Từ Nông Thôn Đến Kinh Thị Gả Quan Quân Nhận Thân Thủ Trưởng


Hứa Noãn Noãn khẽ nheo mắt, thầm nghĩ bà già này biết không ít nhỉ.
Kiếp trước, cô không hề thấy vàng bạc gì trong nhà họ Thẩm.

Thậm chí một lần kẻ thù còn đưa người đến lục soát nhưng chẳng tìm thấy gì, cuối cùng còn bị gán tội và gặp kết cục thảm.
Điều đó chứng tỏ nhà họ Thẩm rất cẩn thận, dù có tài sản cũng giấu kỹ, chứ không bao giờ để lộ.
Cô trả lời: “Đồ của nhà họ Thẩm tốt cỡ nào cũng không bằng miếng ngọc bội này có ý nghĩa với con.

Con chỉ muốn lấy lại đồ của mình.” Ban đầu, cô định tự mình lấy, nhưng bỗng nảy ra một kế hoạch.
Không chỉ lấy lại ngọc bội, cô còn phải khiến bọn họ móc túi mà đưa tiền cho cô nữa.

Sắp xuống nông thôn, cần mua nhiều đồ, không bắt chẹt bọn họ thì sao xứng đáng?
“Bà ngoại, hay thế này, bà cứ lấy lại ngọc bội giúp con.


Đợi vào nhà họ Thẩm rồi, đồ của họ là của con.

Đến lúc đó, muốn ngọc bội thế nào, con cũng có thể lấy cho Giai Duyệt, không phải tốt hơn sao?”
Lưu Thúy Anh nghĩ, điều này đúng thật.

Để sau này có thể lấy được nhiều lợi ích từ nhà họ Thẩm thông qua Noãn Noãn, bà ta đứng lên nói: “Con đợi đó, để bà đi lấy cho con.

Cơ mà phải xem Giai Duyệt đã về chưa.”
Bà vào phòng Triệu Giai Duyệt, thấy không có ai, liền quay lại bảo với Hứa Noãn Noãn: “Noãn Noãn, Giai Duyệt vẫn chưa về.

Ngọc bội đang đeo trên cổ con bé, phải đợi nó về mới lấy được.”
“Chưa về sao?” Hứa Noãn Noãn cau mày: “Chẳng phải bà đi cùng với cô ấy à?”
“Đi cùng thật, nhưng sau đó nó gặp bạn học nên theo bạn mà đi.”
Sợ bà ngoại nói dối, Hứa Noãn Noãn đích thân vào phòng Triệu Giai Duyệt kiểm tra và đúng là cô ta không có ở đó.
Trở lại phòng mình, Hứa Noãn Noãn đối mặt với hai “lão yêu quái” thêm lần nữa.
Nghe tin cô đồng ý cưới vào nhà họ Thẩm, Phương Tố Hoàn vui mừng ra mặt.

Bà ta và chồng sắp được thăng chức rồi.
“Noãn Noãn, chờ con vào nhà họ Thẩm là hưởng phúc thôi.

Bố mẹ con cũng sẽ được thả ra.

Dì cũng bớt lo cho họ rồi.”

Hứa Noãn Noãn ghê tởm muốn nôn, cô cố gắng nhẫn nhịn.

Phương Tố Hoàn, chẳng còn nhiều thời gian để bà đắc ý đâu.
“Dì à, sau khi bố mẹ gặp chuyện, chỉ có dì và bà ngoại bên con, hôn sự của con cũng chỉ có thể trông cậy vào hai người thôi.”
“Noãn Noãn, dĩ nhiên rồi.

Trong lòng dì, con và Giai Duyệt đều như nhau.

Dì luôn coi con là con gái ruột, nhất định sẽ lo liệu chu đáo cho con.”
“Vậy thì tốt, dì trả lại 500 đồng mà trước đây mượn của mẹ con để con mua đồ cưới.

Dì là dì của con, lại còn cho con thêm ít tiền nữa để con sắm đồ, chắc cũng hợp lý nhỉ? Ba trăm, năm trăm cũng được, con không chê ít đâu.”
“Cái gì!” Nụ cười giả tạo của Phương Tố Hoàn lập tức đông cứng, “Noãn Noãn, dì không có nhiều tiền, e là không đưa con được.”
Mấy ngày nay bới tung nhà họ Hứa cũng không tìm thấy đồng nào, đứa ranh này còn dám mở miệng đòi.
“Noãn Noãn, chẳng phải con có tiền sao? Bố mẹ con chắc chắn để lại nhiều tiền cho con mà.”
Hứa Noãn Noãn nhìn thẳng vào mắt đối phương, thấy rõ sự tham lam không hề che giấu.

“Dì, nói thật là bố mẹ con lương cũng chẳng cao, nhà con chi tiêu lại lớn.

Mà dì thường xuyên đến vay tiền, bà ngoại cũng đến lấy, còn đâu nữa?”
Phương Tố Hoàn biết hai vợ chồng họ Hứa rất chăm chút cho Noãn Noãn, cô luôn mặc đồ tốt nhất từ cửa hàng bách hóa, thậm chí còn mua cả từ cửa hàng hữu nghị.

Con gái bà ta luôn ghen tị với áo khoác dạ, váy đầm, giày da, kem dưỡng, nước hoa của Noãn Noãn.

Nhưng nhà bà chẳng đủ điều kiện, con gái bà chỉ có thể lấy lại đồ Noãn Noãn không dùng nữa, như một sự bố thí.
Bà ta cũng nuôi con gái theo cách chiều chuộng, nhưng con gái bà đâu có được như con nhà họ Hứa.

Cùng là con gái được nuôi trong nhung lụa, mà Noãn Noãn đẹp đẽ, khí chất hẳn, da trắng mịn như có thể nặn ra nước.
Sau này, bà ta và chồng thăng tiến, con gái cũng sẽ được chăm chút không kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận