền 80% từ mỹ mạo của mẫu thân, 20% khác, có thể là có quan hệ với phụ thân chưa bao giờ gặp mặt, nhưng mỹ mạo của nàng y nguyên không thể khinh thường.
Nhìn, gương mặt xem ra mỹ lệ tuyệt luận trong kính, đôi mắt thật to, tinh linh linh, mũi thẳng tắp khéo léo, môi đầy đặn mỹ lệ, tiêu chuẩn mặt trái xoan, da hồng hào, không một tia tỳ vết nào, dáng người nha, cũng không chút nào kém a, ngực ngực, mông mông, tiêu chuẩn bộ ngực lớn eo nhỏ, đùi đẹp thon dài, tiểu mỹ nhân như thế, tại hiện đại ăn hương uống lạt , vì sao đến cổ đại, lại gặp lạnh lẽo như vậy?
Chẳng lẽ thẩm mỹ quan của người cổ đại không giống người thường sao?
Một hồi tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Sở Liên Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe đến một thanh âm vang lên: “Chủ tử, nghe nói thái tử ở trong thiên lao đập đầu tự vận.”
Một cái thanh âm đạm mạc nói: “Biết rồi.” Sau đó, Sở Liên Nhi nhìn đến cửa ra vào tiến đến hai người, đi ở phía trước không phải là tiểu nhân đầu sỏ làm cho nàng nước sôi lửa bỏng – Đông Ly Thuần sao?
Hắn vào thư phòng rồi, cũng phát hiện Sở Liên Nhi rồi, mắt đẹp hơi trầm xuống, còn chưa nói chuyện, nam tử phía sau hắn đã vượt lên trước một bước hướng nàng quát: “Lớn mật, thư phòng của phủ hoàng tử chính là chỗ cơ mật, không có lệnh chủ nhân, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào. Ngươi yêu nữ này khẳng định bụng dạ khó lường, lại dám can đảm tự tiện xông vào thư phòng, phải bị tội gì?”
Sở Liên Nhi trợn mắt một cái, thấy rõ người là Liễu Nhất Thanh gần đây xem nàng không vừa mắt, nàng hừ lạnh một tiếng, giơ khăn đã lau đen trong tay lên, tức giận nói: “Ta là phụng lện đại a đầu Tố Mai cô nương của Bích Nguyệt hiên tiến đến sửa sang lại thư phòng chủ tử.”
Liễu Nhất Thanh cười lạnh: “Tố Mai? Làm sao có thể. Nàng dù hồ đồ thế nào, cũng không thể để cho ngươi yêu nữ bụng dạ khó lường, lòng mang quỷ này đến sửa sang lại a.”
Có thể là bị chửi chết lặng, Sở Liên Nhi cũng không tức giận đối với xem thường của hắn, chỉ là nhún nhún vai: “Nếu như Liễu Tướng quân không thích nô tỳ sửa sang lại thư phòng chủ tử, nên nói với Tố Mai cô nương.” Nghiêm chỉnh cả buổi chiều, nàng sửa sang lại thư phòng này đã mệt quá, nhưng đã thấy ra rất nhiều, dù sao giờ phút này thân phận của nàng đã vô pháp thay đổi, so với phí công phẫn nộ mà tức xấu chính mình, còn không bằng thuận theo tự nhiên, lại nhìn đúng thời cơ tùy cơ ứng biến, cũng tốt hơn phí công phản kháng, để mình dùng trứng gà đi đụng tảng đá của người ta.
Liễu Nhất Thanh đối Sở Liên Nhi đã căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng hắn rất có đúng mực, hắn mặc dù là người có khả năng đắc lực của Đông Ly Thuần, nhưng việc riêng ở phủ hoàng tử còn chưa tới phiên hắn làm chủ, vì vậy, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Đông Ly Thuần.
Thần sắc Đông Ly Thuần không thay đổi, đạm mạc quét mắt Sở Liên Nhi mặc xiêm y vải thô, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa chăm chú vào trên mặt đẹp trắng trẻo điềm nhiên như không của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, như có điều suy nghĩ.
Sở Liên Nhi bị ánh mắt của hắn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, bất quá, nàng coi như là đã nhìn mặt người quen, mặc dù trong nội tâm khẩn trương tức giận, nhưng biểu hiện ra cũng sẽ không hiển lộ mảy may, nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tỉnh táo, hào phóng thản nhiên mặc hắn dò xét.
Đông Ly Thuần cùng ánh mắt của nàng giao hội trong không khí, có ngạc nhiên trong nháy mắt, nhưng lập tức vừa biến mất, hắn thu hồi ánh mắt dò xét, sửa sang tâm tình chợt như mất mát trong lòng, lạnh lùng thốt: “Tất nhiên Tố Mai phái ngươi tới, ngươi phải làm chức trách của mình. Hiểu chưa?”
“Dạ, hầu gái hiểu được.” Sở Liên Nhi ra vẻ cung kính nói.
“Nào nên làm, nào không nên làm, tin tưởng Tố Mai đã nhắc nhở ngươi.”
Tố Mai cái gì cũng không có nhắc nhở qua nàng a! Sở Liên Nhi nhìn con ngươi lạnh lùng của Đông Ly Thuần, trong nội tâm đem Tố Mai nguyền rủa ngàn vạn lần, quả nhiên là nữ nhân ác độc muốn nhìn nàng làm trò. Nàng kiên trì đáp: “Đúng vậy, nô tỳ sẽ cẩn thủ bản phận.”
Lại trầm mặc một lát, Sở Liên Nhi cảm giác không khí mỏng manh, nàng hết sức buông lỏng chính mình, không để cho chân mình mềm đi, nàng mới sẽ không thừa nhận, tại trước mặt Đông Ly Thuần, chỉ cần hắn lộ ra con ngươi lạnh lùng thấu xương này thì chân sẽ mềm đi, muốn phá cửa mà chạy.
“Hết chuyện của ngươi rồi, đi xuống đi.” Qua thật lâu, Đông Ly Thuần mới thu hồi ánh mắt dò xét, lạnh lùng hạ lệnh.
Sở Liên Nhi thật to nhả ra khí, tranh thủ thời gian mang thùng nước và khăn lau nhanh chóng thoát đi hiện trường.
Liễu Nhất Thanh chằm chằm vào bóng lưng của của nàng biến mất sau một loạt cây mai lớn chặt chẽ, mới quay ánh mắt lại, nhìn chủ tử của mình: “Chủ tử, để cho nàng quét dọn thư phòng ngài, phù hợp sao?”
Đông Ly Thuần đi vào trước bàn sách, sửa sang áo choàng, ngồi xuống, vừa kéo tay có thêu giống như mây nhưng không phải mây, giống như thú không phải thú, thản nhiên nói: “Nhất Thanh, ngươi trông nom nhiều chuyện lắm.”
Sau khi rời xa thư phòng vạn dặm, Sở Liên Nhi mới dừng lại, nhìn chung quanh một lần, không phải nói trong thư phòng có thật nhiều cơ mật sao? Tại sao không có người gác? Còn không bằng giới vệ smâ nghiêm ở Lạc Nguyệt hiên lúc trước nàng gặp.
Hồng Nhi nói cũng không chính xác, Sở Liên Nhi – nha hoàn mới quét dọn thư phòng của Đông Ly Thuần, mới vừa làm ba ngày, tất cả bình an, cũng không có bất kỳ thích khách áo đen nào đến “Gặp gỡ” nàng. Hoặc là bị thích khách lẻn vào phủ kèm hai bên.
Bất quá, nàng trôi qua ở đây thật là nước sôi lửa bỏng.
Hôm nay, nàng dựa theo thường ngày, tại sau giờ ngọ mặt trời về tây bắt đầu quét dọn thư phòng. Nhưng hôm nay Đông Ly Thuần yêu nhân (người yêu quái) đáng chết kia mời phụ tá cùng họp, nàng chẳng những phải hầu hạ bọn họ thưởng thức trà, còn bị sai đến kêu đi, bày điểm tâm, tiếp nước và trái cây, vội xoay quanh, mệt mỏi thiếu chút nữa ngay cả eo đều thẳng không nổi.
Nhìn nha hoàn khác rảnh rỗi không việc phơi nắng, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, lúc này nàng mới phát hiện, nàng phải làm như vậy. Không phải là bị Tố Mai lòng dạ nhỏ mọn chỉnh, chính là bị Đông Ly Thuần yêu nhân kia cố ý tra tấn, con bà nó, vương bát đản, thật muốn bỏ thuốc sổ trong nước trà, kéo chết bọn vương bát đản này.
Chính là nàng có lòng tặc không có gan tặc, cũng biết rõ nàng tình cảnh giờ phút này, tuyệt đối không thể qua loa làm cho người ta bắt được cái chuôi. Chỉ phải nhịn tức nuốt tức, chờ bọn họ họp xong, nàng mới mang theo thùng gỗ khăn lau cái chổi tiến vào thư phòng bắt đầu quét dọn.
