Mọi người ở đây đều sợ hãi kêu lên một tiếng, nhất là Lâm má má, nàng nhìn diện mạo Đông Ly Thuần, hắn vẫn là thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, hắn sẽ không dễ dàng tức giận, cũng sẽ không đơn giản biểu đạt cảm tình trong nội tâm, càng sẽ không cười to ở trước mặt mọi người.
Đông Ly Thuần ngưng cười, nhìn mọi người chung quanh sau nửa ngày, cuối cùng, ánh mắt tập trung đến Sở Liên Nhi vẻ mặt tự tin, bỗng dưng lên tiếng: “Ngươi xác thực có chút tài, chính là, hai chữ khiêm tốn ngươi chưa từng nghe sao?”
Uống, người này quanh co lòng vòng mỉa mai nàng cuồng vọng không biết thu liễm, chỉ là người cậy tài khinh người sao?
Sở Liên Nhi không chút do dự, trả lời: “Ngươi nghe nói câu thành ngữ tự đề cử mình chưa?”
Đông Ly Thuần sững sờ: “Vậy thì thế nào, chẳng lẽ, ngươi có tư cách so sánh với Mao Toại [1] ?”
Sở Liên Nhi bĩu bĩu môi: “Vì sao không thể? Khi người khác không chịu tin tưởng hoặc là không biết ngươi có năng lực thì phải chủ động đứng ra, đẩy mạnh tài năng của mình, bằng không, tài năng của ngươi cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị mai một.”
“Thực biết nói xạo.” Đông Ly Thuần cười nhạt một tiếng: “Ta chỉ biết rõ rượu hương không sợ ngõ nhỏ sâu.” (ý là nếu người có tài ở đâu cũng ko bị mai một)
Sở Liên Nhi tranh phong đối ngược: “Hương rượu đương nhiên phải có người hiểu rượu mới có thể ngửi thấy được. Nếu như đụng phải người không biết uống rượu, còn có thể tưởng lầm là một vò nước lã.” Nàng biến tướng mỉa mai hắn không nhìn được rượu, không biết quý trọng nhân tài.
Đông Ly Thuần lại cười ha ha lần nữa, ngưng cười, thanh âm hắn phút chốc lạnh như băng: “Quả thật nhanh mồm nhanh miệng, xem ra, cho ngươi làm nha hoàn thật sự là tổn thất. Bất quá của ta, ngươi thiêu hơn phân nửa phòng Bích Nguyệt hiên chính là sự thật, cho dù ta có tâm luyến tài, cũng phải theo lẽ công bằng xử lý. Lâm má má, phạt như thế nào, ngươi xem rồi làm.”
Tiểu nhân, vương bát đản, lòng dạ hiểm độc quỷ, đồ vô sỉ —- Sở Liên Nhi đem tất cả chữ có thể mắng đều lấy ra.
Lâm má má cứng nhắc lên tiếng, sau đó thanh âm trung khí mười phần vang ở trong lòng Sở Liên Nhi: “Dựa theo quy củ, nô tài thiêu chỗ ở của chủ tử, lý nên xử tử, bất quá, niệm tại Sở Liên Nhi chính là vi phạm lần đầu, mà chủ tử lại sinh lòng yêu tài, dựa vào nô tỳ xem, liền xử lý nhẹ, quất roi 30, để bày ra trừng phạt nhẹ.”
Quất roi 30, còn gọi là trừng phạt nhẹ?
Sở Liên Nhi hít vào một hơi, không đợi nàng phản ứng, đã bị đại hán ở đây nhào tới bắt lấy cánh tay, đè quỳ trên mặt đất, một cái roi đen nhánh đã giơ lên cao cao.
“Chờ một chút.” Bỗng dưng, thanh âm Hồng Nhi vang lên, chỉ thấy trước mắt bao người, nàng chạy vội tới trước mặt Đông Ly Thuần, phút chốc hai đầu gối quỳ xuống đất, nói: “Nhị hoàng tử, ngài nên biết thân phận trước kia của Liên Nhi, nàng —- nàng căn bản không biết nấu nước làm cơm những tạp vụ này, nhưng Tố Mai cô nương lại cứ muốn nàng đi nấu nước, nô tỳ đã từng cầu Tố Mai cô nương, nhưng Tố Mai cô nương lại nói: ‘Bất kể nàng có thể hay không, dù sao, chuyện bổn cô nương phân phó xuống dưới, nàng cũng không dám chối từ. Bằng không, cứ đợi đến phủ quy hầu hạ.’ Nhị hoàng tử, Tố Mai cô nương rõ ràng muốn cho Liên Nhi chịu trừng phạt, lần này Liên Nhi phạm phải sai lầm lớn, cũng không phải cố ý phạm, mà là nàng căn bản cũng không biết, xin nhị hoàng tử xem tại nàng là người học nghề, tha nàng lần này a.” Cảm tình của Hồng Nhi và Sở Liên Nhi rất tốt, tuy nàng chỉ là nha hoàn nho nhỏ, nhưng ở phủ hoàng tử mấy năm, cũng học được cách nhìn đời, nàng thấy Tố Mai lòng dạ nhỏ mọn, không chấp nhận được người khác, trái lo phải nghĩ, nàng cho rằng để cho loại nữ nhân này một mực đặt ở trên đầu cũng không thấy là chuyện tốt, huống chi, Đông Ly Thuần luôn luôn công và tư công minh cũng sẽ không theo tư.
