Nói xong, cô ta thản nhiên rời đi, bỏ lại Hứa Noãn Noãn ngập trong thù hận và sự bất lực.
Ba ngày sau, Hứa Noãn Noãn thế mạng cho Thẩm Thanh Trúc, bị xử bắn giữa hoang vu.
Đáng lẽ linh hồn cô đã đi đầu thai, nhưng một hệ thống tên là “Viên Viên” đã tìm đến cô, nói rằng nếu cô đồng ý hoàn thành nhiệm vụ cùng nó, cô sẽ có một cơ hội tái sinh.
Không chút do dự, cô đồng ý.
Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, cô đến gặp bố mẹ nhưng chỉ thấy họ đã chết nơi quê nghèo.
Từ đó, cô cùng Viên Viên hoàn thành chín mươi chín nhiệm vụ của nữ phụ độc ác, để rồi cuối cùng hệ thống giữ đúng lời hứa, cho cô cơ hội tái sinh.
Kiếp trước, nghe theo lời dặn của cha mẹ, cô chưa từng tham dự buổi đấu tố nào của họ.
Mọi chuyện cô chỉ biết qua lời dì Phương Tố Hoàn và bà ngoại Lưu Thúy Anh kể lại khi họ về nhà.
Địa điểm đấu tố là một quảng trường rộng lớn.
Cô vừa định đi vào thì chợt nhìn thấy một người có băng đỏ trên tay áo dường như đang đi vệ sinh, cô liền lặng lẽ bám theo, đánh ngất từ phía sau rồi kéo người đó vào một căn nhà hoang kín đáo.
Lúc bấy giờ, vệ sĩ thường mặc đồng phục xanh lục hoặc xanh lam, trên tay có băng đỏ.
Cô nhanh chóng cởi bộ đồng phục xanh lá và mũ của đối phương, mặc vào mình.
Hai người dáng vóc gần như nhau nên bộ đồng phục khá vừa vặn.
Khi bước ra ngoài quảng trường, từ xa cô đã thấy hơn chục người, trong đó có cả bố mẹ cô.
Trong nhóm hơn chục người bị đưa ra đấu tố, chỉ có mẹ cô là phụ nữ, thân hình gầy gò trông thật yếu ớt.
Hứa Noãn Noãn chợt thấy mắt cay cay.
Cô biết đây không phải lúc để khóc, cứu mẹ quan trọng hơn.
Nhờ mặc bộ đồ này, cô nhanh chóng chen lên gần sân khấu.
Bố mẹ cô đứng cạnh nhau, bố cô đứng sát bên mẹ, cả hai đều cúi đầu, không dám nhìn ai và hoàn toàn không nhận ra cô.
Chỉ trong một tháng, gương mặt họ hốc hác hẳn, như đã trải qua bao gian truân.
Đột nhiên, mẹ cô như kiệt sức, cả thân người nghiêng về phía trước, ngã khỏi chiếc ghế cao.
Trên sân khấu, Hứa Chấn Thanh hoảng hốt thét lên: “Tố Vân!”
Ông lập tức nhảy khỏi ghế để cứu vợ, nhưng dù có nhanh thế nào, ông vẫn không thể vượt qua sức hút của trọng lực.
Thân hình Phương Tố Vân lao xuống đất, nhưng Hứa Noãn Noãn đã kịp đỡ lấy.
Để che giấu hành động cứu người, cô lập tức nằm xuống đất, giả vờ như vừa bị mẹ ngã vào người, đồng thời nghiêng mặt đi để mẹ không nhận ra mình.
Phương Tố Vân thở phào nhẹ nhõm, nếu không nhờ đồng chí nhỏ này đỡ giúp, có lẽ bà đã va vào phiến đá gần đó.
“Cảm ơn cô, đồng chí.”
Trong lòng bà, vẫn còn người tốt, chỉ là một số người có tâm địa xấu đã bị lôi kéo mà thôi.
Hứa Noãn Noãn không đáp, chỉ lặng lẽ giúp mẹ đứng dậy.
Khi bà đứng lên, cuối cùng vẫn thấy thoáng khuôn mặt cô.
“Noãn...”
Thì ra con gái mình đã cứu bà.
Hứa Noãn Noãn lập tức nháy mắt ra hiệu.
Hiểu ý, Phương Tố Vân im bặt nhưng ánh mắt đầy lo lắng.
Cô cố tình lạnh lùng nói: “Lần sau cẩn thận hơn đi, suýt chút nữa đè chết tôi rồi.”
Lúc đứng lên, Phương Tố Vân khẽ nói: “Nguy hiểm lắm, đừng đến nữa.”
Bố mẹ không muốn con gái liên lụy, càng không muốn để cô bị kéo vào cuộc chiến của họ.
Hứa Noãn Noãn không trả lời, cô nhẹ nhàng kéo vành mũ xuống thấp hơn để mẹ yên tâm rằng cô sẽ nghe lời.
Phương Tố Vân cố gắng bước lên bục, nói rằng vừa bị trẹo chân và không thể đứng trên ghế nữa.
Những người trên sân khấu nghe vậy bèn để bà đứng sang một bên.
Lúc này, Hứa Chấn Thanh bị nhiều người giữ chặt, thấy vợ không sao, thần kinh căng thẳng của ông mới dịu đi đôi chút.
Vì toàn bộ sự chú ý đều dồn vào vợ, cộng với việc Hứa Noãn Noãn đội mũ che mặt, lại thêm tình hình lúc đó hỗn loạn, ông hoàn toàn không nhận ra người đã đỡ vợ mình chính là con gái.
Hai tiếng sau, những người bị đấu tố bị áp giải đi.
Hứa Noãn Noãn định tối nay sẽ đến thăm cha mẹ nên len lén theo sau, đến khi thấy họ bị nhốt vào một căn nhà nhỏ và khóa cửa ngoài.
Đó là nơi tạm giam cha mẹ cô, nên cô chưa thể vào gặp họ được, đành phải quay về.