Thư phòng to lớn, cái bàn lộn xộn, phải cho từng cái trở về vị trí cũ. Vỏ dưa bị ném đầy đất cũng phải nhặt lên ném vào thùng rác, sách vở bị để loạn cũng phải trả toàn bộ về như cũ, còn phải đem bàn học rộng rãi trở về tại chỗ, những việc này sửa sang lại thật cũng không tính mệt mỏi, nhưng ghét nhất đúng là lau chùi.
Thời cổ này không có cyâ lau nhà quét dọn dễ dàng, phải lấy khăn lau ngồi chồm hổm trên mặt đất, lau từng tấc từng tấc, thư phòng rộng rãi, bỏ giá sách chiếm diện tích, diện tích lớn như vậy, phải lau đến năm nào tháng nào?
Nhìn xem sắc trời đã không còn sớm rồi, trên nhánh cây bên ngoài đã treo đèn lên, ánh sáng vàng cùng với sắc trời còn chưa đen hết, ánh phủ hoàng tử một mảnh mông lung. Tiếng bước chân đi đi lại lại từ bốn phía nhắc nhở nàng, thời điểm.
Nhưng, nhìn mặt đất dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nàng ngửa mặt lên trời thở dài, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a.
Hồng Nhi tốt với nàng cũng không thể giúp đỡ nàng, nàng không biết bị gọi đi làm cái gì, dù sao, ngoại trừ dùng bữa cùng ngủ cùng ở chung ra, ban ngày, các nàng đều rất ít gặp mặt .
Thật vất vả lau sạch sẽ mặt đất xong, đấm đấm eo đau nhức, nhìn mặt đất trơn bóng, lúc này nàng mới thắp đèn, cầm lấy đồ lau đi ra bên ngoài.
Cùng Hồng Nhi và mấy tên nô bộc hạ đẳng trong phòng ăn của hạ nhân trong phủ hoàng tử dùng bữa tối, đồ ăn cho hạ nhân trong phủ hoàng tử cũng không tính kém, có mấy khối thịt, còn có rau xanh, Đông Ly quốc thiếu gạo, bữa tối bình thường đều ăn lương thực phụ, mỗi người được phát một phần mì vắt, thức ăn tổng thể mà nói, coi như không tệ, cũng không có thảm như cả chó cũng không ăn hình dung trong xã hội cũ
Chỉ là, tại Nghi Mai viện ăn đồ ăn coi như tinh xảo một hồi, thức ăn như vậy, chỉ có thể dùng cắn nến để hình dung. Cắn mì cứng ngắc, Sở Liên Nhi hận a. Nàng là người phương nam, rất ít như người phương bắc, suốt ngày xem mì phở là cơm chính, từ nay về sau mỗi ngày đều phải ăn loại lương thực phụ này, thật muốn giết nàng sao?
Nghe Hồng Nhi nói, hạ nhân trong phủ, cũng chia ba bảy loại, bọn họ là hạng thấp nhất, có thịt ăn cũng không tệ rồi, nô tài có đẳng cấp khác, ăn tinh xảo rất nhiều, nhưng mỗi ngày trong bàn ăn cũng đều có lương thực phụ lớn nhỏ không đều, trừ phi là chủ tử, bằng không, không có nô tài nào thoát khỏi ăn loại mì sống chín không đều này.
Rõ ràng đã đói bụng tuyệt, nhưng cắn mì không có mùi vị, Sở Liên Nhi như thế nào cũng nuốt không đến trong dạ dày, qua loa ăn vài miếng món ăn rồi, nàng để đũa xuống, Hồng Nhi từng ngụm từng ngụm nuốt mì bên cạnh khuyên nhủ: “Mới ăn một chút như vậy, đã không ăn rồi? Đến đêm sẽ đói.”
Sở Liên Nhi vẻ mặt ghét: “Không ăn, khó ăn chết.” Nàng lớn như vậy, cũng chưa bao giờ ăn loại cơm tập thể này.
Hồng Nhi khuyên nhủ: “Liên Nhi tỷ, nhịn một chút a, thân phận của ngươi bây giờ, cũng không cho phép ngươi chọn ba lấy bốn rồi, có ăn cũng không tệ rồi, ăn nhiều chút ít, đợi lát nữa còn có rất nhiều chuyện phải làm. Trong bụng không có đồ, đói không đến sáng sớm ngày mai .”