Hồng Nhi biết rõ Đông Ly Thuần căm hận Sở Liên Nhi, hắn muốn ác chỉnh Sở Liên Nhi là chuyện chính bản thân hắn, nhưng cá tính hắn cao ngạo tâm tư khó dò quyết không cho phép người khác tùy ý khi dễ nàng. Ví như nói, mình có thể tùy ý khi dễ người, ngươi là ai cũng dám khi phụ? Dựa vào cái gì a?
Nàng liệu định Đông Ly Thuần sẽ không ngồi nhìn.
Cho dù Đông Ly Thuần ngày gần đây biểu hiện cực kỳ thất vọng với Sở Liên Nhi, nhưng hôm nay nàng biểu hiện lại không giống người thường, Hồng Nhi thấy đôi mắt hờ hững gần đây của hắn không có ánh sáng, liền lớn mật thay Sở Liên Nhi cầu tình.
“Hồng Nhi, ngươi —-” Tố Mai tức giận hai mắt đỏ như máu, nàng như thế nào đã quên tiện nha đầu này và Sở Liên Nhi.
Đông Ly Thuần liếc nàng, thanh âm đạm mạc: “Tố Mai, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi.”
Thần sắc Tố Mai kinh hoảng, hoảng sợ nhìn qua hắn.
Đông Ly Thuần nhìn cũng không nhìn nàng, nói: “Lâm má má, chính ngươi xử trí a.” Dứt lời, lạnh nhạt xoay người, vào phòng.
“Dạ, chủ tử!” Nghiêm túc trên mặt Lâm má má không có chút nào biến hóa, bàn tay thô ráp giương lên, lại có hai người đại hán tiến lên một phen níu lại Tố Mai thê lương cầu xin tha thứ, đem nàng túm đến cùng Sở Liên Nhi.
Một đôi đôi mắt ưng của Lâm má má nhìn nô bộc chung quanh, mọi người câm như hến, thanh âm của nàng lạnh như băng lạnh giống như chuỳ nặng đập vào trong lòng mọi người: “Sở Liên Nhi thiêu hủy phòng sự thật, tuy là người học nghề, nhưng phải truy cứu sai lầm, nhưng niệm nàng không phải cố ý làm, liền sửa quất 10 roi, bày ra trừng phạt nhẹ. Mà Tố Mai, thân là đại a đầu, lý nên làm được công và tư rõ ràng, lại dùng tư phàn nàn, cho nên làm cho nha hoàn ở dưới phạm phải sai lầm ngập trời, càng làm cho chủ tử chấn kinh. Thuộc hạ sai, chính là thủ lĩnh lỗi, cùng nhau xử phạt, quất 30 roi!”
Nàng xoay người, lãnh khốc hạ lệnh đối với hai người đại hán: “Hành hình!”
Hai cái tiếng kêu thảm thiết lẫn nhau phập phồng, Tố Mai từ nhỏ đã bị bán vào hoàng cung, về sau Đông Ly Thuần đến tuổi 20 thì được hoàng đế cho phủ đệ, Tố Mai tay chân lanh lợi, cử chỉ thoả đáng, cũng được đưa vào phủ hoàng tử hầu hạ Đông Ly Thuần, nàng trong cung tuy là thân phận cung nữ, nhưng chưa bao giờ nếm qua đau khổ, da đẹp thịt non, tuy thời tiết rét lạnh, trên ngườ mặc áo bông dày, nhưng bị quất 30 roi, vẫn phải chịu.
Sở Liên Nhi trước kia là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ giống hôm nay, bị roi quất, tiếng kêu của nàng thậm chí còn áp đảo Tố Mai, tiếng kêu của hai người thảm thiết phập phồng, tốc hành không trung.
Sau khi mười roi qua đi, Sở Liên Nhi đã quỳ rạp trên mặt đất, nửa chết nửa sống, Hồng Nhi tranh thủ thời gian tiến lên nâng nàng dậy, nàng theo sức tay của Hồng Nhi đứng dậy, bước chân lảo đảo đi về phòng.
Mà Tố Mai, tại roi thứ mười thì sớm đã đã hôn mê, chỉ là roi tàn nhẫn vẫn vang lên không ngừng, áo bông hồng nhạt của nàng đã bị rách mướp, thấm máu đỏ, đập vào mắt khiến người xem lo lắng.
**********
Trở lại phòng hạ nhân, Sở Liên Nhi dỡ xuống thần sắc suy yếu không chịu nổi, sinh khí dồi dào ngồi xuống ở mép giường.
Hồng Nhi kỳ quái nhìn nàng: “Liên Nhi tỷ, ngươi nhanh nằm trên đó, ta đi hiệu thuốc mua chút ít thuốc đến thay ngươi bôi thuốc.”
