“Hứa Noãn Noãn, cô bị buộc tội cố ý giết người, lãnh án tử hình.
Cô nhận tội chứ?”
“Tôi nhận.”
“Được rồi.
Kiếp sau nhớ làm một công dân tuân thủ pháp luật, đừng phạm lỗi nữa.”
Pằng!
Viên đạn lao tới, xuyên qua ngực…
Hứa Noãn Noãn tỉnh dậy trên giường, ký ức về cảnh bị xử bắn đời trước ùa về khiến cô không khỏi rùng mình.
Được sống lại lần nữa, cô tự nhủ sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước.
Nhìn thoáng qua cuốn lịch trên bàn, ngày 6 tháng 7 năm 1976.
Cô thầm kêu không ổn.
Ở kiếp trước, hôm nay là ngày bố mẹ cô bị bắt đi, chưa kịp bị điều chuyển về nông thôn.
Trong cuộc đấu tố, mẹ cô ngã từ bục cao xuống, đầu va chạm mạnh khiến mắt bà bị mù và đầu óc trở nên rối loạn.
Cô nhất định phải cứu mẹ ngay lập tức.
Cô xỏ giày, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trên phố, dòng người hô vang khẩu hiệu, các biểu ngữ lớn treo khắp hai bên đường khiến ký ức kiếp trước hiện về.
Bố cô, ông Hứa Chấn Thanh là một cán bộ trong cơ quan, còn mẹ cô, Phương Tố Vân là phó xưởng trưởng một nhà máy dệt.
Năm nay, cô vừa tròn 19 tuổi và đang làm kế toán ở một xưởng cơ khí.
Một tháng trước, bố cô bị vu khống là kẻ theo tư bản, còn mẹ cô cũng bị liên lụy và bắt giữ ngay tại nơi làm việc.
Khi bọn họ đến khám xét nhà cô, họ thực sự tìm thấy một bài viết phản động và vài cuốn sách ngoại văn trong phòng làm việc.
Sau khi bố mẹ cô bị bắt, dì nhỏ Phương Tố Hoàn và bà ngoại Lưu Thúy Anh lấy cớ chăm sóc cô, chuyển từ căn nhà nhỏ thấp ở ngoại ô vào nhà cô ở trung tâm.
Ngày hôm ấy, dì cô bảo rằng con trai của phó chủ tịch cách mạng Thẩm Đông Nhạc, tên là Thẩm Trường An có ý với cô.
Chỉ cần cô đồng ý lấy anh ta, Thẩm Đông Nhạc sẽ giúp cứu bố mẹ cô.
Nếu từ chối, tính mạng bố mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cô biết đây là một cách đe dọa, rằng muốn cha mẹ bình an, cô phải gật đầu kết hôn với Thẩm Trường An.
Chỉ vì mong cứu bố mẹ, cô đã đồng ý yêu cầu này.
Nhưng ngay khi bước chân vào nhà họ Thẩm, cô mới biết Thẩm Trường An là một kẻ biến thái, thích hành hạ phụ nữ.
Mẹ chồng và em gái của anh ta, Thẩm Thanh Trúc cũng thường xuyên ức hiếp cô.
Không lâu sau, Thẩm Trường An chán cô, thường xuyên qua đêm bên ngoài.
Còn Thẩm Thanh Trúc chỉ vì chút việc cỏn con mà rạch nát mặt cô bằng dao gọt hoa quả rồi nhốt cô vào hầm tối.
Vài ngày sau, Thẩm Thanh Trúc tranh cãi với người giúp việc và đẩy người ta ngã từ cầu thang xuống tử vong.
Ngay lập tức, gia đình họ Thẩm đưa cô ra khỏi hầm tối, đối xử như một thiếu phu nhân chính thức.
Thẩm Thanh Trúc cười nhạt, thản nhiên nói: “Chị dâu, em lỡ tay giết người, phải nhờ chị gánh tội thay rồi.
Vất vả cho chị nhé, hì hì.”
Mẹ chồng cô thì đe dọa thẳng thừng: “Bố mẹ cô đều trong tay chúng tôi.
Nếu cô đồng ý, bố mẹ cô sẽ được sống yên ổn ở nông thôn.
Nếu không, ngay cả thi thể của họ cô cũng đừng mong nhìn thấy.”
Bản thân cô không sợ chết, nhưng chỉ lo cho bố mẹ.
Trước khi chết, em họ Triệu Giai Duyệt ăn mặc lộng lẫy đến “thăm”, đã phơi bày sự thật cho cô.
“Hứa Noãn Noãn, chị gái yêu quý của em, em đến để nói cho chị một vài chuyện.
Chị có biết không? Thực ra là bố mẹ em đã tố cáo bố chị là kẻ tư bản, chính mẹ em đã giấu những tài liệu đó trong phòng sách nhà chị, khiến cả hai người họ đều bị bắt.
Việc mẹ em và bà ngoại xúi chị cưới Thẩm Trường An cũng không phải để cứu bố mẹ chị, mà là để đổi lấy cơ hội thăng tiến cho họ ở nhà máy.
Nhưng chị sắp chết rồi, biết cũng chẳng làm gì được chúng em.
À, còn một chuyện bất ngờ khác.
Chị biết không, cái không gian kỳ diệu ấy, giờ em đang có nó đấy, là nhờ máu của em nhỏ vào miếng ngọc mà chị vẫn đeo.
Không gian ấy có thể trồng trọt, dự trữ đủ thứ tài nguyên, thật là kỳ diệu.
Từ giờ trở đi, em sẽ dùng nó để trở thành nữ đại gia giàu nhất nước.
Còn chị, sắp thành ma rồi, có thể ngưỡng mộ em cũng được.
Ha ha!”