Sở Liên Nhi biết thân phận trước mắt của mình, chắc chắn sẽ không ăn xong bữa tối rồi trở về gian phòng ngủ ngon, chỉ phải cắn răng nặng nhặt lên chiếc đũa, miễn cưỡng gắp thức ăn tống vào miệng.
Khi nhai kỹ thịt không có mùi vị gì ở trong miệng nửa ngày vẫn không nuốt xuống bụng nổi thì Sở Liên Nhi ủy khuất đỏ mắt, nàng lớn như vậy, khi nào thì nếm qua loại khổ này a?
****
Quả thật theo như Hồng Nhi, ăn xong bữa tối, Sở Liên Nhi đã bị gọi đi Bích Nguyệt hiên giặt quần áo.
Quần áo không nhiều lắm, tất cả đều là quần áo của đám người Tố Mai Lục Liễu Thanh Hà, có áo bông đệm chăn quần áo các loại, nhưng quần áo của ba nữ nhân cộng lại cũng xếp thành một tòa núi nhỏ.
“Sở Liên Nhi, đem những quần áo này đi giặt sạch, nhớ kỹ, không thể lười biếng nha.” Tố Mai mặc váy ngắn thêu hoa bách hợp mới mà quản gia phủ hoàng tử mua cho tất cả đại nha đầu, đầu cài trâm hoa xanh biếc, tai đeo trân châu lung linh, cổ tay tuyết trắng mang vòng mỏng màu đỏ, áo khoác màu đỏ khảm lông cừu ở cổ, sau lưng cách nửa bước là Thanh Hà và Lục Liễu, cũng mặc y phục mới hoàn toàn, hai người một hồng một xanh, nổi bật lên Tố Mai càng thêm kiều diễm vô địch, đứng ở trước một đám nha hoàn xiêm y vải thô, sụp mi thuận mắt, không có bóng dáng nô tài, mà giống như là thiên kim tiểu thư.
Sở Liên Nhi không cam lòng không muốn lên tiếng, Tố Mai nói: “Gọi ngươi đi giặt, sao ngươi còn chưa động?”
Sở Liên Nhi trừng to con ngươi: “Đều đã trễ thế như vậy, thời tiết lạnh như vậy, ngươi muốn ta đi giặt ngay bây giờ?”
“Không phải bây giờ còn phải chờ tới ngày mai sao?” Tố mai phụng phịu nũng nịu, “Ta vảo đi ngay bây giờ, đây là mệnh lệnh.”
Sở Liên Nhi há mồm muốn mắng người, bị Hồng Nhi kéo lại, Hồng Nhi hướng Tố Mai khiêm tốn cười nói: “Tố Mai cô nương phân phó, nô tỳ không dám không nghe theo, chúng ta đi giặt ngay.”
Tố mai liếc Hồng Nhi, thanh âm ngạo mạn: “Vẫn là Hồng Nhi hiểu quy củ, biết rõ phục tùng. Chỉ là, Hồng Nhi, đợi lát nữa chủ tử trở về đến đây, còn cần tắm rửa, ngươi phải đi nấu nước ấm.”
Hồng Nhi há to miệng, không ngờ được nhìn về phía Sở Liên Nhi tức giận đến vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng cầu xin.
Sở Liên Nhi làm sao không biết ý tứ của Hồng Nhi, nàng thở sâu, thản nhiên nói: “Tố Mai cô nương đã muốn nô tỳ đi giặt, nô tỳ đương nhiên không dám không nghe theo, nô tỳ đi giặt sạch ngay.” Nói, nàng xem quần áo xếp thành núi nhỏ, cặp môi đỏ mọng mỹ lệ giơ lên độ cong lạnh như băng.
Nàng nhìn Tố Mai không có ý tốt, cười nhạt một tiếng: “Chỉ là nô tỳ chưa bao giờ giặt quần áo, ngộ nhỡ giặt rách quần áo của Tố Mai cô nương và hai vị tỷ tỷ rồi, vậy như thế nào cho phải?”
Tố Mai cười khẽ: “A ơ, ta đây mới nhớ tới, Liên Nhi ngươi trước kia chính là đại hồng nhân bên cạnh chủ tử, luôn luôn quần áo đến vươn tay cơm đến há miệng, loại việc đê tiện này chắc hẳn ngươi cũng chưa có cơ hội đụng phải, ta thật sự là không để ý.” Nàng dương dươngkhăn thêu hoa mai tuyết đỏ trong tay, tại trước mặt Sở Liên Nhi xẹt qua một đạo sáng, nàng kiều cười liên tục: “Bất quá, Liên Nhi muội muội a, xưa đâu bằng nay rồi, mặc kệ trước kia ngươi là thân phận nào, nhưng hiện tại ngươi cũng phải nhận mệnh rồi, ngoan ngoãn làm phần việc của ngươi a.”