Sở Liên Nhi như không có việc gì, phất tay nói: “Không cần, lại không đánh trúng da.” Chỉ là có chút đau đớn rất nhỏ mà thôi.
“Nói bậy, mặc dù mùa đông mặc dầy, nhưng nhìn áo trên lưng ngươi đều bị rách nát —-” khi thấy Sở Liên Nhi cởi áo ngoài bị rách nát thì Hồng Nhi đem lời nuốt trở vào.
“Ngươi, cái này, Liên Nhi tỷ, đây là cái gì?” Hồng Nhi chỉ vào đồ chơi màu đen sì Sở Liên Nhi giật xuống từ trên lưng, trợn mắt há hốc mồm.
Sở Liên Nhi đứng dậy, dương dương đắc ý cầm vật đặc biệt trong tay, cười hắc hắc nói: “May mắn có nó, bằng không, ta nhất định sẽ như nữ nhân chết tiệt Tố Mai bị đánh da tróc thịt bong.”
“—–” Hồng Nhi kinh dị nhìn qua nàng, con ngươi lập loè.
Biểu lộ của Hồng Nhi làm cho Sở Liên Nhi càng thêm đắc ý, nàng đem da trâu trong tay ném qua một bên, đẩy lấy một đầu tóc rối loạn và quần áo chật vật không chịu nổi, hắc hắc cười lạnh: “Ta Sở Liên Nhi chính là thiên tài nấu nướng, một mực trong phòng bếp lớn lên, sao có thể đem phòng bếp thiêu hủy.” Tuy nàng dùng quen đồ làm bếp hiện đại hoá, nhưng đối mặt phòng bếp hoàn toàn cổ hóa cũng sẽ không đần đến thiêu hủy phòng bếp.
Hồng Nhi lại hóa đá lần nữa, nàng trừng mắt Sở Liên Nhi, trừng trừng hai mắt đủ để nói rõ trình độ giật mình.
“Nói như vậy, ngươi là cố ý thiêu hủy phòng bếp ?” Làm sao có thể?
“Đúng vậy.” Sở Liên Nhi hào phóng thừa nhận, trải qua vừa rồi Hồng Nhi liều chết thay nàng cầu xin tha thứ, nàng đối bất hoà lúc trước của Hồng Nhi đã không hề chú ý, xem nàng thành bạn tốt tâm phúc, nàng ngẩng lên, hừ lạnh: “Tố Mai tiện nhân kia muốn chơi ta, hừ, còn sớm vô cùng, lần trước, nàng cố ý để ta đi quét dọn thư phòng Đông Ly Thuần, khín6 cho ta thiếu chút nữa bị thích khách ẩn vào phủ hại, món nợ này còn chưa tìm nàng tính đâu, nàng thật cho là ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng chịu nàng khi dễ? Còn sớm lắm. Lúc này, ta liền tương kế tựu kế, phản nàng một lần. Xem nàng còn dám kiêu ngạo không?”
~~[1] Mao Toại tự tiến cử mình: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện”.
Năm 251 công nguyên, thủ đô Hàm Đan nước Triệu bị quân Tần bao vây. Vua Triệu vội vàng cử Thừa tướng Bình Nguyên Quân sang du thuyết nước Sở cùng hợp sức đánh trả quân Tần. Bình Nguyên Quân phụng chỉ liền nhanh chóng tuyển chọn 20 người có tài năng đi theo, nhưng qua sàng lọc chỉ được 19 người, còn thiếu một mà chẳng tìm được người nào xứng đáng cả. Bấy giờ, có một người tên Mao Toại đến gặp Bình Nguyên Quân và nói rằng: “Xin ngài để tôi đi theo cho đủ số”.
Bình Nguyên Quân không quen biết Mao Toại, cũng chưa nghe ai nói về người này nên không dám nhận lời. Mao Toại thấy vậy mạnh dạn nói: “Nếu như ngài sớm để ý thì tôi đã trở thành chiếc dùi nhọn trong bọc vải đâm thủng ra ngoài từ lâu rồi. Nay ngài hãy thử bỏ tôi vào trong bọc có được không?”. Bình Nguyên Quân nghe vậy bèn nhận lời để Mao Toại cùng đi .
Khi đoàn người đến nước Sở, vua Sở kiên quyết tỏ ý không muốn hợp sức với nước Triệu, Mao Toại thấy Bình Nguyên Quân đang không biết đối đáp ra sao liền bước ra toan mở miệng, thì bị vua Sở quát tháo đuổi ra ngoài. Mao Toại tức giận cầm kiếm sấn đến gần vua Sở quát lên rằng: “Tôi hiện đứng gần đại vương chỉ trong gang tấc, tính mạng của đại vương đang nằm trong tay tôi, dù nước Sở có mạnh đến mấy cũng không thể cứu được đại vương”.
Vua Sở sợ khiếp vía, Mao Toại bèn hạ thấp giọng phân tích rõ mối lợi hại của việc hai nước hợp sức, lời lẽ rất sắc bén khiến vua Sở cuối cùng phải nhận lời .
Hiên nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Mao Toại tự tiến” để ví với hiện tượng tự mình tiến cử mình đi làm một công việc nào đó.