Sở Liên Nhi nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm vào nàng.
Trong mắt nàng phát ra ánh sáng giống như rất sâu, mang theo khí phách lạnh như băng, uy nghiêmlại âm lãnh, Tố Mai không thể tự ức chế lui về phía sau một bước, nàng cường chấn tâm thần, lạnh khiển trách: “Ngươi đó là ánh mắt gì, không phục sao? Tốt, vậy ngươi hướng Lâm má má kêu khổ đi a, tại trong phủ hoàng tử, nha hoàn nào không phải thay đại a đầu đại nha hoàn giặt quần áo , ngươi có thể ngoại lệ sao?”
Sở Liên Nhi mặt không biểu tình, nàng cứng rắn nói: “Ta biết rồi, ta đây đi giặt.”
Viện giặt quần áo, địa phương giặt quần áo cho chúng nha hoàn, nơi này có đất trống rộng rãi, bốn phía khung có sào trúc, rất thuận tiện phơi quần áo, trong góc, có mấy cái giếng, chuyên môn dùng để múc nước giặt quần áo.
Trong đêm, trong viện giặt quần áo không có một bóng người, ngay cả quần áo trên sào trúc đều bị lấy đi rồi, trống rỗng, Sở Liên Nhi đương nhiên hiểu rõ, Tố Mai tận lực khó xử nàng. Mùa đông, lại ở ban đêm giặt quần áo, quả thực chính là giày vò.
Nàng đem quần áo ném vào thùng lớn, thật muốn xé bọn nó thành mảnh nhỏ.
Nhưng, nàng cũng biết, giờ phút này mình cực kỳ gian nan, như che miếng băng mỏng, hơi chút không chú ý, thì có thể bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục, ánh mắt chán ghét lạnh như băng của Đông Ly Thuần, thù địch và chán ghét không che dấu chút nào của bọn người Mã Văn, làm cho nàng gần như đoán ra, trong ba năm nàng bị mất trí nhớ, khẳng định đã làm nhiều chuyện tốt.
Ngồi xổm xuống, nàng cố hết sức lay động bánh xe giếng bên cạnh, mất sức của chín trâu hai hổ mới gánh nước lên, đem quần áo nhúng nước, sau đó bỏ tạo giác [1] lên, thời cổ không có bột giặt, phần lớn dùng tạo giác, sau đó lại dùng cây gỗ dùng sức gõ, khiến cho vết bẩn trên quần áo mau chóng tróc ra.
“Bang, bang, bang!” Một hồi tiếng vang gõ bang, sau đó liền mơ hồ nghe được một câu. Giờ dần, tại hiện đại là lúc nào rồi? Sở Liên Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, hẳn là mười giờ tối a, thời cổ dù chưa có đồng hồ… Giờ máy tính, nhưng biện pháp tính thời gian cũng cực kỳ chuẩn, thời cổ chỉ dùng đồng hồ cát tính theo thời gian, đổ đầy nước vào đồng hồ cát (cái đồng hồ giống đồng hồ cát nhưng có đựng cát), sau đó chờ tất cả nước trong đồng hồ cát nhỏ xuống hết, như vậy, chính là một canh giờ.
Nhìn quần áo còn một nửa trong thùng gỗ, chà xát hai tay sưng đỏ, Sở Liên Nhi có chút thở dài, may mắn nước trong giếng này có chút ấm, bằng không, thật lạnh chết người.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tối như mực, mơ hồ có vài ngôi sao chớp động, ngày mai sẽ là thời gian tốt, nhưng chờ giặt quần áo xong, nàng cũng không có thời gian đi cảm thụ thời điểm tốt lành ngày mai.
Gió đêm thổi tới, trong mũi thổi qua từng đợt hương khí, vừa mới bắt đầu nàng không có chú ý, nhưng gió đêm càng thổi càng lớn, hương khí bay vào trong mũi cũng càng phát ra đặc hơn.
Ngửi thấy các loại hương liệu quen thuộc Sở Liên Nhi “Huh” một tiếng, theo hướng gió, nhìn về phía từng dãy bồn hoa dưới ngọn đèn treo trên nhánh cây cách đó không xa, hai mắt không khỏi sáng ngời.